Nội dung vở kịch này phát triển theo chiều hướng chẳng khoa học chút nào! Đúng là chẳng khoa học chút nào!
Cho
dù là nấu canh, cũng nên là Tô Tiểu Đường vì hổ thẹn nên nấu canh cho
Phương Cảnh Thâm mới đúng, sao lại là Phương Cảnh Thâm mang canh cho Tô
Tiểu Đường, hơn nữa còn là do mẹ anh ta bảo nữa chứ!
Mẹ
của Phương Cảnh Thâm là ai, mẹ của Phương Cảnh Thâm chính là phu nhân
chủ tịch tập đoàn Phương Thị! Trước đây không biết, nhưng bây giờ mọi
người đều đã biết cả rồi!
Về
phần tại sao Phương Cảnh Thâm lại biết kỳ kinh nguyệt của Tô Tiểu
Đường, đây quả thực là chuyện quá hoang đường, hoang đường đến mức bọn
họ không dám nghĩ đến.
Mọi
người suy nghĩ đến mức đau cả đầu vẫn không thể tìm được một lý do
thích hợp, chuyện đáng kinh ngạc không thể giải thích được này giống như
lửa trong lò bát quái cháy hừng hực thiêu đốt tất cả, trong ánh mắt của
họ đều phát ra niềm hưng phấn tột độ.
Tô
Tiểu Đường bị ánh mắt của mọi người nhìn vào, có cảm giác bản thân
giống như sinh vật thời tiền sử đã tuyệt chủng đột nhiên xuất hiện sờ sờ
trước mặt bọn họ, sống lưng bất giác lạnh hẳn đi, cảm thấy lo sợ.
Còn
Phương Cảnh Thâm thì sao, điệu bộ của Phương Cảnh Thâm nhàn nhã thoải
mái ngồi dựa vào sofa cạnh nơi Tô Tiểu Đường ngồi, cánh tay tùy ý đặt
trên thành ghế sau lưng cô, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tay
chân hai người họ thật ra cũng chẳng có cử chỉ động chạm nào, thế nhưng
Phương Cảnh Thâm lại tỏ thái độ như có ý đó... Mọi người đều hiểu,
nhưng bọn họ hiểu lại như không hiểu! Thực sự là không hiểu mà!
"Mấy
ngày này để mọi người phải lo lắng cho tôi, tôi mời mọi người một ly."
Phương Cảnh Thâm lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Mọi
người hiếu kỳ đến mức nội tâm cồn cào nhưng lại không có ai chủ động
đến hỏi, tất cả đều sốt ruột cầm ly rượu trong tay, cười hì hì đối phó.
Thư
Điềm kích động đến mức suýt chút nữa là mang móng tay cắn sạch, nhưng
nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, gương mặt lộ vẻ lo lắng nói: "Cảnh Thâm,
bệnh của anh vừa khỏi uống rượu không tốt lắm đâu?"
"Không có gì đáng ngại." Phương Cảnh Thâm không thèm để ý nói.
Thư Điềm không cam lòng tiếp tục nói: "Nhưng buổi tối không phải anh còn phải lái xe sao, nếu như..."
Nếu như lại xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào!
Đây là đang ra sức nhắc lại chuyện Tô Tiểu Đường hại anh xảy ra tai nạn xe.
"Không sao, tôi không có lái xe đến, đợi chút nữa về chung xe với Tiểu Đường." Phương Cảnh Thâm nhàn nhạt trả lời.
Thư Điềm: "..."
Tô Tiểu Đường: "..."
Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái ngơ ngác: "..."
Tình tiết vở kịch phát triển đến cảnh Husky bị tuột dây... Chạy đi không bao giờ quay lại!
Giờ phút này, mọi người vẫn chưa biết, chuyện này chỉ là mới bắt đầu, chuyện đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau...
Giữa
buổi Phương Cảnh Thâm có việc đi ra ngoài một lát, Lý Nhiên Nhiên gấp
gáp đến mức như lửa đã cháy tới mông, vất vả lắm mới chờ được cơ hội
này, thấy vậy nhanh chóng chạy đến hỏi Tô Tiểu Đường.
"Tô Tiểu Đường, cậu thật sự chẳng có chút nghĩa khí nào..."
Câu
nói còn chưa dứt, vì quá kích động, không cẩn thận đè lên điện thoại
của Phương Cảnh Thâm đang đặt trên bàn, lúc nhìn thấy màn hình điện
thoại của anh, cả người Lý Nhiên Nhiên trở nên hoảng sợ...
Cô
ra sức lay Tô Tiểu Đường đang ngồi ngây ngốc tại chỗ, "Trời ạ... Mình
vừa nhìn thấy cái gì... Mình vừa nhìn thấy cái gì... Mình vừa nhìn thấy
cái gì... Nhất định là mắt mình có vấn đề rồi, nhất định là vậy rồi..."
Lúc
này Tô Tiểu Đường giống như vừa giẫm phải một cây kẹo đường, mơ mơ hồ
hồ, bị Lý Nhiên Nhiên lay như thế càng mơ hồ, "Nhiên Nhiên, sao thế?"
"Màn...màn hình điện thoại của Phương... Phương Cảnh Thâm... "
"Màn hình điện thoại di động của anh ấy thế nào?"
Những
người khác cũng chú ý đến sự khác thường của Lý Nhiên Nhiên, Thư Điềm
nhíu mày, đưa cánh tay dài cầm lấy chiếc điện thoại Phương Cảnh Thâm
nhìn vào màn hình, sau đó, biểu hiện so với Lý Nhiên Nhiên còn khoa
trương hơn gấp trăm lần, nhìn Tô Tiểu Đường bằng ánh mắt như gặp quỷ.
Kế tiếp, điện thoại của Phương Cảnh Thâm bị mọi người truyền tay nhau một lượt...
Tô
Tiểu Đường suy nghĩ thế nào cũng không thể giải thích được, rốt cuộc
chuyện gì thế này? Vì sao bọn họ sau khi nhìn xong phản ứng đều như gặp
quỷ vậy? Tống Minh Huy thì kích động đến mức ánh mắt cũng tối đi, khuôn
mặt vô cùng đau đớn...
"Nhiên
Nhiên, màn hình điện thoại của Phương Cảnh Thâm có cái gì thế? Vì sao
mọi người đều kinh ngạc như vậy? Có liên quan tới mình sao?" Tô Tiểu
Đường lặng lẽ hỏi Lý Nhiên Nhiên.
"Đâu-chỉ-có-liên-quan!"
Lý Nhiên Nhiên nói từng chữ một, đẩy cánh tay của cô, "Cậu hãy thành
thật nói cho mình biết, cậu và Phương Cảnh Thâm làm chung cái đó khi
nào! Thậm chí ngay cả mình cũng gạt, mình bị cậu dọa đến mức phát bệnh
tim thì hay lắm sao?"
"Làm chung cái gì chứ, cậu đang nói bậy bạ gì đó..."
Lúc điện thoại di động được truyền đến tay Khương Hoa, Phương Cảnh Thâm đã quay lại.
Khương
Hoa vừa nhìn xong, vẻ mặt đang kinh ngạc, thấy Phương Cảnh Thâm đã quay
lại, lúng túng đặt điện thoại trả về chỗ cũ, ho khan một tiếng, “Bác sĩ
Phương, màn hình điện thoại di động của cậu...rất... rất đẹp, tớ vì tò
mò nên đã nhìn qua rồi!"
Phương Cảnh Thâm chớp mắt, nhìn xung quanh một lượt, có lẽ mọi người đều đã biết hết, ngoại trừ người trong cuộc.
Phương
Cảnh Thâm ngồi xuống, tiện tay mang điện thoại đưa cho cái người duy
nhất đang tò mò nhưng vẫn chưa hay biết gì - Tô Tiểu Đường.
Tô Tiểu Đường chưa kịp phản ứng, vội vàng nhấn nút, sau khi nhìn rõ tấm ảnh kia... Hóa đá.
Đây...
Đây là đôi người tuyết hôm đó anh nhờ anh họ của cô chụp lại, cảnh vật
trong bức ảnh đều được bao phủ bởi tuyết trắng, góc trên bên phải có một
cành hoa mai xuất hiện, Tô Tiểu Đường và Phương Cảnh Thâm đứng song
song hai bên người tuyết, Phương Cảnh Thâm vận một bộ âu phục màu đen,
một tay khoác lên vai của cô trông rất thân mật, hai gò má của cô ửng
đỏ, chiếc áo bông trên người bị tuyết phủ lên càng thêm xinh đẹp, Thịt
Viên ngồi xổm bên cạnh, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu...
Tô Tiểu Đường nghĩ... Nam thần rất có thể là thích Thịt Viên.
***
Sau khi chật vật ăn xong một bữa cơm trong bầu không khí vô cùng quỷ dị.
Trước khi đi, cuối cùng có người không nhịn được hỏi.
Khương
Hoa gãi đầu bước tới, "Bác sĩ Phương, cậu đừng trách tớ nhiều chuyện,
tớ biết cậu không thích người khác hỏi đến chuyện riêng của cậu, nhưng
mà tớ thật sự rất tò mò, hiếu kỳ hại chết người mà, được rồi, xem như tớ
nhiều chuyện, cậu cùng Tô Tiểu Đường... Rốt cuộc là đang có chuyện gì
thế?"
Khương Hoa hỏi, mọi người trông có vẻ như không quan tâm, thật ra lại hết sức tò mò dỏng tai lên nghe, bao gồm Tô Tiểu Đường.
Thôi
nào cô cũng chẳng biết gì hết được không, các cậu sao không đi hỏi nam
thần mà đi hỏi tớ! Tớ mới là người thật sự không biết chuyện gì! Vừa nãy
Tô Tiểu Đường bị một đám người vây lại hỏi, suýt chút nữa thì không
chống đỡ nổi nữa, phía dưới chân của cô sớm muộn gì cũng bị Lý Nhiên
Nhiên đá sưng lên thôi...
Vậy nên, nam thần trả lời ~ "Như mọi người thấy đấy."
Ngất
mất thôi! Như mọi người đã thấy, là ý gì đây? Bọn họ thấy rồi, nhưng
tấm ảnh này quá kỳ lạ, đến mức bọn họ không dám đoán bừa!
Được, cuối cùng cũng có người hỏi.
Mọi người mở mắt trừng trừng nhìn Phương Cảnh Thâm lên xe của Tô Tiểu Đường, hai người đi chung đường.
Trên đường về.
"Có lái xe được không?" Phương Cảnh Thâm hỏi.
"Tôi không có uống rượu." Tô Tiểu Đường hơi ngạc nhiên, trả lời.
"Hi hi." Phương Cảnh Thâm khẽ nở nụ cười.
Sau
đó Tô Tiểu Đường lập tức hiểu ra, Phương Cảnh Thâm hỏi chuyện này mục
đích chính là... Cô không uống rượu, nhưng não cô hiện tại đang thiếu
dưỡng khí, đầu óc rối cả lên, tâm thần bấn loạn...
Tô Tiểu Đường mím môi, vì sao đột nhiên lại cảm thấy nam thần đang cố ý trêu chọc cô thế này?
"Tiểu Đường, chúng ta tìm một chỗ ngồi chút đi."
Thật tốt quá, cô cũng đang có ý đó, vừa nãy có quá nhiều người nên cô không tiện hỏi rõ.
"Đi đâu?" Tô Tiểu Đường nhớ gần đây không có quán trà hay quán ăn nào thích hợp nên hỏi.
"Về nhà em được không?" Phương Cảnh Thâm trả lời.
"..." Cô có thể nói không được không?
"Có thể." Tô Tiểu Đường trả lời.
Về đến nhà.
Tô
Tiểu Đường đang chuẩn bị pha trà cho nam thần, bản thân Phương Cảnh
Thâm đã quen hết mọi ngõ ngách trong nhà, mở cửa tủ lạnh lấy một chai
trà bưởi mật ong mang ra, sau đó thoải mái ngồi xuống sofa, còn vỗ vỗ
chỗ bên cạnh: "Ngồi đi."
Đây rốt cuộc là nhà của ai chứ...
Tô Tiểu Đường buồn bực ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Sau
khi ngồi xuống, hai người đều không ai nói gì, Tô Tiểu Đường không mở
miệng, Phương Cảnh Thâm cũng không sốt ruột, thong thả uống trà, chơi
đùa với Thịt Viên.
Sau
một lúc lâu Tô Tiểu Đường bối rối nắm tay, quay đầu nhìn anh, hỏi một
hơi: "Phương Cảnh Thâm, hôm đó anh gửi tin nhắn kia là có ý gì?"
Phương Cảnh Thâm chớp mắt: "Tin nào?"
Mặt Tô Tiểu Đường lại đỏ lên, trả lời bằng giọng nhỏ xíu: "Chính là nhớ em đó..."
"Còn tưởng rằng em sẽ không hỏi..." Phương Cảnh Thâm lẩm bẩm, sau đó trả lời, "Ý nghĩa giống như chữ trong tin nhắn."
Tô Tiểu Đường: "..."
Nam thần à, anh xác định rằng mình không phải đang trêu chọc tôi chứ?
Tô Tiểu Đường có chút tức giận, "Không gửi nhầm chứ? Là gửi cho tôi?"
"Đương
nhiên là gửi cho em rồi, không gửi nhầm, không nhắn sai chữ, cũng không
phải đùa dai." Phương Cảnh Thâm phủ định việc cô vẫn cho rằng đây chỉ
là do cô tưởng tượng.
"Vậy tại sao... sao lại nhớ tôi?" Tô Tiểu Đường ngượng ngập hỏi.
Phương
Cảnh Thâm buông chai trà xuống, đôi mắt nhìn cô một cách thâm thúy:
"Một người đàn ông nhớ một người phụ nữ, em cho là vì sao?"
Tô Tiểu Đường do dự nói: "Phương Cảnh Thâm..."
"Thế nào?" Trong con ngươi Phương Cảnh Thâm có vài phần khẩn trương.
"Không
phải là lúc linh hồn hoán đổi đã để lại di chứng gì đấy chứ, đột nhiên
mắc bệnh kỳ lạ, thích Thịt Viên cho nên mới cố ý thông qua tôi để tiếp
cận Thịt Viên?" Tô Tiểu Đường hỏi một tràng.
Phương
Cảnh Thâm bóp nát cái chai trên bàn, cơn giận dữ khiến Thịt Viên nằm
bên cạnh hoảng sợ kêu một tiếng rồi vội trốn xuống gầm giường...
"Tô-Tiểu-Đường!"
"Tôi
đây!" Tô Tiểu Đường rụt vai lại, "Anh yên tâm chuyện này tôi sẽ giữ bí
mật, tôi sẽ cùng anh suy nghĩ biện pháp giải quyết, anh đừng nên cảm
thấy khó khăn..."
Một giây tiếp theo, câu sắp nói ra lập tức bị chặn ngay cửa miệng.
Trên môi đột nhiên xuất hiện cảm giác lành lạnh, mềm mại kèm theo khí thế bức người khiến tim Tô Tiểu Đường như ngừng đập.
"Hít thở..." Phương Cảnh Thâm nhắc nhở, sau đó lại cắn nhẹ lên môi cô.
Tô
Tiểu Đường không dám cử động, thân thể cứng đờ gấp gáp thở một hơi,
giây tiếp theo hàm răng bị đầu lưỡi mềm mại tách ra, tùy tiện xông vào
khuấy động, mạnh mẽ kèm theo chút mãnh liệt...
Không
biết qua bao lâu, Phương Cảnh Thâm hô hấp có chút khác thường khẽ vươn
tay chạm nhẹ vào đôi môi đỏ thẩm của Tô Tiểu Đường, cô vẫn đang ngây
ngốc bất động, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Bây giờ đã hiểu rồi chứ?"
"Anh...
Thích tôi?" Cuối cùng Tô Tiểu Đường cũng đờ đẫn nói ra câu nói mà cô
vẫn giấu kín trong một góc khuất sâu nhất trong lòng mình, chuyện không
thể nào tin được.
"Đúng,
anh thích em." Phương Cảnh Thâm trả lời cô bằng giọng khẳng định, lại
tiếp tục ôm lấy cô, đầu óc nha đầu này chắc là hỏng rồi.
Một
lúc sau Tô Tiểu Đường mới ngẩng đầu lên, đẩy anh ra hít thở một hơi,
yếu ớt nói: "Phương Cảnh Thâm, có phải bệnh của anh vẫn chưa khỏi hẳn
không..."
Phương Cảnh Thâm đặt một nụ hôn nên khóe môi cô, thở dài, "Nếu như thích em là một loại bệnh, thật sự anh bệnh không nhẹ đâu."
Sau
khi vứt một quả bom hạng nặng, Phương Cảnh Thâm rất tốt bụng ngồi cách
xa cô một chút, để cho đại não của cô hoạt động trở lại.
Thời
khắc này Tô Tiểu Đường giống như bị ép “ăn chay” mấy năm đột nhiên
trước mặt xuất hiện một tô thịt kho tàu, thật sự rất muốn ăn, muốn ăn
nhưng lại kích động đến nỗi không thể nào tin được đó là sự thật, chần
chừ không dám động đũa.
"Sao lại là tôi?" Đây chính là do sự tự ti từ sâu trong nội tâm Tô Tiểu Đường nên mới dẫn đến sự hoang mang này.
Phương
Cảnh Thâm chăm chú suy nghĩ về vấn đề này, sau đó đưa ra câu trả lời:
"Theo như cách anh họ của em nói, đại khái là bởi vì anh có con mắt tinh
tường, xuyên qua lớp mỡ trên người em và phát hiện ra bên trong đó rất
đẹp!"
Tô Tiểu Đường: "..."
Anh
thông đồng với anh họ cô từ lúc nào thế? Hóa ra anh họ đã sớm biết
chuyện này sao? Tô Tiểu Đường lại nghĩ đến một khả năng, lẽ nào bà ngoại
cũng đã sớm biết? Lúc trước cô cũng nghi ngờ vì sao bà ngoại lại đối xử
với Phương Cảnh Thâm tốt như vậy, nghĩ theo hướng này, rất hợp logic,
rất có khả năng tất cả mọi người trong nhà đều biết cả rồi...
"Anh
nói rồi, em rất tốt, không cần tự xem nhẹ bản thân, anh cũng đã nói em
gầy đi sẽ rất xinh đẹp, đừng nên nghi ngờ mắt nhìn người của anh, à,
theo cách nói của Phương Cảnh Xán chính là xấu xí thì cả đời, còn béo
chỉ là nhất thời." Phương Cảnh Thâm nói xong còn bất đắc dĩ cảm thán một
câu, "Trước đây không phải em vẫn luôn sùng bái anh một cách mù quáng
đó sao? Bây giờ sao lại lúc nào cũng nghi ngờ anh?"
Nam thần thật biết cách an ủi người khác, Tô Tiểu Đường cảm động mức sắp khóc.
"..." Phương Cảnh Thâm dừng một lúc, sau đó chăm chú nhìn cô, hỏi "Còn em?"
"Em..." Tô Tiểu Đường đan mấy ngón tay vào nhau.
Phương Cảnh Thâm thấy vậy đôi mắt cụp xuống, dáng vẻ cô đơn, "Thực sự đã thay lòng rồi?"
Dù
sao lúc trước cô vẫn một mực thề thốt thật sự đã không còn thích anh
nữa, còn lúc nào cũng tìm mọi cách phủ nhận mối quan hệ của họ, đồng
thời lúc anh tỉnh lại cũng lẫn tránh không đến thăm anh một lần, hơn nữa
cô còn dám nói nếu không có gì trở ngại cô sẽ đồng ý qua lại với người
đàn ông mà cô đi xem mắt, Phương Cảnh Thâm càng nghĩ càng nghĩ lo sợ,
biểu cảm trên mặt cũng dần trầm xuống...
Tô Tiểu Đường dù sao cũng ngại nói thẳng đáp án, khó khăn nói một câu: "Kỳ thực, em... bệnh của em vẫn chưa khỏi hẳn..."
Nói
xong thấp thỏm không thôi, aaaaa! Nam thần nghe xong có thể hiểu không?
Sao cô lại nói một câu khó hiểu như thế, nam thần sẽ không cảm thấy cô
mắc bệnh tâm thần đấy chứ...
Phương
Cảnh Thâm hơi sửng sốt mấy giây, sau đó trong đôi mắt như tràn ngập sức
sống, nhẹ nhàng nắm tay cô đặt vào lòng, dùng thanh âm cực kỳ có sức dụ
dỗ nói: "Vậy thì chúng ta đừng trị bệnh nữa nhé?"
Nam thần, anh chính là một bác sĩ trị bệnh cứu người đó, sao lại công khai bảo em đừng trị bệnh nữa là thế nào?
Tô Tiểu Đường đờ đẫn lặng lẽ gật đầu.