Đức Phật Và Nàng

Chương 20




Tô Tiểu Đường vừa tức vừa buồn, chỉ thiếu chút nữa thôi là có thể nói cho anh biết.

Hiện tại còn để anh thấy cơ thể cô ngất xỉu không rõ nguyên nhân, phải làm sao bây giờ...

Lúc Tô Tiểu Đường theo xuống lầu, thấy trên mặt của Phương Cảnh Thâm đầy mồ hôi, một con mèo không thể làm gì.

Cả người Phương Cảnh Thâm đầy mồ hôi ôm thân thể của cô, nét mặt tràn đầy thấp thỏm lo âu, thân thể đều lộn xộn, đây chính là Phương Cảnh Thâm, người lúc nào cũng bình tĩnh, điềm nhiên sao?

Cô đột nhiên phát hiện, bản thân thầm mến anh nhiều vậy rồi, chưa bao giờ thật sự hiểu cho tình cảm của anh, bao gồm cả tình cảm của anh dành cho mình.

Vì người bị ngất ở phòng bếp, cho nên anh nghi ngờ cô bị ngộ độc thức ăn, Phương Cảnh Thâm ôm Tô Tiểu Đường rời đi trước, Phương Cảnh Xán ở lại lấy mẫu thức ăn trong phòng bếp chuẩn bị mang đi xét nghiệm.

Sau khi về nhà Phương Cảnh Xán đổi một chiếc mũ đơn giản, Tô Tiểu Đường nhân cơ hội rón rén nhảy vào cái mũ của cậu núp vào trong, sau đó cùng cậu đến bệnh viện.

Hai người chạy lên chạy xuống bận rộn hơn nữa ngày, sau cùng kết quả kiểm tra không phải do ngộ độc thức ăn.

Càng làm hai người họ sợ hãi hơn là, tình huống của Tô Tiểu Đường cùng tai nạn xe của Phương Cảnh Thâm năm ngoái lại có phần giống nhau.

Chỉ là Phương Cảnh Thâm vì bị tai nạn xe nên não bị va đập dẫn đến hôn mê, còn trên cơ thể của Tô Tiểu Đường thì hoàn toàn không phát hiện bất cứ dấu hiệu bị thương nào, cứ như vậy mà rơi vào trạng thái hôn mê.

Lúc đó Phương Cảnh Thâm cùng mấy chuyên gia phụ trách tiến hành hội chẩn, cũng thử các loại phương pháp, đều không thể làm Tô Tiểu Đường tỉnh lại.

"Bác sĩ Phương, cậu suy nghĩ kỹ một chút, trước khi bệnh nhân ngất xỉu thật sự không xảy ra chuyện gì khác thường chứ?"

Vẻ mặt Phương Cảnh Thâm trở nên hoảng hốt, không biết có nghe được lời vị bác sĩ kia hỏi hay không.

Phương Cảnh Xán gãi đầu, trả lời thay Phương Cảnh Thâm: "Ba ngày nay tôi không ở nhà, cũng không biết chị dâu ở nhà có gặp chuyện gì không, nhưng lúc tôi đi chị ấy vẫn còn rất khỏe mạnh."

"Sức khỏe của bệnh nhân rất bình thường, cơ bản có thể loại trừ khả năng do phát bệnh mà trở nên như vậy, vấn đề duy nhất có thể là do tâm lý."

"Tâm lý?" Phương Cảnh Xán sờ sờ cầm của mình suy nghĩ gì đó rồi liếc mắt nhìn Phương Cảnh Thâm.

Chị dâu Tiểu Đường sống chung với người anh trai biến thái này có thật xảy ra vấn đề gì hay không cũng không biết được.

"Đúng vậy." Vị bác sĩ bên cạnh nhìn về phía Phương Cảnh Thâm đề nghị, "Có tiện nói một chút về chuyện sinh hoạt vợ chồng được không? Đương nhiên, càng chi tiết càng tốt."

Phương Cảnh Thâm vẫn không để ý tới ông ta, đỡ trán, vẻ mặt vô cùng phức tạp, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Phương Cảnh Xán nhún nhún vai, "Anh ấy chắc là chịu đả kích quá lớn, hay là để tôi nói! Giáo sư Bạch ông cũng biết, tính cách của anh trai tôi, người bình thường thật sự rất khó tiếp cận. Tuy thường ngày anh ấy vẫn sinh hoạt giống mọi người, nhất là đối với bệnh nhân vui vẻ như cây trong gió xuân, nhưng nếu muốn có quan hệ gần hơn thì dường như không thể, trừ phi chính anh ấy chủ động tiếp cận người ta. Chị dâu tôi, thuộc về dạng người hơi thiếu suy nghĩ, nhất là đối với anh trai tôi, vốn chính là nói gì nghe đó. Thầm mến anh tôi nhiều năm vậy rồi, vất vả lắm mới được bên nhau, anh ấy lại đào hoa như vậy, cho dù khi kết hôn, cũng có không ít hộ sĩ, nữ bệnh nhân yêu thương nhung nhớ vẫn hướng về anh ấy, chị dâu nhất định sẽ không có cảm giác an toàn, chị ấy cũng không phải là người thích oán trách người khác, nói không chừng cứ mãi giấu trong lòng như thế nên chị ấy chỉ mong ngủ mãi không tỉnh lại nữa..."

Nói xong lời cuối cùng, lời phân tích bệnh tình của Phương Cảnh Xán dành cho Phương Cảnh Thâm cứ như là đang lên án anh vậy.

Giáo sư Bạch sau khi nghe xong có chút lúng túng trầm ngâm, "Không loại trừ khả năng này, đây có thể là nguyên nhân dẫn đến bệnh trạng này, chỉ là hình như vẫn chưa đầy đủ lắm..."

"Ý của giáo sư Bạch là anh ấy vẫn chưa đủ biến thái để biến chị dâu trở thành như vậy?" Phương Cảnh Xán hỏi.

Khóe môi giáo sư Bạch giật giật, bất đắc dĩ cười cười, "Tôi nghe nói Tô tiểu thư trước kia rất béo, đây quả thật là khả năng dẫn đến tính cách của cô ấy có chút tự ti, thế nhưng tôi đã gặp Tô tiểu thư vài lần, một cô gái rất rộng lượng, huống hồ với điều kiện như bây giờ, cô gái theo đuổi Phương Cảnh Thâm, tôi thấy không đẹp bằng Tô tiểu thư, hơn nữa bác sĩ Phương, ngày thường tác phong và cách đối xử với bà xã rất rõ ràng, việc này không đến nỗi khiến cô ấy uất ức không muốn tỉnh lại?"

"Không nhất định như vậy, tôi là người bị hại đã nhiều năm nên tôi biết rõ, anh ta thuộc về cái loại chỉ đứng xa mà nhìn, trên thực tế còn mắc chứng thích ép buộc người khác trầm trọng, chưa tính đến việc bắt người khác làm bình hoa để thưởng thức, nếu như cùng sống chung với anh ta nhất định sẽ mệt mỏi đến chết, hơn nữa vừa rồi tôi vẫn còn quên nói một chuyện cực kỳ quan trọng, theo tôi được biết, anh tôi đến bây giờ anh ấy vẫn chưa chạm qua..."

Nói chưa xong, Phương Cảnh Thâm vẫn không nói gì đột nhiên nắm lấy cổ áo Phương Cảnh Xán.

Phương Cảnh Xán lập tức sợ đến mức ôm lấy đầu, "Anh em sai rồi, anh em không dám nữa, anh em không bao giờ ... nói xấu anh nữa! Anh em không biết gì hết!"

Xin đừng giết.

Giáo sư Bạch: "..."

Anh nghĩ đứa em này của anh mới thật sự là có chuyện...

"Tiểu Nhuyễn đâu rồi?" Phương Cảnh Thâm hỏi, có một loại kích động len lỏi khiến giọng nói cũng không bình thường.

"Gì?" Phương Cảnh Xán mơ màng.

"Tiểu Nhuyễn! Mèo của anh!"

"Mèo của anh? Mẹ kiếp, rõ ràng là mèo của em! Mèo... Mèo của em thế nào? Tiểu Nhuyễn nó ở nhà mà..."

"Chết tiệt!" Phương Cảnh Thâm nặng nề buông cổ áo của Phương Cảnh Xán ra, sau đó kéo cửa rầm một tiếng chạy đi.

Trong chớp mắt khi anh kéo cửa, một cái bóng mèo vàng từ trong mũ của Phương Cảnh Xán vọt ra "Meo meo ~" một tiếng.

Nhìn thấy con mèo nhỏ sắp ngã nhào trên mặt đất, nghe được tiếng mèo kêu Phương Cảnh Thâm bỗng nhiên quay đầu lại, đúng lúc nhào tới, giữa không trung dùng hai tay bắt lấy nó, ôm vào lòng thật chặt, vẻ mặt như vẫn chưa tỉnh hồn.

Phương Cảnh Xán nháy mắt một cái, lại sờ mũ của mình, "Ôi chao, Tiểu Nhuyễn cưng đến đây lúc nào thế!"

Trả lời cậu là bóng lưng của Phương Cảnh Thâm đang mang Tiểu Nhuyễn rời khỏi đó...

Phương Cảnh Xán: "Giáo sư, bây giờ ông đã tin lời của tôi nói chưa!"

Giáo sư Bạch: "..."

***

Không kịp tìm chỗ khác thuận tiện hơn để nói chuyện, Phương Cảnh Thâm mang con mèo nhỏ đến một góc cầu thang ít người qua lại trong bệnh viện.

Tô Tiểu Đường nhìn biểu hiện của Phương Cảnh Thâm thấy anh cuối cùng cũng biết rồi, quả thực kích động đến mức chẳng biết phải nên làm thế nào, ra sức cọ cọ đầu vào lòng anh, liếm ngón tay của anh, uất ức, nức nở kêu meo meo meo meo không ngừng.

Phương Cảnh Thâm tỏ ra bất đắc dĩ, "Được rồi được rồi, ngoan, đừng nũng nịu, mau nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Không... Sai... Em... Em thật là Tiểu Đường?" Phương Cảnh Thâm lại nghi ngờ hỏi.

Tô Tiểu Đường lập tức lo lắng nhìn anh "Meo meo" một tiếng.

"Em muốn chứng minh bằng cách nào?" Phương Cảnh Thâm nhíu mày.

"Meo meo?"

"Một cộng một bằng mấy?" Phương Cảnh Thâm hỏi.

Mặt Tô Tiểu Đường đen lại, phương thức kiểm tra của nam thần so với cô lúc trước cũng chẳng ‘cao minh’ hơn là bao.

"Meo ~ meo ~" Tô Tiểu Đường meo hai tiếng.

"Một cộng một cộng hai bằng mấy?"

"Meo ~ meo ~ meo ~ meo ~" Tô Tiểu Đường tiếp tục meo meo.

"Một cộng một cộng hai cộng ba bằng mấy?"

"Meo ~ meo ~ meo ~ meo ~ meo ~ meo ~ meo ~" Tô Tiểu Đường lại kêu meo meo liên tục, rất sợ meo meo sai.

"Một cộng một cộng hai cộng ba cộng bốn bằng mấy?"

"..."

Tô Tiểu Đường yên lặng xoay người, quay cái mông vào mặt anh kháng nghị.

Phương Cảnh Thâm xoay người cô lại, nhịn không được cười khẽ, "Xin lỗi..."

Chết tiệt, thật sự không phải anh đang cố ý sao?

***

Sau khi về nhà, Tô Tiểu Đường khó khăn dùng IPAD nói chuyện với Phương Cảnh Thâm.

"Xin lỗi, đều là lỗi của anh..." Phương Cảnh Thâm tỏ ra hổ thẹn.

[Sao lại là lỗi của anh! Không liên quan đến anh!]

"Em ở cùng với anh nên mới bị như vậy."

Haiz, Tô Tiểu Đường suy nghĩ, thật đúng vậy.

Lúc bọn họ đang yêu nhau vẫn chưa thật sự ở cùng nhau, trước khi kết hôn Phương Cảnh Thâm không có quan niệm vượt quá giới hạn, lúc nhận giấy đăng ký kết hôn rồi... Giờ nào phút nào bóng đèn siêu cấp Phương Cảnh Xán cũng ở bên cạnh quấy rối.

Mãi cho đến đêm qua, thật vất vả mới đợi được Phương Cảnh Xán đi công tác không có ở nhà, ngày hôm sau lại xảy ra chuyện này.

Dường như mọi việc rất trùng khớp.

Nhưng mà hai người họ nghĩ không ra rốt cuộc mọi chuyện có liên quan hay không, nếu có, thì liên quan thế nào.

Chuyện này không thể nào dùng khoa học để giải thích được chỉ có thể tự đoán thôi, Phương Cảnh Thâm thở dài suy nghĩ miên man, mở trò chém trái cây cho cô chơi, dịu dàng vuốt ve đầu của cô, "Đừng có gấp, nhất định sẽ có cách, không phải anh đã thành công trở về đó sao?"

Cuối cùng cũng khiến Phương Cảnh Thâm tin chuyện này, Tô Tiểu Đường an tâm hơn rất nhiều, dùng đầu cọ cọ vào mu bàn tay ý bảo anh đừng lo lắng.

"Xin lỗi, ngay từ đầu anh đã không nhận ra em."

Qua chuyện này, Phương Cảnh Thâm cảm thấy cần nghĩ ra một cách gì đó để sau này dù thế nào cũng nhận ra được đối phương, để tránh loại chuyện thế này lại phát sinh thêm lần nữa.

Tô Tiểu Đường gật đầu, biểu hiện đồng tình, lần sau nếu Phương Cảnh Thâm cho cô tính đạo hàm, nguyên phân hay vi phân... chỉ nghĩ thôi cô đã muốn khóc.

"Biết mã Morse* không? Phát ra tiếng vang, ba lần ngắn ba lần dài lại ba lần ngắn. Như vậy anh sẽ biết là em." Phương Cảnh Thâm đề nghị.

* Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một loại mã hóa ký tự dùng để truyền các thông tin điện báo. Mã Morse dùng một chuỗi đã được chuẩn hóa gồm các phần tử dài và ngắn để biểu diễn các chữ cái, chữ số, dấu chấm, và các kí tự đặc biệt của một thông điệp. Các phần từ ngắn và dài có thể được thể hiện bằng âm thanh, các dấu hay gạch, hoặc các xung, hoặc các kí hiệu thường được gọi là "chấm" và "gạch" hay "dot" và "dash" trong tiếng Anh.


Tô Tiểu Đường lắc đầu: [ Vẫn chưa rõ ràng ]

Cách SOS này trong thực tế còn quá nhiều thiếu sót, ai sẽ chú ý đến tiếng kêu của chó mèo, cho dù là Phương Cảnh Thâm cũng không thể nào chú ý đến.

"Có ý kiến nào không?" Phương Cảnh Thâm chớp mắt.

[Đi vòng quanh anh, thuận chiều kim đồng hồ ba vòng, ngược chiều kim đồng hồ ba vòng, cứ như vậy...] Tô Tiểu Đường gõ chữ xong liền làm mẫu một lần.

Phương Cảnh Thâm nhìn con mèo nhỏ đang cố sức đi vòng quanh mình, trong con ngươi hiện lên vẻ cưng chiều, "Ừ, đúng rồi."

***

Hai ngày này Phương Cảnh Xán rất nôn nóng.

Không chỉ vì chị dâu vẫn hôn mê bất tỉnh, thêm vào đó cậu phát hiện anh trai cậu bị điên.

Bà xã còn nằm trong bệnh viện, anh ta lại cả ngày chỉ biết ôm con mèo, cung phụng như hoàng hậu nương nương, lại còn dắt Tiểu Nhuyễn đi tản bộ như dắt cún, Tiểu Nhuyễn sớm muộn gì cũng thành tinh, một con mèo lại như một con cún thích được người ta nhìn, thuận theo anh ta không hề làm loạn, thấy anh ta liền đung đưa chiếc đuôi, chính cậu là chủ nhân thật sự mà trước giờ cũng chưa từng thấy, Phương Cảnh Thâm còn vô liêm sỉ chiếm đoạt Tiểu Nhuyễn, giống như con mèo này đã bị chủ nó bán đi trả nợ.

"Đừng đụng nó, chưa rửa tay sao?"

"Đứng lên, cái đó là mua cho Tiểu Nhuyễn."

"Đừng nhúc nhích, cái đó mua cho Tiểu Nhuyễn ăn."

"..."

Nhìn Phương Cảnh Thâm trước mắt tự mình xuống bếp vì Tiểu Nhuyễn mà chuẩn bị cả một bữa tiệc thịnh soạn, mà cậu ở nhà chỉ có thể ăn mì ăn liền, Phương Cảnh Xán sờ sờ Thịt Viên cũng bị bỏ rơi như mình, "Quả bóng nhỏ, chủ nhân của cưng một người ngủ mãi không tỉnh, một người lại như phát điên rồi, chỉ còn hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, đi thôi, anh dẫn cưng ra ngoài ăn..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.