Duncan's Bride

Chương 8




Liễu tỉnh trưởng quản lý địa phương có cái thói quen, mỗi khi tới nơi nào nhất định bỏ thời gian ra một mình đi dạo phố, đương nhiên cái gọi là một mình là không mang theo thư ký và người tùy tùng thôi, không tính hai người về sĩ thay thế Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn. Trải qua một khoảng thời gian cọ sát, hai người Lý Sam đã có thể tạo thành ăn ý nhất định với Liễu Tuấn, hai người Từ Ngụy vinh quang "nghỉ hưu" tới tổng bộ tập đoàn Thu Thủy ở Giang Khẩu, Hắc Tử an bài cho họ công tác mới.

Trước khi chia tay, Liễu Tuấn đặc biệt mời hai người Từ Ngụy uống một trận, trọn tình nghĩa hai mươi năm, may mà hai người họ tới tập đoàn Thu Thủy làm việc chứ không phải "sinh ly tử biệt".

Liễu Tuấn đã từng làm việc ở Ngọc Lan, nên khá quen thuộc, có điều rời đi đã hơn ba năm, thành phố Ngọc Lan phát sinh biến hóa không nhỏ, Liễu Tuấn lên phố đi dạo, mục đích không phải làm quen thành phố, mà thông qua hiện tượng nhìn thấy trên đường phố, để hoàn thiện đường lối quản lý địa phương của mình.

Ngày hôm đó, Liễu tỉnh trưởng lại nổi hứng, ăn cơm xong, lấy chân thay xe, lên phố ngắm cảnh.

Liễu tỉnh trưởng tâm tình tốt cũng có nguyên do.

Trải qua nửa tháng đàm phán, hợp đồng hợp tác giữa tập đoàn Đông Phương và Ngọc Lan chính thức ký kết, cơ bản tuân theo đường lối của Liễu Tuấn, tập đoàn Đông Phương tiếp nhận toàn bộ Cty Vĩ Phong, Ngọc Lan đầu tư 5 tỷ chiếm 28% cổ phần, nhiều hơn 3% so với yêu cầu của Liễu Tuấn, đó là công lao của Chung Vĩnh Minh.

Chung Vĩnh Minh rất biết thời cơ, thấy Kỷ Hiểu Bình thay đổi thái độ với Liễu Tuấn, đoán rằng hắn có điểm yếu gì đó bị Liễu Tuấn nắm trong tay rồi. Nếu đã thế sao không "thừa gió bẻ măng"? Lập tức cùng Vương Lương Úc, Ô Sĩ Giang hợp kế, ra đưa yêu cầu chiếm thêm 3% cổ phần.

Vốn cho rằng đối phương nhất định do dự một hổi, báo cáo loạn xạ một phen mới có kết quả, nói không chừng còn mặc cả một hồi, dù sao điều này không phù hợp với thảo luận sơ bộ trước, một xĩ nghiệp to như thế, đừng nói 3% cổ phần, dù chỉ có 0,5% cổ phần cũng là một khoản tiền cực lớn, Chung Vĩnh Minh tham lam như thế là ra giá trên trời, đối phương sẽ trả giá dưới đất là cái chắc, bất kể thế nào tranh thủ được thêm chút cổ phần luôn là tốt.

Không ngờ tập đoàn Đông Phương đồng y ngay, hoàn toàn nằm ngoại dự liệu của đám Chung Vĩnh Minh, họ vừa vui mừng vừa càng khẳng định suy đoán đối phương bị nắm điểm yếu.

Nếu không đối phương tuyệt đối không thể nhượng bộ lớn như thế một cách không có lý do.

Đợi tới bữa tiệc mừng công sau khi đàm phán kết thúc, hai bên đã quen thuộc lắm rồi, phó tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương trong lúc thấm rượu, vỗ vai Chung Vĩnh Minh, nói hắn gan quá nhỏ.

Chung Vĩnh Minh không hiểu, lập tức thỉnh giáo.

Phó tổng giám đốc cười ha hả nói, giám đốc Kỷ có chỉ thị, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của bên Ngọc Lan, tối đa có thể cấp 32% cổ phần, Chung Vĩnh Minh chỉ muốn 28%, thế là hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ vượt dự kiến.

Nghe lời này, Chung Vĩnh Minh đấm ngực dậm chân, ảo não không thôi.

Mình đúng là quá nhát gan, không hề hiểu tâm thái của những ông chủ lớn. Trong mắt Chung Vĩnh Minh kiếm được 3% cổ phần có thể nói là công lớn, với Kỷ Hiểu Bình 3% cổ phần có là cái gì? Doanh nghiệp người ta hàng năm thu nhập gần trăm tỷ, là người khổng lồ, quả nhiên tiền nhiều của lớn.

Chung Vĩnh Minh báo cáo với Liễu Tuấn, mặt đầy vẻ hối tiếc.

Liễu Tuấn cười an ủi hắn, nói không cần buồn, chỉ cần hợp đồng ký kết thuận lợi là Ngọc Lan đã giải quyết được một vấn đề lớn rồi.

Sự thực là thế việc xử lý hậu quả của Cty Vĩ Phong phải đối diện với hai khó khăn, thứ nhất là ổn định vĩ mô, chuyện nạy sau khi tập đoàn Đông Phương tiếp nhận sẽ theo đó mà giải quyết, lãnh đạo TW tỏ thái độ rõ ràng, ủng hộ sự hợp tác này, vừa mở rộng quy mô của tập đoàn Đông Phương, vừa giải quyết khó khăn của Ngọc Lan, là lương toàn kỳ mỹ.

Thứ hai là tài chính nhất là khoán vốn của người dân, nếu như không có xí nghiệp lớn tếp nhận, 2 tỷ vốn của người dân sẽ là một khối thuốc nổ không lồ, có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, làm các quan lớn ở cả Ngọc Lan và tỉnh A như có dao dí sau lưng, ăn ngủ không yên, hiện giờ tập đoàn Đông Phương đã tiếp nhận, vấn đề theo đó mà giải quyết.

Hai bên thương thảo, chuyện đầu tiên là trả lại khoản tiền đầu tư cho người dân.

Quần chúng thấy thông báo của khu Hoa Lâm thì cực kỳ vui mừng, chạy khắp nơi lan truyền, tức thì phụ cận Cty Vĩ Phong huyên náo, từ đầu đường tới cuối phó vang lên tiếng báo nổ đi đùng ăn mừng, quần chúng bàn tán với nhau, luôn miệng khen thị trưởng mới lập công lớn.

Vị thị trưởng mới này đúng là không khoác lác, hứa trong hai tháng trả tiền góp vốn, hiện giờ chưa tới một tháng đã có kết quả.

Tên tuổi của Liễu Tuân nhanh chóng lưu truyền trong dân gian, một số người dân biết thông tin về Liễu Tuấn thì đắc ý nói với những người khác, vị thị trưởng này khi ở Tiềm Châu được người dân gọi là "Liễu Thanh Thiên".

Chung Vĩnh Minh khi báo cáo với Liễu Tuấn cũng mặt mày hớn hở, căn cứ vào tình huống thống kê phía Hoa Lâm, có hơn một nửa quần chúng yêu cầu lấy lại tiền, họ sợ thật rồi. Cũng có một nửa non thấy Liễu thị trưởng giữ lời, là lãnh đạo có thể tin tưởng, lại biết bối cảnh của tập đoàn Đông Phương, thấy công xưởng lớn này có tiền đồ, không lấy tiền góp vốn nữa, hi vọng chính phủ vẫn dựa theo hợp đồng trước đó, đợi công xưởng đi vào sản xuất rồi, sắp xếp cho chon cháu mình vào làm việc.

Chỉ cần công xưởng đó vận hành bình thường, thì đó là công việc tốt.

Không thể vì mắc nghẹn mà bỏ ăn.

Số viền góp vốn phải trả chừng từ 700 tới 800 triệu.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Cái này không cưỡng ép ngăn cản, cứ để quần chúng quyết định.

Giữ hiệp nghiệp trước kia, sắp xếp con cháu quần chúng góp vốn vào công xưởng làm việc là một trong nội dung đàm phán, tập đoàn Đông Phương tất nhiên không có ý kiến gì với điều kiện này, dù sao công xương sau khi hoàn thành cần rất nhiều thợ học việc.

Còn khoản góp vốn của rất nhiều xí nghiệp và đơn vị ở Ngọc Lan thì đạt tới 5 tỷ, số tiền này hai bên có ý kiến tương đối nhất trí, tạm thời không cần trả lại, dựa theo lợi tức ngân hàng, trả dần trong vòng 5 năm , nguyên tắc, coi là vay vốn không phải là góp vốn.

Đương nhiên trong đó cũng phân chia làm năm bảy loại, đơn vị tài chính không dư dả lắm thì trả trước, nơi khác trả sau.

Ngoài ra còn một vấn đề lớn, khoản đầu tư của các đơn vị kiến thiết lên tới trên 10 tỷ, phương diện này tập đoàn Đông Phương và Ngọc Lan cũng thu được ý kiến nhất trí, trả tiền cho Cty vật liệu xây dựng trước, vì họ cần nhiều tài chính trung chuyển, nợ lâu sẽ ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của Cty. Nhưng công ty này tuyệt đại bộ phận ở trong thành phố Ngọc Lan, ảnh hướng tới sự phát triển thậm chí sinh tồn của bọn họ, cũng sẽ tạo thành vấn đề xã hội nghiêm trọng. Còn các Cty kiến thiết nhiều tiền khác thì cũng dựa theo thời hạn 5 năm trả tiền.

Tập đoàn Đông Phương hứa, đợi thủ tục được ủy ban phát triển quốc gia ký, sẽ tiếp nhận thực sự, đoan chừng giữa năm sau, công trình đầu tiên có thể đi vào sản xuất, tới khi đó hạng mục này có thể thực sự mang lại hiệu quả lớn cho kinh tế và xã hội Ngọc Lan.

- Tỉnh trưởng, công ty mới lấy tên thế nào, xin chỉ thị của tỉnh trưởng.

Chung Vĩnh Minh cười hì hì hỏi Liễu Tuấn.

Đó cũng là một trong số thủ đoạn lấy lòng Liễu Tuấn của Kỷ Hiểu Bình, theo lý tập đoàn Đông Phương là cổ đông lớn, sẽ có quyền đổi tên công ty.

Liễu Tuấn không khách khí nói:
- Tôi thấy công ty mới này lên lấy tên là Rạng Đông đi, hành hạ lâu như thế, cuối cùng cũng thấy ánh rạng đông phía trước rồi.

Chung Vĩnh Minh gật gù :
- Vâng, đúng là hành hạ người ta, giờ thì thắng lợi trong tầm mắt rồi.

Chung Vĩnh Minh vui vẻ hơn Liễu Tuấn rồi, vì đống sắt rỉ này mà hắn nửa năm qua ăn không ngon ngủ không yên, thậm chí có lần nửa đêm thức giấc toát hết mồ hôi lạnh. Hiện giờ vén mấy mù thấy trăng sáng, cảm giác nhẹ nhõm khoan khoái đó thật không thể dùng lời lẽ mà miêu tả được.

Có điều Liễu Tuấn cũng cảnh báo Chung Vĩnh Minh, không được buông lòng, còn có rất nhiều việc phải thực thi.

Chung Vĩnh Minh gật đầu, hỏi:
- Tỉnh trưởng, về khoản đầu tư 5 tỷ của chúng ta...

Liễu Tuấn biết, Chung Vĩnh Minh đang lo tài chính, mấy năm qua qua kinh tế Ngọc Lan có biết phát triển dài, có điều tổng thu nhập tài chính năm ngoái chưa tới 4 tỷ, số tiền góp vốn với tập đoàn Đông Phương, không thể lấy từ tài chính thành phố.

- Ha ha, không lo, có chiêu bài tập đoàn Đông Phương, sẽ có rất nhiều ngân hàng vui vẻ cho chúng ta vay.

Chung Vĩnh Minh cười yên tâm.

Hiện giờ hắn đã kính phục Liễu Tuấn hoàn toàn rồi, nếu Liễu Tuấn đề xuất góp vốn 5 tỷ, vậy sớm đó chuẩn bị đầy đủ, không cần lo lắng gì.

Thuận lợi giải quyết vấn đề công ty Vĩ Phong để lại, Liễu tỉnh trưởng tâm tình rất tốt, liền thong thả dạo bước trên đường phố Ngọc Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.