Đùa Giỡn Chính Trực Tướng Quân

Chương 6: Tuyết lang cùng trận pháp




"Chủ tử, ngài tại sao phải khổ như vậy?" Ra Thọ Khang cung, Lan Tương vẫn trăm mối không có cách giải như cũ,"Chủ tử đều là vì không thể dưỡng dục tiểu công chúa sinh bệnh nặng, sao bệnh đỡ hơn chút lại hồ đồ như vậy?"

Chu Anh cười lắc đầu: "Lan Tương nghĩ ta là người như vậy sao? Đi thôi, ta mệt mỏi, hồi cung nghỉ một lát, ăn trưa xong lại đi nhìn tiểu công chúa đi."

"Vâng, chủ tử." Mặc dù có chút không hiểu, Lan Tương vẫn gật đầu.

"Thư tần quả thực đi trong cung thái hậu?" Gia Nguyên đế vừa nghe Cố dung hoa đánh đàn vừa lười biếng hỏi,"Có biết là làm gì không?"

Vẻ mặt Cố dung hoa đầy ý cười: "Hoàng Thượng, tần thiếp mới vừa rồi cũng gặp Thư tần tỷ tỷ, sắc mặt tỷ tỷ không được tốt đâu, chắc là đi cầu thái hậu nương nương khai ân, muốn tự mình nuôi nấng tiểu công chúa."

Gia Nguyên đế hữu ý vô ý liếc nàng một cái, không chút để ý hỏi: "Ái phi nghĩ như thế nào, tiểu công chúa này hẳn là do ai nuôi nấng mới tốt?"

"Tần thiếp phân vị hèn mọn không dám vọng nghị." Cố dung hoa khiêm tốn nói, "Nhưng tần thiếp tin tưởng, Hoàng Thượng nhất định sẽ ra quyết định anh minh nhất."

Gia Nguyên đế không trả lời, quay đầu hỏi Thôi Vĩnh Minh ở bên cạnh: "Thư tần quả thật là đi cầu thái hậu sao?"

Thôi Vĩnh Minh gật gật đầu: "Hồi Hoàng Thượng, nô tài nghe được Thư tần chủ tử chuyện thứ nhất là đi xin tội vì chuyện tiểu công chúa, thứ hai là đi cầu thái hậu nương nương, chính là..."

Hắn dừng một chút mới tiếp tục: "Thư tần chủ tử đi cầu thái hậu nương nương hạ chỉ, không phải vì chính mình, mà là thỉnh cầu thái hậu đem tiểu công chúa nuôi dưới danh nghĩa Hiền phi nương nương."

Đang đánh đàn, Cố dung hoa trượt tay, có chút giật mình, trong lòng Thư tần là nghĩ như thế nào? Hiện nay tuy rằng Hoàng Thượng vẫn chưa hạ chỉ, nhưng Trương quý phi, Hiền phi, Ôn phi còn rất nhiều người đang đứng về phía Thư tần, đều là phi tần được Hoàng Thượng sủng ái, nếu chính nàng ta tranh cãi thêm chút nữa, có thể được thái hậu cho phép, chuyện này cũng coi như thành hơn phân nửa. Sao tại thời khắc mấu chốt này nàng ta lại buông tha?

Gia Nguyên đế nhíu mày, mắt nhìn Cố dung hoa: "Nàng đi xuống trước đi, ngày khác trẫm lại tới cung của nàng." Lập tức phân phó Thôi Vĩnh Minh bên cạnh, "Chuẩn bị chút trà Quân Sơn ngân châm mới tiến cống đi, thái hậu thích."

Thôi vĩnh giật mình, chẳng lẽ thái hậu nương nương sắp lại đây?

Vừa mới chuẩn bị trà xong liền nghe được thái hậu giá lâm ngoài cửa điện, trong lòng Thôi Vĩnh Minh cảm thán Hoàng Thượng thần cơ diệu toán, vội vui vẻ bưng trà. Mấy ngày trước đây đã trúng bản trượng, nên càng tận tâm hầu hạ, không nổi lên tâm tư dư thừa mới được.

"Mẫu hậu sao lại đây lúc này?" Sắc mặt Gia Nguyên đế có chút giật mình, tựa hồ hoàn toàn không có dự liệu được, "Đây là trà năm nay mới tiến cống, trẫm nghĩ mẫu hậu luôn luôn thích Quân Sơn ngân châm, lát nữa liền sai Thôi Vĩnh Minh tặng trong cung ngài một ít đi."

*Quân Sơn Ngân Châm (君山银针): ngân châm trà vùng Quân Sơn, An huy, tỉnh Hồ Nam

"Hoàng Thượng còn nhớ ai gia yêu thích hoàng trà, trong lòng ai gia liền hết sức cao hứng." Vẻ mặt thái hậu vui mừng, "Nhưng hôm nay ai gia đến Dưỡng Tâm điện, cũng vì chuyện tiểu công chúa mà đến."

Gia Nguyên đế có chút tò mò: "Sao mẫu hậu cũng lẫn vào chuyện của tiểu công chúa? Mấy ngày trước quý phi cùng Thục phi vì việc này liền huyên náo túi bụi, rất mất thể thống, trẫm đang chuẩn bị răn dạy các nàng một phen, sao mẫu hậu cũng như vậy?"

Thái hậu có chút thổn thức: "Hoàng Thượng, trong lòng ai gia mấy năm nay thanh tịnh, cũng không quản nhiều việc hậu cung, nhưng hôm nay nhìn thấy Thư tần, trong lòng thật sự có chút đau lòng. Năm đó tiểu công chúa của tiên đế cũng là được phi tần phân vị thấp sinh ra, vì tuân theo tổ chế, nuôi dưới gối Đức phi khi đó. Đức phi mặc dù tâm tính lương thiện, nhưng rốt cuộc không phải mẹ đẻ, không tận tâm bằng mẹ đẻ. Sau lại vì có gian phi châm ngòi, làm cho Đức phi cùng mẹ đẻ tiểu công chúa sinh ra rất nhiều kẽ hở, một lần âm soa dương thác (âm kém dương sai: thường vì sai thời điểm, sai địa điểm mà hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia, trong văn: “không biết vì sao lại”), nhũ mẫu tiểu công chúa ăn lầm thức ăn của Đức phi, cho tiểu công chúa bú xong thì cùng nhau trúng độc mà chết. Khi đó tiểu công chúa còn không đầy một tuổi, ai gia nhìn cũng thập phần đau lòng. Tiên đế đối với chuyện này cũng cảm giác tiếc nuối sâu sắc, đã từng muốn huỷ bỏ chế độ này, nhưng ngay lúc đó thái hoàng thái hậu bảo thủ không chịu thay đổi nên vẫn giằng co. Hiện giờ Hoàng Thượng cũng khai thông hơn, ai gia cũng không muốn bi kịch như vậy lần nữa tái diễn, liền để cho tiểu công chúa ở bên người Thư tần đi."

Gia Nguyên đế gật gật đầu, thở dài: "Lời nói của mẫu hậu trẫm lại làm sao không có nghĩ qua, lúc trước trẫm chính mắt nhìn hoàng muội bỏ mình, lại như thế nào hy vọng bi kịch tái diễn?"

"Hoàng thượng là hoàng đế nặng quy củ nhân hiếu, tất cả con dân Đại Tề đều hiểu được." Thái hậu giống như biết băn khoăn của hắn, "Huỷ bỏ chế độ này cho tới bây giờ đều là ý chỉ của ai gia, Hoàng Thượng chỉ là tuân theo hiếu đạo mà thôi."

Gia Nguyên đế rốt cục cũng cười: "Đã là ý chỉ của mẫu hậu, trẫm lại như thế nào cãi lời?"

"Tần thiếp đa tạ Hiền phi nương nương giúp đỡ, đại ân đại đức, tần thiếp suốt đời khó quên." Sau khi ý chỉ hiểu dụ lục cung, Chu Anh liền tới trong cung Hiền phi tạ ơn.

Hiền phi vẫn thản nhiên cười, ôn hoà như cũ: "Thư tần đừng đa lễ, bổn cung bất quá là phụng ý chỉ làm việc. Hơn nữa bổn cung luôn luôn yêu thích yên tĩnh, tiểu công chúa quá mức ầm ĩ, mấy ngày này ở trong cung bổn cung đã thập phần làm ầm ĩ, Thư tần nhanh chóng tiếp trở về đi."

"Vô luận như thế nào, tần thiếp cùng tiểu công chúa nhất định sẽ không quên đại ân đại đức của nương nương." Chu Anh không để ý thái độ này của nàng, trong lòng rất cảm kích Hiền phi.

Khi nàng còn đang mang bệnh, Gia Nguyên đế hứa hẹn với nàng câu kia chỉ nghe vào một nửa, nhưng Hiền phi nương nương lại nghe đủ mười phần. Trung tâm chuyện tranh đoạt quyền nuôi dưỡng tiểu công chúa là ở thái độ thái hậu, trong lòng Hoàng Thượng sớm đã có định đoạt, nhưng ý chỉ này hắn lại không thể tự mình hạ. Nhưng nếu là ý chỉ thái hậu nương nương, vậy tuân theo ý chỉ coi như là tẫn hiếu, Hoàng Thượng liền danh chính ngôn thuận.

Mà muốn đánh hạ thái hậu, phải là Trương quý phi.

Nàng trong một năm nay mặc dù không được coi là thập phần sủng ái, nhưng cũng không có thời điểm suy sụp, cho nên khi Trương quý phi cùng Thục phi đấu tranh, nàng có thể lợi dụng Thư tần nho nhỏ này, cũng là có thể có tác dụng.

"Chủ tử, nô tỳ thấy tiểu công chúa đích thật là gầy, nhất định là trong lòng cũng nhớ mong chủ tử." Lục La cũng cao hứng, đùa với tiểu công chúa.

Giờ phút này, Chu Anh đem tiểu bảo bối ôm vào trong ngực mới cảm thấy kiên định: "Chỉ là nửa tháng không thấy con bé, tại sao lại cảm thấy Tiểu Bảo của ta xinh đẹp lên rất nhiều nhỉ? Lục La, em cảm thấy thế nào?"

Lục La nhìn công chúa đang vui vẻ chơi đùa, chảy nước miếng, vẻ mặt hắc tuyến gật đầu: "... Chủ tử nói đúng."

Vì đạo ý chỉ này của thái hậu, cả trong cung từ trên xuống dưới đều tràn đầy vui sướng, ngay cả cung nhân vẩy nước quét nhà cũng nhịn không được ca hát nho nhỏ. Khi Trương quý phi nghe tin tức này thì đang ở trong Thọ Khang cung, trên mặt cũng nhiễm vài phần ý cười.

"Trong lòng Thư tần coi trọng tiểu công chúa, chắc chắn đã nhận phần nhân tình này của thái hậu cùng nô tì."

Thái hậu nhìn lá trà trong chén, lại cười ý vị thâm trường: "Như vậy là được, ai gia không cần Thư tần cảm kích, mà là hoàng thượng. Hơn nữa, huỷ bỏ tổ chế này, đối với con là có ích vô hại."

"Thái hậu ngài là chỉ..." Trương quý phi có chút khó hiểu.

Thái hậu chỉ điểm: "Thục phi vì lần trước đẻ non bị thương thân mình, ngày sau muốn sinh tiếp cũng không có khả năng mấy. Nếu là đổi lại trước kia, còn có thể nuôi giữ hoàng tử cho mình lợi dụng, nhưng hiện nay lại không được."

Lúc này Trương quý phi mới chợt hiểu ra: "Thái hậu nương nương anh minh."

"Chủ tử, hiện giờ chủ tử có thể tự mình nuôi lớn tiểu công chúa, toàn bộ lại là ân điển của thái hậu nương nương. Vậy sinh thần của thái hậu nương nương, chủ tử dự bị tặng lễ vật gì?" Bách Hợp có chút tò mò.

Trên thực tế Chu Anh đang sầu chuyện này, thái hậu sống lâu trong cung, địa vị cao, cái dạng kỳ trân dị bảo gì đều gặp qua, nên phải thêm chút tâm tư. Lần này thái hậu tuy là hy vọng nàng giúp đỡ đường ra cho Trương quý phi đi lên vị trí trung cung, nên cuối cùng làm cho mẹ con các nàng không phải chia lìa, nàng có thể tự mình dưỡng dục con của mình. Phần ân đức này, vô luận động cơ như thế nào, nàng vẫn cảm động đến rơi nước mắt.

Ngẫm lại nữ chủ xuyên qua, đều có thể làm ra chút nổi bật gì đó, mà nàng lại vắt hết óc cũng không cách nào nghĩ ra biễu diễn cái gì có thể dỗ lão nhân gia. Thật sự là người so với người, mắc cỡ chết người.

"Đem danh sách khố phòng lấy ra ta coi, nhìn xem có thứ gì để biễu diễn không." Chu Anh nghĩ nửa ngày, rốt cục cam chịu, "Thái hậu lão nhân gia nhất định là ưa thích cát tường gì đó."

Đời trước không học cái gì xuyên qua có thể sống tạm được, đến thời khắc như bây giờ, liền thấy nghèo nàn thực sự.

Chu Anh xem xét danh sách sau một lúc lâu, phát hiện mình là quỷ cùng đường, lựa hơn nửa ngày mới quyết định: " Cái khay sứ vẽ hoa chim quả thật tinh xảo, lau sạch sẽ, sẽ đem cái này đi."

"Như thế nào, ái phi đã quyết định xong lễ vật đưa cho thái hậu nhân ngày sinh thần sao?" Gia Nguyên đế lại một lần nữa xuất quỷ nhập thần mở miệng.

Chu Anh vội đứng dậy hành lễ, lại không cẩn thận làm danh sách khố phòng đặt trên bàn rơi xuống, rơi ngay chân Gia Nguyên đế.

Gia Nguyên đế cúi người nhặt lên xem nửa ngày, cười nói: "Xem ra Thư tần của trẫm quả thật không có mấy thứ quý giá, ngay cả tặng phân lễ đều trứng chọi đá."

"Làm cho Hoàng Thượng chê cười." Chu Anh bị trêu chọc đỏ hết cả mặt, "Hoàng Thượng đừng chê cười tần thiếp."

Gia Nguyên đế thấy nàng như vậy, không còn nghiêm túc, càng ngày càng muốn đùa giỡn: "Trẫm thật có chút tò mò, cái khay sứ màu này làm lễ vật mừng thọ cho thái hậu, vậy sinh thần của trẫm, ái phi lại dự bị tặng cái gì? Ống đựng bút bằng ngọc, hay là giá bút mã não? Nhưng những... thừ này trẫm đều không vừa mắt, làm sao đây?"

Trên mặt Chu Anh càng ngày càng không nhịn được, trong giọng nói đều là quẫn bách: "Sinh thần của hoàng thượng, tần thiếp sẽ dụng tâm chuẩn bị."

"Dụng tâm chuẩn bị?" Gia Nguyên đế sờ lên cằm, trêu chọc nói, "Lại thêu cái hà bao đưa cho trẫm sao? Nhưng trong một năm nay, trẫm chưa từng nhìn thấy ái phi làm nữ công, hà bao này đích thật là ái phi tự mình thêu cho trẫm sao?"

Trong lòng Chu Anh căng thẳng, vội mở to hai mắt, vẻ mặt ủy khuất: "Hoàng Thượng, tần thiếp từ nhỏ liền chịu khó, công phu nữ công ngay cả tổ mẫu đều phải khen ngợi vài phần, huống chi làm hà bao cho hoàng thượng, tần thiếp lại dùng hết tâm tư, Hoàng Thượng hiện giờ lại hoài nghi tần thiếp như vậy sao?"

"Nếu là nguyện ý tốn tâm tư vì trẫm, vậy cũng thêm chút tâm tư cho thái hậu đi." Gia Nguyên đế cười ha ha, "Thái hậu thích gỗ chạm khắc, Thôi Vĩnh Minh, trẫm nơi đó có ghế gỗ chạm khắc hoa cúc và hạc, lặng lẽ đưa tới Vĩnh Hòa cung đi."

Lúc này mặt mày Chu Anh mới hớn hở: "Tần thiếp tạ ơn Hoàng Thượng."

Gia Nguyên đế cúi đầu nhìn: "Đã đa tạ trẫm như vậy, vậy lại thêu ít hà bao cho trẫm đi, quần áo ngủ của trẫm cũng cũ, trong cục châm công đưa tới trẫm mặc vẫn cũng được không hợp ý lắm, ái phi liền bỏ thiệt nhiều tâm tư gia công linh kiện cho trẫm đi."

"..." Chu Anh cứng ngắc nửa ngày, rốt cục không phản bác được, gục đầu xuống, sao thấy đây là rõ ràng là dời tảng đá đập chân của mình vậy nè?

Gia Nguyên đế rốt cục nhịn không được cười lớn.

"Chủ tử, khi sáng sớm tiểu công chúa thức dậy lại cào làm cổ vú nuôi bị thương." Lục La tiến vào báo, "Nô tỳ thấy Trần ma ma thật là đáng thương, trên cổ đã bị tiểu công chúa cào bị thương vài đường."

Chu Anh thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: "Trừ bỏ Hoàng Thượng, thật sự là không ai trị được tiểu gia hỏa này. Bách Hợp, sau này không được để móng tay dài cho tiểu công chúa."

Ngày xuân người ta hay lười biếng, nhưng có tiểu công chúa ở một bên gây sức ép, Chu Anh mỗi ngày đều dùng sức mười phần: "Ta nghe nói mẫu đơn cùng thược dược trong ngự hoa viên đều nở, mang tiểu công chúa ra ngoài đi dạo thôi."

Trẻ con vẫn còn trong tã lót nên phải phơi nắng nhiều chút, tương lai mới có thể khỏe mạnh hơn.

"Chủ tử để ý dưới chân, nơi này mới xới đất, rất xốp." Bách Hợp nhắc nhở nàng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn tiểu công chúa được vú nuôi ôm.

"Ta nghe hình như là có người đang cất cao giọng hát." Chu Anh nghiêng tai lắng nghe, "Lục La đi đằng trước nhìn một cái, nếu là vị chủ tử ấy vẫn ở, trở về bẩm một tiếng."

Phân phó xong Lục La, Chu Anh vừa ngắm hoa vừa trêu chọc tiểu công chúa, Khuyết Bái Lăng có lẽ cũng bị hoa viên muôn hồng nghìn tía này loá mắt, càng ngày càng hưng phấn, hoa chân múa tay vui sướng.

Thật lâu Lục La cũng chưa trở về, tiếng ca mới vừa rồi cũng đã im tiếng, Chu Anh cảm thấy có chút kỳ hoặc, liền bước nhanh về phía trước. Đi qua vườn mẫu đơn này liền nhìn thấy một diêm đình bát giác tinh xảo, có một người phụ nữ mặc cung trang màu hạnh đưa lưng về phía nàng, ngồi ngay ngắn trên ghế đá ở trong đình, mà Lục La lại quỳ gối trước mặt nàng ta.

Chu Anh đối với người phụ nữ này cũng không có nhiều ấn tượng, liền nhìn về phía Lan Tương.

Lan Tương nháy mắt lĩnh hội: "Chủ tử, đây là Nghê thường tại ngày hôm trước Hoàng Thượng mới phong, lúc trước là hầu hạ trước mặt thái hậu nương nương, khi Hoàng Thượng đi Thọ Khang cung vừa vặn nghe thấy Nghê thường đang ca hát, cảm thấy tiếng ca rất tuyệt vời, lập tức liền phong thường tại."

Chu Anh gật gật đầu, cảm thấy họ của nàng ta cùng họ một đời trước của nàng, cũng không có mới gặp liền sinh địch ý. Nhưng Hoàng Thượng hẳn là thường đi trong cung thái hậu, cũng sẽ thấy cung nữ này rất nhiều lần, sao cố tình lúc này mới sắc phong?

Mặc kệ như thế nào, hiện nay cần gấp nhất, phải cứu Lục La đang bị phạt.

"Nghê thường tại thật có nhã hứng, thật xa liền nghe thấy tiếng nói như chim hoàng oanh này. Ta đang buồn bực, trong cung khi nào có tiếng ca êm tai uyển chuyển bậc này, lại gần mới phát hiện là Nghê thường tại ở đây." Chu Anh mang theo tiểu công chúa thản nhiên đi tới trước mặt nàng.

Lúc này mới phát hiện, diện mạo Nghê thường tại cũng không có khuynh quốc khuynh thành, ít nhất so với mỹ nhân như hoa trong hậu cung này, nhiều lắm cũng coi là thanh tú mà thôi, nếu trong phim thần tượng máu chó ở thế kỷ 21 chỉ là nữ diễn viên phụ.

"Tần thiếp thỉnh an Thư tần, thỉnh an tiểu công chúa." Nghê thường mở miệng thỉnh an, quả nhiên giọng nói réo rắt êm tai khác hẳn với người thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.