Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 11: Vĩ thanh




Editor: Tiểu Mập Mạp

Beta: Puck

Đêm đó, Đường Nhất Bạch không dám ngủ lại ở nhà mà vội vã ra về. Lúc về hỏi chuyện Kỳ Duệ Phong thì biết tổng quản Ngũ không tới tìm anh, may mắn, may mắn.

Tuy nhiên Đường Nhất Bạch lại cảm thấy Kỳ Duệ Phong không bình thường. Cái không bình thường này không phải đột nhiên mà là hai ngày này anh Phong thấy anh thì bộ dáng tâm tình không vui, cũng lạnh nhạt với anh, lúc ăn cơm tuyệt đối không ngồi cạnh ăn, có việc gì cũng tìm đám Minh Thiên và Trịnh Lăng, thậm chí là đi tìm Hướng Dương Dương nhưng nhất quyết không để ý đến anh.

Thật là kỳ lạ, Đường Nhất Bạch nhớ lại một chút cảm thấy mình cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh Phong, nhưng sao cảm giác hình như anh Phong đang… xa lánh anh?

Đúng thế, chính là xa lánh.

Đối với loại người thẳng tính như Kỳ Duệ Phong này thì bạn không thể vòng vo với anh, vì vậy Đường Nhất Bạch hỏi thẳng: “Anh Phong, có phải anh có ý kiến gì với em không?”

Kỳ Duệ Phong sửng sốt: “Anh thì có thể có ý kiến gì với cậu?”

“Thế thì là anh vẫn còn giận Vân Đóa?”

“Sao anh lại giận cô ấy? À, cô ấy nói anh là linh vật, quả thực anh rất giận, hừ hừ.”

Đều không phải sao? Đường Nhất Bạch nghĩ đến khả năng xấu nhất có thể: “Anh có ý đồ gì với Vân Đóa nhà em? Anh muốn giành phụ nữ với anh em mình?”

Kỳ Duệ Phong trực tiếp xù lông: “Đường Nhất Bạch cậu bị thần kinh hả?”

Đường Nhất Bạch buông thõng tay: “Thế tại sao gần đây anh lại giữ khoảng cách với em? Bước tiếp theo có là phải cắt đứt quan hệ với em không?”

“Anh…” Kỳ Duệ Phong ủ rũ cúi đầu: “Nhất định là cậu không muốn biết nguyên nhân đâu.”

“Không, em muốn biết. Chỉ có biết rồi mới có thể giải quyết chuyện này.”

Kỳ Duệ Phong dùng di động mở một video ra cho Đường Nhất Bạch xem.

Video này là một MV do một người bạn trên mạng tự làm, ca từ sầu triền miên, sau đó thì sao, hình ảnh cắt nối, chỉnh sửa Kỳ Duệ Phong và Đường Nhất Bạch tương tác với nhau. Ôm nhau này, nhìn nhau kìa, rồi nhìn nhau cười một tiếng nữa kia, vân vân… Người bạn trên mạng này quả thực là cao thủ trong những người cắt ghép, những chuyển động bình thường bị anh ta xâu chuỗi lại vô cùng buồn nôn, làm hai thanh niên nhìn xong mà có cảm giác thế giới quan bị sụp đổ.

Đường Nhất Bạch ôm trán: “Cái này… anh không xem đấy chứ…” Thật ra thì muốn không xem nói dễ làm khó, video này tạo thành bóng ma trong lòng anh rồi.

“Còn cái này nữa.” Kỳ Duệ Phong mở weibo ra cho anh xem mấy bình luận đứng đầu.

Rất nhiều bình luận đứng đầu nói Kỳ Duệ Phong gả cho Đường Nhất Bạch.

Đường Nhất Bạch: = =

Kỳ Duệ Phong rầu rĩ không vui: “Thật ra thì trước kia đại đa số đều nói anh cưới cậu, sau này anh thành linh vật liền đổi thành anh gả cho cậu.”

Đường Nhất Bạch: = =

Đột nhiên anh cảm thấy bản thân không xem bình luận weibo là lựa chọn sáng suốt, nếu có người ngày ngày bình luận bảo anh cưới Kỳ Duệ Phong anh sẽ chịu không nổi.

Kỳ Duệ Phong lo lắng đầy mình nói: “Anh cũng không biết nên đối mặt với cậu như nào, cậu nói xem chẳng may tôi bị đám bạn bè trên mạng “bẻ cong” thì làm sao bây giờ?”

Đường Nhất Bạch lau một giọt mồ hôi toát ra trên trán: “Anh Phong, anh nghĩ nhiều rồi.” Hơn nữa coi như anh “cong” thật em cũng tuyệt đối trung trinh không hai lòng với Vân Đóa.

“Nhưng mà thật sự không muốn nhìn thấy những thứ này. Ngay sau đó cũng không muốn nhìn thấy cậu.”

“…”

Cảm giác phải quan trọng mới có thể đánh giá được sức nặng của tình bạn bè này.

Đường Nhất Bạch nhẫn nhịn nói: “Nếu anh không muốn thấy thì nói thẳng với bạn bè trên mạng đi, bọn họ hẳn là thấu tình đạt lý, hơn nữa còn đang đối mặt với thần tượng của mình.”

“Anh nên nói như nào đây?”

“Bỏ đi, đưa điện thoại cho em.”

Đường Nhất Bạch nhập một đoạn văn vào weibo của Kỳ Duệ Phong như này: Tôi là một người thẳng tắp. Thẳng đến mức không hi vọng thấy bất cứ ai biến tôi và người khác thành hủ. Hi vọng mọi người có thể hiểu cho tôi, sau này chớ nói tôi gả cho Đường Nhất Bạch nữa, cưới cũng không được. Có được không?

Kỳ Duệ Phong nhìn, cảm thấy không tệ lắm liền đăng lên.

Bạn bè trên mạng bình luận:

A: Được!

B: Được được được, anh muốn thế nào thì là thế ấy, ai bảo anh là linh vật chứ.

C: Những cảm giác YY kia mọi người đóng cửa YY là tốt rồi, bán hủ bán đến trước mặt người thật, thực không lễ phép gì sất. Ủng hộ Phong Phong!

D: Chuyện gì xảy ra thế này, tại sao weibo này lại đánh ra một quả rắm to thế? Cát Tường Phong cậu đổi loại à?

E: Cát Tường Phong 23333333333

Kỳ Duệ Phong khá hài lòng với phản ứng của bạn bè trên mạng, mặc dù cái tên Cát Tường Phong thật sự là…

Qua mấy phút đồng hồ, Đường Nhất Bạch chia sẻ weibo của Kỳ Duệ Phong kèm theo một câu bình luận: Anh Phong nói hay lắm.

Kỳ Duệ Phong lườm, cậu đang tự khen mình đấy à?

Tốc độ bình luận weibo của Đường Nhất Bạch tăng vèo vèo không thua kém Kỳ Duệ Phong. Thế nhưng anh mở bình luận ra thì có vài bình luận thế này:

A: Chồng em nói hay quá.

B: Chồng à, anh lại giàu hơn rồi! Trời ơi anh giàu hơn rồi! Trời ơi!!

C: Chồng ơi, hình đâu? Khó khăn lắm mới đăng bài thế nhưng chỉ là chia sẻ, có thành ý hay không? Bạo chiếu, bạo chiếu*!

*Bạo chiếu: Đây là một ngôn ngữ mạng chỉ đăng hình của bản thân trên tài khoản mạng của mình, ảnh chụp có thể thể hiện ngũ quan và vóc dáng cùng tình trạng sức khỏe của bản thân. (Theo Baike)

D: Bây giờ có mấy cô gái thật không tự trọng, nhìn thấy một chàng trai khôi ngô tuấn tú trẻ tuổi lắm tiền liền dán lên gọi người ta là chồng, rất đáng ghét, xin các cô bày ra ít tôn trọng đi! Chồng à, anh nói xem em nói có đúng không?

E: Chồng à, bé cưng của chúng ta đã được ba tháng rồi, chừng nào thì anh rước nó về nhà?

Đường Nhất Bạch đọc mà không khỏi toát hết cả mồ hôi, vội vàng thoát khỏi weibo.

Kỳ Duệ Phong lầu bầu: “Anh cảm thấy anh nên tìm bạn gái.”

Ngày hôm sau Đường Nhất Bạch gặp tổng quản Ngũ thấy tổng quản Ngũ không dựng râu trợn mắt với mình, điều này chứng tỏ tổng quản Ngũ không phát hiện chuyện anh tự tiện rời khỏi đơn vị thật.

Hốc mắt trái của tổng quản Ngũ có quầng màu xanh, đây là do Viên sư thái đấm, lúc mới bị đấm thì màu sậm hơn, bây giờ thì nhạt hơn tí rồi. Tổng quản Ngũ là người nói đạo lý, tuy bị đấm nhưng hôm qua vẫn mua một bó hoa hồng to đền cho Viên sư thái, kết quả là bị Viên sư thái ném đi.

Hôm nay vẻ mặt tổng quản Ngũ sáng láng, ông nói với Đường Nhất Bạch: “Buổi chiều tôi có ít chuyện, lúc tôi không có mặt cậu tự luyện tập, tự giác một chút, không được lười biếng.”

“Vâng.” Đường Nhất Bạch nom vẻ mặt tươi tắn của tổng quản Ngũ thì không kìm được tò mò, hỏi: “Tổng quản Ngũ, có chuyện gì tốt à?”

“Cho cậu làm người đại diện.”

Đường Nhất Bạch vừa nghe đại diện liền không nhịn được cau mày: “Lần này là cái gì? Mặt nạ? Cream?” Từ sau khi trở thành người có tiếng tăm, tìm anh làm đại diện quảng cáo thương mại quả là hoa hòe đủ thể loại cả, cái gì mà mặt nạ, son bóng… Mấy thứ này làm anh liên tưởng đến ẻo lả gì đó, anh thật đúng là囧 vô cùng 囧. May mà khiếu thẩm mỹ của tổng quản Ngũ trên cùng chiến tuyến với anh, từ chối hết mấy thứ lung tung này.

Vì vậy bây giờ tổng quản Ngũ cứ nhắc đến đại diện mới là anh lại theo bản năng không thể nào có phản ứng tích cực.

Tổng quản Ngũ cười nói: “Lần này rất đáng tin, chỉ là không xác định cậu có thể giành được hay không.”

“Rốt cuộc là cái gì?”

“Về sẽ nói với cậu.”

Đường Nhất Bạch cũng thôi, không hỏi nữa. Anh cũng chẳng thiết tha với đại diện quảng cáo, dù sao thì đại diện nhiều sẽ ảnh hưởng đến công việc chuyên môn của mình, hơn nữa trong đội cũng không đề xuất vận động viên có quá nhiều đại diện.

Buổi chiều lúc tổng quản Ngũ về, phấn khởi nói với Đường Nhất Bạch: “Tôi bảo này, có cửa rồi! Mai tôi và cậu cùng đi xem nơi quảng cáo.”

“Ờ!” Đường Nhất Bạch mới leo từ bể bơi lên, lúc này anh đang luyện tập trên cạn, thấy tổng quản Ngũ về anh liền dừng lại.

Tổng quản Ngũ hỏi: “Cậu không hỏi là cái gì sao?”

Đường Nhất Bạch vui vẻ: “Tổng quản Ngũ ngài cứ nghẹn đi, nhất định đừng nói.”

Tổng quản Ngũ bị chẹn họng liền tức đến run cả râu: “Mai tôi sẽ để cậu đại diện cho mặt nạ, còn có son môi, sơn móng tay!”

“Tổng quản Ngũ, em sai rồi.” Đường Nhất Bạch vội vàng cười làm lành: “Rốt cuộc là cái gì?”

Tổng quản Ngũ hả hê: “Là đồng hồ đeo tay nhãn hiệu nổi tiếng nhé!”

Là đồng hồ đeo tay nhãn hiệu Thụy Sĩ, tiếng tăm không coi là lớn lắm nhưng cũng chẳng nhỏ, Đường Nhất Bạch từng nghe qua. Đối phương nhìn trúng khuôn mặt khôi ngô đáng giá của Đường Nhất Bạch có thể so sánh với siêu mẫu, vả lại nhân khí bay lên vèo vèo, độ nổi tiếng tại Trung Quốc rất cao, lại thêm hình tượng cá nhân như ánh mặt trời rực rỡ.

Đường Nhất Bạch sao cũng được, tổng quản Ngũ bảo anh phối hợp anh liền phối hợp tốt. Chỉ có điều anh cảm thấy cũng đến lúc anh kiếm chác chút ít rồi, sau này anh còn phải nuôi Vân Đóa…

Nghĩ đến Vân Đóa, trong lòng anh liền thấy ấm áp, anh cúi đầu, không kìm được cong khóe môi.

Tổng quản Ngũ vỗ đầu anh, bắt anh tiếp tục luyện tập.

Đúng lúc này Viên sư thái đi ngang qua cửa, tổng quản Ngũ hấp tấp chạy ra cửa, gọi bà lại: “Này!”

Viên sư thái dừng lại, lườm ông một cái.

Tổng quản Ngũ tựa vào khung cửa, cười rất đê tiện: “Nói cho cô biết một tin tốt này, Nhất Bạch sắp làm đại diện rồi đấy, hê hê hê… Gần đây Tiểu Phong nhà cô có nhận làm đại diện không? Ấy tí thì quên mất, cậu ta có nhận, đại diện sữa chua nhỉ, hê hê hê…”

Gương mặt Viên sư thái không có bất cứ biểu tình gì, đi về phía ông. Một bước, hai bước, ba bước… tới trước mặt tổng quản Ngũ thì ngửa đầu nhìn ông.

Tổng quản Ngũ thế mà lại hơi hồi hộp, dựa lưng vào khung cửa, chột dạ thon thót: “Cô, cô làm gì thế?”

Viên sư thái bất thình lình túm lấy cổ áo ông, kéo ông cúi xuống. Tổng quản Ngũ không thể không cúi đầu, khuôn mặt hai người cách nhau ngày càng gần, mặt đối mặt. Tổng quản Ngũ cà lăm: “Cô cô cô cô định khiếm nhã với tôi đấy à? Tôi tôi tôi tôi gọi người đấy!”

“Bệnh, thần, kinh.” Viên sư thái nhả ra ba chữ này xong thì buông ông ra, xoay người rời đi.

“Cô mới bị thần kinh.” Tổng quản Ngũ lầm bầm, xoay người trở về thì thấy Đường Nhất Bạch đang cười như không cười nhìn mình.

Mẹ nó, không trêu nổi Viên sư thái chẳng lẽ không dây nổi vào cậu! Tổng quản Ngũ quắc mắt với anh: “Hôm nay tập thêm cho tôi!”

Chỉ vì một ánh mắt mà Đường Nhất Bạch phải tập thêm. Sau khi tập thêm xong, tổng quản Ngũ nói cho anh biết một tin tức không tốt lắm: Mấy ông lãnh đại gửi thông báo tới, bắt các vận động viên cố gắng luyện tập nói tiếng Anh, nhất là vận động viên có tiếng. Kỳ Duệ Phong học tập tiêu cực lại bị kéo ra ngoài phê bình một trận, các lãnh đạo kêu gọi mọi người không được học tập anh.

Động tĩnh lần này khá lớn, nghe nói còn phải làm kiểm tra bộ phận, không hợp cách là trừ phụ cấp.

Đường Nhất Bạch gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Thế là trên bàn cơm tối, “tiếng Anh” lại lần nữa trở thành đề tài nói chuyện của đám “bê đê” bọn họ. Căn bản thì mọi người đều tiều tụy vì lo lắng, thậm chí Hướng Dương Dương có trái tim lớn cũng sợ bị lôi ra. Kỳ Duệ Phong thì càng không cần bàn đến, đối mặt với tiếng Anh thì lợn chết không sợ bị dội nước nóng, nhưng anh rất sĩ diện, bị điểm tên phê bình, cảm giác quả là không thể bết bát hơn nữa.

Chỉ có Đường Nhất Bạch là bình tĩnh như thường.

Minh Thiên nói: “Anh Bạch, anh không lo lắng gì à?”

Đường Nhất Bạch đáp: “Không lo, tôi có một cô bạn gái có tiếng Anh rất đáng khen ngợi.”

Một câu nói dẫn đến cái nhìn căm thù của mọi người, Minh Thiên dùng đũa chọc một phát thật mạnh vào bát cơm, cáu kỉnh nói: “Sao em lại cho anh cơ hội nói mấy lời này cơ chứ!”

Kỳ Duệ Phong nói với Hướng Dương Dương: “Chúng ta cũng đi nói chuyện tình yêu đi.”

Hướng Dương Dương lập tức hành hung đầu anh: “Ai thèm nói yêu đương với cậu hả!”

Kỳ Duệ Phong cảm thấy vô tội lắm: “Ai nói yêu đương với chị chứ!”

Đường Nhất Bạch không để ý tới bọn họ làm ầm ĩ, anh yên lặng gửi tin nhắn cho Vân Đóa.

Đường Nhất Bạch: Trong đội phải kiểm tra nói tiếng Anh. [đáng thương]

Vân Đóa: Chậc, thế làm sao bây giờ? Bao giờ kiểm tra, bây giờ học thêm vẫn kịp chứ hả?

Đường Nhất Bạch: Kịp. Em giúp anh à?

Vân Đóa: Cũng được, kĩ năng nói của em tạm ổn. Lúc mới phỏng vấn ở đơn vị, lãnh đạo liền đề nghị em ra nước ngoài nhưng em không muốn đi.

Đường Nhất Bạch: Ừ. Vậy có gì anh không hiểu thì hỏi em.

Vân Đóa: Được

Đường Nhất Bạch: Thế câu “anh rất thích em, mê muội vì em” nói bằng tiếng Anh như nào?

Vân Đóa: …

Đường Nhất Bạch: Gửi lời nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.