Tô
Tiểu Đường mất khoảng ba ngày mới tiêu hóa được câu nói "Anh thích em"
của nam thần, mất ba tháng mới thích nghi được thân phận "bạn gái nam
thần", cô chưa kịp thích ứng được bao lâu, lại bị ngọc bội gia truyền
của Phương Cảnh Thâm làm cho kinh hãi, lại thích ứng tiếp với thân phận
vị hôn thê....
Theo như lời nam thần nói là tiến hành từng bước.
Tô
Tiểu Đường đang đứng ở ban công thu quần áo, liếc nhìn người đàn ông
đang nằm đọc sách ở trên ghế, "Thế này coi như là tiến hành từng bước,
nếu không tiến hành từng bước thì sẽ thế nào?"
"Hôm đến nhà bà ngoại tìm em, trên người anh đã có miếng ngọc bội này rồi." Phương Cảnh Thâm trả lời.
"..."
"Sợ
dọa đến em nên thay đổi kế hoạch, khi đó anh mới chạm vào vai em, cơ
thể em đã cứng nhắc. Bây giờ cũng thế, chẳng qua tốt hơn một chút ..."
"Á!" Đừng nói nữa mà, cô đang xấu hổ muốn chết.
Phương
Cảnh Thâm không động tay mà chuyển thành động miệng, duỗi tay ôm cô vào
trong ngực, "Cho nên, khi nào thì chúng ta đi đăng ký?"
"Quá nhanh!" Bắt đầu thảo luận đề tài tiến hành theo thứ tự.
"Nhanh
gì mà nhanh! Chúng ta bên nhau đã 8 năm rồi! Hơn nữa chúng ta tạm thời
đã tổ chức hôn lễ trước rồi, giờ lại bắt đầu yêu đương, cầu hôn, đăng
ký, đã chậm rất nhiều rồi. Ngoài ra hôn lễ làm đơn giản thôi, sau khi
đăng ký còn phải tổ chức tiệc cưới mời bạn bè, lại tốn không ít thời
gian, trước khi đi anh đã đồng ý với bà cố là năm nay có thể ôm
chắt........" Phương Cảnh Thâm nói một tràng, sau đó lại cau mày, nét
mặt nghiêm túc than thở: "Thời gian rất ít."
"Là
anh đồng ý, em không đồng ý." Tô Tiểu Đường cáu nói một câu, còn nữa,
làm gì mà tám năm, tám năm là thời gian cô thích anh cơ mà!
Tô Tiểu Đường bất đắc dĩ lẩm bẩm; "Không phải đã nói đến khi nào em ít hơn 50 kg mới kết hôn sao? Bây giờ còn 5 kg nữa mà..."
Phương
Cảnh Thâm sờ bụng không còn mềm mại như trước kia của cô nhưng cảm xúc
vẫn rất tốt. "Đã được rồi, còn giảm nữa không tốt cho thân thể, cũng
không có lợi cho việc mang thai, bây giờ cảm giác rất tốt, không cần
tiếp tục giảm..."
Tô Tiểu Đường bị hai chữ mang thai như sét đánh ngang tai.
Không hổ là bác sĩ, vấn đề xấu hổ này có thể nói ra mà mắt không cần chớp một cái.
"Đi thay quần áo, dẫn em đi ăn món ngon ."
"Vâng...."
Sống
chung với Phương Cảnh Thâm ba tháng, sinh hoạt có vẻ như không có thay
đổi quá lớn, không khác mấy so với lúc Phương Cảnh Thâm ở trong cơ thể
Thịt Viên, cũng may có khoảng thời gian đó thực tập, nếu không khẳng
định cô sẽ càng luống cuống tay chân.
Lúc
ban đầu bản thân nghi ngờ, không tin là sự thật, lúc nào cũng có cảm
giác chỉ một giây sau sẽ chia tay với anh, lúc đi dạo cũng không dám đi
gần vì sợ anh mất mặt, sau đó không ngừng cố gắng và kiên trì, hôm nay
Tô Tiểu Đường cũng có thể coi như tự nhiên đứng bên cạnh nam thần.
Trong
gương cô gái ngũ quan xinh xắn, làn da trắng nõn xinh đẹp, vóc dáng cao
mét bảy, mặc dù không gầy nhưng góc người tương ứng với chiều cao. Có
ngực có mông, hai chân lại thon dài...
Hiện
giờ Tô Tiểu Đường đứng chỗ nào cũng là một mỹ nữ khiến người ta nhìn
không chớp, không còn nhìn thấy bóng dáng trong quá khứ, vóc dáng tốt,
khuôn mặt xinh đẹp, nói thay da đổi thịt cũng không quá, ngoại trừ giữa
đôi lông mày vẫn nhìn ra vài nét ngày xưa.
Phương
Cảnh Thâm mang cô đến trước một cửa hàng thịt nướng, từ xa Tô Tiểu
Đường đã ngửi thấy mùi thơm mê người, lo lắng trước đây vì vấn đề cân
nặng giờ đã chuyển thành chờ mong.
Nhìn
thấy tên cửa tiệm, Tô Tiểu Đường nhịn không được bật cười, "Đây không
phải là quán thịt nướng chúng ta từng đến với Phương Cảnh Xán trước kia
sao?"
Phương Cảnh Thâm cũng không chú ý, nghe đồng nghiệp không ngừng giới thiệu mới dẫn cô tới đây, được cô nhắc nhở mới nhớ ra.
"Lúc
ấy Phương Cảnh Xán uống say còn rượu vào lời ra, nói nhớ anh... Đúng
rồi, hình như rất lâu rồi không thấy em trai của anh? Cậu ta đi công tác
dài hạn sao?" Tô Tiểu Đường thuận miệng hỏi một câu.
"3 tháng." Phương Cảnh Thâm tính thời gian, "Tuần này chắc nó sẽ về."
Hai
người vừa trò chuyện vừa đi vào bên trong, khách ăn cơm và nhân viên
cửa hàng nhìn thấy đôi trai tài gái sắc đi vào không khỏi nhìn thêm vài
lần, lên tiếng xì xào bàn tán.
"Người đàn ông vừa vào thật đẹp trai! Thật có khí chất! Bạn gái anh ấy thật tốt số."
"Hâm mộ cái gì chứ, nếu cậu có dáng người nóng bỏng và gương mặt đẹp như thế cũng có thể cua được người siêu đẹp trai."
"Ừ, đúng thế, haiz, đối với chuyện xem mặt thật tuyệt vọng, đợi tớ đầu thai sẽ khác đi.."
Hai
người gọi món xong sau liền hết sức tập trung ăn, cũng không nói chuyện
với nhau nhiều, nhưng cũng không cảm thấy tẻ nhạt xấu hổ, bầu không khí
rất tự nhiên, thân mật.
Ai yo, bộ dạng nam thần xắn tay áo lên nướng thịt thật mê người.
"Anh đừng làm nữa, để em làm cho, ngày nào cũng làm việc mệt mỏi như thế, còn phải tăng ca, ăn nhiều một chút."
Trong
lòng Tô Tiểu Đường còn nhớ mong Thịt Viên, lo lắng nói: "Để Thịt Viên
một mình ở nhà thật đáng thương, hay là chúng ta ăn xong rồi về sớm một
chút đi."
Từ
khi bắt đầu qua lại với Phương Cảnh Thâm, Thịt Viên không thể lúc nào
cũng theo cô, nhất là lúc hẹn hò, nam thần bảo là muốn có thế giới hai
người, Tô Tiểu Đường cũng muốn nói, thực ra mang theo Thịt Viên cũng là
thế giới hai người mà, Thịt Viên đâu phải là người.
Trước
đây cô đi đâu cũng đều phải mang theo Thịt Viên, để nó một mình ở nhà
chắc chắn cả căn phòng sẽ bị hủy hoại, may mà bây giờ còn có người có
thể quản được nó.
"Lát về mang cho nó một phần." Phương Cảnh Thâm nói.
Tô
Tiểu Đường gật đầu, đây cũng là ý tưởng hay, Thịt Viên chỉ cần có ăn sẽ
lập tức vui vẻ, tuy rằng Phương Cảnh Thâm rất nghiêm khắc với Thịt Viên
nhưng cũng biết ý nó, mua chuộc trái tim của cún.
Đối
diện Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm không xa là một bàn của đồng
nghiệp làm chung trong công ty kiến trúc, trong đó có người quen cũ của
Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm.
Khương
Hoa, Thư Điềm, Lâm Tuyết, còn có Tống Minh Huy đã từ bỏ công ty đã phá
sản của mình thành lập, ủi xìu chạy tới làm lại từ đầu.
Đang ăn, Lâm Tuyết đột nhiên như phát hiện ra đại lục mới, đẩy Thư Điềm ở bên cạnh, "Các cậu đoán tớ nhìn thấy ai?"
Người
đàn ông ngồi bên cạnh đang thể hiện dáng vẻ lấy lòng, bởi vì là lãnh
đạo nên không thể không giả vờ xã giao, cả tối tâm tình Thư Điềm cũng
không tốt, nghe có tin như thế cũng có chút hứng thú hỏi: "Ai thế?"
"Phương Cảnh Thâm!" Lâm Tuyết kích động trả lời.
Vừa
nghe tên này, không chỉ Thư Điềm ở bên cạnh cô mà, Khương Hoa và Tống
Minh Huy ngồi đối diện cũng nhịn không được nghiêng đầu liếc mắt một
cái.
Sắc
mặt Thư Điềm thay đổi; nghĩ cái gì đó, hết hứng thú, vẻ mặt còn ngán
ngẩm, "Phương Cảnh Thâm thì Phương Cảnh Thâm thôi, có cái gì mà kích
động!"
"Các cậu nói tới ai thế?" Bên cạnh có đồng nghiệp không biết tình hình tò mò hỏi một câu.
Khương
Hoa cười cười, thần thần bí bí nói, "Nhân vật năm đó làm mưa làm gió
trường đại học bọn tôi! Người tình trong mộng của toàn bộ nữ sinh."
Thư Điềm xuy một tiếng.
Khương Hoa lập tức mở miệng nói: "Năm đó còn có một thời gian tình cảm với Tiểu Thư của chúng ta mà!"
"Hả?"
Người bên cạnh càng cảm thấy hứng thú, "Lúc ấy Tiểu Thư ở trường học
khẳng định cũng rất được hoan nghênh đó! Nghe nói năm đó là hoa khôi
giảng đường mà!"
Sắc mặt Thư Điềm hơi thay đổi.
Lâm
Tuyết thấy mặt cô ta như thế lại có chút không ưa, không phải chuyện
với Phương Cảnh Thâm đã qua mất tháng rồi sao, lâu thế rồi còn gì mà nói
chứ. Vì thế, thâm ý nói: "Phương Cảnh Thâm có gì hay để nói chứ, truyền
thuyết chân chính phải là bạn gái bây giờ của cậu ta mới đúng."
"Sao lại nói như vậy? Bạn gái cậu ta lẽ nào còn ưu tú hơn so với hoa hậu giảng đường của chúng ta sao?"
"Ha
ha, hoàn toàn ngược lại; bạn gái của cậu ta là người béo phì 100 kg!
Hơn nữa còn bị Tống Minh Huy đá!" Lâm Tuyết nói xong còn cố ý liếc Tống
Minh Huy ngồi đối diện một cái.
Từ
sau khi chia tay, Lâm Tuyết khắp nơi đối nghịch với anh ta, Tống Minh
Huy thiếu chút nữa nghỉ việc ở công ty, nhưng lại không tìm được chỗ tốt
hơn đành phải nhẫn nhịn, khổ không nói lên lời, bởi vì lần trước vì
chuyện Tô Tiểu Đường, hiện giờ ngay cả Trịnh Phương cũng xa cách với anh
ta, Tống Minh Huy giống như cún không thèm để ý đến bánh bao.
Lâm Tuyết nói câu khơi mào, thành công dẫn đến sự quan tâm của đồng nghiệp, liên tiếp nhìn qua bàn Phương Cảnh Thâm.
"Không thể nào? Nói đùa chứ?"
"Đùa à! Người đàn ông kia ưu tú như thế sao lại có thể hẹn hò với người phụ nữ như thế?"
"Ha ha, không thể như thế; hơn nữa còn bị tiểu Tống bỏ rơi.... Thẩm mỹ thật kỳ lạ?"
"Với lại vị ngồi đối diện cậu ta... Chắc không phải là nhân vật truyền kỳ mọi người nhắc tới chứ?"
Lâm
Tuyết nghe vậy buồn bã nói, "Thú vị là ở chỗ này, câu chuyện của hai
người đó lan truyền rất kỳ diệu, luôn nói gì mà ân ái, thân mật, thậm
chí có tin đồn là sắp kết hôn, nhưng giờ thì sao?"
Thư
Điềm vốn không vui vẻ khi bị người ta đánh vào mặt, lúc này nghe được
lời này lập tức hưng phấn cùng phe với kẻ địch, "Thân thiết như vậy
khẳng định quan hệ không tầm thường! Vừa nãy còn nhìn thấy Phương Cảnh
Thâm đút cô ta ăn gì đó đấy!"
Lời
này nói vô cùng chua xót, quen biết lâu như vậy anh ta còn chưa từng
đối xử với cô thân thiết như vậy, chẳng qua không quan tâm người phụ nữ
kia là ai, chỉ cần không phải là Tô Tiểu Đường là được, bị người phụ nữ
như Tô Tiểu Đường đánh bại thật quá mất mặt, vì việc này cô sắp bị người
ta cười nhạo đến sắp chết rồi.
Tống Minh Huy cũng suy nghĩ, suy đoán nói: "Bọn họ có thể đã chia tay không?"
Khương
Hoa lắc lắc đầu, chắc chắn nói, "Không có khả năng, tuy rằng từ lần
trước tụ tập đến giờ tôi chưa gặp Tiểu Đường, nhưng vừa gặp Phương Cảnh
Thâm hôm qua, nói là sẽ nhanh chóng kết hôn với Tô Tiểu Đường, còn mời
tôi lúc đó nhất định phải đến uống rượu mừng!"
Sắc mặt Tống Minh Huy lại trầm xuống.
"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Có người hoài nghi hỏi.
Thư Điềm cười lạnh, "Còn chưa đủ rõ ràng sao? Cho dù bây giờ không chia tay nhưng xem kiểu này cũng nhanh chóng chia tay thôi?"
Lâm Tuyết nhún nhún vai, "Tôi đã nói chuyện này không khoa học, Phương Cảnh Thâm có khi thấy mỹ nữ nên nhất thời nổi hứng..."
Khương
Hoa lại không tin tưởng, anh ta luôn cảm thấy Phương Cảnh Thâm không
giống người như thế, huống chi ngày hôm qua biểu hiện của cậu ta vô cùng
vui sướng, đang trong trạng trái tình yêu cuồng nhiệt, nếu không phải
là thích thật lòng, không có khả năng có vẻ mặt như vậy.
"Ngược
lại tôi lại có ý tưởng hay!" Thư Điềm đột nhiên nhanh trí nghĩ ra, lấy
ra di động tìm đúng thời cơ hướng tới bàn Phương Cảnh Thâm chụp tấm ảnh,
"Tôi gửi cho Tô Tiểu Đường, xem cô ta phản ứng thế nào!"
"Chuyện này không tốt lắm đâu?" Khương Hoa không đồng ý nói.
Thư
Điềm lườm anh ta một cái, "Có cái gì không tốt ? Tốt xấu cũng phải
biết, cho cậu ta tỉnh ngộ chứ? Lẽ nào để cậu ta bị vải thưa che mắt
thánh?"
Lâm
Tuyết vui vẻ ở bên cạnh xem náo nhiệt, Tống Minh Huy cũng ước gì bọn họ
tan vỡ, người khác thì nhàm chán ở bên cạnh xem trò vui.
Thế
nên Tô Tiểu Đường đang ăn liền nhận được một tin nhắn hình ảnh, nội
dung là một tấm ảnh cô đang ăn cùng Phương Cảnh Thâm, trong tấm ảnh
Phương Cảnh Thâm đang bón cho cô ăn.
"Ủa?" Tô Tiểu Đường hơi kinh ngạc, đồng thời có cảm giác bị rình rập vô cùng xấu hổ.
"Làm
sao vậy?" Phương Cảnh Thâm đang lấy một miếng thịt nướng, dùng tư thế
ưu nhã gói bằng rau xà lách, sau đó nhét vào miệng Tô Tiểu Đường.
"À,
là Thư Điềm, cậu ta gửi cho em một tin nhắn hình ảnh. Rất kỳ lạ... Cậu
ta ở gần đây sao? Gửi cho em tấm hình này là có ý gì?" Tô Tiểu Đường vừa
xem ảnh chụp vừa nhìn xung quanh một vòng.
"Đưa anh xem." Phương Cảnh Thâm cầm máy, nhìn sau đó bĩu môi một cái.
"Anh có biết có ý gì không?" Tô Tiểu Đường không hiểu hỏi.
Phương Cảnh Thâm không trả lời ngay, mà đề nghị: "Em gọi cho cô ta thử xem."
Nếu
là người khác gửi cho cô tin nhắn này, cô có thể xem là trêu đùa hoặc
chào hỏi, nhưng người này là bạn gái cũ của bạn trai, thân phận còn xấu
hổ, gửi ảnh chụp như thế động cơ hẳn không đơn giản.
Tô
Tiểu Đường cũng không phải người am hiểu mấy chuyện vòng vo đánh đố
người khác, cho nên cũng cảm thấy trực tiếp gọi điện thoại là tốt nhất.
Vì vậy Tô Tiểu Đường gọi điện qua.
Một đám người đều đang chờ động tĩnh từ điện thoại Thư Điềm, sau đó cuối cùng cũng chờ được điện thoại cô ta sáng lên.
Tiếng
chuông di động vừa vang lên, Thư Điềm liền nhận nghe điện thoại, trong
lòng rất có vài phần vui vẻ, nói: "Thế nào? Thấy ảnh chụp chưa?"
"Thấy
rồi ..." Tô Tiểu Đường vừa nói chuyện vừa quan sát trong quán, muốn
biết Thư Điềm ở chỗ nào, Phương Cảnh Thâm thì vẫn tiếp tục nướng thịt và
bón cho bạn gái.
"Tớ
cũng vì xem cậu là bạn học mới báo cho cậu biết một tiếng ..." Thư Điềm
giống như thở dài, "Người đàn ông như Phương Cảnh Thâm, sống chung với
cậu ta không tránh khỏi mạo hiểm, huống hồ điều kiện cậu như thế, nhưng
mà cậu cũng đừng đau lòng, chờ cậu ấy quay về nói chuyện tử tế..."
"Ưhm,
Phương Cảnh Thâm, anh đừng đút em nữa, hôm nay em ăn nhiều quá rồi..."
Phương Cảnh Thâm không ngừng đút, Tô Tiểu Đường bị bắt ăn một miếng lại
một miếng, gấp đến mức giận dỗi liếc anh một cái, sau đó mới quay lại
nói với Thư Điềm, "Xin lỗi, tớ không hiểu rõ ý của cậu..."
Thư
Điềm chính lúc Tô Tiểu Đường vô tình nói câu nói này với Phương Cảnh
Thâm mà có chút hoảng hốt, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cô ta có phải đang
cố ý lừa mình gạt người hay không, dù sao rõ ràng là Phương Cảnh Thâm
đang ở cùng với người phụ nữ khác, làm sao có thể đút cho cô ăn cái gì
đó, chuyện này cũng quá buồn cười đi, đầu óc cô ta phải chăng có vấn đề?
Đang định châm chọc vài câu, lại nghe được âm thanh quen thuộc của người kia--
"Một miếng cuối."
"Đã mấy miếng cuối rồi, anh cứ thích đút em, gần đây ăn nhiều như thế, nếu lại béo lại thì làm thế nào?"
"Đương nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm."
"..."
Thư
Điềm không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Phương Cảnh Thâm, sau đó liền
phát hiện cô gái ngồi đối diện thực sự đang gọi điện thoại...
Cô
ta vẫn không chịu tin tưởng, nhưng lúc này Tô Tiểu Đường lại nhìn thấy
cô ta, còn đưa tay chào hỏi cô ta, đồng thời trong điện thoại còn truyền
đến tiếng cô ta, "Tớ nhìn thấy cậu rồi, còn có lớp trưởng lớp mình,
công ty mọi người đang tụ tập sao?"
Mặt mày Thư Điềm xám ngoét, trực tiếp ngắt điện thoại.
Vừa
rồi mọi người đều theo ánh mắt Thư Điềm nhìn thấy cô bé đối diện gọi
điện thoại, đồng thời vẫy tay chào hỏi bên này, lúc này thấy vẻ mặt của
Thư Điềm, trong lòng không khỏi có suy nghĩ to gan lớn mật.
Lâm Tuyết ho nhẹ một tiếng, "Cậu đừng nói với tớ, người phụ nữ kia không ai khác chính là Tô Tiểu Đường nhé."
Khương Hoa vỗ đùi, "Nếu thế thì quả thật tuyệt."
"Tuyệt mới lạ, mọi người không phải nói cô ấy mập hơn 100 kg sao?"
Khương
Hoa mở miệng nói, "Thật ra là Lâm Tuyết nói quá khoa trương rồi, lần
cuối cùng thấy Tiểu Đường, cô ấy đã gầy đi nhiều, nhiều lắm là 52 kg, đã
ba tháng rồi, người ta hoàn toàn có thể có vóc dáng này."
Tống
Minh Huy kinh ngạc không thôi dụi dụi mắt, quay ngoắc cổ nhìn về phía
đó, cổ đã ngước đến mức sắp gãy, không thể nói nên lời, ngũ quan đúng là
càng nhìn càng giống Tiểu Đường, vừa thấy anh ta đã thấy quen mặt,
nhưng nhìn vóc dáng kia...
Trước
đây còn có thể lừa mình dối người nói tiểu Đường béo như vậy Phương
Cảnh Thâm không phải chỉ là coi trọng gia thế nhà cô sao, bản thân chẳng
là gì, bây giờ không tìm được lý do thuyết phục mình, chỉ có thể hối
hận đến đau ruột, nếu biết thế trước đó đã không chia tay với cô, như
thế hôm nay .... Hôm nay anh ta là rể hiền của chủ tịch Tô, mỹ nhân
quyền thế cái gì cũng có.
Lúc này không biết là ai nói một câu, "Cô gái này tôi nhìn thế nào cũng thấy quen mặt?"
Người
nói chuyện chính là cấp trên của công ty, hoàn toàn chưa từng gặp Tô
Tiểu Đường, vốn dĩ không thể quen biết, nhưng ông ta càng nhìn càng
khẳng định, lẩm bẩm nói: "Chắc không sai được, cô bé này không phải là
con gái cả của Tô tổng của tập đoàn S&N sao? Nửa tháng trước bữa
tiệc mừng thọ 50 tuổi đã gặp rồi, là cô gái vô cùng có khí chất, đúng
như tên mấy người gọi, tên là Tô Tiểu Đường!"
"Sếp...
Sếp có chắc không? Con gái của chủ tịch hội đồng quản trị S&N sao?
Làm sao có khả năng?" Người hỏi chính là Thư Điềm.
Về
phần Lâm Tuyết và Tống Minh Huy, bọn họ đương nhiên đã sớm biết, sau
khi nghe lãnh đạo nói xong càng thêm khẳng định, cô gái đó thực sự là Tô
Tiểu Đường.
Quản
lý vẻ mặt chắc chắn, "Vừa rồi không có chú ý nhìn, bây giờ đã nhìn rõ,
thực sự là cô gái đó, không sai, tôi có ấn tượng sâu sắc với cô gái này,
lúc ấy tôi đang ở trong vườn hoa chờ tỉnh rượu, vừa lúc gặp được cô ấy
với mẹ kế, Tô phu nhân không vui khi cô ấy đến tiệc sinh nhật chủ tịch
Tô, còn nói hi vọng cô ấy không tới quấy rầy cuộc sống gia đình ba người
nhà họ, lúc ấy cô gái nói mấy câu khiến bà mẹ kế á khẩu không thốt lên
lời, sau đó chủ tịch Tô xuất hiện, thấy hai người cãi nhau, bên này còn
chưa kịp lên tiếng, cô gái kia đã bật khóc, khóc rất chi là thương tâm,
ủy khuất, lúc đó tôi còn đang theo dõi, mẹ kế cô ấy cũng chuẩn bị khóc
tố cáo, kết quả ai mà biết được cô gái kia lại khóc nhanh hơn một bước,
khiến Tô tổng đau lòng bỏ mặc phu nhân ở một bên... Chậc chậc, thật là
vở kịch hay."
Thấy lãnh đạo khen như thế, Thư Điềm giống như tê liệt, luôn miệng lẩm bẩm sao có thể, sao có thể như thế.
Những đồng nghiệp khác đều ở hưng phấn thảo luận....
"Oa, thật là thay đổi thần kỳ, có thể gầy như thế, thật khiến người ta chói mắt."
"Ha ha đúng vậy, thật chăm chỉ, thật muốn đến xin chữ ký."
"Được rồi, đừng quấy rầy người ta ân ái."
...
Ở
bên kia, cho đến khi Tô Tiểu Đường phồng má nghiêm túc nhìn Phương Cảnh
Thâm, vẻ mặt hoàn toàn bị chọc giận, anh mới xấu hổ cầm miếng thịt tự
ăn.
Gần đây anh mới phát hiện niềm vui mới, đút cho vợ ăn, không biết vì sao mỗi lần thấy cô ăn tâm tình anh vô cùng tốt.
Tô
Tiểu Đường liếc mắt nhìn Thư Điềm đang ở phía đối diện cúi đầu, và
Khương Hoa đang chào hỏi, gật đầu cười cười với lớp trưởng, sau đó do dự
suy đoán: "Chẳng lẽ, ...lẽ nào tất cả mọi người không nhận ra em, cho
rằng người khác đang ăn cơm với anh, cho nên mới gửi tin nhắn hình này
cho em, còn nói như thế."
Phương Cảnh Thâm có phần bất ngờ nhìn cô, "Thông minh bất ngờ đấy."
Có
gì mà bất ngờ như thế? Sau khi anh nhìn thấy ảnh chụp là đã biết ngay
sao, càng sống chung lâu ngày, Tô Tiểu Đường càng nhận ra Phương Cảnh
Thâm có mặt xấu xa....
"Cám ơn, em đây là gần mực thì đen."
Sau
khi ăn cơm, Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm tay trong tay về nhà,
giữa đường nhận được điện thoại, là Phương Cảnh Xán gọi tới.
"Tiểu Đường, tôi về nước rồi." Bên kia điện thoại, âm thanh đầy sức sống của Phương Cảnh Xán.
Tô
Tiểu Đường cũng bị giọng điệu như vậy lây nhiễm, cười nói: "Nhanh như
vậy sao! Vừa rồi còn nhắc với anh trai cậu, anh ấy nói tuần này cậu sẽ
quay về."
"Anh tôi? Cô gặp anh ấy à?" Giọng điệu Phương Cảnh Xán trong nháy mắt trầm xuống.
"Đúng
vậy..." Tô Tiểu Đường nghĩ Phương Cảnh Xán có lẽ còn chưa biết chuyện
cô và Phương Cảnh Thâm hẹn hò, chuyện này cô cũng xấu hổ mở miệng.
***
"Đáng
ghét, cứ lượn qua lượn lại trước mặt vợ mình làm gì..." Câu này Tô Tiểu
Đường không nghe rõ, lại nghe Phương Cảnh Xán hưng phấn nói: " Tiểu
Đường, bây giờ cô có rảnh không, có rảnh không?"
Tô
Tiểu Đường đưa mắt nhìn Phương Cảnh Thâm trưng cầu ý kiến của anh, dù
sao bây giờ cũng là thời gian hẹn hò, giữa đường rời đi không tốt lắm,
giọng của Phương Cảnh Xán lớn như thế, khẳng định anh nghe thấy.
Phương Cảnh Thâm gật gật đầu.
Vì thế Tô Tiểu Đường trả lời, "Có rảnh, làm sao vậy?"
"Cô đến khách sạn thiên nhiên XX, tôi có chuyện quan trọng, rất quan trọng muốn nói với cô! Nhất định phải tới đấy."
"..."
Sao cô có cảm giác đêm nay Phương Cảnh Xán không hiểu sao vô cùng phấn
khởi, Tô Tiểu Đường lại đưa mắt nhìn Phương Cảnh Thâm, Phương Cảnh Thâm
vẫn gật đầu.
Ủa, sao lại dễ nói chuyện như thế. Bình thường thế giới bọn họ, Thịt Viên cũng không thể xen vào.
Tô Tiểu Đường hoài nghi mấy giây rồi trả lời Phương Cảnh Xán: "Được, bây giờ tôi tới ngay."
"Rốt cuộc là chuyện gì chứ?" Tô Tiểu Đường lầm bẩm.
"Đi xem thử liền biết." Phương Cảnh Thâm không nhanh không chậm mà trả lời, còn rất săn sóc mà nói, "Anh đưa em qua đó."
Tô Tiểu Đường càng thêm hoài nghi, "Nói mau, có phải anh biết chuyện gì không?"
Phương Cảnh Thâm tỏ ra vô tội, "Loại chuyện này sao anh có thể biết được, anh cũng không phải thần tiên."
Quá khiêm tốn, có đôi khi anh thật sự liệu việc như thần mà.
Tô Tiểu Đường đành phải nói: "Vậy đi qua đó xem chút."
20 phút sau, Phương Cảnh Thâm đưa Tô tiểu đến khách sạn thiên nhiên gần đó nhưng không xuống cùng.
"Nếu chỉ là nói chuyện, vậy hẳn là rất nhanh, anh chờ em ở đây." Phương Cảnh Thâm nói.
"Vậy
cũng được." Tô Tiểu Đường đối với lời nói của nam thần hoàn toàn sùng
bái và tin tưởng, cho nên ngay cả túi cũng không mang, đi thẳng xuống xe
tìm Phương Cảnh Xán.
Vừa
đi gần vài bước liền thấy Phương Cảnh Xán đã chờ ở đó, lo lắng vừa gọi
điện vừa nhìn xung quanh ; miệng nói gì đó "Chờ tôi phát tín hiệu thì
hãy bắt đầu" "Nghìn vạn lần không thể sai lầm, chuyện này có liên quan
đến hạnh phúc cả đời của tôi", "Gấp cái gì? Đợi thêm chút nữa."
Nghe có vẻ bận rộn, lúc này tìm mình là muốn nói cái gì chứ?
Tô
Tiểu Đường đi qua trước mặt Phương Cảnh Xán hồi lâu cũng không thấy anh
ta nhìn cô một cái, còn lắc đầu, vẻ mặt tôi đang bận đừng có làm phiền.
Tô Tiểu Đường bất đắc dĩ, đành phải kêu một tiếng, "Phương Cảnh Xán! Tôi là Tô Tiểu Đường!"
Phương Cảnh Xán ngây ra.
Tô Tiểu Đường gọi điện thoại cho anh ta, trong điện thoại lặp lại câu vừa rồi.
Phương Cảnh Xán giống như bị sét đánh nhìn cô, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.
Tô Tiểu Đường mặt đen xì, không phải là gầy một chút sao, có cần khiếp sợ đến mức đó không?
"Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng thế?" Tô Tiểu Đường tò mò hỏi.
Phương Cảnh Xán hoảng hốt nhìn cô: "Tôi thất tình..."
"A..."
Không ngờ là như vậy, Tô Tiểu Đường bỗng chốc đồng cảm sâu sắc, không
biết phải an ủi cậu ta như thế nào mới tốt, "Cậu đừng quá đau lòng..."
Phương
Cảnh Xán giống như một xác ướp cứng nhắc xoay người nhìn cô một cái,
nhìn xong lập tức dời tầm mắt đi nơi khác, dường như vô cùng thê thảm,
"Không sao... Cô đi đi!"
"..."
Lẽ
nào tìm cô gấp như vậy chỉ muốn nói với cô chuyện cậu ta thất tình thôi
sao? Thế nhưng vừa nãy khi nghe điện thoại vẫn cảm thấy cậu ta rất vui
vẻ, giống như một giây tiếp theo sẽ cưới được vợ vậy, nhìn thế nào cũng
không thấy giống bộ dạng thất tình.
Tô
Tiểu Đường càng nghĩ càng thấy không đúng, hơn nữa lúc này sắc mặt của
cậu takhó coi như vậy, thậm chí ngay cả bước chân cũng chao đảo đứng
không vững, làm sao có thể yên tâm để cậu ta đi như vậy, thế nên cô chạy
đến đỡ Phương Cảnh Xán, "Khó chịu ở đâu? Tôi đưa cậu đến bệnh viện khám
xem thế nào?"
Phương Cảnh Xán không còn sức lực khoát khoát tay, "Không cần."
"Như
vậy sao được, nếu như cậu xảy ra chuyện gì, tôi phải ăn nói thế nào với
Phương Cảnh Thâm đây." Tô Tiểu Đường trong lúc cấp bách vội thốt ra mấy
lời này.
Thân thể Phương Cảnh Xán cứng đờ, "Cô cùng anh ta... Có phải đang quen nhau không?"
Tô Tiểu Đường đỏ mặt gật đầu, "Ừ."
"Chuyện
khi nào?" Phương Cảnh Xán cảm giác hai bên huyệt Thái Dương mình đau
nhức dữ dội, thực sự đầu đau đến sắp nứt ra, ngữ khí của cậu ta vẫn còn
bình tĩnh, nhưng bình tĩnh này hiển nhiên chỉ là trước khi bão táp xảy
ra.
Cho
dù thần kinh Tô Tiểu Đường có thô kệch thế nào đi nữa cũng nhận ra phản
ứng của Phương Cảnh Xán có gì đó khác thường, yếu ớt đáp: "Ba tháng
trước..."
Phương
Cảnh Xán một cước đạp nát chiếc điện thoại di động, hung hăng tháo cà
vạt, cởi chiếc áo khoác sang trọng bóng loáng ném xuống đất, sau đó
giống như một con thú nhỏ nổi giận hét một tiếng: "Phương Cảnh Thâm, anh
là tiểu nhân hèn hạ!"
Tô Tiểu Đường: "..."
Chuyện náo nhiệt gì lại xuất hiện nữa đây?