Duncan's Bride

Chương 10




Tiểu Vũ nhìn theo ánh mắt của mẹ, cũng không khỏi giật mình.

Cách đó không xa, một nam nhân thân hình cao lớn, chắp tay sau lưng thong thả đi tới, chẳng phải Liễu Tuấn đấy sao? Cho dù ăn mặc rất bình thường, nhưng y chỉ có thể qua mặt người thường, sao qua mắt được người quen.

Anh ấy sao lại một mình dạo phố buổi tối như thế.

Ừm, hình như anh ấy có thói quen dạo phố, trước kia chẳng phải mấy lần gặp anh ấy đi dạo ở quảng trưởng khu Trường Hà sao?

Tiểu Vũ không nghĩ nhiều, vội đứng đậy ra đón.

- Anh, sao anh lại ở đây?

Tiểu Vụ đột nhiên xuất hiện, làm Liễu tỉnh trưởng cũng giật mình.

- Tiểu Vũ? Ha ha, anh chỉ đi dạo lung tung thôi.

Tiểu Vũ hé miệng cười:
- Tỉnh trưởng đại nhân đi tuần thị thành phố à?

Liễu Tuấn xoa đầu cô:
- Lại nghịch rồi, sao em lại ở đây.

- Mẹ em ở nơi này, siêu thị biên kia là do mẹ em mở.

Tiểu Vũ cười đánh miệng về siêu thị nhỏ cách đó không xa.

Lần này Liễu tỉnh trưởng thật sự bất ngờ, vốn chỉ định đi dạo loanh quanh thôi, không ngờ lại tới nhà Tiểu Vũ rồi, thật là trùng hợp. Nếu đã tới rồi, thì đi ngay là không được, thế nào cũng phải chào hỏi nói chuyện với cha mẹ Liễu Tuấn mấy câu.

Nói thật, Liễu tỉnh trưởng hơi ngại gặp mặt cha mẹ Tiểu Vũ, chủ yếu là không quen cha mẹ cô lắm.

- Tiểu Vũ...

Liễu tỉnh trưởng sửa sang lại y phục, đưa mặt hỏi Tiểu Vũ, mặt chó chút khẩn trương.

Tiểu Vũ lần đầu tiên thấy trên mặt Liễu Tuấn có vẻ này, không khỏi ngạc nhiên lại có chút cảm động, thì ra Liễu tỉnh trưởng cũng có lúc khẩn trương, mà nguyên nhân là vì sắp gặp cha mẹ cô.

- Được rồi, rất đẹp trai.
Tiểu Vũ cười khúc khích, lộ vẻ nghịch ngợm hiếm có.

Liễu Tuấn lại đưa tay ra vuốt mái tóc dài đen bóng của cô một cái, rồi mới sải bước đi về phía siêu thị kia.

Dì Đông sớm đã từ quầy thu ngân đi ra, đứng ở trước cửa, giống Liễu tỉnh trưởng, dì Đông có chút khẩn trương, họ gặp mặt rất hữu hạn, từ lần đầu ra, sau lần gặp bất ngờ ở quảng trường khu Trường Hà, thì rất ít gặp, trong mắt dì Đông, Liễu Tuấn không phải là người yêu của Tiểu Vũ, phần nhiều là lãnh đạo lớn quyền cao chức trọng.

- Dì Đông.

Liễu Tuấn đi nhanh tới lên tiếng chào.

- À... Tới rồi, mau mau vào trong ngồi.
Dì Đông chẳng biết phải xưng hô Liễu Tuấn ra làm sao, đành hàm hồ cho qua, vội mời Liễu Tuấn vào trong nhà.

Diện tích siêu thị không lớn, ngoài đường đi giữa các gian hàng, thì không còn không gian thừa, chỉ có chỗ đứng ở trước quầy thu ngân, dì Đông vội lấy một cái ghế đặt ở đó mời Liễu Tuấn ngồi.

Tiểu Vũ thì vội mang cho y chai nước.

Tiểu Vũ biết Liễu Tuấn thích uống trà đặc, nhưng chô này chẳng có ấm trà, cũng chẳng có nước sôi, chỉ đành lấy nước khoáng ra thay, cười áy náy với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn ngồi xuống, nhìn bố trí của siêu thị nói:
- Hàng hóa thật đầy đủ..

- Ừ, toàn những thứ lặt vặt dùng thường ngày thôi, làm cậu chê cười rồi.

Dì Đông dứng ở một bên, vẫn rất khẩn trương đáp.

- Tự lực cánh sinh là tốt ạ, dì Đông, mời dì ngồi, dì đừng đứng.

- À, ừ..
Dì Đông đáp lời rồi ngồi xuống sau quầy thu ngân.

- Anh, sao tối nay lại nhàn nhã đi dạo phố thế?

Tiểu Vũ lại lấy một số đồ ăn vặt bày trên bàn thu ngân, bóc một quả quít đưa cho Liễu Tuấn hỏi, lúc này chỉ có cô là thần thái tự nhiên nhất.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Tùy tiện đi nhìn ngó, cảm thụ sự thay đổi của thành phố Ngọc Lan.

- Hi hi, trong nội thành phát triển không nhanh bằng khu Trường À chúng ta.

Lời này của Tiểu Vũ là sự thực, nhưng cũng là do yêu ai yêu cả đường đi lối về, kỳ tích Trường Hà do một tay Liễu Tuấn tạo ra, Tiểu Vũ rất lấy làm kiêu ngạo.

- Chỉ riêng một khu vực phát triển nhanh là không đủ để đưa cả thành phố phát triển….
Hết sức tự nhiên, Liễu Tuấn nói tới chính sách quản lý, có điều nhanh chóng ý thức được không đúng đối tượng, liền xấu hổ ngừng "diễn giảng".

- Anh cứ nói tiếp đi, em thích nghe mà.

Tiểu Vũ cũng phát hiện ra Liễu Tuấn không tự nhiên, vội nói.

Liễu Tuấn cười xua tay, nói với dì Đông:
- Dì Đông, chú Sở đâu, còn chưa đi làm về sao ạ?

- Ông ấy làm hai, thời gian này nhà máy hiệu quả tốt, làm ba ca không hết việc. Liễu... Bí thư, tất cả đều nhớ bí thư, công ti Trường Phong hưng thịnh rồi, mọi người đều rất nhớ bí thư...

Liễu tỉnh trưởng lại bối rối một chút.

- Dạ, lão Triệu làm việc vẫn rất xuất sắc, nhưng lớn tuổi rồi, sắp nghỉ hưu phải không ạ?

- Chủ tịch Triệu tuổi hơi cao một chút, nhưng rất hăng hái... Liễu bí thư tôi có một kiến nghị, chủ tịch Triệu hình như cũng vừa mới 60, sức khỏe tốt, hẳn có thể làm vài năm nữa, mấy năm qua nhà máy làm việc tốt, công nhân đều không muốn đổi lãnh đạo.

Qua lúc bối rối, dì Đông tự nhiên hơn, nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều.

Triệu Ngạn là người chính trực, kinh nghiệm quản lý kinh doanh phong phú, rất được lòng người, Liễu Tuấn biết điều đó, nên nghe dì Đông nói thì gật đầu:
- Tình huống xí nghiệp không giống như ban ngành chính phủ, nếu như cần, lão Triệu có thể làm vài năm nữa.

Cty Trường Phong tuy thuộc quyền quả lý của tỉnh, nhưng lại là quốc xĩ nằm ở Ngọc Lan, trong phạm vi quyền quản lý của y, nên lời này không phải là vượt quyền.

- Thật sao, thế thì tốt quá.

Dì Đông rất vui.

- Dì Đông, chú Sở làm ca hai, buổi tối đi về có tiện không?

- Ông ấy quen rồi, tôi và Tiểu Vũ làm công tác cho ông ấy rất nhiều mà ông ấy không chịu nghe, ông ấy cương lắm.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Có lẽ không phải chú ấy cương, chắc chú ấy thích náo nhiệt, không bỏ được bạn bè trong nhà máy.

- Đúng đúng, ý ông ấy là thế, kỳ thực trong nhà cũng không thiếu chút tiền lương của ông ấy.

Dì Đông vừa nói vừa nhìn Tiểu Vũ, tựa hồ hoài nghi cô bắn tin cho Liễu Tuấn, Tiểu Vũ liền lắc đầu, ý bảo mình chưa bao giờ nói tới chuyện này với Liễu Tuấn.

Dì Đông trong lòng thầm than.

Lãnh đạo lớn có khác, nhìn người thật chuẩn.

Trong lúc trò chuyện, không ngừng có khách đi vào, nhìn thấy Liễu Tuấn ngồi đó, không khỏi tỏ mò nhìn y, may mà không ai ngờ rằng có thể gặp được một vị tỉnh trưởng trong siêu thị nhỏ như thế này.

Có điều Tiểu Vũ rất căng thẳng, sợ chẳng may có ai nhận ra Liễu Tuấn thì ảnh hưởng không tốt.

- Anh, hay là chúng ta lên lầu nói chuyện nhé?

Kỳ thực Tiểu Vũ vốn định cùng Liễu Tuấn về biệt thư bên hồ Hợp Thủy, nhưng trước mặt dì Đông vẫn có chút xấu hổ.

Liễu Tuấn cười:
- Không cần đâu, anh còn muốn đi loanh quanh xem chút nữa.

- Vậy em đi cùng anh.

Liễu Tuấn gật đầu.

Đang chuẩn bị đứng dậy đột nhiên có chàng thanh niên vội vã chạy vào, nói lớn với dì Đông:
- Mẹ, cho con 500.

Thì ra là em trai Tiểu Vũ.

Liễu Tuấn nhìn hắn một chút, chừng 18,19 dáng người cao, thân hình gầy, tựa hồ chưa phát triển hết, còn không gian để cao lớn hơn.

Liễu Tuấn đã nghe Tiểu Vũ nói tới em trai cô, tên là Sở Kiến Huy, học ở trưởng đại học công nghiệp Ngọc Lan.

- Lại xin tiền, tiền sinh hoạt tuần này không phải mẹ cho con rồi sao?
Dì Đông tức thì rất không vui.

- Phải đó, Kiến Huy, mấy ngày trước chẳng phải chị mới cho em 500 sao? Thế nào lại tiêu hết rồi?

Tiểu Vũ ở bên cũng nói vào.

Sở Kiến Huy vội vã chạy vào còn chưa nhìn thấy, nghe thế luống cuống nói:
- Mời bạn bè ăn cơm, tuần này có mấy cái sinh nhật.

- Sinh nhật bạn con sao con phải mời cơm?
Dì Đông càng thêm không vui, ngại Liễu Tuấn ở đây nên mới không to tiếng:
- Còn nữa, sao con lại đi xin tiền chị? Tiểu Vũ, mẹ đã nói không được tùy tiện cho em con tiền rồi cơ mà, nó còn đi học, tiêu pha phung phí không có lợi gì cả.

Tiểu Vũ xấu hổ, mặt đỏ bừng.

Tiểu Vũ rất quý em trai, trước kia trong nhà điều kiện không tốt, Tiểu Vũ không có tiền, luôn dánh đồ ngon cho em ăn, giờ có tiền rồi, em trai tới nhà xin 300, 500 đồng, Tiểu Vũ sao có thể keo kiệt không cho.

Sở Kiến Huy có chút sốt ruột:
- Mẹ, mẹ cứ luôn nhiều lời vậy làm gì? Học đại học, mời bạn bè ăn cơm là rất bình thường, người ta cũng thường mời con ăn cơm, có gì mà lạ đâu?

- Không lạ? Một tháng xin tới mấy nghìn không lạ mới là lạ! Con cái nhà ai tiêu tiền như con.

- Ôi dời, mẹ, đừng lằng nhằng nữa được không? Mau cho con 500 đi, con đang cần gấp.

Sở Kiến Huy trông đúng là rất gấp, vừa nói vừa nhìn ra ngoài, tựa hồ sợ cái gì đó.

Liễu Tuấn nhìn ra ngoài, thấy cách đó không xa có mấy thanh niên trang phục kỳ dị đang nhìn ngó về phía này.

Dì Đông là người làm ăn rất nhạy bén, thấy Liễu Tuấn nhìn ra ngoài cửa, cũng thuận theo ánh mắt của y, lập tức phát hiện mấy thanh niên vẻ mặt không bình thường kia, lập tức nghiêm mặt lại:
- Có phải con nợ tiền người ta, bị người ta tới nhà đòi nợ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.