Đức Tin Của Quỷ (The Devil’s Own)

Chương 7




Sáng sớm hôm sau, Nghiêm tú tài liền bị bà mối ngoài cửa đánh thức.

Hiện giờ ông sống khá thảnh thơi, con trai làm quan, mà lại còn cực kỳ được Tương vương tín nhiệm, nói vậy con đường tương lai cũng thật sự rất tốt. Tuy thu nhập trong nhà chỉ có mỗi một tẹo lương bổng ít ỏi của con trai, hai người ở trong một căn nhà nhỏ ở phía đông thành Hoa Dương, ngay cả nội viện cũng không có, nhưng như thế cũng đủ rồi.

Trong một hai năm đầu lúc mới vừa từ trong nhà cũ dọn ra, thi thoảng ông vẫn còn nhịn không được, phải đi ra ngoài đánh bạc một phen, nhưng một khi Nghiêm Học Trung đã muốn quản, ánh mắt kia cũng độc vô cùng. Nghiêm tú tài đi dạo đến đâu, gặp những ai, nổi lên tà tâm gì, thằng con bảo bối này của ông đều biết tuốt, quả thật là quá đáng sợ.

Ban đầu tưởng con mình chỉ là một tên quan văn tầm thường chỉ biết chi, hồ, giả, dã, không ngờ hắn lại tu luyện thành một quan giám ngục, đi đường chẳng khác gì quỷ, ngay cả tiếng động nhỏ như muỗi kêu cũng không có. Có vài lần Nghiêm tú tài thừa dịp con mình trực đêm ở nha môn, ở nhà lén lút đem bài ra tụ tập chơi vài ván cùng với đám hồ bằng cẩu hữu, lại không ngờ lần nào con trai cũng giết về đến nhà, vừa vặn chộp gáy ông.

Nghiêm tú tài bị buộc phải viết giấy cam đoan, nếu lần sau tái phạm, không được ăn cơm, tái phạm ba lần sẽ trực tiếp chặt tay.

Vì thế, Nghiêm tú tài nghĩ, nếu tiểu tử này cưới vợ, có khi sẽ bị phân tâm, không còn mỗi ngày quản chặt lão cha phá sản không có tiền đồ này nữa. Thế là ông thường hay tìm đến bà mối, tìm hiểu tình hình thị trường hiện nay, xem tiểu thư nhà nào trong thành Hoa Dương vẫn còn chưa có hôn ước, nhà ai sẵn lòng tìm một tên đi ở rể, dò la đến mức biết hết rõ ràng rành mạch.

Dù sao ông cũng không có vấn đề gì cả, trong nhà đã bần cùng đến mức này, lấy vợ về nhà cũng sẽ ủy khuất nàng, không bằng tìm một nhà có tiền để đến ở rể, có thể nói là lợi cả đôi đường —— vừa không cần phải ủy khuất thiên kim đại tiểu thư nhà người ta, cũng có thể làm cho con trai mình phân tâm, không cần suốt ngày về nhà túm gáy ông, quấy rầy cuộc sống nhỏ bé của ông.

Ông biết, đại tiểu thư Thẩm qua có ý muốn kén rẻ, chẳng qua —— người ta sao có thể để ý Nghiêm Học Trung chứ? Với đống tài sản của Thẩm gia, muốn con rể kiểu gì mà không có? Con trai bảo bối của mình sợ là còn không đủ tư cách đâu.

Lại ngoài dự tính, sáng sớm nay bà mối lại mang đến tin tức tốt. Bà mối họ Chu, là bà mối lấy tiền thù lao rất cao trong thành Hoa Dương, bình thường Nghiêm tú tài không tiếp xúc nổi với mấy bà mối lấy tiền thù lao cao cỡ đó, hôm nay lại thấy người ta chủ động đến đây, không cần nghĩ cũng biết, chính là một chuyện tốt kinh khủng. A ha ha ha.

Chu bà mối vào thẳng đề tài, hỏi ông có sẵn lòng bán con trai hay không.

Nghiêm tú tài hỏi: "Bán cho ai?"

Chu bà mối đáp lại: "Thẩm đại tiểu thư."

Nghiêm tú tài lập tức nhảy dựng lên: “Nghiêm mỗ ta có đức gì, ai da, Thẩm đại tiểu thư tài mạo song toàn, lại còn vô cùng hào sảng. Được, vụ buôn bán này bàn bạc thoải mái.”

"Rốt cuộc có bán hay không?"

"Bán!" Ngu gì mà không bán chứ?

Chu bà mối thấy thái độ của ông như vậy, cũng vui vẻ, lập tức vấn cát, nói: “Ta sẽ so bát tự của lệnh lang cùng với của Thẩm đại tiểu thư, nếu ổn thỏa, vậy thì ngài cứ chờ Thẩm phủ đưa sính lễ đến.”

“Tốt!” Nghiêm tú tài cảm thấy rốt cuộc con đường tương lai của mình cũng đã có ánh sáng.

Đương nhiên ông không ngu gì mà đề cập đến chuyện này với Nghiêm Học Trung, nhưng vẻ vui mừng hớn hở chết người kia rốt cuộc khiến Nghiêm Học Trung nổi lên nghi ngờ. Nhưng công tác giữ bí mật của việc này được làm rất tốt, Nghiêm Học Trung cũng không nghĩ về hướng kia, nên vẫn bị nhốt trong mờ mịt, chẳng hay biết gì.

Chu bà mối làm việc quả thật là nhanh, chưa đến ba ngày, Thẩm phủ đã chuẩn bị đầy đủ mười xe sính lễ, chậm rãi đưa đến Nghiêm trạch. Chỉ tiếc, Nghiêm trạch quá nhỏ, chất không hết, đành phải dỡ bỏ toàn bộ sính lễ ở bên ngoài, khiến cho hàng xóm láng giềng tò mò ngó nghiêng, trong phút chốc đã nghị luận ầm ầm.

“Nhà lão Nghiêm sắp gả con trai sao?”

"Nhà ai kén rể vậy, lại có thể ra sính lễ hào phóng cỡ đó!”

"Lão Nghiêm à, lão định làm thế nào? Chẳng lẽ quẳng sính lễ ở bên ngoài cả đêm?”

Hàng xóm ríu rít đua nhau nói, chẳng mấy chốc đã truyền khắp hơn một nửa thành Hoa Dương —— "Đại tiểu thư Thẩm gia kén rể, lang quân chính là con trai nhà Nghiêm tú tài!”

Thật đáng tiếc, lúc Nghiêm Học Trung biết được việc này thì đã muộn.

Cũng giống như ở chung với một cô nương suốt cả một đêm, đi ra ngoài kéo kéo quần áo, nói cái gì cũng chưa làm, quỷ cũng không tin.

Chỉ là —— chuyện này đâu liên quan gì tới hắn!

Nghiêm Học Trung đóng cửa từ chối tiếp khách, đồng liêu trong nha môn thì nếu trốn được cũng trốn ngay, chỉ cần vừa xong việc là lập tức về nhà.

Vì sính lễ đã nhận, ngày đã định, ngay cả Tương vương nghe nói đến việc này cũng còn thuận miệng bình luận vài câu, hắn muốn trốn cũng trốn không thoát. Đến ngày vui hôm đó, Nghiêm Học Trung ngồi trước bàn học, tâm thần không yên lật sách. Nghiêm tú tài bất chợt xông vào, miệng hét lên: “Giời ạ, sao con còn chưa thay hỉ phục, giờ lành sắp tới rồi!”

Nghiêm Học Trung nghe vậy, vẫn cứ ngồi như cũ, không hề nhúc nhích.

Nghiêm tú tài hung hăng vỗ bàn một cái, giống như phải dọa cho hắn tỉnh lại: “Nè, sao tiểu tử con có thể đần như thế chứ! Con tìm được một phu nhân, có tổn thất khỉ gì đâu! Mấy loại chuyện kiểu kết hôn thế này, nam nhân không bao giờ chịu thiệt!”

“Sao lại không.” Nghe đến câu này, Nghiêm Học Trung mới giương mắt phản bác ông, “Ngài đừng nghĩ ngây thơ như thế.”

Nghiêm tú tài bùng nổ: “Sao chứ? Cha cảm thấy nàng ấy rất tốt. Chỉ với chuyện năm đó nàng chừa lại đường sống cho cha con chúng ta, cha liền cảm thấy nha đầu kia không tồi! Nhà bọn họ làm giàu quả thật không được vẻ vang, nhưng tốt xấu gì nha đầu này cũng còn chút lương tâm. Người làm ăn mà có thể làm đến như vậy, cha cảm thấy đã rất không tệ rồi! Huống chi —— diện mạo cũng không kém, chẳng lẽ còn ủy khuất ngươi chỗ nào sao?”

Nghiêm Học Trung lười cãi lại. Thật ra chết sớm hay chết muộn, đối với hắn mà nói, đều giống nhau cả, hắn chỉ là muốn có thêm một chút thời gian để tự hỏi suy xét. Nhưng ngay cả thời gian tự hỏi, Nghiêm tú tài cũng không cho hắn, không đợi hắn phân trần thêm, đã cầm hỉ phục đến chụp vào trên người hắn.

“Đủ rồi, con tự mình làm.” Hắn nhíu mày bảo lão cha ra ngoài, một mình yên lặng thay hỉ phục, ra cửa, ngồi lên xe ngựa đi về hướng Thẩm phủ. Dọc theo đường đi tiếng pháo tiếng chiêng trống vang lên không ngừng, giống như hắn vừa trúng Trạng nguyên.

Thẩm phủ vô cùng náo nhiệt, tòa nhà kia hắn cũng coi như quen thuộc, nhiều năm trước hắn từng làm tiên sinh dại học trong đó. Không ngờ tới cửa lần nữa lại là trong tình hình này. Lại nói tiếp, hắn với Thẩm Thời Linh cũng đã lâu không gặp, về mấy tin tức của Thẩm Thời Linh, thật ra cũng chỉ toàn là tin vỉa hè. Hắn cũng không hiểu vì sao nữ nhân như vậy lại phải tìm hắn ở rể, đang mưu tính gì vậy? Hắn không phải là một tên thiếu não mới vừa nhược quán nữa, diện mạo cũng không phải thuộc hàng cao cấp nhất, quan chức cũng không cao, tài học…… cũng chỉ thế thôi.

Ngay khi hắn còn đang rối rắm trăm mối, đã bị một đám người vây quanh bước vào hỉ đường. Ngồi trên cao đường là hai vị trưởng bối của Thẩm gia, tân nương là Thẩm Thời Linh. Hôm nay nàng đội khăn hỉ, đoan trang trầm tĩnh đứng đó, lại rất có bộ dáng như kiều thê.

Nghiêm Học Trung đờ đẫn bái đường với Thẩm Thời Linh xong, lại bị một đám người vây quanh đi về hướng tân phòng. Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Thời Linh nhéo hắn một cái, mặc dù khăn hỉ kia còn chưa được vén lên, nhưng mệnh lệnh của hãn thê cũng đã được ban xuống: "Không được uống rượu!”

Nghiêm Học Trung mím môi, đóng chặt cửa phòng rồi đi ra đằng trước. Không biết tiệc cưới lần này Thẩm phủ bày bao nhiêu bàn, thật ra hắn rất lười xã giao, nhưng Thẩm lão gia lại mang theo hắn đến kính rượu hết bàn này tới bàn nọ. Có lẽ là Thẩm Thời Linh đã sớm dắp xếp tốt hết cả, hắn không uống được dù chỉ là một giọt rượu, bầu rượu mà phù rể ở bên cạnh cầm trong tay kia, bên trong đó thật ra —— vĩnh viễn là nước sôi để nguội.

Sắc trời mờ dần, trong phủ vẫn tưng bừng như trước, chú rể cũng đã mệt mỏi bơ phờ. Đã kính rượu mọi người xong, Thẩm lão gia liền bảo hắn về phòng với Thẩm Thời Linh trước.

Nghiêm Học Trung đi lảng vảng khắp nơi không mục đích trong phủ đệ to đùng đoàng. Đi một lúc lâu, hắn nhận ra được chân tướng —— đây là một cơn ác mộng.

Cuối cùng hắn đi đến cửa tân phòng, chần chờ nửa ngày mới đẩy cửa đi vào. Thẩm Thời Linh ngồi ở bên giường chờ hắn, đột nhiên hắn lại nhớ tới cái nhéo của nàng trong lúc hỗn loạn đó, đau đớn kia, thật đúng là khiến người khiếp sợ…… Ký ức đó vẫn còn mới mẻ lắm.

Hắn đi vào, nhưng lại chậm chạp không đi đến bên giường, Thẩm Thời Linh lại nói: “Chàng có thể vén khăn hỉ này lên không, khó chịu lắm rồi.”

Nghiêm Học Trung im lặng không nói, vẫn đứng yên tại chỗ, do dự cả nửa ngày mới đi qua, có vẻ như là chỉ đành phải bất chấp, bấy giờ mới vạch trần khăn hỉ kia.

Thẩm Thời Linh như đột nhiên được khôi phục lại tự do, đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm, tháo xuống đống trang sức đáng ghét, lại lau sạch mặt, bỏ hết đống son phấn kia, trên gương mặt trắng nõn lộ vẻ hơi mệt mỏi.

Nàng nâng tay gỡ tóc ra, một suối tóc đen ào ào xõa xuống, buông thõng tới bên hông, cùng với bộ hỉ phục đỏ thẫm làm nền, trông có vẻ vô cùng……

Nghiêm Học Trung không thể tìm ra được một từ để hình dung Thẩm Thời Linh trước mắt mình.

Hắn hơi hít vào một hơi, cảm thấy không khí có chút là lạ, liền xoay người sang chỗ khác, dứt khoát không nhìn nữa.

Thẩm Thời Linh cởi hỉ bào bên ngoài ra, chỉ còn một bộ trung y bên trong. Nàng nhanh nhẹn thay đổi khăn trải giường phủ kín trái cây khô, trải khăn trải giường mới rồi lập tức leo lên, nằm thẳng một lát, thư giãn cả người. Bà mối nói đúng thật, thành thân quả thật là chuyện khiến người ta mệt mỏi.

Chỉ nằm xuống thư giãn một chút, nàng lại lập tức ngồi dậy lần nữa: “Chàng định đứng trong góc cả đời à? Nhanh lên đây ngủ đi.”

Nghiêm Học Trung nghe vậy, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Hắn lại lằng nhằng nửa ngày, bấy giờ mới đi đến bên giường, cúi đầu tháo giày cởi tất, đang định nằm xuống thì Thẩm Thời Linh lập tức đưa tay ra ngăn hắn lại: “Không cởi áo ngoài thì ngủ thế nào? Ở nhà chàng cũng thế sao?”

Nghiêm Học Trung lạnh lùng thản nhiên đáp lại một câu: "Nhà ta không có đủ chăn.”

Thẩm Thời Linh chả thèm đếm xỉa đến lời hắn, thuần thục tháo đai lưng hắn ra, hơi kéo lỏng vạt áo trước của hắn, nói: “Đừng nói mấy thứ còn lại cũng muốn thiếp làm cho đấy? Nhà thiếp nhiều chăn lắm, không chấp nhận được chuyện chàng đi ngủ mà còn mặc một đống như thế.”

Nghiêm Học Trung cà rề cà rà cởi áo ngoài ra.

Thẩm Thời Linh đã lăn vào mé trong, quay lưng lại, không nhìn hắn: "Yên tâm, thiếp sẽ không cường bạo chàng đâu, chàng cứ an tâm cởi đi.”

Nghiêm Học Trung cởi áo ngoài, không còn cách nào khác, leo lên nằm trong ổ chăn, nhưng hắn cũng không dám kéo chăn, cho dù một nửa thân mình vẫn còn lộ ra ở bên ngoài chăn, nhưng cũng chỉ có thể để mặc cho nó lộ như thế.

Hắn nằm ngửa, ngẩng đầu nhìn màn hỉ, trong một lúc không chú ý, Thẩm Thời Linh bỗng nhiên lăn tới, cánh tay vắt ngang trước ngực hắn, đầu cũng nhích lại gần.

Cả người Nghiêm Học Trung cứng ngắc.

Hắn có thể cảm thấy…… Ặc, nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Thẩm Thời Linh nhắm mắt dựa vào một lát, cảm nhận một chút, cảm giác rất thoải mái, lúc này mới thở phào một hơi. Ừ, nàng không có chọn sai người. Từ từ……

Nàng đột nhiên hỏi: "Chàng một bó tuổi to như thế rồi mà vẫn không chịu cưới vợ, chẳng lẽ là có bệnh gì không tiện nói ra?" Lúc nói chuyện, tay cũng đã mò vào bên trong của người nào đó, Nghiêm Học Trung nhất thời cứng ngắc cả người, ngay cả thở cũng không dám.

Thẩm Thời Linh duỗi tay chọt chọt vào lồng ngực cứng hắn của hắn: “Chàng —— căng thẳng gì chứ? Thiếp còn chưa căng thẳng đâu.”

Hầu kết của Nghiêm Học Trung lăn lên lăn xuống kịch liệt, nâng tay đè tay nàng lại, cấp tốc chuyển đi rồi xoay người, đưa lưng về phía nàng, lạnh lùng nói: "Ta muốn đi ngủ."

Thẩm Thời Linh cười cười, vô cùng có lòng tốt mà buông tha cho hắn, cũng không nói gì nữa, vươn tay vòng qua thắt lưng hắn, nhắm mắt ngủ.

Vì vậy, nguyên một đêm hôm đó, Nghiêm Học Trung không có cách nào xoay người, chỉ đành phải ngủ như thế. Trời biết hắn chán ghét nằm nghiêng qua trái ngủ đến thế nào, như vậy quả thực là muốn mạng của hắn mà.

Thẩm Thời Linh lại ngủ rất ngon, có vẻ như cảm thấy hết sức an ổn, dán vào lưng đối phương, hiếm khi nào ngủ say như thế. Nàng hơi cuộn tròn lại, tay khoác lên trên người hắn, hơi thở nhịp nhàng truyền đến qua lớp trung y mỏng manh của Nghiêm Học Trung, khiến Nghiêm Học Trung cảm thấy lưng mình sắp bỏng rồi.

Đêm dài đằng đẵng, nến đỏ lại không thể tắt, đêm này Nghiêm Học Trung quả thực là bị giày vò gần chết.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thời Linh mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy vai trái bị ép tới đau buốt, mới ý thức được hôm qua mình nằm quay sang trái ngủ cả đêm. Đáng chết, vốn dĩ nàng vô cùng chán ghét tư thế ngủ kiểu này. Nàng xoa xoa mắt, ý thức mơ hồ, vỗ vỗ Nghiêm Học Trung: “Thương lượng một chuyện với chàng, sau này ngủ quay qua phải đi, thiếp cảm thấy ngủ nghiêng sang trái rất thống khổ, bả vai sắp rớt luôn rồi……”

Giọng nói của nàng ngọng ngọng nghịu nghịu, nhưng Nghiêm Học Trung cũng vẫn nghe rõ ràng.

Hắn nhanh chóng xoay người lại, đổi về tư thế nằm nghiêng bên phải mà hắn quen thuộc nhất, nhắm mắt ngủ tiếp.

Thẩm Thời Linh thấy phản ứng này của hắn, ặc…… Dễ thương lượng đến thế sao? Nàng hoàn toàn không ý thức được phu quân của mình vốn giống mình, thích ngủ nghiêng bên trái.

Nàng liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài một cái, thấy trời còn chưa sáng hẳn, lại nghĩ một chút, hôm nay không cần phải dậy sớm kính trà gì gì đó với cha mẹ chồng, liền an tâm xoay người ngủ tiếp.

Đợi nàng xoay người đi rồi, Nghiêm Học Trung lại mở mắt. Mái tóc dài đen nhánh của nàng rũ xuống bên cần cổ thon gọn, có một ít tản ra trên gối đầu, có một ít bị đè ở dưới người, dưới lớp trung y là bờ vai nhỏ gầy. Thật ra, rũ bỏ những lời miêu tả trong tin đồn, Thẩm Thời Linh cũng chỉ là một nữ nhân bình thường. Có được rất nhiều của cải này nọ thì sẽ không cảm thấy cô đơn sao? Nghiêm Học Trung nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát.

Là người, đều sẽ cảm thấy cô độc, dù cho nàng có là Thẩm Thời Linh đi chăng nữa.

Nhưng nàng cũng sẽ dựa vào cảm giác, gấp gáp định ra hôn sự của mình, hoàn toàn không thể nói rõ lý do, cũng làm cho người ta không thể đoán được.

Hắn lặng lẽ hít vào một tiếng, Thẩm Thời Linh lại bỗng nhiên ngồi dậy, thở dài, hai tay đỡ trán, nói: “Hay là chàng ngủ mé trong đi.”

Ặc…… Ôm ghiền rồi à?

Mái tóc nàng buông thõng, trên gương mặt trắng trong thuần khiết vẫn còn vẻ buồn ngủ.

Nghiêm Học Trung lại nói: “Phiền lắm, nàng nằm tiếp đi." Nói xong, hắn vươn cánh tay kéo nàng nằm xuống, hơi do dự một chút rồi ôm lấy nàng từ phía sau. Tay chân hắn rất khẽ khàng, không dám quá làm càn, thật sự là cảm giác mới lạ không quen giữa hai người…… dù sao cũng vẫn phải có.

Nhưng ván đã đóng thuyền, còn có cách nào đâu ? Trừ khi Thẩm Thời Linh hưu phu, không thì cả cuộc đời còn lại của hắn cũng chỉ có thể ôm một nữ nhân như vậy. Trước kia hắn chưa từng hy vọng mình sẽ có phu nhân, hiện nay coi như đã hoàn toàn vượt qua khỏi mong đợi, may mà…… hình như cũng không tệ đến thế.

Đều nói hôn nhân là lệnh của cha mẹ, lời của bà mai, rất nhiều người trước khi kết hôn, ngay cả mặt cũng chưa từng được thấy lần nào. Dù sao cũng còn may mắn hơn mấy cuộc hôn nhân mù tịt đó, hắn còn có vinh hạnh từng được thấy bộ dạng của nàng, coi như là duyên phận thôi.

Thẩm Thời Linh được hắn ôm như thế, dường như nhận thấy được cái gì, phút chốc xốc chăn lên, nhìn chằm chằm Nghiêm Học Trung mặc một thân trung y mỏng manh, sau một lúc lâu, ánh mắt nàng dời đến một chỗ nào đó, đột nhiên không biết nói cái gì cho phải, nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra được một câu: “Xem ra chàng cũng không có mắc bệnh không tiện nói ra trong truyền thuyết kia."

Nghiêm Học Trung bị câu này của nàng làm cho đỏ bừng mặt, hắn vội vàng đứng lên, hít thở sâu, cầm lấy áo ngoài treo trên giá, lập tức mặc lên người, thắt chặt đai lưng xong đâu đó rồi mới xoay người lại, vừa hấp tấp vừa xấu hổ nói một câu “Mạo phạm”, rồi lập tức cúi đầu chạy biến ra ngoài.

Thẩm Thời Linh ngồi trên giường, nhịn không được cười thành tiếng.

Nàng rời giường, chỉnh trang sơ qua một chút, gọi thị nữ vào, rửa mặt chải đầu xong, bấy giờ mới đi ra đằng trước nhà.

Nhà bọn họ không quá coi trọng lễ nghi phiền phức, sáng sớm Thẩm lão gia đã đi ra ngoài, Thẩm phu nhân thì ngồi ở tiền sảnh uống trà. Vất vả lắm Thẩm Thời Linh mới tìm được Nghiêm Học Trung, lôi hắn đi đến kính trà mẫu thân, sau đó mới đi ra ngoài cùng với hắn.

Nghiêm Học Trung về nhà lấy quan bào, còn Thẩm Thời Linh thì thuận đường đi qua kính trà Nghiêm tú tài.

Nghiêm tú tài nhất thời lão lệ tung hoành.

Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Thời Linh lại nói: “Chàng yên tâm để phụ thân ở đây một mình à? Hy vọng là đừng đến sòng bạc thua đến không còn các bạc nào, bị người ta chặt tay này nọ……”

Nghiêm Học Trung buột miệng tiếp lời: "Ta cũng lo lắng.”

“Đổi nhà đi, dời đến ở bên cạnh Thẩm phủ, cũng tiện để chàng trông coi ông ấy.”

Nghiêm Học Trung nhất thời không biết nên nói gì.

“Được.”

……

Cho nên, xin mọi người bên ngoài đừng nói hắn sợ vợ được không? Thật sự chỉ là vì phần lớn thời gian, ý tưởng của hai người vô tình không mưu mà hợp, hắn sẽ chờ phu nhân lên tiếng rồi sau đó mới biết thời biết thế chấp hành theo mà thôi.

Trời đất chứng giám.

Huống chi……

Trên một chuyện nào đó, hắn vẫn tuyệt đối có quyền làm chủ.

Đương nhiên, mọi người cũng không thể đi vào khuê phòng xem hết toàn bộ quá trình, xong sau đó làm chứng cho hắn.

Mà làm nghề giám ngục này, không có nhân chứng vật chứng, tương đương với nói lời vô ích.

Vì thế quên đi, sợ vợ, thì cứ sợ vợ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.