Duệ Mẫn Hoàng Quý Phi

Chương 2




Edit: Ring.

Giang Mộ Yên nghe xong lời của Bùi Dạ Tập thì cũng âm thầm giật mình, nghĩ không biết có phải là tính cách nàng thay đổi quá lớn hay không. Này trong mắt người khác cũng không phải chuyện gì tốt, xem ra về sau nàng cần phải cẩn thận hơn.

Chỉ là trước mắt trong phòng không có mặt người thứ ba, Giang Mộ Yên tình nguyện cố ý gây sự cũng không muốn hòa giải với Bùi Dạ Tập, cho nên tuy rằng trong lòng âm thầm kiểm điểm, ngoài miệng nàng vẫn thản nhiên hỏi lại:

“Bùi thiếu gia, đừng nói giống như ngươi rất hiểu ta! Cái gì mà trước đây ta không phải như thế? Ngươi lại quen thuộc với ta trước đây đến mức nào?”

Giang Mộ Yên hỏi lại một câu khiến Bùi Dạ Tập nhất thời sững sờ!

Đúng vậy, Giang Mộ Yên đến Bùi gia đã ba năm, vẫn ở lại Yên Vân lâu là sự thật, nhưng hắn vì chán ghét nàng nên suốt ba năm này, số lần bọn họ gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa mỗi lần gặp không phải tan rã trong không vui thì cũng là mắt lạnh nhìn nhau. Hắn thật sự không có bao nhiêu hiểu biết đối với Giang Mộ Yên.

Nhưng là cảm giác, cảm giác nói cho hắn biết, Giang Mộ Yên hiện tại không giống với trước đây cũng là sự thật!

Chính là cảm giác có thể làm lí do để hắn chỉ trích nàng sao?

Bản thân Bùi Dạ Tập cũng cảm thấy mình rất vớ vẩn! Càng làm cho hắn cảm thấy buồn bực là hắn rõ ràng không nên quản chuyện của Giang Mộ Yên, vì sao lại nói đến vấn đề nàng có thay đổi hay không?

Cho dù nàng thật sự thay đổi rất lớn đi nữa thì có liên quan gì đến hắn? Quan hệ giữa bọn họ lúc này cùng lắm cũng chỉ là hai người không ưa nhau cùng ở lại Bùi phủ, vậy thôi!

Bùi Dạ Tập âm thầm tự cảnh cáo bản thân như vậy, rốt cục nhịn không được nhăn nhó phất áo bỏ đi.

Vừa ra khỏi cửa, vừa vặn nhìn thấy Bùi Phong đã tìm được kiệu nhỏ về, hắn cũng không khỏi trưng mặt lạnh với đại đường ca này, một tiếng chào hỏi cũng không có liền đi thẳng.

Khiến Bùi Phong vừa ngại vừa hổ thẹn, nghĩ mặc kệ như thế nào, chuyện bọn họ giải trừ hôn ước, bản thân hắn bị hiểu lầm thành ‘gian phu’ cũng phải gánh một phần trách nhiệm.

Bùi Phong nghĩ vậy liền nhịn không được cười hỏi Giang Mộ Yên “Giang tiểu thư, Dạ, Dạ Tập hắn?”

“Không cần để ý đến hắn, hôm nay cũng không phải ngày đầu tiên hắn không phân rõ phải trái.”

Giang Mộ Yên tuyệt không ngoài ý muốn Bùi Dạ Tập vô lễ. Đối với hành vi của hắn, nàng chính là liệt hắn vào danh sách công tử nhà giàu bị chiều hư mà đối đãi, thế nên mới nói ra một câu như vậy.

Bùi Phong lại cảm kích nhìn nàng một cái “Giang tiểu thư, mặc kệ như thế nào, chuyện hôm nay là Bùi Phong liên lụy cô.”

“Bùi công tử không cần như thế. Cho dù không có chuyện hôm nay, ta cùng Bùi Dạ Tập cũng thể ở cùng một chỗ. Chúng ta căn bản không ưa đối phương, hắn chán ghét ta, vừa vặn ta cũng không thích hắn, tách ra chỉ là chuyện sớm muộn.

Ngược lại, ta còn nên cám ơn huynh, mặt khác cũng muốn nói lời xin lỗi, bởi vì ta mà liên lụy danh dự của huynh cũng bị tổn hại!”

Đối với Bùi Phong, Giang Mộ Yên là thật lòng cảm tạ. Nếu không nhờ có hắn, nàng sao có thể dễ dàng khiêu khích để Bùi Dạ Tập viết hưu thư như vậy?

Vốn chính là nghĩ dù sao cũng đã khiến cha của Bùi Dạ Tập hoài nghi, nàng cũng liền nhắm mắt làm liều, lại không ngờ đến cuối cùng, người được lợi nhiều nhất lại chính là nàng. Không biết đây có tính là đạt được mục đích chưa.

Nhất định nàng phải sống thật lâu ở nơi này!

“Giang tiểu thư, trăm, trăm ngàn không cần nói như vậy. Ta không sao hết. Vậy, vậy sau này cô có tính toán gì không? Ý của ta chính là nói nếu về sau không thể ở lại trong phủ, ta, ta ở bên ngoài có một tòa nhà, rất yên tĩnh, có, có thể cho Giang tiểu thư mượn ở!”

Bùi Phong nói xong những lời này, biểu tình rất khẩn trương, lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ cuối cùng cũng nói ra được lời hắn muốn. Bộ dáng co quắp kia khiến Giang Mộ Yên không nhịn được cười.

Nàng bắt đầu tin tưởng, trong số rất nhiều người nàng gặp được hôm nay, nếu phải chọn một người nàng có cảm giác tín nhiệm thì Bùi Phong trước mắt không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.

Vì thế nàng cũng không cự tuyệt, chỉ thản nhiên cảm tạ “Cám ơn huynh Bùi công tử, nếu Bùi lão gia có ý định đuổi ta ra khỏi phủ, ta lại không có chỗ đi, liền mượn huynh tòa nhà đó để an thân! Chỉ là hy vọng sẽ không đem lại phiền toái gì cho huynh!”

“Sẽ không, sẽ không! Không ai biết tòa nhà kia là của ta. Giang tiểu thư cứ việc an tâm!” Bùi Phong nghe vậy mừng rỡ, nhanh chóng đáp lại.

Giang Mộ Yên chỉ cười gật đầu, sau đó hành lễ “Vậy Mộ Yên đa tạ trước!”

“Ách, Giang tiểu thư không cần khách khí, kiệu nhỏ đã chuẩn bị tốt, ngay tại ngoài cửa –”

“Tốt, cảm ơn huynh. Sắc trời không còn sớm, ta cũng nên trở về!”

Giang Mộ Yên nói xong liền chậm rãi lướt qua người hắn đi ra cửa. Vừa bước ra ngoài một bước, Giang Mộ Yên lại dừng, nhẹ nhàng quay đầu, sau đó hỏi ra miệng vấn đề nàng vẫn luôn muốn biết mà chưa có cơ hội –

“Bùi Phong công tử, ta có thể hỏi phụ thân Bùi Dạ Tập, cũng chính là thúc thúc của huynh tên là gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.