Dục Uyển

Chương 13




Vì ánh nắng gay gắt nên Quách Thiển Thiển đứng dưới cầu thang khu chung cư rất lâu, sau đó bước chậm chạp quanh vườn hoa của chung cư. Vườn hoa rất bé, dù cô đi bao nhiêu vòng thì cũng chỉ có từng ấy viên gạch mà thôi, rồi cô đi ra khỏi chung cư, lang thang trên phố. Dường như cô không phát hiện ra, Đường Minh Hồng đã đi theo cô từ nãy và cũng đã đi qua mấy con phố rồi.

Quách Thiển Thiển cứ thế đi, anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, cuối cùng, không thể chịu nổi nữa, anh bước nhanh đến và vỗ vai cô. Cô quay đầu lại khiến anh hơi lo lắng, hấp tấp nói: “Anh không biết em có muốn gặp anh không, nhưng anh rất muốn gặp em.”

“Tôn Diễm nói cho anh biết hết rồi à, đúng không? Tốt lắm!” Quách Thiển Thiển gật đầu, tiếp tục bước về phía trước.

“Thiển Thiển! Thiển Thiển!” Đường Minh Hồng đi sát theo sau cô, giọng anh rất nhỏ. “Thiển Thiển!”

Họ cứ thế rượt đuổi nhau, anh lẽo đẽo đi sau cô khiến không ít người ngoái lại nhìn, đi được một đoạn đường rất dài, cuối cùng cô đành phải dừng lại. “Thực ra, anh biết rõ là tôi không muốn nhìn thấy anh, vậy mà anh còn đến, bây giờ anh đã gặp rồi đấy, anh có thể đi được rồi.”

“Anh biết anh có lỗi với em, anh thật sự xin lỗi em.” Đường Minh Hồng không biết nên trả lời thế nào, nhưng vẫn đứng chặn trước mặt cô.

Quách Thiển Thiển ngẩng lên, mái tóc tung bay theo gió, ánh nắng chiều chiếu vào làn da khiến cô cảm thấy ran rát. Cô thở hổn hển, sự trấn tĩnh lúc trước đã dần biến mất. “Xin anh để tôi đi!”

“Thực sự không thể được, anh không thể để em bỏ đi như vậy.” Đường Minh Hồng đứng chặn trước mặt cô, lắc đầu.

“Tôi xin anh đấy!” Cô yếu ớt van vỉ.

“Vậy anh cũng cầu xin em!” Giọng nói của anh đã trở nên gấp gáp.

“Anh đi đi, anh mau biến đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!” Cuối cùng cô cũng bị hành động lẽo đẽo theo sau của anh khiến cho suy sụp, ánh mắt cô như con thú nhỏ bị thương.

“Bà xã, sao thế? Có người làm phiền em à?” Mùi nước hoa đàn ông quen thuộc thoảng qua, Cố Trạch Nặc bước vài bước đi đến đây, đẩy Đường Minh Hồng ra xa.

“Em… Anh… Em …” Cô lắp bắp, rồi dứt khoát không nói gì nữa, tự cảm thấy sao mình lại xui xẻo đến thế? Tại sao Cố Trạch Nặc bỗng nhiên xuất hiện ở đây? Dáng vẻ của anh vẫn quen thuộc như trước, râu cạo nhẵn bóng, chiếc áo sơ mi màu hồng sạch sẽ, ống tay áo được xắn lên gọn gàng. Anh giơ tay ra rất tự nhiên rồi nắm lấy cổ tay trắng muốt, nhỏ nhắn của cô. Lúc cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh, cảm giác tủi thân và khó chịu bỗng nhiên trào ra và “bốc hơi” nhiệt tình trên khuôn mặt cô bằng những giọt nước mắt.

“Sao thế? Có ai ức hiếp em à?” Ngay cả Cố Trạch Nặc cũng hoảng hốt, nhìn Đường Minh Hồng với ánh mắt dữ tợn khác thường, rồi nhẹ nhàng giơ tay lên lau nước mắt giúp cô, nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười, sao lúc cô khóc trông đáng yêu như vậy chứ?

“Anh ta lại là ai nữa? Ngoài Thẩm Hiểu Bắc ra, em vẫn còn…” Đường Minh Hồng bị đẩy ra liền nhăn nhó mặt mày rồi buột miệng. “Em vẫn còn… Rốt cuộc em có mấy thằng đàn ông hả? Tại sao anh ta lại gọi em là bà xã?”

“Tôi là chồng cô ấy, không gọi cô ấy là bà xã thì gọi là gì?” Cố Trạch Nặc cố ý cong miệng lên, mỉm cười xoay ngón tay thon dài của mình. “Gọi là em yêu, là cục cưng, là bé ngoan, là vợ hay là gì?”

“Anh…” Đường Minh Hồng không chịu nổi sự khiêu khích của Cố Trạch Nặc, vung nắm đấm.

“Sao thế? Cậu còn muốn động tay động chân cơ à?” Cố Trạch Nặc nhanh chóng né người, tránh cú đấm của Đường Minh Hồng rất đẹp, bàn tay anh cũng nhanh chóng nắm lại, đưa lên sát mặt Đường Minh Hồng. “Bây giờ tôi nói với cậu, cô ấy là vợ tôi, sau này cậu đừng làm phiền cô ấy nữa.”

Đường Minh Hồng nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Cố Trạch Nặc, không có ý tránh đi. “Thiển Thiển, những gì anh ta nói là thật ư?”

“Cái này cũng giả được à?” Cố Trạch Nặc cười, trả lời giúp cô, ngay cả Quách Thiển Thiển cũng vì giận anh nhiều chuyện mà lườm anh một cái rồi gạt nắm đấm mà anh đang giơ trước mặt Đường Minh Hồng xuống.

“Tôi hỏi cô ấy chứ không hỏi anh!” Đường Minh Hồng nhắc lại, không thèm nhìn Cố Trạch Nặc.

Quách Thiển Thiển cố gắng hít một hơi thật sâu, sau đó vịn vào tay Cố Trạch Nặc để có thể đứng vững hơn. Rồi cô đưa tay lau sạch những giọt nước mắt trên khuôn mặt, mỉm cười nói với Đường Minh Hồng: “Đúng, anh ấy là chồng tôi, thế nên anh biết vì sao tôi tránh anh rồi chứ? Anh cũng biết vì sao tôi không muốn nhìn thấy anh rồi chứ?”

“Nhưng tại sao? Anh không hiểu, tại sao em có thể thay đổi nhanh như vậy? Anh đã làm gì sai? Rốt cuộc là sai ở đâu?” Anh cau mày, giọng khản đặc, hỏi cô dồn dập.

“Chẳng vì sao cả, sự thật là như vậy.” Quách Thiển Thiển vội vàng ngắt lời anh. Cô không muốn Đường Minh Hồng tiếp tục nói nhiều trước mặt Cố Trạch Nặc, thật sự không nên nói nữa. “Thế này đi, anh không cần phải nói gì nữa, chúng ta không có khả năng đâu.”

“Anh..” Đường Minh Hồng cảm thấy đầu óc mình bỗng trở nên trống rỗng, hoàn toàn không thể hiểu được chuyện này là như thế nào.

“Anh thực sự không cần nói gì nữa đâu.” Cô cố gắng ngăn không cho Đường Minh Hồng nói tiếp, rồi quay đầu, ra sức kéo tay Cố Trạch Nặc, giọng cầu xin: “Chúng ta đi thôi, được không?”

“Chúng ta đi ư?” Cố Trạch Nặc đăm chiêu nhìn Quách Thiển Thiển, rồi lại nhìn Đường Minh Hồng đang mất bình tĩnh, đứng ngẩn người ở đó.

“Ừ.” Quách Thiển Thiển gật đầu, thực ra cô không biết mình nên giải thích với Cố Trạch Nặc thế nào, giải thích với Lâm Thâm Thâm thế nào, cái khe hở này quá lớn. Hơn nữa, vừa nãy, Đường Minh Hồng hình như còn gọi tên cô, không phải sao?

Chắc đúng là vậy, lần này nên dứt khoát lật bài ngửa rồi… game over thôi.

Năm nay thời tiết đã vào hạ lâu rồi mà trời chưa có mưa, Lâm Thâm Thâm ôm cổ nhìn ra trời nắng chói chang bên ngoài cửa sổ rồi thở phào một cái. Dạo trước thường xuyên có mưa khiến cô cảm thấy như gặp ác mộng, vì cô thực sự không thích mang ô, nếu có mang thì sẽ để quen trên xe taxi hoặc để ở một nơi vớ vẩn nào đó mà cô chẳng thể nhớ nổi, thế nên lúc tan làm, nhìn trời mưa như trút, cô chẳng biết làm thế nào. Đương nhiên, cũng có rất nhiều đồng nghiệp vì biết cô là vợ của Tổng giám đốc Cố nên chủ động chạy đến cho cô mượn ô.

Lâm Thâm Thâm chắc chắn sẽ từ chối vì cô không thích kiểu nịnh nọt lấy lòng như vậy, chỉ có Lý Mạn là ngoại lệ.

Lần nào Lý Mạn cũng không do dự đưa cho Lâm Thâm Thâm chiếc ô màu tím cán dài và nói: “Chị Thâm Thâm, chị Thâm Thâm, hay là chúng ta cùng đi nhé? Mưa to lắm!”

“Nhưng chúng ta không cùng đường mà.” Lần nào Lâm Thâm Thâm cũng ra vẻ làm khó cho Lý Mạn. Thế là Lý Mạn – trước mặt tất cả mọi người trong phòng – nói một cách đáng thương: “Hay là chị lấy ô của em đi, nhà chị xa hơn nhà em mà!”

“No!” Rõ ràng biết trong câu nói của Lý Mạn còn có ý khác, nghĩa là cô ấy biết rất rõ vị trí nhà mình, hay nói cách khác là biết rất rõ vị trí nhà Cố Trạch Nặc, nhưng Lâm Thâm Thâm vẫn không hề tức giận, giữ nụ cười điềm tĩnh, khéo léo từ chối Lý Mạn: “Nhưng chị dùng ô của em thì em về bằng cách nào?” Kịch thì vẫn phải diễn tiếp, thế nên Lý Mạn chớp chớp đôi hàng mi được chuốt mascara rất dày, ngây thơ trả lời: “Dù sao em cũng đẹo túi chéo và đi dép nên có thể đợi mưa ngớt rồi về.”

“Thế cũng được, cảm ơn em nhé Lý Mạn!” Lâm Thâm Thâm lặng lẽ cầm chiếc ô trong tay Lý Mạn, cảm động nhắc nhở: “Đợi mưa ngớt rồi mới được về đấy nhé!” Sau đó, cô cầm chiếc ô của Lý Mạn, bước đi nhanh thoăn thoắt, cũng chẳng quay đầu lại.

Nhưng đáng tiếc là, có nhiều lúc, mưa gần như cả đêm và chẳng nhỏ đi chút nào…

Lý Mạn đáng thương, Lâm Thâm Thâm nghĩ mà không khỏi cảm thấy ngại ngùng, thậm chí có lúc còn bật cười thành tiếng.

Trong lúc tâm trạn cô đang vui vẻ thì tin nhắn vừa được gửi đến trong điện thoại khiến cô lập tức cảm thấy khó xử. Em gái cô thông báo rằng, cô ấy gặp Cố Trạch Nặc trên đường, hơn nữa lúc đó còn có cả Đường Minh Hồng.

Đương nhiên, một mẩu tin nhắn ngắn ngủi không thể miêu tả hết cảnh tượng kịch tính và ấn tượng khi ba người họ gặp nhau, có điều Quách Thiển Thiển gửi tin nhắn đó với mục đích rất rõ ràng, đó là, ngoài việc để Lâm Thâm Thâm hiểu thêm tình hình, thì ít nhất đến thời điểm này, việc họ tráo đổi thân phận cũng chưa bị Cố Trạch Nặc phát hiện ra.

“Được rồi, em hãy giải thích với Cố Trạch Nặc, còn chị đi tìm Đường Minh Hồng.” Lâm Thâm Thâm bình tĩnh trả lời tin nhắn của Quách Thiển Thiển, sau khi gửi tin đi, cô nghĩ ngợi một lát rồi nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Nhớ là có chết cũng không thừa nhận bất cứ chuyện gì.” Vẫn cảm thấy chưa đủ, cô nhắn thêm câu nữa: “Bịt chặt miệng đấy, anh ấy hỏi cái gì, em cứ giả vờ câm là được.”

“Giả vờ câm, làm gì dễ dàng thế?” Quách Thiển Thiển cầm điện thoại trong tay, lẩm bẩm.

Cố Trạch Nặc đang lái xe nghe lõm bõm được lời của cô, ngạc nhiên hỏi: “Sao cơ? Giả vờ cái gì?” Thực ra, anh cũng đang không biết mình có nên tỏ ra không hài lòng hay không, hoặc có thái độ bực bội truy hỏi người đàn ông vừa nãy là ai không.

“Không có gì.” Quách Thiển Thiển vội vàng lắc đầu, không dám nhìn anh.

“Được rồi.” Cô không muốn nói, anh cũng không muốn tiếp tục truy hỏi, có điều anh lại nghĩ đến cái tên mà Đường Minh Hồng vừa nhắc, không kìm được lại hỏi, anh nghĩ một lúc mới mở miệng, cố ý gọi cả tên họ của cô: “Lâm Thâm Thâm?”

“Dạ!” Quách Thiển Thiển trả lời, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh nói nhỏ: “Lâm Thâm Thâm, Thẩm Hiểu Bắc là ai thế? Lẽ nào ngoài Đường Minh Hồng, em còn có đối tượng khác? Em nói cho anh biết có được không?”

“Gì cơ?” Quách Thiển Thiển thở dài, cuối cùng anh ấy cũng nổi giận rồi ư? Cô vội vàng xua tay. “Không có, không có, hoàn toàn không phải như anh tưởng tượng đâu, Lâm Thâm Thâm và Đường Minh Hồng chẳng có chuyện gì cả, chẳng có gì cả.”

“Ừ.” Cố Trạch Nặc nghe cô gọi cả tên mình thì không nhịn được bật cười, thuận theo lời cô, gật đầu nói: “Đương nhiên anh tin Lâm Thâm Thâm, điều anh muốn nói là, làm sao em quen được Thẩm Hiểu Bắc, cậu ta thích em à? Hay là em thích cậu ta?”

“Anh nghĩ đi đâu thế? Lâm Thâm Thâm không thích Thẩm Hiểu Bắc.” Cố Trạch Nặc đúng là lắm mồm, Quách Thiển Thiển nghĩ ngợi, không kiềm chế được thanh mình giúp Lâm Thâm Thâm.

“Ồ!” Cố Trạch Nặc hấp háy mắt. “Thế thì cậu ta thích em?”

“Cậu ta cũng không thích Lâm Thâm Thâm.” Cô nhớ tin nhắn dặn dò của chị nên cũng không dám thừa nhận bất cứ chuyện gì.

“Vậy tại sao Đường Minh Hồng lại nói như vậy?” Bàn tay của Cố Trạch Nặc dường như nắm chặt vô lăng hơn, có lẽ ngay cả anh cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại quan tâm đến những chuyện tình cảm vụn vặt của cô ấy.

“Anh ta nói vớ vẩn, thực ra chẳng có chuyện gì cả, Lâm Thâm Thâm…” Quách Thiển Thiển bỗng nhớ ra, hình như mình không nên gọi cả tên họ của mình như vậy, thế nên cô vội vàng bổ sung: “Ý của em là, Lâm Thâm Thâm em và Thẩm Hiểu Bắc chẳng có quan hệ gì cả, một chút cũng không, bọn em rất trong sạch.” Thân phận hiện tại của cô là Lâm Thâm Thâm, Quách Thiển Thiển thầm nhắc nhở.

“Ồ, được rồi.” Cố Trạch Nặc gật đầu đồng ý, anh ngoảnh mặt lại, chăm chú nhìn những đường cong dịu dàng trên khuôn mặt cô. “Em thật sự không có quan hệ gì với Thẩm Hiểu Bắc? Chắc chắn và khẳng định? Người anh hỏi là em đấy nhé!”

“Đương nhiên rồi.” Quách Thiển Thiển cứng miệng trả lời.

“Người anh hỏi là em đấy!” Anh một lần nữa nhắc lại.

“Không có, một chút quan hệ cũng không.” Cô vẫn chưa hiểu hết toàn bộ ý tứ trong lời nói của Cố Trạch Nặc, nhưng vẫn trả lời trịnh trọng và kiên quyết.

Không bao lâu sau, họ về tới căn hộ chung cư, Cố Trạch Nặc không hỏi thêm bất cứ câu nào nữa, anh ngồi trước chiếc máy vi tính chăm chú làm việc của mình, còn Quách Thiển Thiển chui vào phòng ngủ của chị gái như thường lệ, nằm vật ra chiếc giường mềm mại, rèm cửa sổ đang mở nên ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào nên hơi nhức mắt. Nhưng Quách Thiển Thiển chẳng còn hơi sức đâu mà bò dậy, tiện tay với cuốn sách trên đầu giường, chẳng nhìn lấy một chữ đã úp xuống che mặt. Khi bóng tối trong phòng cũng phủ lên bìa sách, mặt cô hơi ngửa lên, ánh sáng ngược chiếu rõ ràng khuôn mặt cô và vẻ trong sáng, ngây thơ của cô hoàn toàn được thể hiện ra khi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.