Đùa Giỡn Diêm Vương

Chương 1




Mảnh ghép 25 : Buông tay tình yêu đầu đời

Mặt trời ló dạng cười với chúng sinh chiếu những tia nắng màu óng xuống vạn vật, những tán cây ven đường thức giấc sau 1 đêm..............

Trường Qt H..

Bốn hotboy có mặt trong sự chào đón nồng nhiệt của học sinh trong trường. Theo phản xạ và theo truyền thống lâu đời, girl trường này mê đến lột ruột, sự đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành này của 4 tên làm có girl trong trường không thể đoàn kết được.Hôm nào cũng mất hòa bình vì cứ nhận tên này tên kia là hoàng tử của mình

Giờ tiếng anh..

Những cá thể học sinh ngồi góc cuối lớp đang rất " chăm chỉ "học bài

Phong thì lướt web ( cái này thì là công việc thường xuyên rùi )

Băng thì đọc tiểu thuyết ( ham đọc lắm nha , thỉnh thoảng lại đưa tay lên véo má y như đang tưởng tượng mình trong truyện vậy )

Ken đọc mangan ( 1 trong những sở thích của ken )

Khánh đọc truyện ma ( ông này mê truyện mà lắm luôn ) vừa đọc thỉnh thoảng lại rên lên mấy câu như : kinh quá, ui giùi, trời , wow...

H.Vĩ và Lam thì vẫn đọc truyện cười, vừa đọc vừa cười làm lớp không thể giữ trật tự được nổi trong vòng 1 phút

Sau người họ bất cần học quá khiến ông thầy dạy tiếng anh bực và tức vì học sinh không coi giáo viên ra gì trong khi ông ra sức giảng và dạy như vậy ( giảng rõ to nhưng cả lớp có ai hiểu gì đâu )

Ông ta tiến lại gần bàn 6 người gõ thước xuống bàn Lam

- Mấy trò học thế này à ?

- VÂNG - Cả lũ đồng thanh trừ Phong

( Bái phục..bái phục..các thánh rất víp ạ )

Phong không thèm liếc ông ta nửa giây

Ông thầy nhìn mấy đứa mà tức đến nỗi thổ huyết, người run lên vì tức giận , ông " cay đắng " nhìn mấy trò của mình quát to

- Mag hết truyện lên bàn giáo viên cho ta rùi chăm mà học đi

- Thầy ơi, của em là tiểu thuyết thế có phải mang lên không? - Băng ra vẻ ngây thơ

- Có mang hết lên - thầy nói to

- Của em là truyện ma, em mà mang lên đấy thầy nhìn thấy tối về không dám tắt điện đi ngủ tốn điện mà, vợ thầy uýnh chết - Khánh giờ vờ khờ khạo nói

Cả lớp ồ lên cười riêng ông thầy đỏ bừng mặt vì tức giận, ông đành ngậm bổ hòn làm ngọt rùi lên bàn giáo viên giảng tiếp, không ngậm có mà nghỉ hưu sớm như chơi , bại sản như cơm bữa

Giờ ra chơi...

Tại sân trường

Lam và Băng đang đi loanh quanh sân trường

- Mày có nghe ai đó nhắc đến tên tao không ? - băng hỏi Lam

- Có đấy, giọng con gái - Lam

Với tính tò mò của cả 2, Băng và Lam cùng sải bước đến chỗ phát ra tiếng nói ấy , nhìn thấy bọn người của Mĩ Đan, băng và Lam núp sau bức tường để nghe chuyện

- Con đó giả tạo thấy gớm.

- Lúc nào cũng muốn gây sự chú ý với hoàng tử trường này, nghĩ đến là muốn giết quách đi cho xong, thấy mà muốn ói.

- Con Băng đó có gì đặc biệt là M.K lại yêu nó chứ, thật là ghen quá à!

- Cả con bạn của con đó nữa, 2 con đều là cáo, chuyên gây sự chú ý với hotboy.

- Con Lam hả?

- Chứ còn ai nữa !

- Đúng, mà tao nghĩ M.K có vấn đề hay sao mà lại yêu con Băng, con nhà quê xấu mà chảnh ( nhầm rùi Băng nhà ta có chảnh đâu )

.................. hàng loạt ngôn từ phát lên làm Băng khó chịu và Lam thì thấy có gì đó nhói nhói trong tim, ánh mắt Lam vương vấn nỗi buồn

" M.K yêu Băng sao '' - Câu hỏi này cứ vang lên trong tiềm thức của Lam khiến cô thật khó chịu và nhói trong tim

" M.K yêu mình sao, không thể mình với ảnh chỉ là anh em bình thường thui mà , còn Lam, Lam thì sao, Lam yêu M.K mà, mình phải giải thích sao đây , vì Lam mình không thể để nhỏ buồn được " - Dòng suy nghĩ của Băng

Lam chạy đi, nơi khóe mắt xuất hiện vài giọt nước mắt mà lòng Băng nhói lên liên tục vì thương cho con bạn.

Lam chạy đến ngồi bệt xuống gốc cây sân sau của trường và khóc. Băng chạy theo mà gương mặt thể hiện nỗi lo tột độ.

Nếu cho Lam chọn giữa Băng và M.K thì không ngần ngại cô sẽ chọn Băng, nhưng nước mắt Lam vẫn rơi không ngừng, Băng như thấy mình có lỗi, vội ngồi xuống bên cạnh Lam an ủi

- Lam, đừng khóc nữa, mày như thế tao buồn lắm - Mắt Băng đỏ hoe, Băng đưa tay lên lau nước mắt cho nhỏ bạn nhưng trong lòng cứ lo sợ Lam sẽ hất tay Băng ra và chạy đi, Nhưng không, Lam không làm thế mà Lam cười nhẹ, nụ cười chứa toàn đau buồn

- Tao với M.K không có gì đâu, mày đừng nghĩ nhiều - Băng nghẹn ngào

- Tao không nghĩ, tao biết rùi, tao biết ảnh yêu mày chứ không bao giờ yêu tao đâu - Lam nghẹn ngào nói buồn, bất giác nơi con tim cô rỉ máu, 1,2 giọt nước mắt lại lăn xuống chạm vào bờ môi, cô cảm nhận được vị mặn chát của nước mắt.

Băng cười, nụ cười vương chút buồn bã và tội lỗi

- Lam, tao xin lỗi - Băng nói nhỏ

- Không, mày không có lỗi, tao có trách mày đâu - Lam nhẹ cười lau nước mắt gần trực ra của Băng

- Nhưng mày buồn tao cũng buồn lấm - Băng ns giọng buồn

- Thì tao vui rùi nè - Lam cười cho Băng vui

Dù biết Băng không hề có tình cảm gì với M.K nhưng Lam cũng không thôi chạnh lòng khi nghĩ đến chuyện này, sau vài phút trấn an con bạn thân , Băng làm hết trò này đến trò kia mong sao Lam được vui và cười, cuối cùng, Lam cũng phải bật cười vì sự khờ khạo đáng iu của Băng

__________

Vào đến lớp ( chưa vào tiết học )

" Thế nào cũng phải cho cặp này thành đôi mới được, xin lỗi M.K nha, keke, nhất định không để Lam buồn được " - Bất giác môi Băng vẽ lên 1 nụ cười nhưng chợt hàng lông mày nhíu lại khi phát hiện đối tượng bên cạnh mình có cài bom nguyên tử trong miệng

- Điên à mà tự cười 1 mình - Phong

- Kệ tui, bực mình - Băng đá zô chân Phong 1 cái đau rùi chạy mất tiu, ngugif ở lại để Phong lườm cháy quần áo hoặc lạnh xương sống cơ chứ

...

1h pm.

- Alo, Lam hả chiều nay 3h ra công viên chỗ cũ gặp tao nha, không ra tao tự tử cho coi - Băng nói dứt câu không đợi câu trả lời của Lam mà cúp máy lun

- Anh , chiều nay 3h gặp ở công viên chỗ cũ nha , không ra em tự tử cho coi - Cũng như Lam vậy, M.K chưa kịp há mồm thì Băng đã cúp máy rùi

Rùi Băng bay lên giường thả mình vào nệm và ngủ

3h pm tại công viên

Công viên khá đông, không biết vì trời nóng hay sao mà mọi người đổ ra đây hóng gió như thế này, băng qua những hàng cây xanh rì rào, những chiếc ghế đá giải nhiệt, những thảm cỏ nhân tạo màu xanh đều đều, hồ nước rộng mà trong veo, phải nói thiên nhiên nơi đây rất trong lành

Một cô gái với chiếc váy " an toàn " màu trắng. Một chàng trai khoác trên mình chiếc áo sơ mi đơn giản và quần bạc trắng. Gặp nhau tại ghế đá cuối công viên

- Ơ sao anh đến đây - Lam nhìn và chỉ tay vào M.K ngỡ ngàng

- Băng hẹn anh đến đây, hẹn cả em nữa à - M.K

- Vâng - Như hiểu được con bạn cố ý sắp đặt, Lam mở điện thoại ra định gọi cho Băng thì thấy tin nhắn

" Hiu hiu, đi chơi vui vẻ ra, chúc 2 người hạnh phúc "

Mặt Lam đỏ bừng lên vì con bạn này khiến cô khó xử trước M.K , hai tay Lam cứ bấu chặt lấy váy muốn về nhà Băng lôi cổ nó ra đây

'' Con điên này " - Lam nghiến răng nói thầm

( Lam : T/giả nên xử con này thế nào đây.// T/giả : cho nó thành gấu trúc là được. Em thích kiểu con Panda lắm ! )

Tin nhắn đt của M.K kêu lên 1 hồi

" Anh hả, tự nhiên em bị đau bụng, hay anh với Lam cứ đi chơi nha, thông cảm cho em "

M.K k nhắn tin lại mà nói vs Lam

- Đi ăn thôi, anh đói rùi nè !

- Vâng anh !

M.K dẫn Lam đến nhà hàng ăn 5 sao, người ngoài nhìn vào cách nói chuyện của họ ai cũng nghĩ họ là 1 đôi nhưng 2 nhân vật chính không dám nghĩ vậy.

- Sắp kết thúc năm học rùi - M.K nhìn Lam

- Ạ vâng, sao không anh

- Ừh, học hết lớp 12 ở đây anh cùng gia đình chuyển sang Mĩ sống.

Lam quá bất ngờ, tim cô nhói lên đừng đợt, ngồi trước mặt người mình yêu mà không dám bày tỏ sợ bị từ chối, cô đành câm nín trong im lặng

- Và rồi anh có về Việt Nam nữa không? - Lam ns giọng buồn

- Anh chưa biết. Có thể không nhưng cũng có thể có - M.K vừa khuấy ly cafe vừa nói

- Thế em và Băng nhớ anh đến chết mất - Lam nói đùa để không khí bớt căng thẳg

- Có thật không? - M.K hỏi với tính chất đùa nhưng Lam lại gật đầu lia lịa

- Sang đó anh sẽ kiếm một cô vợ về ra mặt bọn em

Câu nói ấy đã tác động mạnh vào tim Lam, cô nàng thấy khó thở, dù biết M.K đang nói giỡn nhưng có gì đó nghèn nghẹn ở cổ không nói lên lời, vị cay của món thịt bò Pháp ở bàn bay lên sống mũi, lên khóe mắt nhưng không thể khóc

" Mình không được khóc ở đây, trái tim anh không có chỗ ình thì mình đành chấp nhận buông tay chứ không để cả hai bên đau khổ được,nhưng sao tim mình đau thế này" - Lam nghĩ mà nước mắt rơi ngược vào tim

- Ok anh, nhớ nhé - Lam cười tươi, nụ cười không chút dối lòng hay buồn bã, nụ cười của kẻ chấp nhận mọi sự thật như mình là người chiến thắng và tim cô sẽ khắc tên M.K - mối tình đầu không thành của cô

" Em sẽ chấp nhận tất cả ,cũng may em chưa thổ lộ tình cảm của mình không thì cả em và anh đều sẽ khó xử " - Lam nghĩ

Yêu là không níu kéo trước sự quyết định của người kia, càng níu kéo thứ tình cảm không phải của mình thì tim càng đau và càng lạc mất nhau. Vì yêu phải xuất phát từ hai con tim mới có hạnh phúc thật sự được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.