Dực Thủy

Chương 15




- Tiểu lẳng lơ, tao đã sớm biết tên Văn Nhập Hải đáng chết này giấu diếm sau lưng tao đi tìm mày, tao mới đi vài ngày, mày đã không biết xấu hổ vào nhà. Nói cho mày biết, cho dù mày có nhặt thì cũng phải nhặt thứ tốt, thứ lão nương đã ném, mày cũng không ngại bẩn!

Trương Á cười khúc khích, như ám chỉ nói:

- Người khác cảm thấy là rác rưởi, tôi lại thấy là khối bảo, may mắn anh ấy cũng không làm cho tôi thất vọng!

Hồ Anh không nghĩ tới Trương Á lại nói như vậy, còn định nói gì đó thì sắc mặt Trương Á âm tàn, gằn từng chữ:

- Nói cho các người biết, tiểu tử Hồ Bân chết chắc rồi, tham ô công quỹ sử dụng nguyên vật liệu chất lượng kém, xem thường an toàn sinh mạng nhân dân, đây không phải chuyện nhỏ, nhất định phải ăn đạn!

Nàng thốt ra lời này, gia đình kia càng thêm khó chịu, trong đó vợ của Hồ Bân nhảy dựng lên muốn đánh Trương Á, Văn Nhập Hải sao cho phép nàng được như ý, vung chân đá mạnh lên bàn, lớn tiếng quát:

- Không thèm cãi với các người, các người lại nháo mãi không dứt. Hiện tại tôi mời các người ra ngoài, lập tức đi ngay!

Nói xong Văn Nhập Hải đi tới cửa mở ra, sắc mặt tức giận nhìn chằm chằm gia đình vợ cũ. Đều nói ba đàn bà một bàn diễn, gia đình kia cũng không phải hiền lành, vừa thấy Văn Nhập Hải thật sự phát hỏa, cả ba người đàn bà lập tức ngồi bệch dưới đất bắt đầu khóc lóc gào thét.

Trương Á cười khổ đi tới bên người Văn Nhập Hải, thấp giọng nói:

- Em thật sự rất bội phục anh, đàn bà như vậy mà anh cũng có thể cùng nàng sinh sống ba năm. Cảm tạ cô ta rời khỏi anh, để cho em nhặt được một đại bảo bối!

Hai người nhìn nhau cười, Văn Nhập Hải cảm giác được Trương Á thật săn sóc. Hắn chậm rãi đi tới bên điện thoại, cầm máy bấm dãy số, lên tiếng:

- Alo, là pháp viện phải không, tôi tố giác có người muốn hối lộ nhân viên văn phòng khai phát, địa điểm ở…

Nói xong Văn Nhập Hải đem địa chỉ nhà mình báo lên.

Mẹ vợ cũ hoàn toàn không quản, nghe khẩu khí khẳng định của Văn Nhập Hải, liền khóc lóc om sòm:

- Ai tới tôi cũng không đi, ai tới tôi cũng không đi, tôi đến nhà con rể tôi thì sao vậy, tôi đến nhà con rể tôi thì sao vậy?

Lạnh lùng nhìn bà ta biểu diễn, Văn Nhập Hải thản nhiên nói:

- Hiện tại nếu các người đi có lẽ còn có thể cứu Hồ Bân một mạng, nếu chờ người của pháp viện đến, Hồ Bân còn đang nhận điều tra lại mưu toan hối lộ nhân viên công tác, hơn nữa với hành vi phạm tội trước đó, trễ nhất ba tháng sau phải ăn đạn!

Những lời này phi thường đủ lực sát thương, gia đình kia dám khóc lóc om sòm với Văn Nhập Hải, nhưng không dám đem sinh mạng Hồ Bân ra nói giỡn, bọn họ đã hỏi thăm được vụ án của Hồ Bân, chứng thật là tội lớn, vừa nghe hắn nói như vậy sắc mặt gia đình liền xám như màu đất, không bao lâu đã xám xịt rời đi.

Văn Nhập Hải nhìn điện thoại, lắc đầu cười khổ nói:

- Vừa rồi anh gọi cho cửa hàng Nhạc Toàn, người ta còn mắng anh bệnh thần kinh!

Trương Á nhất thời nở nụ cười, khóa cửa lại, tặng lên môi anh đào của nàng.

Văn Nhập Hải vốn cho rằng cách làm của mình sẽ được Tần Mục thừa nhận, nhưng không ngờ hai ngày sau bị Tần Mục gọi vào văn phòng, trách mắng một trận. Tuy rằng người trong quan trường đều biết, không sợ lãnh đạo mắng, chỉ sợ lãnh đạo thổi phòng, mắng anh mới xem anh là người một nhà, nhưng Tần Mục nói chuyện cũng hơi nặng, làm Văn Nhập Hải có chút không thể thừa nhận.

Kỳ thật Tần Mục chỉ là thuần túy không việc gì đi bới móc. Ngày đó sau khi Hàn Tuyết Lăng nhận được điện thoại, lập tức lái xe rời đi, Tần Mục lái xe của Chu Tiểu Mai vội vàng đuổi theo nhưng không đuổi kịp. Đã qua một ngày rưỡi nhưng không nghe được chút tin tức, ngay cả Ngô Cúc cùng Chu Tiểu Mai đã cố ý an ủi hắn nhưng trong lòng hắn vẫn thật nặng nề. Sáng nay tới đơn vị, liền nghe nói bên công trường kiến trúc đã kết thúc công tác, thầu cai bị bắt đã thừa nhận toàn bộ hành vi phạm tội. Loại kết cục này không thể nghi ngờ chính là tốt nhất, Văn Nhập Hải có thể xả giận, lại giúp Tần Mục tỏ thái độ, thậm chí không cần đẩy Tần Mục cùng Kế Đỉnh Thịnh trở mặt hoàn toàn, lẽ ra là kết cục mà mọi người đều vui vẻ. Nhưng Văn Nhập Hải biểu hiện thật có tư tưởng, mới đi làm vài ngày đã biết tự mình quyết định. Tuy rằng người như vậy có thể giúp lãnh đạo phân ưu, nhưng Tần Mục nhất định phải cảnh cáo hắn, nếu mũi súng có tư tưởng, còn gọi là súng sao?

Cho nên Văn Nhập Hải bị quở mắng hoàn toàn là tai bay vạ gió, xem như là chỗ cho Tần Mục phát tiết. Đợi sau khi Tần Mục trút hết buồn bực trong lòng, Văn Nhập Hải vẫn lễ độ cung kính đứng trước mặt hắn, không ngừng lau mồ hôi lạnh.

Tần Mục vuốt cằm, biết lời nói của mình có chút kịch liệt, không khỏi nở nụ cười, rút ngăn kéo lấy gói thuốc ném cho Văn Nhập Hải, khóe môi hiện lên tia khó hiểu, hỏi:

- Có phải tôi mắng quá dữ tợn cho nên anh có chút phiền não?

Văn Nhập Hải đương nhiên phủ nhận, cho dù lãnh đạo có mắng sai lầm, cũng xem như bảo vệ quan tâm cấp dưới, mình có oan ức gì có thể nói? Mặc dù lời của Tần Mục kịch liệt, nhưng Văn Nhập Hải vẫn có chút đắc chí, Tần Mục phát giận chỉ là nói nói, nhưng mắng thật lâu Văn Nhập Hải vẫn không tìm được lời nào thực chất, không biết vì sao Tần Mục nổi giận. Vô luận nói thế nào mình bị mắng chửi là một chuyện tốt, đừng xem mình ra vẻ đáng thương, sau này ra ngoài còn không biết có bao nhiêu người nhìn mình hâm mộ, bị mắng thế này dù người khác có cầu cũng không cầu đến.

Nhận lấy điếu thuốc trong tay Tần Mục, Văn Nhập Hải vốn nghĩ là Trung Hoa gì đó, Tần chủ nhiệm hút thuốc có kém cỏi sao? Ai ngờ cầm trong tay không thấy nhãn hiệu. Tần Mục cười nói:

- Có người muốn đến khu khai phát của chúng ta mở nhà máy thuốc lá, đây là tặng cho tôi thử xem. Có chút người sao, không điều tra rõ ràng thì đã tự kết luận, nếu muốn đưa lễ tối thiểu cũng phải biết tôi không hút thuốc lá, vừa lúc tiện nghi cho anh.

Trong lòng Văn Nhập Hải như nổ tung, trước mắt sao phủ, xem ra cách làm của mình được Tần Mục vừa lòng, vì vậy mới xuất hiện tình huống này.

Hắn vội vàng nói:

- Tần chủ nhiệm không hút thuốc là vì bảo vệ thân thể, người nghiện thuốc giống như tôi đây, cho dù muốn cai cũng không có nghị lực.

Vỗ mông ngựa thật thoải mái, Tần Mục ha ha cười nói:

- Anh đó, có đôi khi làm việc thật quá mức cấp tiến, vậy thì không tốt lắm. Nếu đem nghị lực đặt vào chuyện cai thuốc, nhất định sẽ thành công.

Văn Nhập Hải khó xử, trạng thái chó điên của hắn là điều mà Tần Mục cần có, nếu quả thật đánh mất thì xong rồi, nhưng nghe ý tứ của Tần Mục, thuốc lá này chỉ sợ không thưởng thức đến. Văn Nhập Hải đã hạ quyết tâm, sau khi tan sở phải đi mua hạt dưa cùng kẹo, nói gì cũng phải cai thuốc lá.

Tần Mục không để ý tới hắn nghĩ gì, đi tới bên cửa sổ, mở ra, mặc cho gió lạnh thổi vào phòng. Văn Nhập Hải không hiểu Tần Mục có ý gì, đi lên hai bước đứng sau lưng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.