Dực Thủy

Chương 2-2: Chia tay (2)




Hứa Vị nhìn mấy người trầm mặc đối diện, liền ngưng trọng cất tiếng nói “Các ngươi tìm lầm người! Ta không phải huyết mạch Phượng tộc !”

Sở Hiền nhìn Hứa Vị, lúc này trên mặt Hứa Vị còn có chút nước bùn, khuôn mặt không thấy quá rõ ràng, nhưng ánh mắt lúc này ở dưới màn mưa rất dày cũng có vẻ đặc biệt thanh minh sạch sẽ.

Sở Hiền không khỏi trong lòng có điểm run sợ, ánh mắt thanh minh sạch sẽ như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên thấy, đang muốn tái nhìn kỹ là lúc trước mắt cũng nhoáng lên một cái, Mặc Tam lạnh lùng cảnh cáo nhìn chằm chằm Sở Hiền , Sở Hiền trong lòng rùng mình.

“Tránh ra.” Mặc Tam mở miệng, thanh âm lạnh như băng.

Sở Hiền cười lạnh “Tam đệ có phải có phần thất lễ hay không ? Nói chuyện cùng ca ca mình như thế sao ?”

Mặc Tam đạm mạc nhìn Sở Hiền, chậm rãi nói “Ngươi từng nói qua, ngươi không có một mặc quỷ đệ đệ.” Đổi lại mà nói, ngươi đã không thừa nhận một mặc quỷ đệ đệ, mặc quỷ ta đây cần gì phải coi ngươi là ca ca?

Sở Hiền sắc mặt cứng đờ, cũng nhìn chằm chằm Mặc Tam, trong lòng tức giận!

Bị Mặc Tam kéo đến phía sau , Hứa Vị nhíu mày, đối Sở Hiền kia càng thêm chán ghét, Tiểu Mặc là mặc quỷ thì đã làm sao ?! Hừ!

“Ví bằng ta không đồng ý cho đi , nếu, hôm nay ta muốn mang đi người phía sau ngươi, ngươi muốn như thế nào?!” Sở Hiền âm lãnh cười, chậm rãi nói, hắn thật muốn nhìn, mặc quỷ trước mắt này muốn như thế nào đối nghịch đến cùng với mình?!

Đôi mắt Mặc Tam hơi hơi nheo lại, là muốn xé rách thể diện sao? Tuy rằng cái đó và kế hoạch nguyên bản của hắn có chút chênh lệch, nhưng không quan hệ, sớm muộn gì đều phải có một trận chiến , không phải sao ?

Mặc Tam một tay chế trụ tay Hứa Vị, đạm mạc nói “Ngươi có thể thử xem!”

Sở Hiền cười lạnh, đang muốn mở miệng, đột nhiên thanh âm khinh đạm ôn hòa vang lên “Trương Minh Thụy bái kiến hai vị hoàng tử!”

Mọi người trong lòng đều hơi giật mình, thâm lam bào phục nam tử trước mắt mang theo vẻ mặt tươi cười ôn hòa dễ thân rốt cuộc là từ lúc nào tới trước mặt bọn họ ?!

Mặc Tam nhìn chằm chằm thâm lam bào phục nam tử, cũng chính là Trương Minh Thụy, trong lòng cảnh giác, xem ra Trương Minh Thụy này so với đời trước còn muốn sâu không lường được hơn! Hoặc là nên nói , Trương Minh Thụy này vốn đã sâu không lường được, chính là, đời trước hắn không có phát hiện, cũng có lẽ, Trương Minh Thụy này đời trước không có bày ra?

“Trương đại nhân không phải đã hướng về kinh đô sao ?” Sở Hiền tuy rằng trong lòng cũng kinh ngạc , nhưng trên mặt cũng lại tươi cười hiền hoà.

Trương Minh Thụy cười chắp tay, vẻ mặt cung kính “Hồi nhị hoàng tử, vi thần nghe nói điện hạ đang ở gần đây , nghĩ muốn cấp điện hạ thỉnh an nên chạy tới.”

Sở Hiền nghe vậy, mặt mày hiện lên vừa lòng cùng tự đắc, tuy rằng rất nhanh, nhưng vẫn như cũ bị Mặc Tam thấy, Mặc Tam trong lòng không khỏi dâng lên một loại trào phúng, xem ra mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, Sở Hiền này xem ra vẫn là kẻ tự phụ như vậy!

Trương Minh Thụy lại thoáng tới gần, nhẹ giọng nói “Nhị hoàng tử, chỉ còn cách đại điển sắc phong hoàng tử có mấy tháng, người xem, có phải hay không……”

Nhắc tới đại điển sắc phong hoàng tử, Sở Hiền thoáng nhíu mày, tựa hồ có chút không cam lòng liếc mắt Mặc Tam đối diện một cái, hừ lạnh một tiếng, nói “Tam đệ, nể mặt huyết mạch của Phượng tộc , việc hôm nay cho qua !” Lại rất không cam lòng quét mắt Hứa Vị phía sau Mặc Tam , đáng tiếc Hứa Vị bị Mặc Tam che kín, Sở Hiền không thể thấy, vì thế cười lạnh một tiếng, giương giọng nói “Tại hạ cáo từ, ngày thích hợp khác sẽ lãnh hội phong thái Phượng tộc !”

Hứa Vị nhíu mày, cái gì Phượng tộc không Phượng tộc !

Mà Sở Hiền nói xong cũng liền xoay người nhanh li khai .

Trương Minh Thụy đi ở cuối cùng, hướng Mặc Tam cùng Mộc Dĩ Chân cười rất ôn hòa, lại ý vị thâm trường quét mắt đôi tay của Mặc Tam đang gắt gao nắm chặt tay Hứa Vị, cũng rời đi theo.

Đợi Trương Minh Thụy rời đi, Mộc Dĩ Chân thở ra một hơi , hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bạch đứng một bên rung đùi đắc ý cố gắng giả trang vô tội “Đều là ngươi gây họa !”

Tiểu Bạch không để ý tới Mộc Dĩ Chân, nho nhỏ ô ô một tiếng, liền lấy lòng hướng Mặc Tam lắc đầu vẫy đuôi .

Ánh mắt Mặc Tam đạm mạc quét qua Tiểu Bạch một cái, Tiểu Bạch sưu một tiếng liền an vị hảo , Mộc Dĩ Chân thấy mà trợn mắt há hốc mồm.

“Tiểu Mặc, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?” Hứa Vị nhíu mày hỏi “Cái gì Phượng tộc hay không Phượng tộc ?”

Mặc Tam gắt gao nắm chặt tay Hứa Vị, thấp giọng nói “Chúng ta trước tìm một chỗ tránh mưa rồi nói sau .”

Hứa Vị nhìn vào mắt Mặc Tam, nhẹ nhàng gật đầu “Hảo.”

*********

Đoàn người Sở Hiền rất nhanh liền biến mất ở trong rừng cây, lại rất nhanh đi ra ở trong quang quyển màu lam sắc xuất hiện giữa đại đường lầu hai khách ***.

Sở Hiền đi ra khỏi quang quyển màu lam sắc liền không khỏi sửng sốt, trong đại đường lầu hai có đứng một thiếu nữ đương tuổi thanh xuân, vẻ mặt lãnh đạm, mặt mày còn có loại cao ngạo, khuôn mặt rất xinh đẹp, nhưng tối trọng yếu là, nguyên nhân khiến Sở Hiền kinh lăng chính là đôi mắt của thiếu nữ cùng cặp mắt vừa mới kia giống nhau, đều thực sạch sẽ, bất đồng chính là, cặp mắt kia sạch sẽ mà ấm áp, mà đôi mắt trước mắt này lại là sạch sẽ băng lãnh.

Một bên , Trương Minh Thụy liếc mắt vẻ mặt Sở Hiền kinh lăng si mê, cười trong lòng, lại liếc mắt nữ tử xinh đẹp vẫn đi theo phía sau Sở Hiền, lúc này nữ tử xinh đẹp đó đang cảnh giác trừng mắt thiếu nữ kia , Trương Minh Thụy nhẹ nhàng cười, khóe miệng hơi hơi gợi lên lại nhanh chóng trôi qua .

Cách đó không xa , thiếu nữ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, liền xoay người đi trở về phòng mình.

Bởi vì thiếu nữ rời đi, Sở Hiền lấy lại tinh thần, trên mặt có chút ửng đỏ, quay đầu hỏi “Trương đại nhân, vị này chính là?”

“Vị tiểu thư kia chính là vị hôn thê của điện hạ ngài — Tống gia ngũ tiểu thư, Tống Thần Nguyệt.” Trương Minh Thụy cung kính nói.

Trương Minh Thụy vừa dứt lời, nữ tử xinh đẹp vẫn luôn theo sau Sở Hiền liền sắc mặt trắng bệch, mà Sở Hiền cũng là bất ngờ cùng kinh hỉ .

Nhìn thần sắc của Sở Hiền cùng nữ tử xinh đẹp kia , Trương Minh Thụy mỉm cười, rũ mi mắt.

***********

Khoảng cách tới Lưu Sa Huyền chỉ có mấy chục km đường núi , trong sơn động.

Lửa trại đã được đốt lên , Mộc Dĩ Chân ngồi ở bên lửa trại, có chút nhàm chán đá Tiểu Bạch vẫn ngồi thẳng tắp từ nãy giờ , nhỏ giọng nói “Uy! Bổn lang! Tam hoàng tử kia cùng Vị Vị đều ở bên trong thay quần áo, ngươi sợ cái gì!”

Tiểu Bạch không để ý tới, vẫn ngồi thẳng tắp như cũ .

Mộc Dĩ Chân nhịn không được đảo mắt trắng da, con lang này thật đúng là thích bắt nạt kẻ yếu! Bất quá, cho dù sợ hãi Mặc Tam kia, cũng không cần thiết sợ thành như vậy đi!

Mộc Dĩ Chân lại nhịn không được nhìn về phía bên trong, động của núi này rất sâu, bởi vì toàn thân Vị Vị đều ướt sũng , tam hoàng tử kia liền đem quần áo cho Vị Vị thay, vốn mọi người đều là nam , Tiểu Bạch cũng là đực, ở trong này thay thì tốt rồi a, lại có lửa trại, nhưng tam hoàng tử kia cũng không chuẩn, cường thế lôi kéo Hứa Vị tới bên trong thay quần áo.

Bất quá, thay quần áo thôi mà cũng lâu quá đi ? Mộc Dĩ Chân vuốt cằm, nhìn chằm chằm củi lửa đã đốt được một nửa , xấu xa cười, tam hoàng tử kia sẽ không đem Vị Vị ăn sạch chứ ??

Trong sơn động , Hứa Vị một bên mặc quần áo, một bên có chút đỏ mặt tránh đi xích quả quả trước mặt trên thân Mặc Tam ( xích là đỏ, xích quả là quả đỏ *.* đừng hỏi đầu óc chong sáng như ta quả ý là gì nhé ), tránh được một nửa, khóe mắt thoáng nhìn dấu hiệu trên lưng Mặc Tam, không khỏi ngẩn ngơ, dấu hiệu rồng trên kia đâu???

Vốn dấu hiệu kia uốn lượn giống quả trứng luộc trong nước trà , lúc này đã không thấy , thay thế dấu hiệu chính là một cái đồ án vòng tròn có chút phức tạp!

Đồ án kia rất kỳ quái, tựa như địa đồ, lại như là cái mặt quỷ.

“Tiểu Mặc! Dấu hiệu của ngươi đâu?!” Hứa Vị nhịn không được lại gần, vươn tay sờ sờ, mềm , địa đồ kia hình như là một thứ sống, Hứa Vị vừa sờ, nó thế nhưng thoáng hiện ánh sáng màu vàng , Hứa Vị hoảng sợ, Mặc Tam nhanh tay bắt lấy tay Hứa Vị , thấp giọng nói “Đừng chạm , sẽ ngứa.”

Hứa Vị a một tiếng, ngơ ngác nhìn Mặc Tam đã quay đầu diện vô biểu tình nhìn mình , lại nhìn đồ hình kỳ quái, nhịn không được hỏi “Nó với dâu hiệu trước kia của ngươi đều là vật sống giống nhau sao ?”

Mặc Tam cũng hỏi ngược lại “Vị Vị, ngươi thấy cái gì ?”

Hứa Vị sửng sốt, mơ hồ hỏi “Tựa như địa đồ a, a, hoặc như là mặt quỷ, hảo quái.”

Mặc Tam có chút đăm chiêu gật đầu, mở miệng nói “Vị Vị, ta xem không thấy đồ án trên lưng ta, ngươi có thời gian thì vẽ lại nó ra giấy cho ta xem nhé .”

Hứa Vị gật đầu “Hảo.” Lại nhịn không được nhìn đồ án quỷ dị kia, nhớ tới trước kia mỗi ngày sinh thần , Mặc Tam đều phải trải qua tra tấn, lo lắng hỏi “Tiểu Mặc, hiện tại nó còn có thể làm ngươi đau hay không?”

Mặc Tam chậm rãi lắc đầu “Không đau .”

Hứa Vị nhẹ nhàng thở ra, vậy là tốt rồi, xem ra thay đổi đồ án cũng tốt a. Nhịn không được tò mò nâng tay trạc đồ án kia một cái , vừa định trạc cái thứ hai, tay liền bị Mặc Tam bắt được , trên mặt đạm mạc của Mặc Tam xuất hiện một tia bất đắc dĩ, còn có một loại ôn nhu mà Hứa Vị không hiểu , nhưng thực thích.

Hứa Vị cười tủm tỉm nhìn Mặc Tam “Thật sự sẽ ngứa sao?”

Mặc Tam còn chưa cài xong cúc áo , tùy ý ném một nửa quần áo đang mặc trong tay, đem Hứa Vị kéo vào ngực mình , cúi đầu nói “Không đau, sẽ ngứa .”

Hứa Vị có điểm cứng ngắc, trong ngực trước mắt lại là xích quả quả ……

“Vị Vị, thần tộc là một thần thoại , mấy ngàn năm qua, chưa bao giờ có người gặp qua, cho tới nay, mọi người đều cho rằng đó là thần thoại, nhưng một ngàn năm trước, thời điểm mặc quỷ, yêu vật, nhân loại hỗn chiến, thần xuất hiện , người nọ là Ngọc Thần Nữ ở Ngọc Thạch cung mà chúng ta đã ở qua . Hắn là Phượng tộc . Thời điểm hắn xuất hiện, bên người hắn có một con lang lông trắng mắt ngọc bích biết phun hỏa , còn có một con phượng hoàng. Nhưng hắn không có lưu lại dấu vết gì trong lịch sử Đại Sở , nguyên nhân không ai biết, nhưng, phàm là Sở triều hoàng thất gánh vác sứ mệnh truyền thừa , mọi người đều biết, thân phận đời trước của ta không cho phép ta biết, đời này, thời điểm ở Vân thành, hạ nhân tra xét biết được Sở Hiền tự mình tiến đến , ta sợ ngươi đi theo ta sẽ bị Sở Hiền phát hiện, nếu bọn họ biết tầm quan trọng của ngươi đối với ta, nhất định sẽ đối ngươi xuống tay, ta liền cùng Mộc gia làm một ước định, cho Mộc Dĩ Chân mang theo ngươi rời đi trước, sau lại, bởi vì Sở Hiền đối với ngươi cùng Mộc Dĩ Chân cùng truy lạn đánh, Mặc Qủy Đạo tra ra nguyên nhân trọng yếu mà hắn đuổi theo các ngươi đó là Tiểu Bạch, ta phái người tra tìm lai lịch Tiểu Bạch mới phát hiện nguyên lai còn có một hồi sự như vậy!”

Hứa Vị nghe xong, ngơ ngác nhìn về phía Mặc Tam, cứng họng “Cái kia…… Bọn họ sẽ không cho rằng ta cùng Ngọc Thần Nữ có quan hệ gì chứ !”

Mặc Tam trong mắt xuất hiện ý cười, vươn tay sờ sờ tóc Hứa Vị “Xem ra bọn họ đích thật đã cho rằng như vậy.”

Hứa Vị cười khổ “Tiểu Mặc, ta cảm thấy ta giống như có đại phiền toái .”

Mặc Tam gật đầu, thật sâu nhìn Hứa Vị, ánh mắt thâm thúy như vậy lại còn thật sự chuyên chú, làm cho Hứa Vị không khỏi đui mù con ngươi.

“Phiền toái của ngươi đó là phiền toái của ta. Có ta. Đừng lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.