Dục Lạc

Chương 18: Phụ nữ dưới núi đều là cọp cái




Hắn quay phắt gằn từng chữ: " "Xin nhắc lại là David không phải con tôi"

"Không phải con anh thì tôi còn ở đây cầu xin làm gì" Bọn họ có phải con người không vậy

Ái Lan hả hê thêm dầu vào lửa: "Sự việc sáng tỏ sao cô cứ phải dây dưa thế nhỉ"

"Chúng ta đi thôi đừng nhiều lời với cô ta nữa" Mẹ hắn kéo hai người đi

Đến bước đường cùng cô phải quỳ xuống níu chân bọn họ, vừa khóc vừa nói: "Tôi van xin các người, hãy hiểu cho người làm mẹ như tôi mà giúp lấy một lần à không bố thí cũng được. Tiền ba trăm triệu đó tôi sẽ trả cho các người, đồng ý ghép tủy muốn gì ở tôi tùy các người, bắt tôi làm osin cũng được"

Ả Lan cay nghiệt: "Tấm thân giẻ rách như cô thì chúng tôi không cần"

"Nhà tôi không thiếu tiền" Mẹ hắn đẩy cô ra

Hắn không nỡ liền chìa tay ra: "Đứng dậy đi"

"Trừ khi anh đồng ý ghép tủy cho David" Cô cứng rắn

Ái Lan thấy tình hình không ổn liền kêu: "Á sao đau bụng thế này"

"Sao thế" Mẹ hắn hoảng hốt

"Có lẽ khi nãy Tuyết Băng đẩy con, chúng ta về nhà đi mẹ" Mặt giả vờ nhăn nhó

Bà kéo cả hắn về, không để hắn nói thêm gì với cô. Không chịu bỏ cuộc cô bắt taxi đi theo bọn họ, mặc cho cô khóc lóc năn nỉ họ đều không quan tâm, cô ở ngoài hét: "Tôi sẽ quỳ trước cổng đến khi nào các người đồng ý mới thôi"

Sẽ ngạc nhiên khi cô có thể quỳ ở đó hết một ngày, ngày thứ hai trời đổ mưa to tuy nhiên cô vẫn kiên trì. Để cô quỳ như vậy mãi không ổn, hắn cầm ô đi ra ngoài nhưng ả ngăn lại: "Anh còn lưu luyến gì ở cô ta nữa, mặc kệ đi"

"Dù hận nhưng tôi không muốn cô ta chết, mời tránh ra giùm"

Ả giơ hai tay: "Anh muốn đi thì bước qua xác em trước đã, nên nhớ em đang mang thai đấy"

Hắn nghiến răng: "Đừng lấy cái thai ra mà uy hiếp tôi"

Bên ngoài cô dường như sắp không chịu được nữa, bỗng một chiếc ô che cho cô:  "Em cứ quỳ như vậy thì cũng không ai ra đâu, phải giữ sức khỏe để lo cho con nữa"

Nhìn lên thấy Châu Kỳ cô như vớ phải phao cứu sinh: "Giám đốc, sao anh lại ở đây"

"Cẩm Mân kể hết cho anh rồi, nãy mẹ em điện bảo anh qua nhà xem em thế nào, không thấy nên mẹ em bảo có lẽ đang ở đây"

Châu Kỳ cúi xuống đỡ người đang quỳ ở dưới lên xe,cô trầm ngâm: "Chắc anh cũng nghĩ em là như vậy"

"Không đâu, Tuyết Băng anh biết chắc chắn không phải người như vậy. Việc kiểm tra ADN tin tức David không phải con Ngô Đình đã bị lên báo, thời gian này em phải chịu khổ rồi. Nhưng đừng lo anh sẽ đi kiểm tra lại giúp em. Cố gắng lên nhé" Xoa đầu cô nói

Cô bật khóc: "Nhưng mai là ngày cuối cùng rồi, không ghép tủy thì phải điều trị hóa trị hoặc xạ trị"

Vừa chạy xe Châu Kỳ vừa nói: "Buộc phải thế thôi, với việc hiểu lầm tai hại như vậy thì em đi năn nỉ không có kết quả đâu"

"Nhờ anh chở em ra sân bay"

"Về nhà nghỉ ngơi đi đã, David có mẹ em ở bên chăm sóc rồi mà, anh đặt vé máy bay tối nay cho em rồi. Từ giờ đến chiều hãy ngủ một giấc"

"Cuộc thi đại diện cho công ty chắc em không làm được rồi, với lại cho em xin nghỉ luôn. David bệnh nên em không thể đi làm được" Cô nói

Châu Kỳ: "Em nghỉ bao nhiêu tùy ý, công ty có thể hiểu mà, còn cuộc thi để Nga thay em cũng được, không sao đâu"

Cô mỉm cười: "Cảm ơn anh"

Dây dưa với ả đến mười lăm phút, lúc hắn ra thì không thấy cô đâu. Ả ngoay ngoắt: "Chịu không được nên đi rồi, anh còn thẫn thờ cái gì"

"Cô đừng có mà được nước làm tới" Hắn hậm hực

David nhìn thấy cô về liền hỏi: "Ba cũng không về hả mẹ"

"Mẹ mua đồ chơi cho con này" Cô lảng sang chuyện khác

Tưởng cô không nghe, lại hỏi: "Ba đâu rồi mẹ"

Giọng cô nghẹn lại, buộc phải nói dối một cách trắng trợn: "Có lẽ công ty ba gần phá sản rồi, nên ba luôn ở công ty, từ giờ con đừng hỏi mẹ nữa nhé"

"Chắc ba mệt lắm, hay mẹ về Việt Nam với ba đi, con ở đây với bà cũng được" Cu cậu nét mặt khá lo lắng

Cô ôm con mà khóc như mưa. Phương pháp hóa trị và xạ trị tương đương nhau, tuy nhiên xạ trị thì bệnh nhân phải cách ly với người thân, cô sợ để con một mình nên chọn phương pháp hóa trị, tốn bao nhiêu kinh phí cũng được. Cô dặn: "Mai con phải bắt đầu hóa trị, hơi mệt một chút con cố gắng lên nhé"

David bình tĩnh hỏi: "Không phải cái đó chỉ dành cho những người ung thư à mẹ"

"Ai nói với con, không phải như vậy đâu" Mặt cô khẽ chuyển biến

Cu cậu bĩu môi: "Con cái gì mà chẳng biết, thôi mẹ đừng giấu con nữa. Phá phách thì làm sao làm sao có những biểu hiện như vậy được"

Cuối cùng cũng không giấu được con nữa, cô thở dài: "Đẻ con ra thông minh làm gì không biết, y đúc ông cụ non vậy. Nhưng con mạnh mẽ thế nên chắc chắn sẽ khỏi bệnh nhanh thôi"

Cô véo má: "Hai mẹ con ta cùng cố lên nhé"

Điều trị phương pháp hóa trị mới một tuần David gầy hẳn đi, bắt đầu có những dấu hiệu loét miệng,  tiêu chảy, buồn nôn, bỏ ăn. Trưa nay cô đi mua cháo về, dỗ dành đến mấy cũng không chịu ăn: "Con phải ăn thì mới có sức chứ"

Nhăn mày: "Con không muốn ăn thật mà"

"Ăn đúng năm thìa thôi cũng được" Cô giơ thìa cháo trước miệng

Cu cậu lắc qua lắc lại làm cả chén cháo đổ hết, cô quát: "Sao con càng ngày càng hư thế, đường sá ở đây mẹ không quen, khổ lắm mới tìm được quán cháo gần giống với cách nấu của Việt Nam đấy, phải thương mẹ chứ"

Cô múc lại bát khác nói: "Lần này không ăn là mẹ về Việt Nam luôn"

Nghe vậy cuối cùng cũng chịu mở miệng ăn: "Nhưng ăn vào đau thiệt mà mẹ"

"Mẹ biết, nhưng con phải cố gắng" Cô khóc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.