Đứa Nhỏ Của Frisco (Frisco's Kid)

Chương 2: Tai bay vạ gió




Với sự chăm chỉ của Mộ Khanh, các loại hoa quả rất nhanh đã nẩy mầm, hơn nữa còn sinh trưởng rất tốt. Sắp đến hoa kỳ, Mộ Khanh cùng người làm tỉa cành cắt lá, hi vọng sẽ có những đóa hoa đẹp nhất, mùi hương ngọ ngào nhất để ủ ra loại mật hoa tốt nhất.

Một ngày cũng như vậy, đột nhiên người làm vốn đanng phụ việc chăm sóc hoa bỗng nhiên chạy về nhà la lớn ‘phu nhân, không ổn rồi, lão gia đang đánh nhau với người ta, bọn họ kéo đến mấy người, chúng ta đánh không lại bọn họ ah”

Nghe vậy, A Sơ vội bỏ việc trong tay chạy ra ngoài, vừa đi vừa hỏi “xảy ra chuyện gì?”

Người làm sốt ruột nói “có người muốn thu mua đất, đến chỗ chúng ta thì lão gia nói không bán. Người kia khin thường lão gia thành thật liền nói lời vũ nhục còn động thủ nữa”

Khi A Sơ đến nơi thì trận ẩu đả cũng chấm dứt, Mộ Khanh lảo đảo đứng đàng kia, trên mặt bị sưng mấy chỗ. A Sơ hung tợn trừng mắt với đám người kia, tính đỡ lấy Mộ Khanh trước nhưng dường như lúc này hắn bị kích thích, cứ căm giận nhìn đám người kia chằm chằm, không chịu đi.

Đột nhiên có người hô lên “ Cổ lão gia và tiểu thư đến”

Mọi người lập tức giãn ra, chừa chổ cho một nam nhân béo mập cùng một nữ nhân tròn trịa đi tới. A Sơ chăm chú nhìn thì ra nữ nhân kia chính là người đã cùng nàng tranh giành Mộ Khanh ở ngã tư đường.

Cổ lão gia mập mạp, vẻ mặt hiền từ hỏi “Thanh Thanh, các ngươi biết nhau”

Béo nữ nhân tên Cổ Thanh Thanh gật đầu, trâm cài trên tóc lúc la lúc lắc lẫn lộn với nhau mà nàng không phát hiện, say mê nháy mắt với Mộ Khanh, cười đáp “cha, chúng ta đương nhiên biết nhau, còn là quan hệ không bình thường. Hay là người xem bên kia trước đi, chỗ này để ta giải quyết”

Vì muốn tranh thủ thời gian, Cổ lão gia liền đồng ý “nhất định phải mua được chỗ này”

Cổ Thanh Thanh tự tin cười cười “Phụ thân yên tâm!”

Cổ đại lão gia dẫn hai người đi rồi, Cổ Thanh Thanh tiến lên, vẫy vẫy khăn tay hồng phấn, cao giọng nói “đúng là oan gia ngõ hẹp nha, sao, không phải ngươi là đại phú bà sao? sao mua mỹ nam tử về lại bắt hắn trồng cây, thật đáng tiếc” khóe mắt liếc nhìn Mộ Khanh, cợt nhả “nếu ngươi theo ta, ta sẽ cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, không phải chịu khổ như vậy. Hối hận chưa? Nếu hối hận thì mau cầu xin ta, ta có thể mua người về mà hảo hảo yêu thương”

Vì chuyện mua bán, Mộ Khanh đã tức giận không ít, dùng sức phun nước miếng “phi, ta không hối hận. Nhà này là của ta. Ta ở trong nhà của mình thì có gì phải hối hận”

Cổ Thanh Thanh cắn cắn đôi môi đỏ mọng “đúng là nam tử cương liệt, có khiêu chiến’ bàn tay mập mạp vậy một cái, gọi mấy nam nhân “đến, bắt nam nhân này về”

Dứt lời, mấy người kia liền xông lên, kéo lấy Mộ Khanh, đám người A Sơ thế đơn lực bạc, bị đánh không nhẹ. A Sơ phẫn nộ nói “ban ngày ban mặt, ngươi dám cướp người sao?”

Cổ Thanh Thanh gỡ trâm cài trên tóc, bứt đứt mấy sợ tóc quấn quanh, cau mày, đắc ý nói “ta thích cướp đó, thì sao? ngày đó ngươi làm ta mất mặt ở trên đường, hại ta không dám ra ngoài suốt nửa tháng. Bây giờ ta không sợ, người chung quanh đều đã bán cho cha ta, tương đương là người của ta, ai dám nói nhiều. Ta cướp đó, thì sao?nếu ngươi bán chỗ này cho ta, ta sẽ thả hắn, nếu không…đêm nay hắn là của ta, hahahaha”

A Sơ nói “ngươi ở bên ngoài bắt cóc dân nam, cha mẹ ngươi biết không?”

Cổ Thanh Thanh đáp “hừ, ta lớn rồi, cha mẹ ta quản việc sinh hoạt cá nhân của ta làm gì? Dù sao ta cũng không muốn gả cho người, tìm vài mỹ nam tử đến hầu hạ ta thì có gì không tốt chứ. Hahahah”

Yên lặng dồn khí đan điền, A Sơ cảnh cáo “ta sẽ không giao hắn cho ngươi, nếu ngươi không thả người, ta sẽ không khách khí”

Cổ Thanh Thanh cười lớn tiếng, đưa ngón tay to như quả chuối nhéo lên mặt Mộ Khanh, tà nghễ liếc nhìn A Sơ, cao thấp đánh giá nàng “tốt, ta thích nhất người không khách khí với ta, nhất là nam nhân. Ngươi hả, thân thể bé xíu, khí lực không bao nhiêu, có thể đánh thắng ta sao?”

A Sơ cười lạnh, châm chọc “ngươi thân thể béo mập, ta đương nhiên đánh không lại nhưng nếu hôm nay muốn so tài cao thấp, ta cũng sẽ không thua ngươi. Ngươi mập như vậy, chậc, chậc, không biết cần bao nhiêu xe thuốc dán đây ta?’

Nữ nhân để ý nhất là dáng người, cho dù biết mình mập nhưng vẫn không chấp nận bị người khác chế nhạo nửa câu. Cổ Thanh Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, bầm như miếng gan heo, phun nước miếng phì phì “tiện nhân, dám nói ta mập. Người tới, lột nữ nhân này ra để ta xem trên người nàng có bao nhiêu thịt”

A Sơ âm thầm sử dùng pháp thuật, bên trong vườn hoa lập tức chui ra hai mươi mấy đại hán, phẫn nộ nhìn Cổ Thanh Thanh chằm chằm.

Cổ Thanh Thanh thấy vậy, hoang mang thối lui, kinh ngạc hỏi “ngươi…ngươi gọi mấy người này đến lúc nào, sao ta không thấy?”

A Sơ cười lạnh “ta không cần phải báo cáo với ngươi”

Cổ Thanh Thanh nuốt nước miếng, lớn tiếng uy hiếp “nếu ngươi dám đánh ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, các ngươi cũng đừng mong tiếp tục sống ở Liễu trấn nữa” tròng mắt xoay chuyển, nàng kéo tóc Mộ Khanh “nếu ngươi đánh ta, ta liền lột quần áo hắn, nếu ngươi đả thương người của ta, nma nhân này ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng mong có”

“Dừng tay!” Đang lúc A Sơ bất đắc dĩ thì đột nhiên có tiếng quát lớn, mọi người dừng lại thì thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng ở bên đường, người vừa lên tiếng chính là người trên xe ngựa.

Cổ Thanh Thanh chỉ tay nói “ngươi là loại người nào, cẩn thận, không thì bổn cô nương bắt luôn cả ngươi”

Bên trong xe ngựa, một bàn tay trắng như bạch ngọc vén màn xe màu vàng lên, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, ánh mắt thâm thúy gắt gao nhìn chằm chằm mọi người, chậm rãi đánh giá.

Sơ trong lòng run lên, là hắn!

Lúc này, Cổ Thanh Thanh cũng la lên ‘ôi chao, quá đẹp trai”

Người đánh xe lập tức quát lớn “làm càn, thấy quân sư còn không quỳ xuống”

Mọi người ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau, Cổ Thanh Thanh lại không sợ, trêu chọc “quân sư? Tiểu soái ca là quân sư phương nào?”

Người trong xe cũng không giận, chỉ khẽ cười rồi giơ ra một chiếc bài tử màu xanh biếc. Cổ Thanh Thanh híp mắt cười, uốn éo thân mình đang tính tiến lên thì lão bộc bên cạnh giữ lại, thấp giọng nói “lão nô cùng lão gia đi làm việc, cũng từng gặp qua vài nhân vật lớn. Đây là bài tử cho hoàng gia ngự dụng, xem ra là quân sư cải trang đi tuần rồi”

Cổ Thanh Thanh sắc mặt cứng đờ, lập tức quỳ xuống nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn người trong xe ngựa, lưu luyến không rời. Mọi người cũng quỳ xuống, A Sơ cũng đành giả vờ ngồi xổm với bọn họ.

Mỹ nam quân sư xuống xe, sắc mặt ôn hòa “ta đi ngang qua đây, vừa lúc hoa nở nên vào xem, không ngờ lại gặp trận tranh chấp, thực sự không thích hợp ở nơi hoa cỏ tươi đẹp thế này”

Cổ Thanh Thanh cố nâng mi mắt nặng trĩu, nhỏ nhẹ nói “dân nữ Cổ Thanh Thanh, phụng mệnh phụ thân đến thu mua nơi này”

Mỹ nam quân sư cười cười, nhìn quanh bốn phía “ah, việc buôn bán cần nhất là hòa khí, sao ở đây lại có nhiều người như vậy, vừa rồi ta còn nghe có người lên tiếng uy hiếp. Như vậy, đất này ngươi đã mua xong rồi?”

Cổ Thanh Thanh đơ mặt “còn..còn đang thương lượng”

Mỹ nam quân sư lại hỏi “chủ nhân là ai?”

Mộ Khanh ở phía sau cao giọng nói “là ta, đất này là của ta”

Cổ Thanh Thanh vội vàng thấp giọng nói “Mau thả người!”

Mộ Khanh được cởi trói vội chạy đến trước mặt A Sơ, dìu nàng đứng lên, lớn tiếng nói “là của ta, hoa cỏ nơi này là nương tử ta muốn trồng, dù thế nào chúng ta cũng không bán mảnh đất này”

Cổ Thanh Thanh hít sâu một ngụm, cố đè nén cảm xúc trước mặt mỹ nam quân sư, cười mỉa nói “tiểu huynh đệ, đừng cự tuyệt nhanh như vậy, ta tăng thêm một nửa tiền được không?”

Mộ Khanh vẫn lắc đầu “không bán, bao nhiêu cũng không bán”

Cổ Thanh Thanh ánh mắt lóe lên, đang muốn phát tác thì mỹ nam quân sư đã xòe quạt, lên tiếng ‘dù là thương lượng mua bán hay xử sự trong cuộc sống đều cần phải ngươi tình ta nguyện. Nếu chủ nhân đã không chịu bán, ngươi cũng không thể cưỡng cầu”

Cổ Thanh Thanh khẽ cắn môi, tươi cười híp mắt với mỹ nam quân sư “Quân sư nói phải, nếu không bán, vậy…chúng ta đi thôi. Sắc trời cũng đã tối, nếu quân sư không chê có thể đến hàn xá nghỉ tạm một đêm, ngày mai lại lên đường”

Mỹ nam quân sự mỉm cười “cảm ơn hảo ý của cô nương, ta xin tâm lĩnh”

Cổ Thanh Thanh còn muốn nài ép nhưng ngại thân phận của hắn nên không dám nói thêm, đi vài bước lại quay đầu lại. Hoa lâm cuối cùng cũng khôi phục an tĩnh, A Sơ lo lắng vết thương trên người Mộ Khanh, muốn mau chóng quay về nhưng quân sư đã thu hồi cây quạt, đi đến trước mặt Mộ Khanh, chắp tay nói “tại hạ là Từ Vân Chiết, đi ngang qua đây, rất thích vườn hoa này. Không dối gạt ngươi, ta cũng thích trồng hoa cỏ nhưng chỗ của ta không đẹp bằng hoa lâm này, chẳng biết có thể thỉnh giáo ngươi vài điều hay không?”

Có người tán dương hoa cỏ của mình,Mộ Khanh cười hơ hớ, ngượng ngùng đỏ mặt, kéo A Sơ qua giới thiệu “ta là Vương Mộ Khanh, nàng kêu A Sơ. Trồng hoa chủ ý nhất là bùn đất và ánh nắng, một lát cũng không nói hết được, tất cả đều là kinh nghiệm gieo trồng nhiều năm, ta chỉ có biết chừng đó”

Từ Vân Chiết lại chắp tay “ta có thể thỉnh giáo kinh nghiệm của Vương công tử không? Bởi vì…ta thực sự thích hoa lâm này”

Mộ Khanh nghĩ nghĩ, khó xử nói: “Có thể, nhưng mà, hôm nay muộn rồi…ta phải về nhà nấu cơm”. Hắn cúi đầu nói với A Sơ “hôm nay đã đáp ứng là cá dấm đường chua ngọt”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.