Dực Thủy

Chương 3-2: Gặp lại (2)




Lạc Thiên không trả lời mà vẫn nhìn vào cái cây kia, nhưng ngoại trừ càng nhìn càng khó chịu, càng nhìn càng đau nhói ánh mắt ra hắn vẫn không có thu hoạch gì, cái này khiến hắn lại càng thêm tò mò. Không để ý tới ánh mắt truyền tới đau nhói vận dụng tới cực hạn.

“Ta cũng muốn xem xem ngươi có phải thật là thứ kia hay không.” Cuối cùng vẫn không có kết quả, Lạc Thiên cảm thấy càng khó chịu, mặc dù hắn biết cảm giác này là do cái cây gây lên nhưng hắn không để ý, nhất niệm khẽ động, không gian xung quanh căn phòng bị cách ly thành một không gian riêng.

Một luồng Hư Vô Chi Lực tràn vào mắt Lạc Thiên, khi Hư Vô Chi Lực tràn vào mắt Lạc Thiên lúc thập thải bắt đầu bị đồng hóa thành màu xám. Tại đôi mắt này phía dưới mọi thứ đều là như vậy rõ ràng, vạn vật, đại đạo… tất cả mọi thứ đều lộ ra bản chất cùng lộ tuyến của nó, không có cái gì có thể che dấu.

Tại ánh mắt này phía dưới Lạc Thiên vậy mà trực tiếp nhìn xuyên vào cái gốc cây kia. Khi hắn nhìn xuyên nó lúc hắn thấy được một luồng màu trắng khí tức, cái này khí tức khi ngươi nhìn vào sẽ cảm giác được nó như là trụ cột của tất cả mọi loại sức mạnh, tựa hồ không có nó tất cả sức mạnh đều không thể duy trì vận chuyển một dạng.

“Thật sự là nó sao?.” Lạc Thiên thu hổi ánh mắt không để ý ánh mắt đang chảy máu khẽ nỉ non. Hiển nhiên khá bất ngờ vì gặp được gốc cây này.

“Không ngờ ngay cà vật này cũng xuất hiện. Mà thôi, sau này dùng nó để trao đổi cũng được.” Lạc Thiên thu hổi tâm tỉnh vận chuyển sinh cơ chi lực chữa trị hai mắt khẽ nói. Khi sinh cơ chi lực tràn vào thương thế của hắn trực tiếp khỏi hắn, máu trên mắt cũng thành sương mù bốc hơi.

“Thiếu chủ, người không sao chứ?.” Mai Ngọc thấy Lạc Thiên tỉnh tảo lại thì hỏi. Nàng rất muốn hỏi tại sao hắn bỗng nhiên chảy máu nhưng nàng không hỏi, vì nếu Lạc Thiên muốn nói thì hắn sẽ nói, còn nếu hắn không muốn vậy nàng sẽ không hỏi được cái gì.

“Không sao.” Lạc Thiên khẽ lắc đầu khẽn nói rồi nhìn sàn đấu giá nói :” Một ức thượng phậm nguyên thạch.”

Đang ồn ào phòng đấu giá bỗng nhiên nghe người ra giá không khỏi ngẩn ra nhìn về gian phòng số 4, vừa ra giá là một ức thượng phẩm nguyên thạch, quả thật là xa hoa.

Chỉ là bọn họ muốn nhìn xem là ai nhưng không thể nhìn xuyên trận pháp nên đành thôi.

“Hả, là người đi cùng Mai Ngọc kia.” Bên kia một căn phòng số 3 Huyền Viêm hơi bất ngờ khi Lạc Thiên ra giá, chính hắn cũng không biết đây là cái gì gốc cây nên không tính ra giá. Nhưng nếu Lạc Thiên ra giá vậy thì hẳn là biết công dụng của nó, nói không chừng đánh bậy cũng được một gốc Thần Dược cũng nói không chừng.

“Một ức một thượng phẩm nguyên thạch.” Huyền Viêm tâm tư khẽ động rồi kêu gọi, Mặc dù không biết Lạc Thiên xuất thân nhưng có thể để Mai Ngọc gọi là thiếu chủ thì hẳn là một người của thế lực lớn. Nói vậy hắn ra giá vì gốc cây này cũng không chừng, như vậy hắn cũng không ngại ra giá vài lần.

“Một ức năm.” Lạc Thiên nghe có người ra giá không khỏi cười khẽ rồi nói tiếp. Hiển nhiên hắn nhận ra giọng nói này là của Huyền Viêm, như vậy hắn cũng muốn xem Huyền Viêm có thể theo hắn không..

“Một ức sáu.” Huyền Viêm vẫn nhàn nhã nói, hắn là con trai của đệ nhất cường giả của Trường Minh đại lục, nguyên thạch với hắn mà nói không có ý nghĩa.

“Một ngàn viên Linh Thạch.” Nghe bên kia ra giá Lạc Thiên cũng không muốn dây dưa mất thời gian khẽ nói. Vừa ra giá là Linh Thạch.

Ở trong các đại lục Nguyên Thạch tuy thường dùng để giao dịch, nhưng mà nó cũng chỉ giới hạn tại tu sĩ dưới Tôn Chủ mà thôi. Mà Linh Thạch thì lại hoàn toàn khác, nó chỉ dùng có Tôn Chủ, theo một ý nghĩa nào đó trong mắt Tôn Chủ thì một ức nguyên thạch cũng không thể sánh bằng một viên Linh Thạch có thể giúp họ tu luyện, bởi vì đã đến cảnh giới này những thứ không dùng được vậy chỉ là phế thải mà thôi.

Tất nhiên cũng Nguyên Thạch cũng có thể đổi lấy Linh Thạch, Một vạn viên cực phẩm nguyên thạch có thể đổi lấy một viên Linh Thạch, mà một ngàn viên thượng phẩm nguyên thạch có thể đổi lấy một viên cực phẩm nguyên thạch…

“Một ngàn viên Linh Thạch.” Dưới tu sĩ nghe được cái giá này không khỏi nghị luận rộn ràng. Phải biết Linh Thạch chỉ có Tôn Chủ mới có thể sử dụng, mà bây giờ trong phòng số 4 vậy mà có thể sử dụng Linh Thạch, như vậy thân phận của người này e rằng sẽ rất cao, dù sao không phải Tôn Chủ nào cũng sẽ cho hậu nhân mình dùng Linh Thạch.

“Thú vị, vậy mà có thể xuất ra Linh Thạch.” Huyền Viêm càng ngày càng hứng thú nhìn về gian phòng số 4, phải biết dù hắn phụ thân có là Tôn Chủ nhưng cũng sẽ không đưa Linh Thạch cho hắn sử dụng. Đây không phải là vấn đề hẹp hỏi, mà là không tới Tôn Chủ có nắm dữ cũng không có gì dùng, còn muốn đổi đồ vậy dùng nguyên thạch là được rồi.

Từ đó có thể thấy được trong mắt bọn họ Lạc Thiên rất được trưởng bối ưu ái, ưu ái tới mức thứ không cần dùng cũng sẽ cho hắn.

“Thiếu chủ, chúng ta còn phải đấu giá món đồ kia, không nên tốn quá nhiều nguyên thạch.” Một hộ vệ trong đó thấy Huyền Viêm đầy hứng thú nhìn gian phòng số 4 thì khẽ nhắc nhở. Dù sao bọn họ còn có món đồ cần có được, không thể lãng phí vào một thứ không biết tác dụng.

“Ta biết.” Huyền Viêm cũng khẽ gật đầu rồi không lên tiếng nữa. Hiển nhiên hắn chuẩn bị từ bỏ.

“Một ngàn viên Linh Thạch. Không ai ra giá nữa sao?, phải biết nếu như gốc cây này có thể giúp các vị tăng cao tu vi, hoặc là tìm hiểu đại đạo để đột phá tới Tôn Chủ như vậy nó rất đáng giá để đặt cược đấy.” Lão giả trên mục nghe giá một ngàn viên Linh Thạch thì tươi cười càng rõ, nhưng vẫn không quên giới thiệu xem có ai ra giá cao hơn không.

Chỉ tiếc không ai để ý lời hắn, thấy thế lão giả đành phải gõ ba lần rồi đem gốc cây lui ra để đưa cho Lạc Thiên.

“Cốc cốc.” Đang ngồi trong phòng Lạc Thiên nghe tiếng gõ biết thị nữ đưa đồ tới nên khẽ nói.

“Hai vị, đây là món đồ các vị đấu giá được.” Thị nữ đưa đồ cho Lạc Thiên rồi đứng một bên.

Lạc Thiên gật đầu từ giới chỉ lấy ra một ngàn viên Linh Thạch đưa cho thị nữ. Chờ nàng rời đi rồi nhìn thật kỹ góc cây một lần nữa.

“Quả nhiên là nó.” Nhìn gốc cây Lạc Thiên khẽ nỉ non. Mặc dù gốc cây này vô dụng với hắn nhưng nếu có được thì đó cũng là một điều đáng vui.

“Công tử biết gốc cây này lai lịch sao?.” Mai Ngọc nghe được Lạc Thiên nói nhỏ thì có chút tò mò hỏi Lạc Thiên, phải biết ngay cả phòng đấu giá có Tôn Chủ tọa trấn mà cũng không thể giám định, vậy mà Lạc Thiên lại nhận ra, cái này khiến nàng hơi tò mò hỏi.

“Cái này ngươi không cần biết, dù sao ta có nói tên ngươi cũng sẽ không biết thông tin về nó.” Lạc Thiên bình tĩnh lắc đầu khẽ nói. Kỳ thật trước đó hắn cũng không biết gốc cây này có tồn tại, chỉ là sau đó đọc xong cổ thư của Lạc Tộc biết được rất nhiều loại Thụ nên bây giờ mới đoán được gốc cây này lai lịch.

Hơn nữa dù hắn có nói nàng chắc chắn cũng sẽ không biết, vì cây này ngươi biết lai lịch hầu như chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Chỉ đáng tiếc nó không có tác dụng với hắn.

Nghe Lạc Thiên nói Mai Ngọc cũng cười khổ rồi im lặng, nàng biết hắn nói là thật, dù sao ngay cả phòng đấu giá có Tôn Chủ nhưng cũng không thể nhận ra thì huống chi là nàng.

Cả hai yên tĩnh lại xem tiếp vật đấu giá, càng về sau phòng đấu giá càng náo nhiệt, mỗi một loại đều thuộc về Tiên Phầm cùng thập tứ giai. Hiển nhiên đây mới là những món chính thức đấu giá.

“Các vị, tiếp theo là vật áp trục lần này của buổi đấu giá, các vị nếu đã sẵn sàng vậy xin hãy bắt đầu.” Sau một lần đấu giá, lão giả nhìn mọi người rồi chậm rãi nói, thần thái ở giữa là như vậy kích động.

Hắn vừa nói xong lập tức có một thị nữ mang một cái giá đi lên.

“Rốt cuộc tới sao?.” Bên kia phòng số 3 cùng cùng số 8 Huyền Viêm cùng Triệu Cao ánh mắt nóng bỏng nhìn cái giá do thị nữ mang tới, hiển nhiên lần này tới đấu giá bọn họ là vì món đồ này mà tới.

“Vật áp trục cuối cùng cũng tới sao?.” Một số truyền thừa cũng bắt đầu ngống trông, bởi vì mỗi một lần đấu giá vật áp trục thường không tiết lộ nên bọn họ cũng không biết, nhưng lần đấu giá lần này thập chí thập tứ cấp linh dược cùng binh khí.. đều có thể mang ra, hẳn sẽ là không kém đi nơi nào.

“Vụt.” Lão giả phất tay một năm cái khăn lập tức biến mất.

Khi cái khăn biến mất lộ la năm cái món đồ, đó là một bộ chiến giáp đầy đủ tất cả mọi phụ kiện, chiến mũ, quần áo giáp, sáo trang, cùng chiến giầy, thậm chí còn có một thanh kiếm.

Khi chúng xuất hiện lúc một luồng sát phạt chi khí lộ ra, cả phòng đấu giá mọi người bị bao phủ bởi luồng sát phạt khí tức này, bộ này chiến giáp như đã từng chinh chiến quá rất nhiều trận chiến, nó sát phạt khí tức như đâm tận linh hồn bọn họ, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy sợ hãi.

“Đây là một bộ chiến giáp đầy đủ phụ kiện, nó đẳng cấp thập tứ cấp đỉnh giai, xung quanh còn có trận pháp kết nối cùng nhau tăng lên phòng thủ, hơn nữa bất kỳ ai cũng có thể mặc. Nếu các vị trong vị nào có thể mặc vào nó vậy thì phòng thủ cùng chiến lực của người nọ chắc chắn sẽ tăng lên gấp hai mươi lần.” Lão giả nhìn mọi người kinh sợ bởi chiến giáp tản ra sát phạt khí tức thì cười nhạt giới thiệu, nói xong hắn cũng không khỏi cuồng nhiệt nhìn chiến giáp, hiển nhiên hắn cũng muốn có được nhưng đây là do phòng đấu giá đem ra nên không thể.

“Năm món thập tứ giai đỉnh cấp hợp thành một bộ chiến giáp.”

“Hơn nữa còn có trận pháp kết nối với nhau, còn ai cũng có thể sử dụng.”

Các loại nghị luận ầm ầm mang lên, nhưng dù bọn họ có nghị luận thế nào cũng không hề rời đi ánh mắt cuồng nhiệt về bộ chiến giáp. Nếu mặc lên vậy Tôn Chủ trở xuống sẽ trực tiếp tăng lên hai mươi lần phòng thủ cùng công kích, như vậy trong cùng cảnh giới không đánh lại đối thủ cũng có thể đứng ở thế bất bại.

Phải biết một bộ chiến giáp đã rất hiếm, hơn nữa còn mang theo trận pháp vậy thì càng hiếm, thử nghĩ khi ngươi mặc vào chiến giáp thì chẳng khác nào đứng trong một tầng trận pháp để công kích kẻ địch bên ngoài sẽ như thế nào, mặc dù không thể hoàn toàn giải trừ tất cả công kích nhưng như vậy cũng đủ rất nhiều người điên cuồng.

“Các vị, nếu đã biết món đồ cần đấu giá vậy xin ra giá, giá khởi điểm là một ức cực phẩm Nguyên Thạch.” Lão giả nhìn mọi người rồi cười tủm tỉm nói.

“Một ức hai.” Có tông chủ của một truyền thừa không chờ đợi được nữa chậm rãi ra giá. Dù sao không phải ai cũng có thể chống đỡ được mê hoặc.

“Một ức năm.”

“Một ức tám”

….

“Bốn ức.” Trong phòng Triệu Cao lập tức ra giá. Từ đầu hắn đã biết bộ chiến giáp này xuất hiện nên lập đã chuẩn bị sẵn, nhưng mà lần này lại gặp Huyền Viêm nên không chắc chắn có thể thành công.

“Bốn ức cũng muốn bộ chiến giáp này.” Huyền Viêm nghe phòng số 8 Triệu Cao ra giá khinh thường rồi nói :” Năm ức.” Hiển nhiên hắn cũng muốn có bộ chiến giáp này, mặc dù xuất thân của hắn cao, cũng có một bộ chiến giáp nhưng lại không có trận pháp, nên lần này hắn phải có bằng được.

“Ngươi cũng muốn có được nó sao?.” Lạc Thiên thấy Mai Ngọc cứ nhìn mãi bộ đấu giá thì khẽ hỏi. Đối với bộ này chiến giáp hắn còn không để vào mắt, dù sao có mặc vào bộ này chiến giáp này hắn cũng chẳng thể tăng lên bao nhiêu tác dụng.

Mà bọ này chiến giáp thiết kế khá tinh vi, là nam là nữ bất kỳ ai mặc vào cũng có thể, nếu Mai Ngọc mặc vào bộ này chiến giáp vậy chiến lực của nàng e rằng sẽ tăng lên ba mươi lần, dù sao phòng đấu giá nói tăng lên hai mươi lần chiến lực là chỉ Thánh Tôn đỉnh phong, còn phía dưới Thánh Tôn đỉnh phong thì không có nói. Nhưng mọi người cũng có thể đoán được nó tác dụng sẽ cao hơn.

“Nếu nói không thích thì quá giả dối.” Mai Ngọc nghe Lạc Thiên hỏi thì cười nói, nàng nói tiếp :”Nhưng bộ này chiến giáp ta không đủ nguyên thạch để mua, hơn nữa ta cũng đã có một bộ.” Nói tới đây nàng không khỏi tiếc nuối, hiển nhiên nàng bộ chiến giáp kia có mạnh cũng không bằng được bộ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.