Duncan's Bride

Chương 13




Trong văn phòng bí thư thành ủy Ngọc Lan, Đinh Ngọc Chu ngồi trên ghế sô pha dài, đối diện là Liễu tuấn.

Đinh Ngọc Chu khí sắc rất tốt, mặt hồng hào, không có vẻ gì là vừa bị xử phạt đảng.

Ngưu Tiền Tiến pha trà cho hai vị lãnh đạo, nụ cười sáng lạn vô cùng đã rất rất lâu rồi, Ngưu Tiền Tiến mới nhìn thấy vẻ mặt thoải mái này của Đinh bí thư.

Ngưu Tiền Tiến theo Đinh Ngọc Chu thời gian rất dài, gần như kính trọng ông ta như cha đẻ, mấy ngày qua tâm tình của Đinh Ngọc Chu rất tốt, vì bên chính phủ thuận lợi ký hợp đồng với bên tập đoàn Đông Phương, chút bất mãn trước kia với Liễu Tuấn đã hoàn toàn vứt đi rồi.

Xem ra năm cuối cùng trên sĩ đồ của Đinh bí thư có thể trải qua một cách vui vẻ rồi.

- Liễu tỉnh trưởng, cuộc đám phán với ngân hàng tiến hành ra sao rồi?

Đinh Ngọc Chu mỉm cười hỏi.

Sau khi ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn Đông Phương, , hiện giờ Ngọc Lan phải đối mặt với một vấn đề, làm sao tranh thủ được khoản vay của ngân hàng, có điều Đinh Ngọc Chu tin với Liễu Tuấn mà nói, đó không phải chuyện khó gì. Câu chuyện giữa Liễu Tuấn và Kỷ Hiểu Bình đã truyền ra, thường Đinh Ngọc Chu không chú ý tới tin tức vỉa hè kiểu này, nhưng có liên quan tới Cty Vĩ Phong thì ngược lại.

Đinh Ngọc Chua trước kia chẳng tiếp xúc với Kỷ Hiểu Bình, chỉ nghe nói người đó được Cao hệ coi trọng hống hách mà thôi, nhưng đụng đầu vào đinh trước mặt Liễu Tuấn.

So ra thì vay ngân hàng 5 tỷ không phải chuyện lớn gì nữa.

Liễu Tuấn châm thuốc, mỉm cười nói:
- Tôi vừa nói chuyện với giám đốc Ngô, ông ấy nói vay 5 tỷ áp lực khá lớn, hiện giờ sắp cuối năm, phía ngân hàng đang thu hồi các khoản vay.

Liễu Tuấn triệu kiến Mạnh Kế Lương không lâu, chỉ nửa tiếng, trừ dặn hắn nghiêm trừng tổ chức cờ bạc, thì tìm hiểu qua về tình hình hệ thống chính pháp ủy.

Theo nguyên tắc bí thư chính pháp ủy trực tiếp phụ trách bí thư thành ủy, Liễu Tuấn không nên xen vào, có điều Liễu Tuấn chẳng bận tâm, Mạnh Kế Lương cũng chẳng thấy có gì không ổn.

Một số nguyên tắc người khác cần tuân thủ, còn Liễu Tuấn, tuân thủ hay không thì xem ý của y, y không tuân thủ, người khác cũng không dám nói gì.

Tiếp sau đó Liễu Tuấn triệu kiến giám đốc Ngô của ngân hàng công thương, lần này nói chuyện mất gần 1 tiếng đồng hồ.

Thường mà nói các giám đốc ngân hàng rất vênh váo, phó tỉnh trưởng thường muốn tìm người ta vay tiền, phải tới tận nơi bái phỏng, mặc dù cấp bậc của phó tỉnh trưởng hơn giám đốc ngân hàng tỉnh một cấp, có điều người ta không thuộc trực quản, trong tay là có tiền, phó tỉnh trưởng cũng chẳng thể lên mặt.

Với Liễu Tuấn thì giám đốc Ngô không dám chậm trễ.

Giám đốc Ngô coi trọng không phải danh phó tỉnh trưởng mà là cái thân phận nha nội của y.

Ngân hàng nằm dưới sự lãnh đạo của quốc vụ viện, giám đốc Ngô phải cấp thể diện cho Liễu tỉnh trưởng.

Dù là như thế đàm phán không thuận lợi lắm, không phải người ta không tin Liễu Tuấn, hay không tin xây dựng lại Cty Vĩ Phong, mà con số Liễu Tuấn yêu cầu quá lớn, 5 tỷ, bất kỳ giám đốc ngân hàng tỉnh nào cũng cắn răng.

Nhất là sắp hết năm.

- Giám đốc Ngô đồng ý cho vay bao nhiêu?

Đinh Ngọc Chu hỏi rất thoải mái, ông ta biết Liễu Tuấn đích thân ra tay, với sự khôn khaéo của giám đốc Ngô không thể một cọng lông cũng không chịu nhổ, đó là đắc tội tới cùng với Liễu nha nội.

- Chừng 1 tới 1,5 tỷ, còn không thể cấp một lần, năm nay cho vay 500 triệu, sang năm cho vay 1 tỷ nũa.

Đinh Ngọc Chu hơi cau mày.

Liễu Tuấn biết ông ta đang lo lắng khoản góp vốn của quần chúng, căn cứ vào thống kê, gần 800 triệu tiền của quần chúng phải tra trong thời gian ngắn.

- Cũng nên tiếp xúc với các ngân hàng khác một chút đi.

Đinh Ngọc Chu nói.

Chỉ cần trả tiền cho quân chúng trước năm mới đã, còn chuyện khác để sau hẵng làm, tập đoàn Đông Phương muốn tiếp nhận cũng phải đợi tới năm sau, xĩ nghiệp càng lớn, cuối năm tiền mặt càng căng.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Thật ra vay tiền không khó, một số ngân hàng ngoài có hứng thú lớn, ví dụ tập đoàn Goldman Sachs của Mỹ muốn tự nguyện góp cổ phần, hoàn toàn có thể tiếp nhận hết cổ phần trong tay thành phố.

Thực tế khi trong nước bắt đầu ổn định vĩ mô, liền có rất nhiều tập đoàn tài chính quốc tế mật thiệt chú ý việc này. Bọn họ biết mỗi lần ổn định vĩ mô xong đều xuất hiện cơ hội, có thể dùng giá ưu đãi thu mua cổ phần các xí nghiệp có tiềm lực lớn.

Dù sao ổn định vĩ mô là nhắm vào nghành nghề nóng, xí nghiệp bị ổn định, dưới tình huống bình thường, năng lực lợi nhuộn đều không tệ.

Đinh Ngọc Chu khoát tay nói:
- Không bán.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Điểm này ý kiến của Đinh Ngọc Chu và y là hoàn toàn nhất trí, Liễu Tuấn kiên trì để Ngọc Lan chiếm 25% cổ phần, là để lại một nguồn thu nhập tài chính mạnh cho Ngọc Lan.

Những năm đầu phải trả vốn vay ngân hàng, không có hiệu quả rõ rệt với tài chính thành phố, nhưng khi trả xong rồi, hiệu quả này sẽ nổi bật ngay ra, có lẽ 5 năm sau 28% cổ phần này, mỗi năm có thể gia tăng thu nhập cho thành phố vài trăm triệu.

Đó là chính sách nhất quán của Liễu Tuấn rồi, không thiển cận chỉ nhắm vào nhiệm kỳ của mình, mà đặt trên cơ sở phát triển lâu dài, vì thành phố lập nên cơ sở tài chính vững chắc , có thể khiến Ngọc Lan có thể phát triển cao tốc 10 năm thậm chí lâu hơn nữa.

Tư tưởng chấp chính này thu được hiệu quả rất rõ ràng ở Tiềm Châu và Trường Hà.

Khu Trường Hà gánh vác một nửa thu nhập tài chính của thanh phố Ngọc Lan, Tiềm Châu cũng phát triển kinh người, Lý Huệ và Triệu Sư Phạm ngồi hưởng thành quả, cam tâm tình nguyện đi theo Liễu Tuấn, nếu như về sau Liễu Tuấn tiếp tục ở lại tỉnh A phát triển, Tiềm Châu rồi sẽ có một ngày trở thành hậu hoa viên, pháo đài kiên cố của Liễu tỉnh trưởng.

Đinh Ngọc Chu trước kia cũng giống với các cán bộ khác, có hành vi thiển cận, thích ăn xổi thích thành tích, trải qua nhiều sóng gió, nhất là sau khi thấy phương thức quản lý địa phương của lớp hậu sinh như Liễu Tuấn, quan niệm cũng phát sinh chuyển biến rất lớn, tầm nhìn càng ngày càng xa.

- Đúng, tôi rất tán đồng ý kiến của Đinh bí thư, quả đào lớn này, chúng ta phải để lại để tự mình ăn.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Một mình ngân hàng công thương không đủ, tôi sẽ đi tìm các ngân hàng khác, không cần phải lo về khoản góp vốn của người dân.

Đinh Ngọc Chu gật gù.

Ông ta vô cùng hài lòng về thái độ của Liễu Tuấn, sau khi hội kiến giám đốc Ngô xong, y liền lập tức tới báo cáo trước mặt ông ta tình hình tiến triển việc này, thể hiện đầy đủ sự tôn trọng.

Kỳ thực trong lòng Đinh Ngọc Chu rất rõ, sau khi Liễu Tuấn tới nhậm chức, các cánn bộ Đinh hệ đã ngầm thừa nhận Liễu Tuấn là "người nối nghiệp" của ông ta, tự đồng tự giác ngả theo Liễu Tuấn, thêm vào những cán bộ do Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành bồi dưỡng trước kia, uy vọng của y hoàn toàn không thua kém gì ông ta.

Có điều Liễu Tuấn vẫn giữ đúng quy củ, tuyệt đội không lộ ra vẻ ngang ngược trước mặt ông ta.

Cận Tú Thật trước kia thuyết phục ông ta kết minh với Liễu Tuấn, lý do quan trọng nhất là Liễu Tuấn chú trọng quy củ, không làm càn.

Hiện ra mắt nhìn người của Cận Tú Thật đúng là hơn người một bậc.

- Đinh bí thư, hôm nay tôi tới đây là còn có chuyện muốn báo cáo.

Đinh Ngọc Chu khoát tay nói:
- Liễu tỉnh trưởng không cần nói những lời khách khí, tỉnh trưởng có chuyện gì cứ nói ra đi, mọi người cùng thương lượng rồi làm.

Lời này trước kia Đinh Ngọc Chu đã nói với Liễu Tuấn rồi, nhưng lần này là thật lòng, không có chút thành phần quan cách nào xen vào trong đó.

Liễu Tuấn cười nói:
- Chuyện này liên quan tới việc điều chỉnh cán bộ.

Đinh Ngọc Chu hơi nheo mắt lại.

Sao, muốn đụng tới cán bộ nhanh vậy à?

Triều vua nào, thần tử đó, vốn cũng biết sau khi Liễu Tuấn lên nhậm chức khẳng định sẽ dọn dẹp nhân mã của Uông Quốc Chiêu trong chính phủ, đây không phải là vấn đề tàn nhẫn, mà là vấn đề cần thiết. Bất kỳ một người lãnh đạo nào cũng cần thân tin của mình nắm giữ các ban ngành quan trọng mới có thể đảm bảo tư tưởng chấp chính của mình có thể thực hiện một cách quán triệt, dựa vào uy vọng và sức hút cá nhân là không đủ.

Có lẽ thúc đẩy công việc hàng ngày không khó, nhưng không có đích hệ của mình, một khi tới thời khắc quan trọng thế nào cũng có vấn đề.

Đinh Ngọc Chu nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.

Liễu Tuấn tới nhậm chức, ông ta ở nhiều trước hợp công khai tuyên bố toàn lực ủng hộ công tác của Liễu tỉnh trưởng, lời này không phải chỉ nói cho vui, mà cần phải thực hiện.

Giờ đây Liễu Tuấn để xuất điều chỉnh cán bộ, cho dù có hơi gấp gáp một chút, Đinh Ngọc Chu không thể không ủng hộ, hơn nữa đoán chừng Liễu Tuấn muốn điều chỉnh cũng chỉ là nhân mã của Uông Quốc Chiêu, vậy điều chỉnh sớm hay muộn một chút cũng không sao.

- Được, Liễu tỉnh trưởng cho rằng những cán bộ nào không thích hợp với công tác, có thể thoải mái điều chỉnh.

Đinh Ngọc Chu không do dự gì nhiều, tỏ thái độ rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.