Dục Uyển

Chương 12




Edit:..Lam Thiên..

“Nhu Y, ta muốn phá trận......”

Nhưng Mẫn Bá Thiên, cũng không phải là người dễ dàng liền say mê như vậy, hắn thản nhiên mở miệng.

“Không vội, phá trận, còn phải xem thời gian ...... Đợi đến giữa trưa ngày mai đi, hiện tại vẫn còn sớm”

Nhu Y thấp giọng nói xong,bàn tay nhỏ bé của nàng, theo y phục của hắn chui vào, vuốt ve bộ ngực lớn của hắn.

Cuối cùng, rơi xuống điểm nhỏ nhô ra kia, bắt đầu xoa xoa đùa đùa .

Mẫn Bá Thiên có vô số nữ nhân, trong nhà nữ nhân lại càng nhiều, nhưng các nàng nhìn thấy hắn, chỗ nào lại dám lớn mật như vậy ?

Cho tới bây giờ đều là khúm núm , nữ nhân như này, đây là lần đầu tiên......

Thân mình hắn căng thẳng, hơn nữa gần đây hắn bận việc của Thiên Thương đảo, nên hắn đã thật lâu không có chạm qua nữ nhân.

Lúc này, Nhu Y chủ động như vậy, hắn làm sao có thể khống chế bản thân được?

“Ngươi tiểu yêu tinh này......”

Đến giữa trưa ngày mai sao?

Vậy trước làm nữ tử này đối với mình càng thêm chân thành đi

Mẫn Bá Thiên cười xấu xa, một phen ôm lấy Nhu Y, hướng về cái bàn......

Nơi này, không có giường, nhưng cái bàn lại rất lớn......

Trong phòng thanh âm rất lớn, người thủ hộ bên ngoài tự giác nhắm mắt lại......

Thiếu đảo chủ, thật sự là rất......

Tin tức của Phác Dương sơn bọn họ cũng biết, thời điểm biết được thân nhân của mình chết nhiều như vậy, bọn họ hận không thể lập tức trở về......

Nhưng không thể tưởng được, thiếu đảo chủ thế nhưng đang lúc này......

Chẳng những không quay về, thậm chí còn cùng nữ nhân tại đây hoan hảo......

Thật sự là rất......

Chính là, bọn họ bất quá là người thường, ai dám nói cái gì không phải?

Thiếu đảo chủ tính khí cũng không phải là tốt, mấy ngày nay huynh đệ chết cũng không phải một hai người.

Bọn họ một đám đều thật cẩn thận hầu hạ, cũng đều lo lắng người kế tiếp vô tội chết đi sẽ là chính mình.

Đương nhiên, bọn họ cũng không dám nói lung tung, dù sao, uy nghiêm của thiếu đảo chủ, ai dám mạo phạm?--

Đêm hôm đó, bốn người Đông Phương Ngữ Hinh phân công nhau hành động.

Tà Dịch, trực tiếp tìm người đứng đầu Phác Dương sơn , mà những người còn lại, là đi giết người, tạo hỗn loạn.

“Ngươi...... Ngươi là người nào?”

Nhìn thấy một nam nhân xa lạ tiến vào, hắn thậm chí còn chưa kịp phản kháng đã bị điểm trụ huyệt đạo , hắn biết, hắn xong rồi.

“Đảo chủ?”

Uất Trì Tà Dịch câu môi cười, đảo chủ Phác Dương sơn Mẫn Hằng, không thể tin được nhìn hắn:

“Ngươi chính là người gần đây luôn giết người của Phác Dương sơn ta?”

Hắn tự nhiên biết người của mình bị người điên cuồng giết, hắn đã để cho người chính mình gia tăng phòng bị, đồng thời cũng cho người tìm người, nhưng vẫn không tìm được.

“Hừ......”

Uất Trì Tà Dịch hừ lạnh một tiếng, thanh âm kia, làm cho Mẫn Hằng có chút quen thuộc.

“Ngươi đến cùng là ai? Phác Dương sơn chúng ta khi nào thì đắc tội ngươi?”

“Ta là ai, ngươi thật sự không biết?”

Uất Trì Tà Dịch xé bỏ mặt nạ, lộ ra dung mạo vốn có.

Hé ra một khuôn mặt trẻ tuổi vô cùng tuấn mỹ, nhưng dung mạo cũng di truyền từ nam nhân kia giống tới 80% .

Đó là nam nhân hắn so cả đời, cũng không thể bằng được......

“Uất Trì Tà Dịch......”

Mẫn Hằng hung hăng nói xong, hắn đã từng nghĩ tới sẽ là hắn, nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, vì bên này, ở trong cung, có vũ khí cuối cùng Mẫn Bá Thiên lưu cho hắn.

Hắn không sợ hắn, nhưng......

Vấn đề mấu chốt là, hắn chưa kịp dùng vật kia, thì đã bị người khống chế .

Hắn không cơ hội sử dụng, trong lòng hắn rất không cam lòng.

Hắn đối với võ công của mình, đồng dạng rất tự tin, nhưng tiểu tử trước mắt này......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.