Đừng Bao Giờ Xa Em (Never Leave Me)

Chương 117




Hỏa Vân Lão Tổ - Đường Hỏa lúc này căn bản không thể nào tin vào những gì mình nghe thấy, ánh mắt ông ta trừng lớn nhìn Vô Song sau đó bật cười

“Bồ Đề ơi là Bồ Đề, ngươi đoạt xá xong không ngờ trí tuệ vẫn không thay đổi gì, mượn một khối thân thể ngũ tinh đấu thánh cũng mở tưởng mượn tính mạng lão phu, cho dù lão phu lúc này không mạnh bằng 1/10 ngày xưa thì cũng thừa sức đập chất ngươi”.

Nhìn khí thế của Hỏa Vân Lão Tổ càng ngày càng tăng bản thân Vô Song chỉ thản nhiên mỉm cười.

“Tiền bối nhầm rồi, vãn bối không phải bị đoạt xá, vãn bối cũng không phải tên là Bồ Đề, cái tên Vô Niệm tiền bối biết từ lâu rồi mới đúng chứ?, đương nhiên việc muốn tính mạng của tiền bối quả thực là việc vãn bối đã suy nghĩ từ lâu, đã suy nghĩ rất kỹ, tốt nhất tiền bối cứ cho vãn bối cái mạng đi”.

Đường Hỏa khựng lại một chút nhìn Vô Song, quả thực Vô Song không giống bị Bồ Đề đoạt xá, đầu tiên ánh mắt của hắn rất trong, ánh mắt cản bẳn không có một chút vẩn đục nào, điều này chứng tỏ độ phù hợp của linh hồn cùng bản thể cao đến đáng sợ, một kẻ như vậy không giống bị đoạt xá.

Đường Hỏa làm bạn cùng Bồ Đề cổ thụ cũng đã cả nghìn năm, cho dù hai bên là kẻ thù của nhau đã từng vô số lần muốn lấy tính mạng nhau nhưng chính vì kẻ thù nên Đường Hỏa hiểu rất rõ Bồ Đề, Bồ Đề cả đời đều muốn thắng ông ta thì sao có thể gọi Đường Hỏa bằng hai chữ tiền bối.

Cuối cùng khí tức của Bồ Đề cùng Vô Song thực sự khác hẳn nhau, khí tức của Bồ Đề đang càng ngày câng mỏng, đang càng ngày càng suy yếu, Bồ Đề quả thực có dấu hiệu biến mất khỏi thế gian này.

Sau một thoáng trầm tư Đường Hỏa ánh mắt càng ngày càng nhíu, ánh mắt hắn quan sát Vô Song càng ngày càng kỹ “Tiểu tử ngươi thực sự không bị đoạt xá?”.

Vô Song thản nhiên gật đầu “Chính xác, vãn bối không có bị đoạt xá, từ xưa đến nay chỉ có vãn bối đoạt xá người khác chứ tuyệt nhiên không có việc người khác đoạt xá vãn bối”.

Đường Hỏa lập tức lắc đầu, trong mắt có một tia khinh thường không tin “Hừ, Bồ Đề Cổ Thụ hấp thụ máu huyết của vô số cường giả đồng thời linh hồn của nó trải qua ngàn năm tu luyện chưa tính đến thiên phú linh hồn đáng sợ của loại cây này, ngươi thực sự có thể thoát khỏi nó đoạt xá sao?, ngươi thực sự có thể thắng nó trong một cuộc chiến linh hồn sao?”.

Đường Hỏa bản thân cũng giống Vô Song, ông ta liên tục đại chiến với Bồ Đề trong suốt ngàn năm, đối thủ của Đường Hỏa từ trước đến nay luôn luôn là Tiêu Huyền đại ca, hư ảnh Tiêu Huyền đó không thể thắng Đường Hỏa còn Đường Hỏa cũng không làm gì được Tiêu Huyền mới dẫn đến tình trạng giằng co suốt nghìn năm.

Hơn ai hết Đường Hỏa hiểu Tiêu Huyền cho dù là hư ảnh nhưng đáng sợ vô cùng, hơn ai hết Đường Hỏa hiểu năng lượng linh hồn khủng khiếp của Bồ Đề Cổ Thụ, ông ta không tin ngoại trừ bản thân ông ta trên đời này lại có người có thẻ chống lại Bồ Đề Cổ Thụ, có thể cùng linh hồn Bồ Đề Cổ Thụ một trận chiến.

Vô Song đương nhiên không rảnh mà tiếp chuyện hay giải đáp thắc mắc của Đường Hỏa, phải biết Đường Hỏa trong mắt Vô Song là nhân vật tuyệt đối không được phép đi ra ngoài.

Đường Hỏa có thể nguyện chết vì Tiêu Huyền thì ai có thể dám chắc hắn có chịu nguyện chết vì Tiêu gia hay không?, có chịu nguyện chết vì Tiêu Viêm hay không?, Tiêu Viêm là một con cờ quan trọng nhất của Vô Song lúc này, chỉ cần Đường Hỏa đi ra được tuyệt đối sẽ làm kế hoạch của hắn bị ảnh hưởng, đối với một người như Vô Song thì hắn căn bản không thể nào cho phép.

Vô Song nhẹ mở miệng “Thiên Hỏa Tam Huyền Biến, đệ nhất biến, đệ nhị biến, đệ tam biến”.

Địa Ngục Ma Long Tộc – Địa Ngục Ma Long Giáp.

Hoàng Kim Thánh Long Tộc – Thánh Long Quyền.

Bất Tử Phượng Hoàng –Biến Thân.

Một lượt tung ra bốn quân bài tăng thực lực mạnh nhất, Vô Song khí thế tăng thẳng từ ngũ tinh đấu thánh lên bát tinh đấu thánh cảnh giới thậm chí chỉ tính riêng về lực lượng cơ thể Vô Song có thể cùng cửu tinh đấu thánh sơ kỳ liều mạng, đương nhiên lúc này Đường Hỏa cũng chỉ là cưu tinh đấu thánh sơ kỳ mà thôi.

Trong mắt Vô Sogn hắn có 10 thành năm chắc có thể giết Đường Hỏa ở đây, đầu tiên Đường Hỏa vốn không có đấu kỹ. Đấu kỹ trong thế giới này được sử dụng trên cơ sở đấu khí giống như lượng mana trong game vậy, lượng đấu khí của Đường Hỏa căn bản đã cạn kiệt từ cuộc chiến ngàn năm trước, phải biết trong không gian này vốn không có đấu khí tồn tại, không có đấu khí thì Đường Hỏa sao có thể hồi phục lượng đấu khí đã sử dụng, Vô Song khác với Đường Hỏa, ít nhất trong tình trạng không thể hấp thu được đấu khí bên ngoài thì bản thân Vô Song có thể chiến đấu liên tục trong ba ngày.

Tiếp theo chính là vấn đề huyết khí trong cơ thể, đừng nghĩ Đường Hỏa hiện nay đạt đến cửu tinh đấu thánh sơ kỳ nhưng nếu đánh nhau ông ta thua chắc, cơ thể Đường Hỏa phải chiến đấu, phải chịu đựng suốt nghìn năm với Hư Vô Thôn Viêm cùng Bồ Đề Cổ Thụ thì sao có thể còn duy trì mạnh mẽ?, tình trạng của Đường Hỏa hiện nay có phần giống với đám người Thiên Yêu Hoàng Tộc ở trong Hoàng Mộ, huyết khí đã khô cạn dẫn đến thân thể yếu đuối hơn bình thường nhiều, mười phần có lể chỉ có thể dùng được bảy phần.

Hai nguyên này hợp lại khiến Vô Song dám lập tức khiêu chiến Đường Hỏa, kể cả mới trải qua một cuộc chiến không hề nhẹ nhàng cùng Bồ Đề Cổ Thụ.

Linh hồn của Vô Song lúc này về mặt cảnh giới đã chân chính bước vào Đế cảnh chỉ là linh hồn của hắn đang trong tình trạng cạn kiệt nhưng Vô Song cũng không quá lo lắng, Đường Hỏa linh hồn của ông ta cũng đâu khá hơn Vô Song bao nhiêu?.

..........

Đường Hỏa không khổ là siêu cấp cao thủ, là người đứng thứ hai trong Ngũ Đại Chí Tôn của thế hệ trước, ông ta vừa nhìn thấy Vô Song biến thân đã phát hiện ra một tia không ổn, ánh mắt Đường Hỏa lập tức biến thành kinh hĩa.

“Long cùng Phượng?, chẳng nhẽ ngươi hấp thu được Long Hoàng Căn Nguyên Quả?”.

Đường Hỏa bản thân thiên phú cũng không phải quá kinh hãi thế tục, hắn xuất thên cũng không phải từ Viễn Cổ Bát Tộc chỉ là Đường Hỏa khi còn trẻ may mắn nhận được truyền thừa, hắn may mắn gặp được cảnh hai vị cửu giai ma thú đỉnh phong, Yêu Hoàng cùng Long Hoàng lưỡng bại câu thương, đồng quy vu tận mà thôi.

Nói về cảm thụ rõ khí tức của Thiên Yêu Hoàng Tộc cùng Thái Hư Cổ Long Tộc chỉ sợ ít ai rõ hơn Đường Hỏa.

Vô Song cũng không trả lời ông ta, một quyền nện thẳng vào khuôn mặt Đường Hỏa, tốc độ của Vô Song quá nhanh, tốc độ này căn bản Đường Hỏa không kịp phản ứng.

Một quyền không đủ làm Đường Hỏa gục ngã nhưng lại làm ông ta toàn thân đau đớn, tiếp theo Vô Song tiếp tục đưa tay ra, bàn tay được phủ đầy long giáp nắm lấy tóc Đường Hỏa kéo về phía mình, một cái lên gối nện thẳng vào khuôn mặt già nua đầy tiều tụy của ông ta, cả người Đường Hỏa lại bị đánh bay đi, sống mũi của hắn bị Vô Song đám lệch sang một bên.

Đường Hỏa mắt đỏ như máu, ông ta điên cuồng gầm lên một tiếng “Tiểu tử muốn chết”.

Đáng tiếc Đường Hỏa có tức giận thế nào cũng không thể chối bỏ một sự thật, nếu cho Đường Hỏa ra ngoài kia tu luyện lại vài năm nữa thì không biết mèo nào cắn mỉu nào chỉ là Đường Hỏa hiện nay vốn không có cơ hội làm đối thủ của Vô Song, thân hình Vô Song đạt đến tốc độ khiến Đường Hỏa không kịp phản ứng.

“Thánh Long Quyền – Tam Quyền Quy Nhất- Long Nộ”.

Một tiếng rồng ngâm vang lên rung động toàn bộ tòa tổ điện sau đó bộ ngực của Đường Hỏa bị đánh lõm cả lại, có điều rất nhanh đến lượt Vô Song có chút bất ngờ, ở phần ngực Đường Hỏa chẳng biết từ bao giờ xuất hiện một bộ giáp bảo vệ ông ta.

Bộ giáp này cứng đến nỗi quả thực có thể là cản lại một quyền của Vô Song thậm chí làm Vô Song lùi lại phía sau một bước, đây là lần đầu tiên Đường Hỏa có thể bức lui Vô Song.

Vô Song lùi lại một bước đương nhiên liền mất đi tiên cơ, cả thân hình Đường Hỏa được thế tiến thẳng lên phía trước, cánh tay già nua đầy gân guốc của ông ta nắm lấy tay Vô Song, Đường Hỏa kéo cả Vô Song vào người mình, một nắm đấm mạnh mẽ xuất hiện nện về phía Vô Song.

Thứ trên người Đường Hỏa đương nhiên không phải vật tầm thường – Long Hoàng Bảo Giáp, bộ giáp này chính là được lấy tinh huyết của Long Hoàng tạo thành, tinh huyết của một vị cửu tinh đấu thánh đỉnh phong lại còn là Thái Hư Cổ Long Tộc tuyệt đối không đơn giản.

Tất cả mọi việc còn chưa dừng lại, khi sau lưng Đường Hỏa không biết từ bao giờ xuất hiện một đôi cánh vàng dực, đôi cánh này không mang theo chút đấu khí nào và nó cũng không cần đấu kỹ, Thiên Yêu Hoàng Dực, đây chính là cánh của Thiên Yêu Hoàng.

Cuối cùng thì Vô Song đã hiểu tại sao một người như Đường Hỏa lại có tư cách chen chân vào Ngũ Đại Chí Tôn, Đường Hỏa vốn không phải là yêu thú vì vậy cho dù có thể lấy được truyền thừa của Yêu Hoàng cùng Long Hoàng thì thế nào?, Đường Hỏa căn bản không có tư cách xếp vào cùng đám người Tiêu Huyền, Hồn Thiên Đế, Cổ Nguyên, ngay cả Thôn Thiên có khả năng thôn phệ mọi thứ của Thôn Linh Tộc thì Đường Hỏa cũng không có cách nào so sánh.

Khi nhìn thấy hình ảnh hiện nay của Đường Hỏa rốt cuộc Vô Song cũng hiểu, hắn ta lấy được tinh huyết của Yêu Hoàng cùng Long Hoàng, hai thứ này đã được gọi là may mắn tu không biết bao nhiêu đời mới được chỉ là Đường Hỏa còn nhận được một thú quý giá hơn nhiều, ông ta phục dụng Long Hoàng Căn Nguyên Quả.

Đường Hỏa mạnh mẽ chính là vì huyết mạch trong người ông ta, huyết mạch của Đường Hỏa vốn không thua kém gì Tử Nghiên thì sao có thể thua bất cứ ai trong Ngũ Đại Chí Tôn?.

Tất nhiên Vô Song chỉ thoáng giật mình nhưng lại không có bất cứ vấn đề gì lo ngại, một nắm đấm của Đường Hỏa đánh xuống cũng gặp một nắm đấm của Vô Song đấm ngược lại, hai nắm quyền va chạm thật mạnh với nhau sau đó cả thân hình Đường Hỏa bắn thẳng về phía sau, ông ta hét thảm lên một tiếng, cổ tay của Đường Hỏa không ngờ lại bị Vô Song đấm gãy.

Thiên Yêu Hoàng Tộc cho dù mạnh mẽ thế nào cũng sao có thể sóng vai cùng Bất Tử Phượng Hoàng?.

Thái Hư Cổ Long Tộc cho dù mạnh mẽ thế nào cũng sao có thể cùng Viễn Cổ Chân Long một chỗ?.

Đường Hỏa có thể chiến thắng được Vô Song mới là lạ, đương nhiên việc này Đường Hỏa không cách nào ngờ được, ánh mắt của ông ta đầy kinh hãi nhìn Vô Song “Ngươi rốt cuộc là ai, thân thể ngươi làm sao có thể biến thái đến mức độ đó”.

Đáp lại lời nói của Đường Hỏa là tốc độ kinh khủng của Vô Song, năm ngón tay nắm lấy đầu Đường Hỏa, năm ngón tay ấn thẳng đầu ông ta vào bên trong bức tường, tiếp theo lại nhấc Đường Hỏa lên, một quyền nện thẳng vào bụng hất bay Đường Hỏa lên trời.

Thân thể của Đường Hỏa là cửu tinh đấu thánh sơ kỳ chưa kể còn có huyết mạch của Thái Hư Cổ Long Tộc cùng Thiên Yêu Hoàng Tộc đương nhiên rất khó bị đánh chết nhưng tuyệt đối không dễ chịu gì, đau đớn làm khuôn mặt của Đường Hỏa trắng bệch.

............

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, lúc này một chân Vô Song dẫm mạnh vào ngực Đường Hỏa vang lên từng âm thanh răng rắc, cuối cùng sau suốt ba tiếng đồng hồ cuối cùng cái ‘mai rùa’ Long Hoảng Bảo Giáp của Đường Hỏa cũng bị Vô Song đập nát, một chân đạp lên ngực Đường Hỏa ánh mắt ngạo nghễ nhìn xuống phía duới.

Ở chiều ngược lại Đường Hỏa toàn thân không có chỗ nào là lành lặn có điều ông ta không hổ là người nóng tính nhất trong Ngũ Đại Chí Tôn, không hổ là Đường Hỏa, ánh mắt tràn ngập chiến ý, ánh mắt tuyệt đối không chịu thua.

Đường Hỏa dù thua Vô Song nhưng bản thân ông ta rất ấm ức, nếu cho ông ta một chút thời gian, nếu cho ông ta trở lại trạng thái đỉnh phong của cơ thể thì sao có thể thua Vô Song.

“Vô Niệm đúng không, ta không ngờ sau thế hệ của chúng ta còn có một kẻ như ngươi tồn tại có điều....”.

Nói đến đây đột nhiên hai cánh tay Đường Hỏa vận toàn bộ sức lực nắm lấy một chân Vô Song, ánh mắt bùng lên một ngọn hỏa diễm, Đường Hỏa bật cười, hắn vừa cười máu từ trong miệng vừa trào ra, Đường Hỏa thực sự bị thương nặng nề vô cùng “Tiểu tử ngươi có nghĩ đến việc lão phu ôm ngươi cùng chết hay không?”.

Đối diện với một Đường Hỏa sẵn sàng tự bạo, Vô Song chỉ cười nhạt.

“Ngươi biết Tiêu Huyền tại sao mà chết không?”.

“Sự việc năm đó Tiêu Huyền bế quan đột phá đấu đế thất bại có điều hắn vừa thất bại thì người của Hồn Tộc dã lao tới, ngươi có nghĩ ra lý do tại sao không?”.

“Tiêu Huyền vừa thất bại thì Hồn Thiên Đế mang quân tới, càng trùng hợp hơn cùng thời điểm đó liên quân của Viễn Cổ Bát Tộc cũng tấn công Tiêu Tộc, bọn chúng làm sao có thể phối hợp như thế?”.

“Ngươi có bao giờ tự hỏi tại sao Viêm Tộc, Linh Tộc, Thạch Tộc, Lôi Tộc có gan tấn công Tiêu Tộc không?, cho dù Tiêu Tộc không có Tiêu Huyền thì vẫn đủ sức diệt bất cứ tộc nào trong bọn họ”.

“Ngươi có nghĩ tại sao Bồ Đề Cổ Thụ quyết tâm muốn đi ra ngoài như vậy chưa?, bản thân nó là một cây Bồ Đề, Bồ Đề luôn muốn hóa thân thành Bồ Đề Thần Thụ trong truyền thuyết chỉ là ngươi biết sau khi hóa thân xong nó muốn đi đâu, nó muốn làm gì không?”.

“Đường Hỏa không biết bao nhiêu năm qua ngươi rốt cuộc đã nghĩ đến những việc này chưa?”.

Đường Hỏa nghe Vô Song nói đến đây liền khựng lại, ánh mắt không thể nào tin được nhìn Vô Song, hắn lập tức lắc đầu không hiểu “Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”.

Vô Song nghe thấy Đường Hỏa hỏi mình thì chỉ nhếch miệng “Linh tộc tộc trưởng chết, Thạch tộc tộc trưởng chết, tinh binh của Lôi Tộc cùng Viêm Tộc một đi không về, Hồn Tộc mang tinh nhuệ đến tấn công Tiêu Huyền sau đó bị Tiêu Huyền mạnh mẽ phản kháng cũng tổn thất thảm trọng, Tiêu Tộc thì bị diệt, từ đầu đến cuối rốt cuộc cuộc chiến năm đó ai là người có lợi nhất?”.

“Viêm Tộc, Lôi Tộc, Linh Tộc, Thạch Tộc năm đó đều chịu thần phục Tiêu Tộc nhưng cuối cùng sao bọn chúng dám tấn công Tiêu Tộc, là do Hồn Tộc sai bảo?, Hồn Tộc năm đó thân mình còn lo chưa xong chỉ có thể cố thủ một phương thì đủ sức sai bảo ai?”.

“Ngươi cùng Thôn Thiên bị giữ ở đây, Hồn Thiên Đế trọng thương, Tiêu Huyền thì chết vậy cường giả mạnh nhất thiên hạ này là ai?”.

“Năm đó ngươi không phản bội Tiêu Huyền, năm đó toàn bộ tương lai cùng hy vọng của Tiêu tộc dặt trên người Tiêu Huyền, bọn họ chắc chắn không phản bội Tiêu Huyền vậy rốt cuộc là kẻ nào?’.

..............

Nói đến đây Vô Song liền lặng im nhìn Đường Hỏa, ở dưới mặt đất Đường Hỏa bị một chân dẫm lên ngực nhưng khuôn mặt dĩ nhiên lại không có chút cảm giác nào, Đường Hỏa khuôn mặt cứng ngắc sau đó gầm lên “Cổ Nguyên, Cổ tộc”.

“Chết tiệt Cổ Nguyên, là ngươi bán đứng đại ca, uổng công đại ca đổi tốt với ngươi, chết tiệt mau thả ta ra ngoài, mau bỏ cái chân của ngươi ra, ta nhất định phải đi tìm tên Cổ Nguyên đó tính sổ, ta nhất định phải giết hắn, ta phải hỏi hắn rốt cuộc năm đó đại ca đã làm gì có lỗi với hắn, chết tiệt, chết tiệt....”.

Vừa nói trên đôi mắt Đường Hỏa vừa xuất hiện hai hàng nước mắt, Đường Hỏa khóc không phải vì đau đớn, Đường Hỏa khóc chính là vì uất ức, hắn chính là khóc thay cho đại ca của mình.

Nhìn Đường Hỏa bị mình đè xuống dưới chân, chính Vô Song cũng không đành lòng, hắn rụt một chân lại sau đó thản nhiên khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt thản nhiên nhắm lại, hắn đang đợi Đường Hỏa bình tĩnh trở lại, hắn đang đợi lão nhân này có thể cùng Vô Song nói chuyện thẳng thắn một lần.

Vô Song cùng Đường Hỏa đi trên hai con đường khác nhau nhưng không ngăn cản việc Vô Song kính phục với Đường Hỏa, một đời sống chết vì huynh đệ, một đời sống thẳn giữa trời hiên ngang mà đứng, cường giả như thế này kể cả có là kẻ thù thì cũng đáng để Vô Song tôn trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.