Đức Dương Quận Chúa

Chương 7: Carlos




Nếu không có em

Cùng với sự thay đổi của gió mùa, mùa mưa ở Đồng Cảng đã đến. Buổi sáng vẫn còn nắng chói chang nhưng đến chiều là gió mưa bão bùng. Quán trọ của bà Lục có hai phòng bị dột, Giang Hải và anh Thành mang đồ nghề đến sửa giúp.

Trên dây phơi quần áo của một du khách nào đó có mấy chiếc kẹp nhỏ bằng gỗ gắn những đồ trang trí như mặt trời, cá, ếch, trông thật nổi bật dưới bóng cây xanh mướt bên ngoài. Giang Hải không kìm được liếc nhìn.

A Tuấn mang trà mát từ dưới lên, thò đầu ra và nói: “Đó là đồ Mãn Tâm để lại. Đây là phòng cô ấy đã ở”.

Giang Hải đáp lại một tiếng rồi thu dọn đồ nghề, “Sửa xong rồi”.

“Có chuyện này...” A Tuấn hỏi dò, “Không biết khi nào Mãn Tâm quay trở lại”.

Giang Hải coi như không nghe thấy.

A Tuấn lại nhìn sang phía anh Thành với ánh mắt dò hỏi.

Anh Thành hắng giọng: “Mãn Tâm nói tháng tám sẽ đi Mỹ, chắc bây giờ đã sang đó rồi”. Anh nói rồi liếc nhìn Giang Hải.

Giang Hải xách thùng đồ nghề đi ra cửa: “Cô ấy sẽ không quay lại”.

A Tuấn bĩu môi: “Sao có thể thế được. Cô ấy còn nói sẽ đưa chúng ta đi thăm Bắc Kinh, mời chúng ta ăn lẩu, đúng không?”.

Bước ra khỏi quán trọ, trên đường vẫn còn đọng lại những vũng nước. Cả thế giới trở nên tươi mới nhờ trận mưa lớn. Giang Hải ngẩng đầu, mấy chiếc kẹp gỗ khẽ đung đưa trong gió.

Bỗng nhiên anh nhớ lại cái đêm trước khi Thái Mãn Tâm đi. Anh đã uống một hơi hết hai chai rượu, hình như vẫn còn tỉnh táo nhưng bước chân thì không nghe theo sự khống chế của bản thân. Vốn dĩ định về nhà nhưng lại đi men theo bờ biển, không hiểu vì sao lại đến quán trọ. Ngẩng đầu nhìn lên, phòng trọ của Thái Mãn Tâm không có một tia sáng. Gọi điện thoại cho A Tuấn thì cậu ta nói đã đưa Thái Mãn Tâm về rồi. Cô phải bắt chuyến xe đường dài sáng hôm sau nên có lẽ đã đi ngủ rồi.

Giang Hải nhắn tin cho cô rồi ngẩng đầu, ngắm nhìn ô cửa sổ đó lần cuối cùng, sau đó hít một hơi thật sâu, đi về nhà. Giống như anh lúc này vậy, không nói một lời, lặng lẽ đi trên đường, không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì.

Bọn trẻ thích nhất là lúc tạnh mưa như thế này. Chúng đi chân đất chạy đuổi nhau trên đường. Xe đạp và xe máy đi qua vũng nước làm nước bắn tung tóe. Thị trấn nhỏ về chiều dần trở nên náo nhiệt. Tuy nhiên bức tranh tươi vui này bỗng trở thành bức tranh đen trắng trong đầu Giang Hải. Anh đi qua con đường nhỏ giữa trường tiểu học và quán trọ, dường như lại nhìn thấy Thái Mãn Tâm đứng dưới ánh đèn đường trắng mờ ở cuối đường, nghiêng đầu mỉm cười đắc ý.

Ký ức về đêm hôm ấy dường như chỉ còn lại vài vệt sáng mờ nhạt. Anh ngủ đến trưa, đến tận khi không khí trở nên oi bức, khiến người ta cảm thấy khó thở. Lúc đứng dậy vẫn thấy đau đầu, Giang Hải không ngừng chau mày, trong lúc mơ hồ dường như có một bàn tay khẽ vuốt qua trán mình. Lúc cô áp sát người lại còn có mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ.

Giang Hải cứ tưởng rằng đó là mùi hương của một loại nước gội đầu nào đó. Khi không muốn cô đơn, anh đã ôm những người phụ nữ khác bằng chính đôi bàn tay ấy nhưng khi tiếp xúc da thịt và quấn vào nhau lại không có mùi hương ấy.

Tất cả đầu tan biến như thế.

Thái Mãn Tâm đã đi nhiều tháng. Ðúng như anh Thành nói, có lẽ cô đã đến Mỹ. Cô là một cô gái thông minh nhưng ngây thơ, đáng yêu nhưng phóng khoáng. Ở đâu cũng sẽ tỏa sáng. Thế giới của cô lan sang cả bên kia địa cầu, rộng hơn những gì anh thấy.

Trời đất bao la, có ai còn nhớ tới một thị trấn nhỏ bé chỉ bằng một chấm nhỏ trên bản đồ như Ðồng Cảng?

Tất cả kết thúc như thế cũng tốt. Ở bên nhau trong một thời gian ngắn ngủi, không có quá nhiều kỷ niệm, sẽ không giẫm vào vết xe đổ, phải một lần nữa gạt một người ra khỏi trái tim mình, để trái tim phải đớn đau.

Cùng một thị trấn, cùng một con đường, cùng là những người đến rồi lại đi, ngày nào cũng giống ngày nào. Anh thử để mình tin rằng đây chính là Đồng Cảng quen thuộc của mình, tất cả đều như xưa.

Bây giờ xa nhau vẫn chưa quá muộn.

Anh Thành nhận được ảnh các du khách gửi tới. Anh ấy đưa một tấm cho Giang Hải. Anh và Thái Mãn Tâm mặc áo, đội mũ hai màu đen trắng, chạm đầu vào nhau cười vui vẻ.

“Chụp xấu quá”, Giang Hải lắc đầu, gạt tấm ảnh đi, “Em không lấy”.

“Ðể trên quầy ấy”, anh Thành bĩu môi, “Ở đó có một cuốn sổ nợ bỏ đi, để anh mang chúng đi xử lý”.

Giang Hải không nói gì, giở cuốn nhạc phổ bên cạnh, kẹp tấm ảnh vào trong.

“A Hải”, anh Thành nhìn anh, “Mãn Tâm thật sự là một cô gái tốt”.

“Em biết”. Giang Hải khẽ cười, “Mọi người đều nói như vậy”.

Anh Thành rất hiểu Giang Hải, biết anh không muốn nói đến chủ đề này nên lắc đầu thở dài.

Giang Hải im lặng một lúc rồi nói: “Dạo này không có nhiều khách nữa đúng không? Sóng to gió lớn, cố gắng hạn chế ra biển nhé!”.

“Được, được”. Anh Thành chột dạ, vội vàng giải thích, “Dạo trước có khách muốn mang hải sản về, yêu cầu hơi nhiều...”.

“Thế thì cũng không cần phải mạo hiểm trong thời tiết này”, Giang Hải lạnh lùng nói, “Chỗ chúng ta không thể nói là ổn định nhưng không thiếu sự yên bình. Nếu gần đây anh có khó khăn, xem em có thể giúp được gì không. Nhưng có một số chuyện làm ăn chúng ta không được động vào”.

“Cậu... biết rồi à?” Anh Thành cúi đầu, “Anh nghe nói cuộc sống hôn nhân của A Trinh không được như ý, đang định ly hôn. Anh muốn có một khoản tiết kiệm rồi đón cô ấy và con gái về Ðồng Cảng”.

Giang Hải chau mày: “Trước đây anh và chị Trinh chăm sóc em, anh còn không hiểu chị ấy sao? Nếu anh nói cho chị ấy biết số tiền này do đâu mà có, chị ấy có yên tâm tiêu nó không?”.

“Là anh quá nóng vội, nhất thời hồ đồ”. Anh Thành thở dài, “Thực ra xa nhau nhiều năm như vậy, anh tưởng rằng có A Trinh hay không cũng chẳng sao. Nhưng không ngờ khi biết có thể cô ấy sẽ quay lại thì anh lại như nằm mơ vậy, đúng là bất chấp tất cả”.

Giang Hải đấm hai cái rất mạnh vào lưng anh Thành, “Chúng ta nghĩ cách khác”. Anh châm một điếu thuốc. Lúc đi không quên mang theo cuốn nhạc phổ trên quầy.

Ðối với anh mà nói thì tấm ảnh này là thừa. Khuôn mặt trên tờ giấy mỏng không thể sinh động như ở sâu trong ký ức. Cô khoanh tay, nằm bò trên bàn tươi cười nhìn sang. Cô nhẹ nhàng mang con cua ra bờ biển thả nó đi. Cô bĩu môi như trẻ con lúc vờ giận dỗi. Cô cười lanh lảnh lúc vui vẻ. Cô ôm một quả dừa to, bước nghiêng ngả trên bờ cát, trán đẫm mồ hôi.

Anh chưa bao giờ muốn nhìn cô nhưng không biết từ lúc nào ánh mắt đã hướng về phía cô. Những đường nét trên gương mặt được ánh nắng vàng ấm áp tô điểm, cái mũi cao, đôi lông mi dài và rậm, lúc nào cũng bô lô ba la, hiếm có lúc yên lặng. Trước khi cô bỗng nhiên quay đầu sang, Giang Hải cũng không biết mình đã ngắm nhìn cô bao lâu.

Ði trên đường, chiếc loa trong cửa hàng cắt tóc bên đường phát bài Ánh trăng nói hộ lòng em. Trước mắt Giang Hải hiện lên hình ảnh Thái Mãn Tâm nhắm mắt hát say sưa. Anh không kìm được ngân nga theo điệu nhạc: “Một nụ hôn nhè nhẹ, đã làm rung động trái tim anh. Một mối tình sâu đậm, anh sẽ nhớ đến trọn đời”. Dường như lại quay về đêm hôm ấy, họ hôn nhau dưới ánh trăng. Những bụi cây thấp và hoa giấy bên đường mọc um tùm, lan sang cả không gian và thời gian mà tất cả những sự chia ly và nhớ nhung đan xen. Anh nói với mình không được nghĩ nhưng lại không thể kìm lòng. Nếu cô có thể sẽ quay lại, liệu mình có giống như nằm mơ?

Chúng ta lúc nào cũng có thể làm tổn thương những người yêu mình một cách dễ dàng nhưng lại không thể bù đắp những vết thương ấy.

Ðã quá muộn rồi. Anh nghĩ, chúng ta đã xa nhau, đã quá muộn rồi.

Có những người bên nhau suốt đời nhưng cũng chưa từng yêu thật lòng.

Nhưng yêu một người, có lẽ chỉ cần một phút thoáng nhìn.

Hôm ấy, khi anh mua vé ở bến xe khách đường dài Đam Hóa, cô gái đứng trên nói giọng Bắc Kinh. Sau đó cô mua nước mía, ngồi khoanh chân bên đường, dáng vẻ rất vui vẻ, thỏa mãn.

Giang Hải vừa trở về từ Đông Hưng và Móng Cái. Anh nhìn các sạp hàng ven đường theo thói quen. Bỗng nhiên chiếc mũ trên cái giá bên cạnh bị lấy xuống, để lộ một khuôn mặt trắng hồng, tươi xinh. Nhưng cô không nhìn sang mà vui vẻ đội mũ lên đầu, đắc chí xoay đi xoay lại.

Giang Hải bị dáng vẻ vui tươi, giản dị của cô cuốn hút, bỗng nhiên trong lòng trào dâng cảm giác vui vẻ, vô ưu vô lo như lúc còn nhỏ. Khi chiếc xe đi qua rặng núi lấp ló dưới làn mây, cô gái dựa vào vai anh, bỗng nhiên trong lòng anh vang lên một giai điệu.

Giang Hải định ghi nó lại, đặt tên là Hành trình trở về quê hương. Ở cuối đường hầm, đốm sáng nhỏ bắt đầu lan rộng.

Ðó là nơi mà anh và cô muốn đến. Nơi có cây cối xanh mướt, hoa cỏ rực rỡ và biển cả trong xanh.

Lời cuối sách

Những ý tưởng đầu tiên về Căn phòng nhung nhớ thậm chí còn sớm hơn Mùa hạ thoáng qua. Hồi ấy trong đầu tôi chưa có Chương Viễn, Hà Lạc, càng không có Thái Mãn Tâm, Giang Hải.

Hồi học ở Mỹ, tôi đã tham dự một khóa học làm bánh do trường tổ chức. Giảng bài là một chuyên gia về bánh ngọt làm việc ở nhà hàng cao cấp gần đó. Một chàng trai trẻ trung tuấn tú trong bộ đồ đầu bếp màu trắng tôn lên thân hình cao lớn khiến anh trông giống một vận động viên hơn. Hồi ấy có một bạn đã hỏi, anh có suy nghĩ đến việc tham gia chương trình ẩm thực của đài truyền hình không? Anh chàng mỉm cười có chút ngượng ngùng, nói đó là công việc trong mơ của mình. Anh đã học nấu ăn ở Pháp một năm, muốn tích lũy thật nhiều kinh nghiệm rồi mới thử sức ở lĩnh vực khác.

Khóa học làm bánh kết thúc trong chuỗi câu hỏi của rất nhiều bạn nữ. Anh chàng cởi bỏ bộ đồng phục, mặc áo phông quần bò, rồi vui vẻ chất nguyên liệu và đồ nghề vào trong xe. Oa, lại còn là một chiếc xe việt dã nữa chứ.

Hồi ấy tôi đang say mê với việc viết đề cương cho những câu chuyện trên trời dưới đất trong lúc rảnh rỗi không làm được bài tập. Chàng làm bánh tràn đầy sức hút như thế dĩ nhiên là một đề tài khỏng thể bỏ qua.

Nhưng khi ấy, hình tượng này chưa được xây dựng. Anh ta chỉ là một kí hiệu, không có câu chuyện và không gian hoạt động của mình.

Hơn một năm sau, lúc lên kế hoạch về chuyến đi Việt Nam, tôi bị cuốn hút sâu sắc bởi một đoạn giới thiệu về con đường quốc lộ ven biển. Con đường ngoằn ngoèo chạy dọc theo ngọn núi, một bên là biển xanh thăm thẳm, được một tạp chí nào đó đánh giá là một trong “Năm mươi phong cảnh không thể bỏ qua”. Mặc dù cuối cùng chuyến đi xuyên Việt không thành, nhưng tôi đã hòa trộn những tưởng tượng đẹp đẽ nhất trong lòng mình cùng với phong cảnh cận nhiệt đới mà mình đã từng thấy, viết lên bốn chương đầu của Căn phòng nhung nhớ, chính là đoạn từ lúc Tề Dực đến đảo Lệ đến khi hai người xuất phát đến nhà thờ nhỏ trong bản mới.

Sau đó lại dừng lại. Tôi hy vọng nhân vật chính là người có câu chuyện của mình. Nhưng tôi không biết vì sao Thái Mãn Tâm và Tề Dực muốn đến đảo Lệ. Tề Dực đang tìm kiếm cái gì. Người mà Thái Mãn Tâm nhớ nhung là ai. Trong đầu tôi đã nghĩ đến vô số câu chuyện, trong đó có hình bóng của Giang Hải. Tuy nhiên đó mới chỉ là một nhân vật chưa có đường nét rõ ràng. Thậm chí tôi không thể thuyết phục bản thân rằng Thái Mãn Tâm lại khờ khạo đến nỗi vì một người như thế mà bất chấp tất cả để chạy đến thị trấn nhỏ bé xa xôi.

Như vậy lại hơn nửa năm nữa qua đi, lúc ấy tôi đang viết Mùa hạ thoáng qua (hay còn gọi là Câu chuyện song thành). Lúc đi du lịch tôi thường suy nghĩ hướng phát triển của câu chuyện. Mùa hạ năm ấy tôi đến Hawaii, đường quốc lộ chạy xuyên qua đồng cỏ mùa khô héo vàng ở giữa hòn đảo. Tôi ngồi trên xe, cảm thấy rất tẻ nhạt, bỗng nhiên bên cửa sổ xuất hiện mặt biển màu xanh gần như trong suốt. Ðó là một màu xanh thuần khiết, đắm say mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Mặt biển và con đường gần như ngang bằng. Những dải màu xanh trùng trùng điệp điệp cứ như sóng sánh dưới chân. Tôi ngỡ ngàng thốt lên một tiếng, con tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, đắm mình giữa khung cảnh ấy. Bờ biển lúc chiều tà, ánh tà dương nhuộm đỏ bầu trời. Tôi nằm trên cầu, ngửa đầu ra sau, nhìn đám mây đen kịt và ánh chiều tà lấp lánh hội tụ với nhau. Nhìn thế nào cũng không thấy chán, đến tận khi mặt biển và bầu trời trong tầm mắt xuất hiện ánh sao.

Cuối cùng tôi đã cảm nhận được một cách sâu sắc tâm trạng khi được đắm mình trong một cảnh đẹp mà không muốn rời xa. Câu chuyện giữa Thái Mãn Tâm và Giang Hải đã xảy ra ở một thiên đường khiến người ta đắm say như thế. Hai ngày sau đó tôi đã miệt mài sáng tác, hoàn thành phần đầu của câu chuyện là “Biển mùa thu”.

Rất lâu sau đó tôi mới thật sự quyết định viết nốt Căn phòng nhung nhớ. Lúc đầu tôi luôn tưởng rằng Thái Mãn Tâm, Giang Hải, Tề Dực và câu chuyện của họ quá mơ hồ, thiếu căn cứ hiện thực. Trong mấy năm sau đó, tôi đến nhiều nơi hơn, đi những con đường xa hơn, gặp những con người khác nhau, tôi hiểu rằng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Theo đúng trình tự, ổn định chắc chắn là một phương thức sống. Tuy nhiên có một số người, con đường mà họ chọn không giốg với số đông.

Không thể phân biệt tốt xấu, đúng sai.

Căn phòng nhung nhớ không chỉ miêu tả một mối tình đến bất chợt mà còn nói về một trạng thái sống khác. Sự lựa chọn của nhân vật nữ chính Thái Mãn Tâm nhìn thì có vẻ xa rời thực tế, nhưng kỳ thực đó không phải là sự phân biệt giữa đường chính và ngã rẽ, chỉ là nếu muốn phá vỡ quỹ đạo vốn có của cuộc sống phải cần sự quyết tâm và lòng dũng cảm to lớn, thậm chí là một chút ngông cuồng.

Qua quá trình gọt giũa không ngừng, hình tượng Thái Mãn Tâm và Giang Hải dần trở nên chân thực. Mặc dù ý tưởng về Tề Dực có trước Giang Hải rất lâu, tuy nhiên trong quá trình phát triển của câu chuyện, tính cách rõ ràng của Giang Hải khiến tôi thiên vị anh hơn, khiến anh không chỉ tồn tại trong nỗi nhớ của Thái Mãn Tâm mà còn được người khác nhắc đi nhắc lại.

Tình cảm của Thái Mãn Tâm đối với anh thực ra không hề khó miêu tả. Cho dù đây là tình yêu không hợp lẽ thường, không chân thực như thế nào thì sau khi nó xảy ra vẫn kéo theo hàng loạt phản ứng dây chuyền. Những suy nghĩ không biết ngỏ cùng ai, những đầu mối mơ hồ, những nhân tố không dám đối mặt, muốn kìm nén không nghĩ đến nhưng lại không cam tâm từ bỏ. Nỗi bồn chồn bất an của Thái Mãn Tâm khi nhấc điện thoại, cuối cùng hạ quyết tâm nhưng không nghe thấy giọng nói của đối phương. Không còn lòng kiên nhẫn, tình cảm ấp ủ trong lòng nhưng chỉ nhận được tiếng ngắt máy lạnh lùng.

Bạn sẽ gửi nỗi nhớ nhung nơi đâu?

Vì thế, cô ấy quay trở về hòn đảo ấm áp ấy. Dường như mùa hè đã qua đi rất lâu nhưng giữa làn nước trong xanh, cảm giác như mình chưa từng rời xa.

Cuộc đời có rất nhiều điều bất ngờ, có lẽ đến ngã ba tiếp theo sẽ rẽ.

Căn phòng nhung nhớ đã coi tình yêu là động lực để giải thích cho tất cả.

Thực ra hầu hết mọi người đều không tự chọn đường đi cho cuộc đời mình mà chỉ thuận theo cuộc sống đến bất cứ nơi nào mà nó đến. Điều mà chúng ta có thể làm nhiều nhất chẳng qua là cố gắng để mỗi ngày sống thật ý nghĩa và chờ đợi màn tiếp theo của số phận qua những tháng ngày lặp lại không ngừng.

Tuy nhiên, chúng ta hy vọng thay đổi cuộc sống như thế nào đây? Có phải bạn cũng đã từng có những ước mơ xa rời thực tế và những ảo tưởng viển vông bị cuộc sống bận rộn nghiền nát nhưng lại bỗng tụ lại như trăm sông đổ về một biển trong những khoảnh khắc rảnh rỗi hàng ngày, giống như Sandman (Người Cát) trong phim Người nhện 3 lập tức hiện ra đường nét rõ ràng từ trong những hạt cát hộn loạn?

Căn phòng nhung nhớ chính là câu chuyện dạo bước giữa hiện thực và ước mơ.

Năm ngoái có một khoảng thời gian công việc rất bận rộn, toàn thân mệt mỏi, thường xuyên họp xong đã là mười một, mười hai giờ đêm. Cái se lạnh của mùa thu và ánh đèn đường vàng vọt hòa trộn với nhau.

Dường như cuộc đời cứ bị kéo dài như thế. Nửa tháng mà giống như nửa năm. Tinh thần căng thẳng cao độ, rơi vào trạng thái phấn khích ở mức độ nhẹ, đêm thường nửa tỉnh nửa mơ, tựa hồ có thể khống chế toàn bộ cảnh tượng trong đầu.

Có một khoảnh khắc hy vọng thời gian đằng đẵng ngừng trôi, cùng với tất cả những tưởng tượng ngưng kết thành một giấc mơ rực sáng, ấm áp.

Có một đêm, tôi đã mơ thấy cô gái lớn tiếng hát vang dưới bóng cây bên bờ biển, phiến lá to lớn cùng với ánh nắng loang lổ đan vào nhau. Ngày hôm sau ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong ánh sáng loang lổ dưới tán cây hòe, tôi không biết mình đang ở đâu, thậm chí không thể nhớ thân phận, nghề nghiệp của mình.

Trên đường đến văn phòng vẫn có cảm giác không chân thực giống như đang mơ.

Giống như Trang sinh hiểu mộng mơ hồ điệp[1].

[1] Có lần Trang Tử nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn. Tỉnh dậy không biết mình là Trang Tử hay là bướm.

Chỉ có cái cây đã từng xuất hiện trong giấc mơ vẫn xanh mướt um tùm.

Những hy vọng ấy cứ lan ra, là âm thanh của trái tim nở hoa. Tiếng nước chảy nhỏ dần cũng là lúc chúng ta ngừng thì thầm khe khẽ. Thời gian xuyên qua rừng cây, chờ đợi không phải là đằng đẵng.

Những hy vọng ấy cứ lan ra, là âm thanh của trái tim nở hoa. Tiếng nước chảy nhỏ dần cũng là lúc chúng ta ngừng thì thầm khe khẽ. Thời gian xuyên qua rừng cây, chờ đợi không phải là đằng đẵng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.