Duncan's Bride

Chương 11




Sở Kiến Huy mặt bối rối, né tránh ánh mắt của dì Đông, mồm lại không chịu phục, nói:
- Làm gì có, sao con lại nợ tiền người ta? Con cần dùng gấp thật mà.

Dì Đông nổi giận, kệ Liễu Tuẫn ở đó, lớn tiếng quát con:
- Con còn nói dối à? Thành thật nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Hôm nay không nói cho rõ ràng thì đừng ra khỏi cái nhà này.

- Mẹ không cho thì thôi.

Sở Kiến Huy bị giáo huấn một trận tính ương ngạnh của người trẻ tuổi nổi lên, đốp chát lại dì Đông một câu, xoay người đi ra khỏi cửa. Có điều vừa mới tới cửa, mấy thanh niên cách đó không xa liền kéo ùa tới phía này, vẻ mặt rất bất thiện, Sở Kiến Huy biến sắc, vội quay vào bên trong.

- Chị, cho em 500 đi.

Sở Kiến Huy biết tính mẹ khá cứng, liền quay sang xin chị, hắn biết chị mình là bà chủ lớn rồi, hơn nữa luôn thương hắn, liền không thèm để ý để ý tới dì Đông nữa.

- Tiểu Vũ, không được cho! Làm có lý ấy?

Dì Đông nổi giận, quát con gái, quát xong mới ý thức được Liễu Tuấn ở đây, tức thì có chút xấu hổ, liếc Liễu Tuấn một cái, may Liễu Tuấn không tỏ vẻ gì phật ý.

Tiểu Vũ rất khó xử.

Cô yêu quý em trai nhưng lại không dám trái ý mẹ, đương nhiên càng không muốn để Liễu Tuấn nhìn thấy cảnh này.

- Ê Kiến Huy, nhanh lên một chút, mau trả tiền đây.

Bên trong còn chưa làm rõ, mấy tên thanh niên bên ngoài đã đi tới cửa, kẻ đi đầu, để tóc dài, áo hoa, dáng vẻ rất lưu manh, mắt cứ đảo quanh người Tiểu Vũ.

- Xin lỗi Tam Ca, trả ngay, trả ngay đây!
Sở Kiến Huy nặn ra nụ cười gật đầu nói với tên áo sơ mi hoa, rồi quay sang nói với Tiểu Vũ:
- Chị, mau cho em 500 đi, sắp phiền toái đến nơi rồi.

- Ê, đó là chị mày hả? Xinh thế, giống cái ngôi sao điện ảnh gì đó trước kia ... Hay là thế này, Kiến Huy, không trả tiền cũng được, bảo chị mày cùng đi ca hát, uống với bọn này vài chén rượu là xong..

Tên áo sơ mi hoa nhìn Tiểu Vũ nuốt nước bọt.

Liễu Tuấn tức thì cau mày lại.

Tiểu Vũ nghiêm mặt lại lạnh lùng quát:
- Xéo đi.

Hiện giờ Tiểu Vũ đâu còn là tiểu cô nương ngây thơ trước kia, đường đường phó tổng giám đốc Cty Phượng Hoàng, rất có uy nghiêm.

- Hô hô, lại còn . .. Á á.

Tên áo sơ mi hoa cười cợt, đang chuẩn bị chen vào bên trong thì đột nhiên rú lên thảm thiết, "rầm " một tiếng bay đi tận ba bốn mét, ngã xuống đất nằm bẹp ra đó, không biết sống chết thế nào.

Mấy tên khác đang kinh hoàng, lại liên tục vang lên tiếng thảm thiết, toàn bộ đều bị đánh ngã, tất cả đều là do hai cô gái trẻ không biết từ đâu ra làm.

Hai người Lý Sam vốn chuẩn bị đi tới, thấy cảnh này liền dừng lại, mỉm cười đứng tại chỗ xem kịch, hai cô gái đột nhiên ra tay họ cũng quen, trước kia cùng được huấn luyện với nhau.

Diễn biến bất ngờ dì Đông và Sở Kiến Huy không khỏi há hốc mồm.

Hai cô gái ra tay xong, một người ở lại tại chỗ, một ung dung như không có việc gì ẩn vào trong bóng tối.

- Kiến Huy, con nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

Dì Đông khó khăn lắm mới định thần lại được, quay lại nhìn đám lưu manh nằm ngổn ngang trên mặt đất, sắc mặt trằng bệch, vội vàng hỏi con trai.

- Mẹ, không sao, mẹ đừng lo, là ... Bạn của con làm đấy.

Tiểu Vũ vội an ủi mẹ.

Dì Đông gật đầu, hai "người" bạn của Tiểu Vũ bà đã gặp rồi, ở trong cùng biệt thư với Tiểu Vũ, dì Đông biết rõ đó là vệ sĩ của Tiểu Vũ, cũng không biết người có tiền đều có vệ sĩ hay không. Nghĩ tới đây dì Đông lại lén liếc nhìn Liễu Tuấn, đoán chừng hai vệ sĩ đó là do Liễu Tuấn cấp cho Tiểu Vũ.

Ôi, những vị quan lớn này.

- Kiến Huy, em làm sao chọc vào những người đó? Không phải em đang đi học sao?

Tiểu Vũ an ủi mẹ xong, lại quay sang hỏi mẹ, bày ra vẻ người chị cả trong nhà.

Liễu Tuấn vốn đã dứng lên, lại ung dung ngồi xuống, thích thú nhìn dáng vẻ của Tiểu Vũ, còn về đám lưu manh kia, Liễu tỉnh trưởng đương nhiên không thèm nhìn lại một cái.

- Không, em vẫn đi học, không chọc vào bọn họ... Chị, thật đấy, em không có quan hệ gì với bọn họ.

Sở Kiến Huy thấy "bạn " của chị đáng sợ như thế, nói chuyện với Tiểu Vũ cũng trở nên dè dặt, ánh mắt lộ vẻ bất an.

Trong mắt Sở Kiến Huy, chị mặc dù rất thương hắn nhưng luôn là cô gái ngoan nhát gan, sau này làm bà chủ lớn, nhưng ấn tượng vẫn không thay đổi, trước kia hắn loáng thoáng nghe nói, chị là "tình nhân của quan lớn", có điều khi đó Sở Kiến Huy còn nhỏ, không hiểu chuyện đó lắm, giờ vào đại học coi như là người biết việc đời, nhìn vấn đề không đơn thuần như xưa nữa, nói thực hắn rất bất mãn chuyện chị làm tình nhân cho người ta, nhưng mỗi lần nghe ngóng, mẹ hắn đều không nói rõ.

Sở Kiến Huy thậm chí còn nghĩ, đợi mình tốt nghiệp đại học rồi, phải tìm viên quan lớn kia, nói chuyện với kẻ đó, hỏi hắn vì sao ức hiếp chịu mình.

Có điều lúc này Sở Kiến Huy đột nhiên hiểu ra, trên đời này, có rất rất nhiều chuyện phức tạp hơn trong tưởng tượng của hắn.

Chị hắn, sớm chẳng còn là cô gái nhỏ nhát gan mà là người khiến người khác phải sợ hãi, tên áo sơ mi hoa kia vừa rồi chẳng qua chỉ mới có ý sàm sỡ, là lập tức xử lý không biết sống chết ra sao, mà mấy kẻ kia với hắn mà nói toàn là nhân vật ghê gớm.

- Được, chị tin em! Tối nay em không cần về trường nữa, ở lại nhà đi, ngày mai chị giúp em xử lý chuyện này.

Tiểu Vũ đoán em trai sĩ diện, không muốn kể những chuyện "xấu" của mình trước mặt mọi người, cũng không miễn cưỡng, nhanh chóng đưa ra quyết định, khi nói chuyện liếc nhìn Liễu Tuấn, y giơ ngón tay cái lên với cô.

Tiểu Vũ nhoẻn miệng cười.

Mặc dù em trai gây chút phiền toái, có điều loại phiền toái kiểu này hiện giờ hoàn toàn không đáng để vào mắt Tiểu Vũ, chỉ là mấy tên lưu manh mà thôi, không cần để vào trong lòng, nhưng được Liễu Tuấn khen, Tiểu Vũ vẫn rất hưng phấn.

- Không được đâu chị, bọn chúng... Bọn chúng ác lắm, là lưu manh quanh trường học, hôm nay em ở lại nhà, nói không chừng bọn chúng sẽ đánh tới cửa.

Sở Kiến Huy vẫn nơm nớp lo sợ.

Lúc này mấy tên lưu manh bị ăn đòn đã bỏ dậy, không dám dừng lại, chạy như bay tới, đỡ tên áo sơ mi hoa bất tỉnh nhân sự nằm đó rồi chạy ra thật xa, đến lúc đó mới có một tên lưu manh quay đầu lại rống lên:
- Sở Kiến Huy, mày nhớ đó, bọn tao không tha cho mày đâu.

Quẳng lại một câu "thể diện" như thế rồi mới cuống cuồng chuồn mất.

Sở Kiến Huy mặt tái đi.

Hắn đoán chừng hai cô gái ra tay đó là vệ sĩ của chị, nhưng họ chị bảo vệ an toàn cho chị hắn được thôi, chẳng phải ở bên hắn 24/24.

- A, em sợ bọn chúng đánh tới không dám ở đây, vậy ba mẹ thì sao? Mặc cho chúng nó đánh à?

Tiểu Vũ thực sự nổi giận rồi, mặt đỏ bừng bừng nói.

- Em...

Sở Kiến Huy nhất thời không biết phải nói ra sao.

- Vậy em nói rõ ràng ra đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Em không nói rõ ra, mọi người làm sao giúp em được.

- Tiểu Vũ đừng vội, để Kiến Huy bình tĩnh lại đã, đêm nay suy nghĩ cho kỹ, nghĩ kỹ rồi tự nhiên sẽ nói thật với em thôi.

Liễu tỉnh trưởng cuối cùng cũng lên tiếng.

- Vâng.
Tiểu Vũ ngoan ngoãn đáp lời.

Cho tới tận bây giờ Sở Kiến Huy mới chú ý tới Liễu Tuấn, thấy chị nghe lời y như thế, không khỏi nghi hoặc, cực kỳ cảnh giác nhìn Liễu Tuấn hỏi:
- Anh là ai?

- Anh họ Liễu, tên Liễu Tuấn, là thị trưởng Ngọc Lan.

Liễu Tuấn ôn hòa nói, y không định che dấu thân phận của mình với em trai Tiểu Vũ.

Sở Kiến Huy sững sờ.

Thị trưởng Ngọc Lan.

Đó là chức vụ mà hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, thường ngày khi nói chuyện với bạn bè cũng chẳng khi nào nhắc tới lãnh đạo cấp đó, vậy mà hiện giờ lại đứng ngay trước mặt hắn.

Gần như ngay lập tức Sở Kiến Huy hiểu ra, đây chính là quan lớn tình nhân của chị.

Chẳng trách mà chị trong trong mấy năm ngắn ngủi thành ngôi sao, lại thành bà chủ lớn, té ra căn nguyên ở đây, trước kia hắn luôn phản cảm với tình nhân của chị, còn mang thù địch sâu đậm, trong lòng luôn nghĩ đó phải là một lão già 60 tuổi, cảm thấy tủi nhục vô cùng.

Hiện giờ gặp Liễu Tuấn, hắn bỗng thấy suy nghĩ của mình thật đáng cười.

- Anh.. Anh là thị trưởng Ngọc Lan thật á?

Sở Kiến Huy hỏi lại.

Dì Đông và Tiểu Vũ đều bật cười, dì Đông cười xong vội nói:
- Kiến Huy, không được vô lễ, phải gọi ... Liễu thị trưởng.

Vốn dì Đông muốn bảo gọi là anh Liễu, nhưng lời ra tới miệng nuốt lại.

Liễu Tuất xua tay:
- Dì Đông, không sao, sau này Kiến Huy gọi cháu là anh Liễu đi.

- Ừ, ừ..

Dì Đông rối rít gật đầu.

Quan hệ của Tiểu Vũ và Liễu tuân luôn là khúc mức trong lòng bà, nhưng giờ ván đã đóng thuyền, bỏ qua cái gọi là "chung thân đại sự", theo quan niệm thế tục, nhà họ Sở có chỗ dựa lớn như thế là chuyện rất tốt cho tương lai của Sở Kiến Huy.

- Kiến Huy, cậu vừa mới vào đại học, chuyện xã hội rất phức tạp, cậu không cẩn thận rất dễ bị lửa, sau này phải cẩn thận hơn.

Liễu Tuấn ôn hòa nói.

Sở Kiến Huy nhăn nhó gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.