Đức Dương Quận Chúa

Chương 5: Carlos




Thái Mãn Tâm – Hiện tại tiếp diễn

Tất cả đều bị dòng chảy của thời gian cuốn trôi, vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng của cô.

Tề Dực sắp quay lại Đồng Cảng, Thái Mãn Tâm đến bến xe đường dài chờ anh. Hà Thiên Vĩ rất bất mãn vì điều đó, không khỏi cằn nhằn: “Anh ta là đàn ông, có tay có chân, mang vài quyển tài liệu tham khảo về, chẳng lẽ không vác nổi sao? Cho dù không vác nổi thì lẽ nào phải cần em vác giúp anh ta sao? Em chờ anh ta ở đây không được sao?”.

“Em cũng muốn đi!”. Đào Đào chạy theo: “Dĩ nhiên là chúng tôi hy vọng sớm được gặp anh Tề, anh ghen à?”.

“Tôi không thèm ghen!”. Hà Thiên Vĩ nhấn mạnh: “Không có chuyện của đồ đào lông nhà cô”.

“Mình chị đi là được rồi”. Thái Mãn Tâm vỗ vai Đào Đào: “Có một số chuyện riêng liên quan đến một người bạn chị muốn hỏi anh ấy”.

“Không phải là cái chị Tiểu Kha đã đến đây hai hôm trước chứ?”. Đào Đào nháy mắt: “Người ta có bạn trai rồi. Chị Mãn Tâm, chị cũng đang ghen sao?”.

“Em tưởng tượng quá phong phú rồi đấy”. Thái Mãn Tâm bật cười: “Xin lỗi, thật sự lần này không thể đưa em đi cùng”.

Tề Dực bước ra bến xe, nhìn thấy Thái Mãn Tâm đang đứng chờ bên đường. Cô yên lặng đứng dưới gốc cây gừa, trên chiếc váy liền màu trắng là những vệt sáng loang lổ, khẽ mỉm cười, có một cảm giác xa cách, lạ lẫm.

Hai người đi về phía cảng.

“Cảm ơn cô, trời nóng như vậy mà vẫn đến đón tôi”. Tề Dực nói.

“Dù sao thì buổi sáng tôi cũng phải đến Cục Lâm nghiệp”. Thái Mãn Tâm viện cớ: “Anh có đói không, chúng ta đi ăn chút gì đó?”.

Ði qua hai con phố, góc phố có một hàng bún, phía trên treo một tấm biển cũ kỹ. Thái Mãn Tâm dừng bước, quay người nhìn anh: “Ăn ở đây đi, A Hải thích ăn nhất là món bún ốc ở hàng này”.

“Cô có chuyện gì muốn hỏi tôi, đúng không?”. Tề Dực đặt hành lý xuống, hai người cách nhau một bước. Ánh nắng gay gắt giữa trưa thiêu đốt da thịt, dường như khiến mọi thứ đều trở nên trần trụi. Tiếng ve râm ran khắp phố che lấp khoảng lặng giữa hai người. 

“Anh trai tôi hy sinh trong một lần hành động truy bắt trên biển. Lúc ấy bắt được vài kẻ tình nghi nhưng kẻ phạm tội chính thì lại trốn thoát. Lúc ấy chị dâu đã mang thai ba tháng, kiên quyết đòi sinh đứa bé. Mẹ tôi rất kiên cường, trước đó bà kiên trì lo liệu mọi hậu sự, đến tận khi tôi từ Bắc Kinh trở về, bà ôm tôi, lúc ấy mới thật sự bật khóc. Bao nhiêu năm nay tôi mới phát hiện thì ra mẹ già yếu đến thế.

Từ chỗ hải quan của vùng tôi nghe nói họ và cảnh sát biển phối hợp triển khai hành động chống buôn lậu, nhưng thiếu cửa đột phá. Xuồng máy của bọn buôn lậu thường đậu ở vùng biển Việt Nam, hơn nữa trang bị tinh vi, tốc độ nhanh, rất khó đuổi bắt. Nhưng chúng thường lên bờ dỡ hàng ở vùng biển gần Ðồng Cảng hoặc là giao hàng cho thuyền đánh cá trên mặt biển. Lúc ấy có người tố cáo anh Thành. Mặc dù không có chứng cứ chứng minh A Hải có dính líu hay không nhưng cậu ấy cũng bị liệt vào danh sách một trong những đối tượng cần điều tra. Bởi vì trước đây cậu ấy cũng buôn bán ở biên giới, bối cảnh phức tạp. Ngoài ra chiếc thuyền đánh cá mà anh Thành thuê, thực ra là dưới tên của Giang Hải. Có nhân chứng, có vật chứng, muốn không bị nghi ngờ cũng khó”.

“Qua một thời gian điều tra, Giang Hải được nhận định là không có liên quan nhiều. Nhưng anh Thành khó thoát khỏi liên quan. Lúc ấy người cung cấp thông tin vì tiền thưởng mà nảy sinh mâu thuẫn với tổ chống buôn lậu, hơn nữa cảm thấy quá nguy hiểm nên không muốn tiếp tục cung cấp thông tin. Vì thế đầu mùa thu năm ấy, tôi quay lại Ðồng Cảng”.

“Họ... hy vọng anh đến thuyết phục A Hải?”. Thái Mãn Tâm hỏi.

Tề Dực im lặng một lúc: “Là đề nghị của tôi”.

“Vốn dĩ A Hải không muốn nhúng tay vào, nói là mình hoàn toàn không có liên quan gì đến những chuyện này. Tôi nói với cậu ấy anh Thành đã là đối tượng bị giám sát nghiêm ngặt. Tôi còn nói đây là cách tốt nhất để cậu ấy rửa sạch mọi nghi ngờ, không để lại bất kỳ vết nhơ nào”.

Thái Mãn Tâm cau mày: “Anh biết lúc ấy anh ấy muốn đến Bắc Kinh, cũng đang suy nghĩ có thể sau này sẽ thay đổi cách sống, cũng sẽ không giống như trước đây, không bận tâm tới những chuyện như hồ sơ lý lịch. Vì thế anh đã nói quá về sự nghi ngờ của Cục Phòng chống buôn lậu với anh ấy, đúng không?”.

Tề Dực không phủ nhận: “A Hải hứa cùng hành động với anh Thành để lấy thông tin. Nhưng đưa ra điều kiện, phải đảm bảo để anh Thành có thể lấy công chuộc tội, giảm bớt sự trừng phạt đối với anh Thành. Những điều kiện này tôi đã đấu tranh được, cũng hứa là đảm bảo an toàn cho A Hải và anh Thành. Tối hôm truy quét sóng to gió lớn, trong quá trình hành động có xung đột về vũ khí nhưng xét về tổng thể thì rất thành công. Lúc ấy trên tàu buôn lậu có vận chuyển xăng trái phép, nếu không cố định chắc chắn rất dễ cháy nổ. Cảnh sát biển quyết định tạm thời rời đi, đợi đến khi sóng yên biển lặng sẽ đến thu dọn hiện trường. Nhưng khi quay về tàu của đội chống buôn lậu thì không thấy anh Thành. Có người nói anh ấy đã bị thương trong lúc giao dịch, bị nhốt dưới hầm. Lúc ấy tàu của đội phòng chống buôn lậu đã đi được một đoạn, trong lúc gió bão các thiết bị cũng mất tín hiệu. Ở vùng biển cách đó không xa, họ đã nhìn thấy chiếc tàu buôn lậu bốc cháy. Vốn dĩ có người đã nhìn thấy A Hải quay về tàu của đội phòng chống buôn lậu nhưng không ai chú ý cậu ấy đã quay lại chiếc tàu kia lúc nào.

Thông qua những người có liên quan bị bắt trong vụ này, tìm ra được vài kẻ chủ mưu đứng đằng sau…”.

“Được rồi, những chuyện khác tôi không muốn biết”. Thái Mãn Tâm ngoảnh mặt đi: “Tôi cứ tưởng rằng chỉ là một trận mưa bão mà thôi, thiết bị mất tín hiệu, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của họ. Thật ra, vốn dĩ anh ấy có thể bình an vô sự, đúng không? Không tham gia vào chuyện gì, rời khỏi Đồng Cảng, có lẽ đến Bắc Kinh...”. Cô không thể nghĩ tiếp được nữa, nhắm mắt, đấm vào lồng ngực bức bối: “Tất cả sẽ khác, đúng không? Anh ấy sẽ nghe điện thoại của tôi, anh ấy sẽ không im lặng không nói một lời...”. Đôi vai cô run rẩy, không thể nói nên lời.

“Xin lỗi Mãn Tâm, tôi...”. Tề Dực định vỗ vai cô nhưng bị gạt đi.

“Anh không có lỗi gì với tôi cả”. Thái Mãn Tâm lạnh lùng nói: “Anh thật chính nghĩa, cho Giang Hải một cơ hội nặng tựa thái sơn. Hành động của anh ấy có lẽ sẽ ngăn được sự hy sinh của những cảnh sát biển phòng chống buôn lậu trẻ tuổi khác giống như anh trai anh. Những chuyện Giang Hải không muốn làm, người khác ép anh ấy, cầu xin anh ấy cũng vô ích. Đây là sự lựa chọn của anh ấy. Nhưng...”. Cô không kìm được nước mắt: “Vì sao anh lại nói với anh ấy có một sự lựa chọn như thế? Vì sao không thể để anh ấy làm một người bình thường? Vì sao không thể để anh ấy tiếp tục sống những ngày tháng đơn giản tự do tự tại? Cho dù anh ấy không đến Bắc Kinh, cho dù chúng tôi không thể gặp lại nhau nhưng ít ra anh ấy sẽ không chết...”. Cô nắm chặt tay, không để mình khóc thành tiếng nhưng toàn thân lại run lên không thể kìm nén được.

Ðêm đến gió thổi mạnh, rèm cửa bằng gỗ bị gió thổi kêu xào xạc. Sóng biển gầm rú trên mặt biển đang nổi giận, đập liên hồi lên những mỏm đá, phát ra âm thanh inh tai nhức óc. Thái Mãn Tâm không thể ngủ được, trái tim bị giằng xé bởi những ý nghĩ. Cô nghiêng người cuộn mình lại, ôm chặt hai vai, dường như làm như vậy cơ thể mới không bị nứt ra. Nỗi đau này giống như lần gặp Hà Lạc ở Mỹ năm ấy, cô đã vỗ vào ngực mình và nói với cô ấy: “Nhưng chỗ này, chỗ này nói với mình, mình sai rồi, mình thật sự thật sự sai rồi”.

Nhắm mắt lại, dường như nghe thấy tiếng đàn guitar của Giang Hải vang lên bên tai, cô khẽ ngân nga.

“Một nụ hôn nhè nhẹ, đã làm rung động trái tim em. Một mối tình sâu đậm, em sẽ nhớ đến trọn đời”.

Họ hôn nhau dưới ánh trăng, những bụi cây thấp và hoa giấy bên đường mọc rất nhanh, cành lá um tùm. Trên nền những bông hoa nhiệt đới, họ ôm nhau, chầm chậm khiêu vũ.

Nhìn thấy anh ở mỏm đá, ngồi khoanh chân trên bãi cỏ kể những câu chuyện thú vị ở đảo, hoặc vẫn ở căn nhà gỗ, nhìn thấy cô thì quay người lại, dang rộng cánh tay, làm mặt xấu giống như quái thú, sau đó mỉm cười gọi tên cô.

Tất cả đều bị dòng chảy của thời gian cuốn trôi, vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng của cô. Thái Mãn Tâm chợt ngồi dậy, mở cửa sổ, gió mang theo mùi vị mặn chát của biển.

“A Hải, anh quay về đó sao? Là anh sao?”. Cô bám vào chấn song, nước mắt đầm đìa.

Gió vẫn không ngừng thổi, sáng hôm sau bầu trời u ám, những đám mây đen ùn ùn kéo tới. Rất nhiều khách trọ hủy kế hoạch du lịch, tụ tập ở đại sảnh nói chuyện.

“Chúng tôi đặt xe từ Đồng Cảng đến Đam Hóa vào buổi chiều, không biết có thể ở thêm hai ngày rồi đi có được không?”. Có khách trọ hỏi.

“Chắc là được”. Hà Thiên Vĩ đáp lại: “Thời tiết thế này cũng không có thuyền từ đảo về Ðồng Cảng. Có điều tôi phải hỏi Mãn Tâm, cô ấy khá thân với dịch vụ vận tải đường dài.

“Ấy, hôm nay vẫn chưa nhìn thấy cô ấy”.

“Còn chưa dậy?”. Hà Thiên Vĩ cầm điện thoại gọi điện cho Thái Mãn Tâm, gọi đến khi điện thoại ngắt.

“Buổi sáng tôi nhìn thấy cô ấy ra ngoài rồi”. Có du khách nói: “Lúc ấy trời vẫn chưa âm u như thế này. Tôi nhìn thấy cô ấy đi ca nô, còn tưởng cô ấy đi mua sắm”.

“Mãn Tâm rất ít khi đi ca nô sang Đồng Cảng”. Hà Thiên Vĩ không thể hiểu được.

Ðào Đào chống cằm, phụng phịu hỏi: “Ngày hôm qua anh Tề cũng về Đồng Cảng rồi, vì sao không ra đảo nhỉ”.

“A, nhất định là hắn...”. Hà Thiên Vĩ tức giận nói: “Hôm qua lúc quay về, Mãn Tâm rất buồn, nhất định là hắn đã làm chuyện gì có lỗi với Mãn Tâm!”.

Anh ta tìm số điện thoại của Tề Dực rồi gọi sang hỏi tội.

“Cậu nói buổi sáng Mãn Tâm đã đi ca nô ra ngoài, đến bây giờ vẫn chưa về sao?”. Tề Dực đứng ở ban công, mắt nhìn ra biển. Ở phía xa có tiếng sấm rền vang, màn trời u ám đã bao trùm đảo Lệ cách đó không xa. Bỗng nhiên anh nhớ ra điều gì đó, lao xuống bãi cát: “Thiên Vĩ, cậu gọi điện cho phòng sự cố tàu biển và công an xem họ có nhận được tín hiệu cấp cứu trên biển không, đồng thời bảo họ thông báo cho các tàu thuyền gần đó chú ý những thay đổi bất thường trên biển”. Anh nhanh chóng thông báo tọa độ. Dãy số này được chôn sâu trong lòng anh, giằng xé khiến anh không thể nào quên.

Ðó là vùng biển Giang Hải gặp nạn.

Ca nô đâm vào đá ngầm, động cơ không thể hoạt động bình thường, thân tàu bắt đầu ngập nước, không ngừng nghiêng ngả. Thái Mãn Tâm mặc áo phao, ném mỏ neo về phía đá ngầm nhưng chiếc ca nô không ngừng lắc lư trong sóng gió, chẳng mấy chốc đã bị ném từ đỉnh sóng xuống. Cô bị trượt từ đầu thuyền xuống đuôi thuyền, trán đập mạnh vào lan can, chỉ thấy đầu óc quay cuồng, không biết dựa vào đâu, lăn từ ca nô xuống. Trong lúc hoảng hốt Thái Mãn Tâm nắm lấy dây thừng, bị uống vài ngụm nước biển. Cô ra sức di chuyển cơ thể nhưng dần dần mất đi ý thức, không còn chút sức lực nào. Một cơn sóng lớn ập tới, mỏ neo không chịu được sức kéo liền văng ra, chiếc ca nô bị sóng cuốn đi, đập vào đá ngầm. Vai của Thái Mãn Tâm bị đập vào tảng đá, đau đến nỗi gần như ngất đi. Trên mặt biển u tối và giữa bầu trời tối tăm, cô chẳng qua chỉ là một chấm màu cam nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm trong sóng to gió lớn.

Dường như cô lại quay trở về với bờ biển rực rỡ ánh sao. Lúc ấy sóng biển dịu dàng hôn vào bờ biển, giống như cô in dấu môi của mình lên đôi môi của Giang Hải. Trên mặt biển dập dềnh sóng cuộn, dường như cô lại quay trở về trong vòng tay ấm áp, bất giác buông tay, để mặc cho nó đưa mình đi đến bất kỳ nơi đâu.

Khu vườn sau cơn mưa, một đôi chim sẻ ríu rít gọi nhau, bay từ ngọn dừa lên bầu trời xanh. Thành phố được gột rửa sạch sẽ, những giọt sương trên lá phản chiếu ánh nắng mặt trời. Đất trời một màu tươi sáng, phía xa xuất hiện một chiếc cầu vồng.

“Hôm nay anh Tề sẽ đi, chị không đi tiễn anh ấy thật sao?”. Ðào Đào nằm trước giường bệnh của Thái Mãn Tâm, chớp chớp đôi mắt to tròn, ấm ức hỏi: “Bác sĩ nói, vốn dĩ anh ấy nên nghỉ ngơi vài ngày nữa”.

Thái Mãn Tâm khẽ lắc đầu.

“Vậy con đi giúp anh Tề thu dọn đồ đạc đi, để mẹ ở đây với Mãn Tâm”. Chị Trinh, mẹ của Ðào Ðào bước vào phòng, ngồi cạnh đầu giường. Chị rửa một quả dưa vàng, gọt vỏ cắt thành miếng nhỏ, thấy con gái chạy ra ngoài liền quay người lại vỗ tay Thái Mãn Tâm: “Thật sự em không định tạm biệt cậu ấy sao? Em không sợ sau này sẽ không còn gặp lại sao?”.

Thái Mãn Tâm không nói gì.

“Cậu ấy bất chấp sóng to gió lớn đi tìm em, nhảy xuống biển cứu em. Nếu không phải chiếc tàu đánh cá ấy đi ngang qua, có lẽ cả hai người đều sẽ mất mạng. Sau khi lên tàu, cậu ấy hoàn toàn kiệt sức, toàn thân không ngừng co giật, trên người có rất nhiều vết thương. Vết thương sâu nhất có thể nhìn thấy cả xương. Nhưng cậu ấy không buông em ra. Em cho rằng đó chỉ là vì cậu ấy cảm thấy có lỗi với Giang Hải ư? Cho dù bây giờ em không thể bình tâm ngồi xuống nói chuyện với cậu ấy nhưng vẫn phải nói một tiếng tạm biệt chứ”. Chị Trinh thờ dài: “Chị tin điều mà Tề Dực mong muốn có được nhất không phải là sự tha thứ của em mà là em có thể trút bỏ được mọi điều”.

“Vốn dĩ em đã... đã có thể chấp nhân sự ra đi của Giang Hải. Thậm chí em còn ôm hy vọng, tin rằng tất cả có thể bắt đầu lại. Nhưng đối với Tề Dực, em không biết phải tha thứ như thế nào, mặc dù em thậm chí không tìm được một lý do nào để trách anh ấy”.

“Bởi vì em không thể chấp nhận một người như cậu ấy đến thay thế vị trí của Giang Hải. Dường như làm như vậy là phản hội Giang Hải, đúng không? Thực ra trong lòng em không coi Tề Dực là một người bạn bình thường. Có lẽ chính bản thân em cũng không nhận ra. Nhưng nếu cậu ấy chỉ là một người bạn bình thường hoặc một người xa lạ thì em có phản ứng dữ dội như thế này không?”.

Thái Mãn Tâm lắc đầu: “Em không biết”.

“Em có biết vì sao chị muốn quay lại đảo Lệ không?”. Chị Trinh khẽ mỉm cười: “Chị có một mối tình đầu thanh mai trúc mã, là một người ăn chơi, nhưng bố mẹ không cho phép bọn chị yêu nhau, bắt chị sang chỗ họ hàng ở nước ngoài. Chị đã kết hôn ở bên ấy và có Đào Ðào. Nhưng sau đó không được như ý. Chị định ly hôn. Người yêu thanh mai trúc mã của chị nói anh ấy kiếm đủ tiền rồi sẽ đến đón chị. Chị chỉ coi là câu nói đùa, bởi vì rất lâu sau đó không liên lạc. Hai năm trước, chị biết anh ấy không còn nữa. Chị không ngờ cái cách kiếm tiền mà anh ấy nói là làm liều, liên lụy đến người khác. Nếu em thật sự muốn trách người nào đó thì em nên trách A Thành và người lúc đầu đã vứt bỏ anh ấy là chị”.

“Chị Trinh, thì ra chị chính là...”.

Chị gật đầu: “Em hận A Thành không? Em hận chị không?”.

“Sao em lại hận chị?”. Thái Mãn Tâm đáp: “Em cũng không trách anh Thành. Anh ấy đối xử rất tốt với em, luôn chăm sóc em. Mỗi khi nghĩ tới việc anh ấy không còn nữa, em cũng rất đau lòng”.

“Vậy thì vì sao với Tề Dực em lại canh cánh trong lòng?”. Chị Trinh kéo cửa sổ: “Có phải chúng ta đã quá hà khắc với những người quan trọng với chúng ta? Hai ngày hôm nay chị nghe cậu ấy nói, sau khi A Hải đi, cậu ấy gặp sóng thần ở Thái Lan, thập tử nhất sinh. Sau lần đó, cậu ấy cảm thấy không có gì là mình không thể đối diện hay khắc phục được. Nhưng cậu ấy vẫn không thể đối mặt với sự trách móc của em. Nhất định phải đến khi cậu ấy đi đến một nơi xa, em mới nhớ lại sự chăm sóc và ân cần của cậu ấy đối với em sao?”.

Thái Mãn Tâm bị băng bó ở trán, tay phải, chị Trinh dìu cô đến bên giường, qua cửa sổ có thể nhìn thấy Tề Dực đang chống nạng. Hà Thiên Vĩ cầm túi cho anh, đi men theo con đường đá giữa bãi cỏ về phía cổng bệnh viện. Tề Dực dừng bước, quay lại, vẫy tay về phía cửa sổ phòng Thái Mãn Tâm.

Cô bất giác giơ tay lên, lúc ấy mới nhận ra anh ấy không nhìn thấy mình sau rèm cửa.

Tề Dực đã quay người đi xa.

Mùa mưa đến, Ðồng Cảng ồn ào suốt cả mùa hè dần dần bước vào mùa du lịch ảm đạm. Có du khách đi từ Ðồng Cảng sang Việt Nam và Campuchia, sau khi quay về lại ghé thăm nhà nghỉ, không kìm được than phiền không biết những người bạn cũ đã đi đâu. Thái Mãn Tâm nói Đào Đào và Hà Thiên Vĩ đã quay lại trường học, mọi người đều tỏ vẻ nuối tiếc, sau đó lại hỏi: “Thế đầu bếp đâu? Tôi rất nhớ món bánh ngọt của anh ấy”.

“Anh ấy đã thôi việc rồi?”.

“Sao lại thế?”. Du khách ngạc nhiên rồi lại chợt hiểu ra: “Anh ấy tỏ tình với cô bị từ chối nên không ở lại, đúng không?”.

Thái Mãn Tâm bật cười: “Anh đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi”.

“Ha ha, cô phải tin vào khả năng quan sát của tôi. Hồi ấy anh ấy đang làm việc, cô đọc sách trong phòng, anh ấy thường dừng lại nhìn cô. Ánh mắt ấy vô cùng dịu dàng và trìu mến”.

Tề Dực đã mua thêm rất nhiều vật dụng, trước khi đi còn để lại vài cuốn sách. Nhưng Thái Mãn Tâm thường mắc sai lầm ở những chi tiết nhỏ, những chiếc bánh ngọt và bánh quy mà cô nướng nếu không phải quá mềm thì là quá cứng. Cô quyết định cất hết những chiếc khuôn làm bánh. Lúc vắng khách, cô có nhiều thời gian tập trung vào hạng mục phục hồi sinh thái. Sau khi vào thu, giáo sư Trịnh đưa học sinh đến Ðồng Cảng khảo sát, quyết định hợp tác với chính quyền địa phương xin viện trợ và triển khai nghiên cứu khoa học.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày giỗ của Giang Hải.

Thái Mãn Tâm mang hoa và rượu đến sườn núi mà Giang Hải yên nghỉ.

Ðây là một ngày thời tiết nắng đẹp hiếm thấy trong mùa mưa, mây đen tan đi, cây cối được hấp thu đủ lượng nước, um tùm tươi tốt, một màu xanh mướt trải dài trên triền núi, dường như có thể lan đến tận trời biển bao la. Cỏ hai bên mộ đã cao nửa người. Thái Mãn Tâm nhổ từng cây một, sau đó ngồi khoanh chân. Cô mang theo guitar, ôm trước ngực, áp vào cần đàn, dường như cách anh rất gần.

“Vốn dĩ em không hề hiểu anh, có lẽ giống như anh nói 0.1% cũng không. Nhưng vì anh, cuộc đời của em hoàn toàn thay đổi. Nói cách khác, những gì em trải qua mới được coi là cuộc đời của em. Gặp được anh chỉ là một sự trùng hợp. Khi anh không còn trên thế giới này nữa, dường như chúng ta mới không rời xa nhau. Em đã trải qua một quá trình từ yêu sâu đậm đến bị tổn thương, từ chia tay đến bình tâm. Nhưng nghĩ kỹ lại, phần lớn đều là trong những lúc không có anh. Em thật sự đã từng rất yêu anh, yêu tới mức có thể từ bỏ bản thân. Nhưng khi không có anh, em phải học cách chấp nhận sự thật này, giống như biết bao nhiêu người yêu nhau nhưng phải xa nhau, em phải học cách đối diện với những ngày tháng cô đơn sau khi chia tay. Em học cách không nghĩ nhiều, nếu anh vẫn còn bên cạnh em, liệu có cùng em đánh đàn ca hát hay không; không nghĩ liệu anh có đưa em ra biển đánh cá không; không nghĩ liệu anh có cùng em về Bắc Kinh, uống rượu ăn lẩu trong những ngày tuyết rơi trắng trời không... Em đã cố gắng để không nghĩ đến những điều đó. Bởi vì cho dù có nghĩ thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật. Nhưng...”.

“Anh có bao giờ oán hận lão quái không? Em biết đó không phải là lỗi của anh ấy. Nhưng anh có thể không hận anh ấy, còn em có thể không? Ðiều này đối với anh, đối với em, đối với tất cả những gì đã xảy ra trước đây có phải là một sự phủ định hay phản bội không?”.

Gió mát từ biển thổi vào, mang lại cảm giác ấm áp khiến người ta an lòng. Gió thổi bay những sợi tóc trước trán, để lộ vết sẹo mờ mờ bên tóc mai.

Về đảo Lệ, bà Lục hỏi cô đi đâu.

“Cháu đi thăm một người bạn cũ”.

“Vì sao lão quái không đi cùng cháu? Lâu lắm không nhìn thấy nó rồi”.

“Anh ấy có chuyện phải rời khỏi Đồng Cảng, có thể rất lâu sẽ không về”.

“Lão quái là một đứa rất tốt!... Thực ra A Mai thích lão quái. Lúc nó cùng A Hải và lão quái đến Ðồng Cảng bà đã biết rồi”. Bà Lục áp sát vào tai cô khẽ nói giống như một đứa trẻ tiết lộ bí mật: “Có điều, người mà lão quái thích là Mãn Tâm”.

“Bà...”.

“Cháu cũng thích lão quái đúng không?”.

Thái Mãn Tâm lắc đầu.

“Là không thích hay không biết?”. Bà Lục mỉm cười hiền từ rồi nói đùa: “Đã rất lâu rồi Mãn Tâm không bảo bà kể chuyện của A Hải nữa”.

Thái Mãn Tâm đứng trong đại sảnh của nhà nghỉ, nhắm mắt, dường như có thể ngửi thấy mùi thơm của bánh dứa úp. Lúc nào anh cũng rất kiên nhẫn, mỉm cười vui vẻ. Lúc mình cần, anh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh mình. Anh ấy lựa chọn ra đi khi vết thương chưa lành hẳn, vẫy tay tạm biệt qua cửa sổ, để lại một cái bóng mờ nhạt khuất xa dần.

Cô không biết mình có thích người này không, có thể tĩnh tâm cùng anh nói chuyện trước đây được không. Nhưng cô hiểu rất rõ mình không hy vọng đây là lần từ biệt cuối cùng của cả hai.

Thái Mãn Tâm biết tên đoàn tình nguyện mà Tề Dực tham gia, thỉnh thoảng có một, hai tấm ảnh tập thể trên trang web của họ. Tề Dực cắt tóc ngắn, ở đất nước nhiệt đới sáu mươi độ vĩ bắc, da anh đen hơn, giống hệt đứa trẻ Thái Lan bên cạnh. Tất cả mọi người đều tươi cười dưới ánh nắng, bóng bị thu nhỏ thành những chấm nhỏ dưới chân. Cô không biết Tề Dực có thể lên mạng nhận email hay không nhưng vẫn gửi một bức thư, chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi: “Thời tiết oi bức, giữ gìn sức khỏe”.

Một tuần sau Tề Dực mới trả lời, nói rằng mình đã kết thúc nhiệm vụ ở tỉnh Phang Nga[1], sẽ tiếp tục xuống phía nam, đi qua các tỉnh ở phía nam như Krabi, Trang, Hat Yai, Yala[2] đến phía bắc Malaysia và đến Singapore, từ đó bay về Hồng Kông. Nếu tất cả thuận lợi, có thể một tháng sau sẽ đi qua Đồng Cảng.

[1] Phang Nga (Tiếng Thái) là một tỉnh miền nam Thái Lan, bên bờ biển Andaman.

[2] Các địa danh ở Thái Lan.

Anh không nói có gặp nhau không. Thái Mãn Tâm cũng không biết sẽ phải mở đầu như thế nào.

Mùa mưa, tiếng gió cũng nức nở.

Tầng mây cuồn cuộn che lấp những cơn gió mát dịu cuối xuân đầu hạ. Nhưng đất trời tràn đầy sức sống, tất cả lại như mới sau khi được mưa bão gột rửa sạch sẽ.

Kết thúc

Gần đến cuối năm, miền nam Thái Lan lại xảy ra nhiều vụ xả súng, tình hình căng thẳng, trong số những người gặp nạn có cả những thương nhân Trung Quốc làm việc ở đó. Các đài truyền hình và trang web thì nhau đưa tin. Chính phủ Thái Lan cho biết đây là sự kéo dài tình trạng căng thẳng ở Thái Lan chứ không phải nhắm vào đối tượng cụ thể. Tình hình trị an ở Yala, Pattani, Narathiwat vẫn chưa được khống chế. Thái Lan quyết định kéo dài tình trạng khẩn cấp ở khu vực này. Sau đó đại sứ quán Trung Quốc ở Thái Lan đặc biệt nhắc nhở công dân Trung Quốc, cố gắng tránh đến khu vực xung đột. Nếu thật sự cần thiết thì nên đề cao ý thức phòng bị, cẩn thận, chú ý an toàn.

Đã nửa tháng Tề Dực không trả lời email rồi.

Ðào Ðào gọi điện hỏi có phải Tề Dực vẫn ở Thái Lan, sau đó lo lắng nói: “Nếu chị Mãn Tâm cũng không có tin tức của anh ấy, vậy thì chắc chắn anh Tề đã xảy ra chuyện rồi, không có chuyện anh ấy không liên lạc với chị, phải làm thế nào bây giờ? Cái đuôi vừa đến thăm em đã mang đến tin xấu thế này, đúng là không may mắn”.

“Tôi không nói anh ta xảy ra chuyện, chỉ nói gần đây Thái Lan không ổn định, hình như anh Tề cũng ở bên đó. Chỉ có cô là nói những lời không may mắn thôi!”. Đầu dây bên kia vang lên tiếng cằn nhằn của Hà Thiên Vĩ. Anh ta cướp điện thoại và nói: “Ai bảo anh ta thích làm anh hùng chạy đến đó. Có điều thực ra anh ta cũng không đáng ghét... Mãn Tâm, em không muốn thăm dò tin tức của anh ta sao?”.

Thật sự em không định tạm biệt cậu ấy sao? Em không sợ sau này sẽ không còn gặp lại sao?

Lời nói của chị Trinh vang lên bên tai, Thái Mãn Tâm thấy nhói đau trong lòng, gửi cho Tề Dực hai bức thư, anh không trả lời. Trên ti vi cũng không có tin gì mới. Cô gọi điện đến đại sứ quán Trung Quốc ở Thái Lan, họ nói: “Trong danh sách những người thiệt mạng không có người này. Nhưng cũng có khả năng số liệu có liên quan ở khu vực xa xôi ở miền nam không đầy đủ. Cô hãy liên hệ với tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở Songkhla[1]”.

[1] Songkhla là thành phố phía nam Thái Lan, gần biên giới Malaysia.

Tổng lãnh sự quán bận xử lý hậu sự của một số công dân Trung Quốc, đợi hai ngày cuối cùng tìm được người phụ trách. Anh ta cũng không có thông tin chính xác, chỉ nói: “Có thể anh ta đã đi theo tổ chức quốc tế. Nếu không phải mất hộ chiếu hoặc nhập cư trái phép thì cũng không chủ động liên hệ với lãnh sự quán chúng tôi. Còn về danh sách những người thiệt mạng, chúng tôi cần phải đối chiếu với sở cảnh sát các tỉnh, bệnh viện và tổ chức từ thiện”.

Thái Mãn Tâm nhớ tới trên trang web tình nguyện đã từng nhắc tới mấy trường học, trong đó có một trường ở Songkhla. Thế nên tìm số điện thoại rồi gọi sang, được biết đoàn người vẫn ở Thái Lan. Thái Mãn Tâm lấy được số điện thoại di động của người phụ trách. Người nghe điện thoại nói tiếng Anh giọng Đức:

“Dực? Tôi không biết đó là ai. Cô có biết tên tiếng Anh của anh ta không?”.

“Anh ấy là người Trung Quốc, trong đoàn của anh có người Trung Quốc không?”.

“Ok, tôi biết rồi, cô chờ chút”.

Thái Mãn Tâm thở phào nhẹ nhõm. Anh không sao, anh đang ở đầu dây bên kia. Nhưng phải nói gì đây? Cô bắt đầu căng thẳng vô cớ.

“Alo, xin hỏi ai đấy?”. Là giọng của một người đàn ông lạ, nói tiếng Quảng Ðông.

“Tôi... tôi là bạn của Tề Dực”.

“Ồ, họ nghe nói tìm người Trung Quốc nên đưa điện thoại cho tôi. Tề Dực à, bây giờ anh ấy đang ở trong bệnh viện ở Singapore”.

“Sao anh ấy lại nằm viện?”. Thái Mãn Tâm lo lắng hỏi.

“Hai hôm trước nhà trường tổ chức thi đấu bóng đá thì xảy ra ném bom. Tề Dực vì bảo vệ hai đứa nhỏ nên bị đám đông đè ở dưới. Vốn dĩ vết thương ở tay của anh ấy mới hồi phục không lâu, dây chằng bị tổn thương, gãy xương. Chờ một chút, tôi nói cho cô biết số điện thoại bên ấy... Alo, cô vẫn đang nghe chứ? Alo, alo?”.

Nghe những câu hỏi của đối phương, Thái Mãn Tâm đã nghẹn ngào không nói nên lời.

Ở cửa sông Selangor[2] cách Kuala Lumpur[3] hai tiếng đồng hồ ngồi xe là rừng ngập mặn um tùm.

[2] Là một trong ba con sông lớn nhất của Malaysia.

[3] Kuala Lumpur là thành phố lớn nhất và là thủ đô của Malaysia.

“Mấy năm nay rất nhiều cây rừng nguyên sinh bị chặt phá, thay vào đó là những cây kinh tế như dừa, cọ, khai thác đất đai không có kế hoạch, không có lợi cho sự sinh tồn của đom đóm. May mà chính quyền đã bắt đầu hiểu rằng phải bảo vệ môi trường sinh thái, bây giờ những thuyền có động cơ không được vào vùng sông này nữa. Chúng tôi cũng đang hợp tác với Viện Nghiên cứu rừng Malaysia, xem xem làm thế nào để bảo vệ đom đóm và nơi cư trú của các loài chim”. Một người bạn giới thiệu.

“A Kiên nói về nơi này với em, em liền nghĩ nên để anh đến xem”. Tề Dực và Thái Mãn Tâm ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, một con đom đóm nhỏ bé bay vào trong thuyền, nhảy múa không chịu bay đi. Anh ngừng một lát rồi nói: “Thị trấn Bạch Sa của A Hải trước đây có lẽ cũng như thế này”.

“Sau này thị trấn Bạch Sa và Đồng Cảng cũng sẽ thế này”. Cô khẽ mỉm cười.

Cuối cũng Thái Mãn Tâm đã nhìn thấy rừng ngập mặn ở cửa sông. Mặc dù đang ở một đất nước xa xôi nhưng cảnh tượng giống như mơ trước mắt khiến cô tin rằng cuộc sống có thể tươi đẹp hơn sự tưởng tượng của con người.

Trời tối dần, mặt trăng chỉ là một đường cong mờ nhạt sau bóng cây. Ðàn đom đóm sáng sáng tối tối càng lúc càng đông. Trong đêm tối yên tĩnh, nghe rõ tiếng nước chảy róc rách. Chiếc thuyền rẽ ngoặt, trước mặt là ánh sáng lấp lánh, dường như nối với ngân hà. Đi men theo dòng sông yên tĩnh là có thể đến được chân trời.

Bạn đang chờ đợi người thương hay đang đi tìm ý nghĩa của cuộc sống?

Bạn vẫn còn quá khứ không thể thoát ra được hay cảm thấy sợ hãi vì tương lai mơ hồ?

Trái tim bình lặng giống như bùn lầy đục ngầu chảy qua lớp cát tráng mịn, qua nhiều tầng lọc rửa, tách bỏ những tức giận, sợ hãi và hụt hẫng, tất cả lại trở về với dáng vẻ thuần khiết, trong sáng ban đầu.

Trải qua một hành trình dài, cuối cùng đã nhìn thấy cầu vồng và lại một lần nữa có được sức mạnh của ước mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.