Đứa Nhỏ Của Frisco (Frisco's Kid)

Chương 49: Thượng tá bênh vực người mình




Chuyển ngữ: Lệ Lâm.

“……đạo sinh tồn của ta, chỉ có như thế.”

Mai Tử Thất sâu kín thở dài một tiếng, lại cười nói: “Ăn nhờ ở đậu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, thật là làm nhục ngươi. Chẳng qua là hiện nay, Úy Trì sơn trang đã không còn là nơi sống yên ổn của ngươi. Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ.”

Địch Tú bỗng nhiên nở nụ cười, trong vẻ mặt có nét bướng bỉnh, một đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

“Úy Trì sơn trang há lại cho người khác họ đắc thế, trang chủ muốn diệt trừ ta chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Tiên sinh nghĩ xem, ta là người ngồi chờ chết sao?”

Mai Tử Thất khẽ nhíu mày, trầm mặc không nói.

“…… Đêm đó, cho dù nhị tiểu thư không trộm ‘Trấn hồ’, ta cũng sẽ làm như vậy. Ta đoạt ‘Trấn hồ’ về, lại cố ý để cho nhị tiểu thư chạy, rồi đem người bên người giết hết……” Thanh âm Địch Tú lạnh lẽo vô cùng, “‘Thiên hồ’ bị phá huỷ, liền có thể đoạn tuyệt căn cơ của Úy Trì gia. Ta mở ‘Trấn hồ’ ra, cũng không nghĩ……”

Mai Tử Thất thấy hắn đột nhiên trầm mặc, mở miệng hỏi: “Cũng không nghĩ cái gì?”

Ánh mắt Địch Tú có vẻ mê mang, lắc lắc đầu, cũng không trả lời.

Mai Tử Thất hơi suy nghĩ, nói: “Ta nếu không đoán sai, là ‘Thiên hồ’ thi triển chú thuật, che tâm trí của ngươi.”

Địch Tú lại hỏi: “Tiên sinh, lúc tâm trí của ta bị phong, là người như thế nào?”

Mai Tử Thất cười nói: “Ngươi chính là ngươi, có gì khác đâu.”

Địch Tú mỉm cười, không nói chuyện, chỉ yên lặng uống rượu.

Mai Tử Thất thấy hắn như thế, cũng không hỏi nữa.

Hai người lại uống một lát, Mai Tử Thất dừng chén, đứng dậy, cười nói: “Địch tổng quản ngàn chén không say, bội phục bội phục. Kẻ hèn tửu lượng kém, không thể phụng bồi.”

Địch Tú hơi hơi gật đầu, coi như là trả lời.

Mai Tử Thất bước đi, lại nghĩ đến cái gì, xoay người trở về, nhéo nhéo hai má Địch Tú.

Địch Tú ngước mắt nhìn nhìn hắn, cáu một câu: “Đau.”

Mai Tử Thất nở nụ cười, cũng không nói nhiều, xoay người đi.

Địch Tú đưa mắt nhìn hắn rời đi, một mình tiếp tục uống rượu. Quanh mình trăng thanh gió lạnh, càng tăng cảm giác tịch liêu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, rượu đã cạn, lúc này, chợt nghe tiếng nói mềm mại ngọt ngào vang lên, xa xa gọi hắn:

“Địch Tú.”

Hắn ngước mắt, chỉ thấy Úy Trì Minh Nguyệt từ con đường nhỏ trong rừng chạy chậm mà đến. Nàng mặc bạc sam màu thiên thanh, bên ngoài khoác áo lông trắng, tóc đen chưa buộc, càng có vẻ thanh lệ thoát tục, bồng bềnh như tiên.

Úy Trì Minh Nguyệt vốn ban đêm ngủ không được, muốn đi đến lều của Địch Tú xem hắn. Đã thấy hắn không ở đó, vừa muốn sai người tìm kiếm, lại vừa lúc gặp gỡ Mai Tử Thất. Mai Tử Thất dặn nàng gây ít tiếng động một chút, miễn kinh động đến Vương gia. Nàng liền kêu vài tỳ nữ, cùng nàng phân công nhau tìm kiếm.

Nay, nhìn thấy Địch Tú, nàng cuối cùng cũng yên lòng. Nàng chạy đến trước mặt hắn, thở gấp nói: “Cuối cùng đã tìm được ngươi……” Nàng nhìn đến bầu rượu, nhíu mày, nói: “Rượu ở đâu ra thế?” Nàng vươn tay kéo hắn, nói, “Theo ta trở về.”

Địch Tú liếc nhìn nàng một cái, lại tiếp tục ôm bầu rượu, không chịu động đậy.

Úy Trì Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, đã thấy Địch Tú sắc mặt ửng hồng, hai tròng mắt ngập nước, hô hấp dồn dập, da thịt nóng lên, nghiễm nhiên là đã say rượu. Nàng càng bất mãn, một phen đoạt bầu rượu của hắn, nói: “Vết thương của ngươi còn chưa lành, không được uống!”

Địch Tú cầm cổ tay nàng, nói: “Đưa ta!”

Giọng nói của hắn nén giận, ngữ điệu lạnh như băng, không giống thưòng ngày, làm cho Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng cả kinh, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp.

Địch Tú thấy nàng như thế, thoáng thanh tỉnh, hắn hạ mắt, không biết như thế nào cho phải.

Lúc này, Úy Trì Minh Nguyệt vươn tay, một phen đẩy tay hắn ra. Nàng phẫn nhiên (phẫn nộ, đột nhiên) giơ bầu rượu lên, đem tàn rượu uống một hơi cạn sạch. Nàng ngày thường chỉ uống rượu ngọt, nay rượu này vị cay độc, xuyên qua cổ họng, vị nóng nhập vào phế phủ. Nàng ho khan vài tiếng, mặt đỏ ửng.

Nàng ném bầu rượu, lau môi, hừ một tiếng, nói: “Hiện tại không còn rượu, xem ngươi còn muốn như thế nào nữa.”

Địch Tú hơi hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn nàng.

Nàng đứng gần như vậy, chỉ cần vươn tay, là có thể chạm đến. Lúc trước, nàng ngay cả nhìn cũng không liếc hắn một cái, nhưng hôm nay, hắn đã phản chiếu trong ánh mắt nàng. Mới ngắn ngủn mấy tháng, bọn họ từ người xa lạ đến như hình với bóng. Nàng cao ngạo tự phụ ra sao, lại giúp hắn bưng trà rót thuốc, thay hắn lo lắng quan tâm. Còn có, đôi môi kia……

Áy náy thương tiếc, sao lại đến nước này? Hắn có thể tin sao? Nàng thật sự thích hắn……

Hắn nghĩ đến đây, trong lòng rung động, ý nghĩ nóng lên. Hắn một tay kéo nàng vào trong lòng, thật sâu hôn xuống.

Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc, nhưng chỉ một chút. Vẫn là lực đạo cường ngạnh như vậy, hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể nóng hổi. Hắn ngày thường trầm tĩnh, giờ phút này lại hóa thành mãnh liệt, giống như phải đốt sạch nàng. Nàng tim đập như điên, đầu óc hỗn loạn, không thể suy nghĩ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tay nắm lấy quần áo hắn, ngây ngốc đáp lại hắn.

Địch Tú phát hiện nàng thuận theo, mọi nghi hoặc mới vừa rồi không còn sót lại chút gì. Nhất thời ý loạn tình mê, làm cho hắn vô tâm đi so đo nàng thiệt tình hay giả ý. Nàng đang ở trong lòng hắn, chẳng lẽ còn không đủ hay sao?

Hắn trì hoãn càn rỡ của mình, đem bá đạo giữ lấy đổi lại dịu dàng khẽ hôn. Nàng ở trong lòng, nhu nhược như nước. Tinh tế thở nhẹ, từ trong miệng nàng tràn ra, trêu chọc tiếng lòng của hắn.

Hắn hôn nhẹ nhàng xuống, dừng trên cổ non mềm của nàng. Tay hắn ở trên lưng nàng chậm rãi vuốt ve, dưới áo khoác, quần áo của nàng đơn bạc, như không có gì. Hắn thậm chí có thể cảm giác được, da thịt của nàng mát lạnh, nhẵn nhụi như tơ……

Cảm giác xa lạ như vậy, làm cho nàng nhíu mày, run nhè nhẹ.

Hắn phát hiện nàng run run, phục hồi tinh thần lại, đẩy nàng ra.

Chỉ thấy mặt nàng ửng hồng, đôi mắt mờ sương, như đang say rượu. Áo khoác của nàng đã bị cởi xuống, vạt áo hé mở, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh. Trên da thịt trắng nõn, vẫn còn nét hồng nhạt mờ mờ.

Hắn lại sinh kinh hoàng. Hắn vốn định thăm dò, cũng không nghĩ, thì ra nàng đối với hắn, là rượu mạnh. Vừa chạm đã say, thử một lần liền nghiện……

Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, lẳng lặng nở nụ cười. Nàng vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm hắn.

Giọng nói của nàng mang theo vẻ e lệ, vang lên bên tai hắn: “Chúng ta thành thân đi.”

Một câu, chớp mắt trong lòng hắn kích khởi kinh đào hãi lãng. Nhưng hắn lại không tin những gì mình nghe được, kinh ngạc không dám đáp ứng.

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, giọng nói càng mềm ngọt, nàng vùi đầu ở cổ hắn, lại cúi đầu lập lại một lần:

“Chúng ta…… thành thân đi……”

Kinh hãi cùng lo sợ nghi hoặc dần dần biến thành vui mừng. Thật tình giả ý, đã không còn trọng yếu nữa. Hắn vươn tay, ôm nàng vào trong ngực, cười lên tiếng: “Được.”

……

Sáng sớm ngày thứ hai, hắn ở trong doanh trướng tỉnh lại, rượu, làm cho hắn hơi có chút hoảng hốt. Hắn nhớ lại lời nàng nói qua, trong lòng vừa ngọt ngào lại buồn thương. Nhất thời lại hối hận vì mình uống quá nhiều, thần trí mê man, không thể xác định đó là cảnh trong mơ, hay là sự thật……

Lúc hắn đang sầu lo, một đám người hầu vén màn vào, chia đứng hai bên doanh trướng. Úy Trì Minh Nguyệt đỏ mặt đi vào, cũng không tiến lên, chỉ cúi đầu đứng ở một bên.

Chỉ nghe một trận cười sang sảng, Nam Lăng Vương đi nhanh mà vào. Mai Tử Thất đi theo phía sau hắn, cười sâu xa.

Mắt thấy Nam Lăng Vương đi đến bên giường, Địch Tú vội vàng ngồi dậy.

“Hừm, có thương tích trong người, đứng lên làm cái gì.” Nam Lăng Vương nhẹ nhàng ấn bờ vai hắn, lại cười nói.

Địch Tú có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được yêu chiều mà kinh sợ), không khỏi ngước mắt nhìn Mai Tử Thất một cái.

Mai Tử Thất lại cười, gật gật đầu.

Địch Tú càng không hiểu, lại nghe Nam Lăng Vương nói: “Mai tiên sinh, bệnh của hắn ngươi có thể trị được không?”

Mai Tử Thất lập tức ôm quyền, hành lễ nói: “Vương gia yên tâm, tâm trí Địch tổng quản ít ngày nữa liền có thể khôi phục.”

“Ha ha ha, tốt.” Nam Lăng Vương lại vỗ vỗ bả vai Địch Tú, nói, “Nếu không thể kiến công lập nghiệp, chẳng phải ủy khuất Nguyệt nhi của ta sao.”

Hắn cười nhìn Địch Tú, lại nói: “Còn có chính là thân phận tổng quản Úy Trì sơn trang này không tốt, đợi bổn vương sai người đi hỏi Úy Trì Tư Nghiễm cho ngươi tới, việc này liền càng thỏa đáng.”

“Tiện thể còn phải bỏ hôn sự của hắn cùng Úy Trì nhị tiểu thư mới được.” Mai Tử Thất mỉm cười nhắc nhở.

“Đây là đương nhiên.” Nam Lăng Vương gật gật đầu, nói với Địch Tú, “Bổn vương xuất môn vội vàng, cũng không đem theo vật quý gì. Nhưng liệt mã hôm qua ngươi chế phục, chính là lương câu khó có được, nay thuận tiện làm lễ gặp mặt, cho ngươi.”

Nam Lăng Vương dứt lời, quay đầu nói với đám người hầu: “Truyền khẩu dụ của bổn vương, ‘xuân sơn phóng săn’ hôm nay ngừng. Phân phó người bên ngoài, dẹp đường hồi phủ!”

Mọi người cùng “dạ” một tiếng.

Nam Lăng Vương cười, dẫn đám tôi tớ, lại hấp tấp đi ra khỏi trướng.

Địch Tú ngơ ngác ngồi ở trên giường, vẻ mặt lo sợ nghi hoặc.

Lúc này, Úy Trì Minh Nguyệt đi đến bên người hắn, mang theo một chút e lệ, mở miệng nói: “Chàng…… Chàng lại nghỉ ngơi một lát đi, đợi khi khởi hành, ta tới tìm chàng.”

Nàng dứt lời, cúi thấp đầu, ra khỏi doanh trướng.

Trong trướng, chỉ còn Địch Tú cùng Mai Tử Thất.

Mai Tử Thất cười vui thích, chắp tay thi lễ nói với Địch Tú: “Chúc mừng.”

Địch Tú lại dần dần nhíu mày, nói: “Tại sao có thể như vậy……”

“Ha ha, hữu tình nhân sẽ thành quyến thuộc, chẳng phải tốt sao?” Mai Tử Thất cười nói.

Địch Tú ngước mắt, nhìn hắn, “Ngươi sẽ đem cháu ngoại gả cho một ngốc tử hai bàn tay trắng sao?”

“Đương nhiên sẽ không.” Mai Tử Thất đáp không chút do dự, hắn chỉ tạm dừng, lại cười nói, “Nhưng nếu ngốc tử này tướng mạo đường đường, văn võ song toàn, ít ngày nữa sẽ khôi phục, vậy thì khác nha.”

Địch Tú nhíu chặt mi, giọng lạnh lùng nói: “Buồn cười.”

Mai Tử Thất cười lắc lắc đầu, lại nói: “Vậy nếu cháu ngoại thương yêu nhất năn nỉ một đêm, thì sao nào?”

Địch Tú nghe vậy, nhíu mày trầm mặc.

Mai Tử Thất nói: “Ta đã nhìn Minh Nguyệt lớn lên, mặc dù nó được nuông chiều từ bé, cũng không phải là người tùy hứng lỗ mãng. Nếu không phải tình cảm chân thành, sẽ không dễ dàng hứa hẹn chung thân.” Hắn cười nhìn Địch Tú, “Ngươi dù chưa từng hy vọng xa vời, nhưng nay kết quả này, chẳng lẽ không tốt sao?”

Địch Tú trầm mặc một lát, trong vẻ mặt dần dần sinh khiếp sợ. Tay hắn gắt gao nắm chặt, bởi vì dùng sức, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

“Tiên sinh…… đêm đó ta mở ‘Trấn hồ’ ra, gặp được ‘Thiên hồ’……” Địch Tú bỗng nhiên mở miệng, nói chuyện hoàn toàn không liên quan.

Mai Tử Thất không hiểu, chăm chú lắng nghe.

“Hồ ly kia lợi hại phi thường, không phải người phàm nhân có thể tổn thương nó…… Được thoát ra, nó hỏi ta muốn cầu vật gì……” Ánh mắt Địch Tú dần mờ mịt.

“Ngươi muốn cầu vật gì?” Mai Tử Thất nhíu mày, hỏi một câu.

Địch Tú nhắm mắt, thanh âm ẩn ẩn tia hối hận áy náy, buồn bã nói:

“Ta muốn có được Úy Trì gia tứ tiểu thư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.