Dựa Vào Lão Tử Là Công

Chương 20




Sau khi cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên bỏ qua tiếng kêu của trợ lý: “Lục tổng”, giơ tay lên, chặn một chiếc taxi, ngồi xuống, để lại cho trợ lý một câu: “Cậu đi về phòng lấy đồ đạc”, sau đó liền nói với tài xế: “Đến sân bay.”

Trợ lý đứng ngoài xe, vẻ mặt lo lắng lại hô một tiếng: “Lục…”, chỉ là âm cuối còn chưa phát ra, đèn sau của taxi đã nháy lên một cái, xe khởi động, chạy vào trong dòng xe cộ.

Trợ lý chà chà chân, có chút bất đắc dĩ nắm lấy tóc của mình, quay đầu nhìn thoáng qua khách sạn ở đằng dau, sau cùng phải lấy ra điện thoại di động, gọi Vương Tổng qua đây, nói tối hôm qua không hiểu sao Lục Cẩn Niên lại bận,…

-

Trên đường đến sân bay, Lục Cẩn Niên lấy ra điện thoại gọi cho Kiều An Hảo mấy cuộc, vẫn không có người nghe máy, sau đó anh lại gửi cho cô mấy tin nhắn, cũng không có trả lời.

Có thể là bị những tin tức vừa nghe thấy làm ảnh hưởng, trong trực giác của anh nhận thức rõ ràng Kiều An Hảo đã biết chuyện của Hứa Gia Mộc.

Cô không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn, có phải là đang trốn ở một xó xỉnh nào đầy rồi vụng trộm khóc hay không?

Lục Cẩn Niên vừa nghĩ đến đây, cả người lại bắt đầu đứng ngồi không yên, hận không thể có được bản lãnh dịch chuyển tức thời giống như mấy nhân vật trong tiểu thuyết, lập tức bay đến bên cạnh Kiều An Hảo.

Đến sân bay, trả tiền rồi xuống xe, sau khi đăng ký thủ tục, qua cửa an ninh,… làm xong mấy bước này, dường như Lục Cẩn Niên mới có thể bình tĩnh đi chút ít.

Vẫn đợi cho đến lúc máy bay cất cánh, nhìn qua cửa kính của máy bay, Hongkong như biến thành ngọn đèn dầu, khi anh nghe được mấy chuyện đó trên bàn cơm, tâm tình phẫn nộ hỗn loạn, lúc này mới có xu hướng chuyển biến.

Anh rõ ràng là ôm tâm lý muốn tốt cho cô, liền trốn tránh cô chạy đến tận Hongkong, nhưng lại không nghĩ tới đến đây rồi chỉ nghe được tin tức xấu của cô.

Cho tới bây giờ anh đều không nghĩ đến mình sẽ làm anh hùng, nhưng là anh vẫn luôn muốn bảo vệ cho Kiều An Hảo không bị bất cứ tổn thương gì.

Anh biết, có lẽ lúc này, Kiều An Hảo chắc cũng không biết Hứa Gia Mộc đã có người khác, đây là do anh tự suy đoán, rồi lại tự lo lắng, nhưng mặc kệ cô vó biết hay không, anh cũng muốn trở về.

Bởi vì anh không muốn lúc cô đối mặt với thời điểm tuyệt vọng nhất, lại chỉ có một mình.

Cho nên anh rất muốn nhanh chóng đến bên cạnh cô, chia sẽ khổ sở với cô, giúp cô vui vẻ lên.

Sau hai giờ, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh.

Lúc này đã là đêm khuya, Bắc Kinh đang mưa to, Lục Cẩn Niên xuống máy bay liền đi thẳng đến trạm chờ xe taxi, người xếp hàng đông, anh vừa xếp hàng vừa gọi điện thoại cho Kiều An Hảo, mãi đến khi di động của anh hết pin, Kiều An Hảo vẫn chưa nghe điện thoại.

Lục Cẩn Niên lo lắng như trong lòng đang có lửa đôt, sau cùng trực tiếp rời hỏi hàng chờ, chạy ra ngoài sân bay, đi vào trong cơn mưa.

Một thoáng chốc, quần áo trên người anh đã ướt đẫm, sân bay ở sau lưng, mới cách khoảng một đoạn, phía sau lưng anh cũng có mồ hôi rồi, cùng với mưa hòa chung vào nhau.

Rất không dễ dàng gì mới nhìn thấy một chiếc xe ở xa, Lục Cẩn Niên không chút so dự ngoắc tay lại, ngồi xuống, nói địa chỉ của Cẩm Tú viên.

Xe đến Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên trả tiền, liền đi về phía biệt thự của Hứa Gia Mộc, trong lòng vô cùng bất ổn giơ tay lên, liên tục ấn chuông cửa.

-

Kiều An Hạ vừa khóc vừa lăn qua lăn lại náo loạn một lúc lâu, sau mới yên tĩnh trở lại, dưới sự trợ giúp của phục vụ ở Kim Bích Huy Hoàng, Kiều An Hảo mới kéo được cô lên xe, đưa cô về chỗ ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.