“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Phương Cảnh Thâm anh ấy làm sao thế?” Tô Tiểu Đường lo lắng nhìn anh hỏi.
Phương
Cảnh Xán nắm chặt tay, trong giây phút ngắn ngủi thiếu chút nữa là cậu
nói toạc móng heo ra hết rồi, để cô nhìn cho rõ người đàn ông ở bên cạnh
căn bản không phải là một con Husky thật thà vô hại, mà là một con sói
đuôi to xấu xa gian xảo, nhưng tới giây phút cuối cùng anh lại nhếch
môi, quay đầu sang một bên, rầu rĩ nói: “Không liên quan đến cô”.
Một
người phiền muộn, một người không xác định được tâm trạng, lúc hai
người đang trong trạng thái trầm mặc, đột nhiên phía sau tiếng nhạc suối
phun đột nhiên được mở lên, đèn màu chiếu rọi toàn bộ mặt nước ở suối
phun, khi thì giống như mưa tháng ba tí tách tí tách từng giọt, khi thì
giống như một thiếu nữ đang độ thanh xuân nhảy múa uyển chuyển, khí thế
nguy nga tráng lệ, ánh sáng lấp lánh tràn ngập khắp nơi, tựa như ảo
mộng, ngay sau đó, tiếng nhạc vang lên. .
Wow___
Hôm nay là một ngày tốt lành.
Hãy nghĩ rằng mọi chuyện đều có thể thành công.
Ngày mai là ngày lành tháng tốt.
Chúng tôi mở cửa đón gió xuân.
….
Chắc
là vì vừa nãy Phương Cảnh Xán làm rơi điện thoại, đối phương chậm chạp
không gọi được cho anh ta, từ xa lại nhìn thấy hai người đang đứng nói
chuyện với nhau làm họ tưởng đến lúc rồi, liền tự động bật suối phun,
nhưng trong lúc bối rối quên đổi âm nhạc bình thường thành khúc nhạc
piano như Phương Cảnh Xán đã căn dặn.
Ca
khúc “Hôm nay là một ngày tốt lành” hết lần này đến lần khác cứ lặp lại
bên tai, quả thực giống như ma âm dội vào tai, Phương Cảnh Xán bị tàn
phá đến mức suy yếu như cành liễu trong gió, chống tay lên tường xoa
trán: “Hết hy vọng rồi...”
Có
điều Tô Tiểu Đường không cảm thấy âm nhạc gần gũi đời thường này bất
thường ở chỗ nào, còn khen ngợi một câu: “Xem ra suối phun này rất tuyệt
đấy chứ!”.
Nói
xong liền phát hiện Phương Cảnh Xán ỉu xìu đang đâm đầu chạy về phía
đường lớn, cô lo lắng đuổi theo: “Phương Cảnh Xán, cậu đi đâu đó?”.
Phương Cảnh Xán mặt không chút biểu cảm trả lời: “Nhảy lầu!”.
Tô
Tiểu Đường bị cậu ta dọa vô cùng hoảng sợ, mặt mũi trắng bệch: “Phương
Cảnh Xán cậu đừng nghĩ quẫn, nghĩ lại đi bố mẹ sinh cậu nuôi cậu, bà cố
rất yêu thương cậu, còn có anh của cậu nữa…”.
Cha
không thương mẹ không yêu, khuôn mặt tuấn tú của Phương Cảnh Xán càng
nghe lại càng đen, ai oán nói: “Tiểu Đường, cô nói thêm nữa đi, tôi thật
sự muốn đi nhảy lầu”
Tô Tiểu Đường vội vàng ngậm miệng, nhưng lại không biết, mình rốt cuộc đã nói sai cái gì.
Cuối cùng Phương Cảnh Xán không có lên sân thượng nhảy lầu, mà là đi KTV uống say như chết, gào khóc thảm thiết cả đêm.
“Em
khiến anh say khướt, em làm cho trái tim anh tan nát, gánh chịu tất cả
lỗi lầm, anh giả bộ không sao cả, chỉ cần không nhìn thấy trái tim bị vỡ
tan, anh cô đơn, lạc trong hư ảo, lan ra như lửa rừng, muốn tìm một
tình yêu đích thực, muốn tìm người yêu, tạm biệt độc thân, một người đa
tình si tình đến bạc tình, mang đến vết thương cho anh…”.
Tô
Tiểu Đường nghe thấy đầu đầy vạch đen, đoạt lấy ly rượu từ tay anh ta :
“Đủ rồi, Phương Cảnh Xán cậu không thể uống nữa, hôm nay tới đây thôi,
tôi đưa cậu về nhà được không?”.
Không
biết người nào cổ vũ anh ta, người nào đó bắt đầu nổi điên gào thét hát
như oán phụ: “Vì tình yêu chấp nhận tất cả đau thương, vì hận chấp nhận
tất cả đau thương, anh đã không còn phân biệt rõ yêu và hận, hay cứ như
vậy đi, máu và nước mắt cùng chảy xuống, trái tim đã mòn và vỡ vụn, tay
run rẩy nhưng không cách nào ngừng lại, không thể tha thứ … Không thể
tha thứ”.
Tô
Tiểu Đường không nén nổi tò mò, người con gái kia ruốt cuộc đã làm
chuyện điên rồ gì với Phương Cảnh Xán, mà làm cho cậu ta vừa yêu vừa
hận, thậm chí không thể tha thứ.
Phương
Cảnh Xán được Tô Tiểu Đường dìu ra ngoài, vừa lung lay lắc lư lảo đảo,
còn miệng thì không ngừng cằn nhằn: “Phương Cảnh Thâm anh là người ngoài
hành tinh biến thái, đáng khinh, bệnh thần kinh, cáo già đê tiện…”.
Nghe
thấy những từ mắng chửi hoàn toàn không mang theo chút nặng nè nào của
Phương Cảnh Xán, Tô Tiểu Đường không khỏi giật giật khóe miệng, đang yên
đang lành sao lại xả lên người Phương Cảnh Thâm rồi?
“Từ nhỏ đến lớn nhận được thư tình nhiều đến nỗi có thể trải một vòng quanh thành phố A thì có gì đặc biệt hơn người...”.
Sau
khi nghe được câu đó, Tô Tiểu Đang cảm thán nam thần quả nhiên rất được
hoan nghênh, Phương Cảnh Xán lại thốt ra một câu: “Chỉ cần một cái lễ
tình nhân, thư tình gia nhận được có thể đem thành phố A quấn thành một
cuộn len đó”.
“…” Cái này hơi quá mức rồi đó.
Phương
Cảnh Xán vốn đang giương nanh mua vuốt đột nhiên trở nên yên tĩnh lại,
nét mặt thoạt nhìn khỏi phải nói có bao nhiêu cô đơn, đáng thương, nhẹ
giọng nói rầm rì: “Vì sao em tình nguyện thích một tên biến thái chứ
không thích anh”.
Tô
Tiểu Đường nghe thấy một câu như thế, trong lòng nhất thời lộp bộp một
tiếng, nguy rồi, chẳng lẽ Phương Cảnh Xán thích một người con gái yêu
mến Phương Cảnh Thâm sao?
Chuyện này có vẻ càng ngày càng phức tạp rồi đây…
Khi
Tô Tiểu Đường đưa Phương Cảnh Xán về đến nhà thì đã hơn một giờ sáng,
chắc chắn lúc này Phương Cảnh Thâm đang ngủ, sợ sẽ đánh thức anh, vì thế
cô rón rén mở cửa ra, nhưng lại phát hiện đèn đuốc trong nhà sáng
trưng, mà Phương Cảnh Thâm chống đầu ngồi trên sofa, dáng vẻ không có tí
nào là buồn ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, nét mặt vẫn bình tĩnh mà đi
tới đỡ lấy Phương Cảnh Xán đang say như chết.
“Phương
Cảnh Xán giống như bị thất tình, uống rượu cả đêm” Tô Tiểu Đường giải
thích, sau đó lo lắng hỏi: “Đã trễ thế này, sao anh còn chưa ngủ?”.
Đúng
lúc này, biến cố đột nhiên ập đến, Phương Cảnh Xán được Phương Cảnh
Thâm đỡ lấy bỗng dưng nổi điên lên, đấm vào mặt Phương Cảnh Thâm một
cái.
“A____”
Tô Tiểu Đường hô lên một tiếng, đang định tiến lên, nhưng Phương Cảnh
Thâm lại dùng ánh mắt ngăn cô lại: “Đừng tới đây!”.
“Nhưng
mà…” Tô Tiểu Đường hoảng hồn chưa ổn định lại thì đã nhìn thấy con
ngươi màu đỏ tươi của Phương Cảnh Xán giống như sói con bất cứ lúc nào
đều có thể bổ nhào tới cắn người.
Phương Cảnh Thâm thuận tay lau vết máu ở khóe miệng: “Tiểu Đường, đi lên lầu”.
Dưới loại tình huống này Tô Tiểu Đường sao có thể yên tâm rời đi, lắc đầu không chịu.
“Ngoan,
đi lên phòng ngủ đợi anh” Phương Cảnh Thâm cực kỳ kiên nhẫn mà dỗ dành
cô, giọng điệu ôn nhu nhưng không có chút nào đáng ngờ.
Tô Tiểu Đường nhìn Phương Cảnh Xán lại nhìn đến Phương Cảnh Thâm, cắn cắn môi “Cộp, cộp, cộp” đi lên lầu.
Âm thanh ồn ào của một trận đánh nhau vang lên, phòng khách chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người.
Một
lúc lâu sau, Phương Cảnh Thâm đứng dậy đầu tiên, chỉnh lại quần áo, từ
trên cao nhìn xuống cậu em trai đang nằm trên mặt đất: “Nói anh đê tiện,
trước tiên hãy nghĩ lại chính mình trước đây đã làm cái gì, hơn nữa,
anh đã cho chú cơ hội, hôm nay lúc chú gọi điện thoại đến, anh đang ở
cạnh Tiểu Đường, nhưng anh không hề ngăn cản cô ấy đi tìm chú, mà tự
mình đưa cô ấy đến trước mặt của chú, cuối cùng kết quả như thế nào, chú
thật sự cho rằng lỗi là của anh?”.
Phương Cảnh Xán ra sức đập sàn nhà một cái, căm hận mà trừng anh: “Khốn nạn, anh biết rõ…”.
“Anh
biết cái gì? Phương Cảnh Xán, chú thật sự cho rằng cái tư tưởng cùa
chính mình không có vấn đề gì sao? Anh khuyên chú nên đến gặp bác sĩ tâm
lý hoặc là khoa nội thần kinh đi!”.
“Cút đi con nghé! Cái tên biến thái như anh còn chưa đến gặp bác sĩ, lại không biết xấu hổ bảo tôi gặp bác sĩ à!
“Anh chính là bác sĩ!”.
“…”.
“Nghĩ thông rồi thì cứ đến tìm anh, không cần đăng ký!”.
“Cút!”.
“Cho dù nói gì đi nữa, vẫn phải cảm ơn chú, đã không nói với cô ấy”.
Phương Cảnh Thâm nói xong, xoay người lên lầu.
Đối với lời cảm ơn của người nào đó Phương Cảnh Xán khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Nếu
Tô Tiểu Đường biết chuyện mình thích cô, hơn nữa hôm nay cậu và Phương
Cảnh Thâm còn đánh nhau long trời lở đất như vậy, sau này nếu cô được gả
sang đây, người một nhà ở chung không tránh được xấu hổ và xa cách.
Tuy
rằng cậu tức giận Phương Cảnh Thâm kia làm chuyện rất cầm thú, có giận,
có nóng nảy cũng chỉ đánh một trận với anh ta, nhưng chuyện nên làm như
thế nào trong lòng người nào đó vẫn có chừng mực.
Phương Cảnh Thâm chẳng phải vì quá hiểu tính nết của cậu em trai này mới dám yên tâm giao vợ cho cậu ta cả đêm sao.
***
Tô Tiểu Đường ở một mình trong phòng, hốt hoảng lo lắng đợi hơn mười phút mới thấy Phương Cảnh Thâm đi lên.
Quần
áo của Phương Cảnh Thâm rất lộn xộn, ngoại trừ vết thương trên mặt lúc
nãy cũng chẳng biết có còn bị thương ở chỗ nào nữa không.
“Phương
Cảnh Thâm anh không sao chứ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đang yên đang
lành sao lại ầm ĩ thành như vậy? Trước đó em còn nghĩ Phương Cảnh Xán
gọi em qua là có viêc gấp, ai dè sau khi gặp cậu ta chẳng hề nói gì, chỉ
nói cho em biết cậu ta bị thất tình, nhưng trước đó giọng điệu nói
chuyện với em trong điện thoại vẫn vui vẻ, không có vẻ gì là thất tình,
chẳng lẽ trên đường em đi tìm cậu ta, chỉ trong chốc lát cậu ta liền
thất tình à? Càng quái lạ là cậu ta thất tình vì sao muốn tìm em tới đó,
còn nói có chuyện quan trọng muốn nói với em. Sau đó… sau đó cậu ta
uống rượu, trong lúc vô ý đã để lộ ra, hình như cậu ta thích cô gái đã
từng thích anh, đúng rồi, cậu ta còn tra hỏi em có đang quen với anh
không, biết chúng ta quen nhau liền chửi đê tiện bỉ ổi nữa đó…” Tô Tiểu
Đường càng nói đầu óc càng loạn, thế nhưng dựa nào lời nói suy nghĩ một
lúc, có chút manh mối, dần dần xâu tất cả lại thành một chuỗi.
Ngay lúc Tô Tiểu Đường sắp tìm ra đáp án, hai mắt Phương Cảnh Thâm híp lại, nhíu đầu lông mày, khẽ hừ một tiếng đau đớn.
Mạch
suy nghĩ của Tô Tiểu Đường nhất thời bị tiếng rên của Phương Cảnh Thâm
cắt ngang, vội vàng dìu anh ngồi xuống, tìm hòm đựng thuốc xử lý vết
thương cho anh.
“Có đau hay không?”.
“Không sao”.
“Nhưng
vết thương trên mặt thì làm sao đây, có thể ảnh hưởng đến hình tượng
làm việc của anh không?” Tô Tiểu Đường nhớ lại, vừa rồi Phương Cảnh Xán
bất thình lình đấm mạnh một quyền, đến lúc này cô nghĩ lại vẫn còn rùng
mình, lẩm bẩm nói: “Không biết có phải em nghĩ quá nhiều hay không, chắc
chắn là em suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng lại rất hay tự mình đa tình*,
nếu nghĩ như thế thì có một số việc đã thông suốt rồi đó, Phương Cảnh
Thâm, anh nói xem Phương Cảnh Xán cậu ta không phải…”.
*Tự mình đa tình: nghĩ ai cũng yêu mình.
Lời
còn chưa nói hết, Phương Cảnh Thâm đã thu dọn hòm thuốc, dường như rất
thờ ơ mà nói một câu: “Hôm nay muộn quá rồi, đừng về nữa, ở lại đây một
đêm đi”.
Trong
nháy mắt đầu óc Tô Tiểu Đường dường như được gắn động cơ, hoàn toàn đem
vấn đề vừa rồi quăng xa hơn mười dặm, toàn bộ trí não đều bị câu “Nam
thần mời cô buổi tối ở lại, cô nên làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm
sao bây giờ…” bị chiếm giữ.
“Ở… lại một đêm” Tô Tiểu Đường lắp bắp hỏi.
“Ừm” Phương Cảnh Thâm vừa nói vừa đi đến tủ quần áo lấy quần áo cho cô tắm rửa:
“Mặc quần áo của anh được không?”.
Tô Tiểu Đường ngốc nghếch mà gật gật đầu.
“Đi tắm đi”.
Nhìn thấy cô ôm quần áo vào phòng tắm, Phương Cảnh Thâm nhẹ nhàng thở ra.
Có
một câu thành ngữ nói thế nào ấy nhỉ, sắc lệnh trí hôn*, thời khắc mấu
chốt hãy là chính mình, Phương Cảnh Thâm rõ ràng đã phát huy và lợi dụng
ưu thế bẩm sinh của mình một cách toàn vẹn nhất.
*Sắc lệnh trí hôn: Sắc đẹp khiến thần trí mê muội.