Đứa Con Của Nữ Oa Thần

Chương 27: Biến cố - vị hôn phu (p2)




Editor: Táo đỏ phố núi

"Nó, nó… nó sao lại dựng lên…” Tần Ngu ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nắm chặt chiếc khăn lông ở trong tay, mặt đỏ tới mang tai, nói lắp ba lắp bắp, vẻ mặt của cô tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Tống Mạc cụp mắt xuống liếc nhìn một cái, rồi khẽ ngẩng đầu, “Đó là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông vào buổi sáng, có gì mà phải ngạc nhiên."

Tần Ngu quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, mặt trời như một quả cầu lửa lớn treo lơ lửng giữa bầu trời xanh thẳm, nhìn đặc biệt chói mắt.

"Bây giờ đã là giữa trưa, chứ không phải là buổi sáng!" Cô vô cùng xấu hổ và giận dữ bật thốt ra một câu.

Tống Mạc nghiêng đầu, yên lặng mấy giây, giống như là đang suy nghĩ, một lát sau, vẻ mặt không đổi ngẩng đầu nói, “Ồ, tin là em cũng đã nhận ra, tôi so với những người đàn ông bình thường khác thì thời gian sẽ kéo dài lâu hơn.”

"..." Tại sao lại có một người đàn ông có thể tự đại và vô sỉ như vậy!

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói cà lơ phất phơ của Tiếu Dịch truyền đến, "Lão đại, chị dâu, em đi vào nha.”

Trong lòng Tần Ngu chấn động mạnh một cái, sao bây giờ cái tên nhóc con chuyên quấy rối kia lại tới chứ? điễnn dàn nên quýndon.

Nếu như bị cậu ta chứng kiến...

Cô ngoảnh đầu lại nhìn người đàn ông đang trần truồng như nhộng bình tĩnh nằm trên giường kia, vô lực vỗ trán, với cái miệng nhiều chuyện của tên nhóc này, nếu để cho cậu ta nhìn thấy, thì cho dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Hoảng loạn hai giây, sau đó đưa tay kéo chiếc chăn mềm mại lại che kín người đàn ông lại, bấy giờ mới nhìn về phía cửa, “Ừ, cậu vào đi.”

Tiếu Dịch đi về phía bên cạnh chiếc giường đứng đó, hai tay đút trong túi quần, vẻ mặt không có ý tốt liếc nhìn Tần Ngu một cái, cảm giác rất lưu manh, “Chị dâu, sao mặt chị lại đỏ như vậy ạ?”

"Chuyện đó, là do hôm nay nhiệt độ cao quá." Tần Ngu hơi run lên, chớp mắt một cái rồi lập tức che mặt, “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa.”

Dứt lời, liền đi ra khỏi phòng bệnh như chạy trốn.

Tiếu Dịch ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, cười cười nhìn Tống Mạc, vừa muốn mở miệng, thì lại nghe thấy người đàn ông nói ra một câu rất nhanh, “Nếu như cậu đến đây để nhiều chuyện, thì lập tức đi ra khỏi cửa.”

"..." Tiếu Dịch giật giật khóe miệng.

"Em tới là để nói cho anh biết Lâm Trạch Thiên đã thừa nhận tất cả tội lỗi, bị xử phạt tù chung thân, nhưng mà bởi vì vợ của anh ta đang mang thai, cho nên hoãn chấp hành lại hai năm.”

"Trừng phạt đúng tội." Vẻ mặt Tống Mạc không chút thay đổi nói.

"Lão đại..."

"Còn có việc gì sao, nếu như không có thì ra ngoài."

Tiếu Dịch bất đắc dĩ nhìn Tống Mạc một cái, cười khẽ, "Khi nào thì chúng ta trở về thành phố?" Anh dừng một chút, "Nghe các anh em nói, chuyện lần này gây ra xáo trộn rất lớn, gần đây Tống Thị cũng không được bình yên.”

Ánh mắt Tống Mạc rơi vào khoảng không trong không khí, làm như đang duy tư rất nghiêm túc, mấy giây sau, khẽ nói một câu, "Ngày mai sẽ trở về."

"Vết thương của anh không phải vẫn chưa được tốt lắm sao? Có thể đi được không?” điễnn., dà, n nên quýndon.

"Đương nhiên."

"Đúng rồi, lão đại, lần này chúng ta còn bắt được một tên nội gián, anh đoán xem là ai?”

"La lão lục." Tống Mạc nói rất dứt khoát.

"Sao anh biết?" Vẻ mặt Tiếu Dịch vô cùng kinh ngạc nhìn Tống Mạc.

"Từ lâu tôi đã chú ý tới ông ta, lần này nhờ có ông ta mật báo, nếu không Lâm Trạch Thiên cũng sẽ không diệt trừ thuận lợi như vậy được." Đôi con ngươi của Tống Mạc trở nên đen nhánh.

Tiếu Dịch vô cùng bội phục nhìn Tống Mạc vài lần, cười cười, "Xử lý ông ta như thế nào?"

"Tự cậu hãy xem xét rồi làm đi."

―――

Tại một nhà xưởng bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô.

Trong nhà tối om như mực, xung quang bốn phía mọc đầy cỏ dại, chỉ có một tia sáng nhỏ dài xuyên qua cánh cửa đã cũ nát, trở thành ánh sáng duy nhất trong căn phòng cũ nát, phân chia không khí thành hai khúc, tia sáng chiếu vào bên trong tia sáng có vô số những hạt bụi nhỏ li ti đang bay lơ lửng, mơ hồ có thể nhìn thấy được một góc tường bong tróc và chằng chịt mạng nhện, thoạt nhìn rất hoang vắng và ghê rợn. Taoo do leê quíy dđono

Đây là chỗ cỏ hoang mọc thành bụi, là nơi ít ai lui tới, quả thực rất thích hợp để giết người cướp của.

Tiếu Dịch ngồi trên chiếc ghế gỗ rộng lùng thùng, trên mặt vẫn còn vết sẹo do viên đạn sượt qua, gióng như là dấu chu sa ở trên mặt.

Anh híp mắt hít một hơi thuốc, khẽ nói, "La lão lục, biết thằng em này nổi tiếng nhất là cái gì không?”

Một người đàn ông thấp bé, gầy còm nhưng ánh mắt lại rất sắc bén khôn khéo bị cởi trần truồng ra, dùng xích sắt treo ở trên xà nhà. Sợi xích sắt to cứng quấn quanh cổ tay cổ chân tạo thành dấu ấn ký đỏ thẫm. Trong miệng của ông ta nhét đầy vớ rách, nghe thấy lời nói của Tiếu Dịch, đôi mắt vốn đang tràn đầy vẻ phẫn nộ và chế nhạo, chợt lóe một tia sợ hãi.

Tiếu Dịch khoát khoát tay, một người đàn ông đứng ở  bên cạnh La lão lục gật gật đầu, tiến lên.

Tiếu Dịch chậm chạp phun ra một hơi thuốc, nghiêng đầu không thèm quan tâm tới, khóe môi hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, ảm đạm không có chút tia sáng, làm cho người ta có cảm giác sợ nổi da gà, giọng nói của anh trầm trầm, "Nhớ kỹ, thằng em này nổi tiếng nhất, chính là trừng trị người khác."

Người đàn ông trẻ tuổi đeo bao tay vào, cầm dây thừng và thuốc nổ, đi tới trước mặt của La lão lục, ngước mắt lạnh nhạt liếc nhìn ông ta một cái, rồi cúi đầu bắt đầu bận rộn làm việc.

Theo từng động tác của người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt của người đàn ông được gọi là La lão lục ngày càng trở nên co rúm sợ hãi, ông ta giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, cố gắng giãy giụa, đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không làm gì được. Taoo doleê /quíy dđono

Tiếu Dịch nhìn phản ứng của ông ta rất hài lòng, lấy chiếc bật lửa từ trong túi ra, cầm ở trong tay tùy ý ngắm nghía.

Ước chừng khoảng năm phút trôi qua, người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy, giữ một khoảng cách cung kính nói, "Đại ca, tiếp theo làm như thế nào ạ?"

Tiếu Dịch ngẩng đầu lên lười biếng đưa mắt nhìn.

Dưới đất có một dây thuốc nổ, có một sợi dây nhỏ đầu được nối với thuốc nổ, đầu kia thì được trói cùng với La lão lục.

Tiếu Dịch nhướn mày không rõ ý tứ, ung dung đứng dậy khỏi chiếc ghế, chiếc ghế cũ kỹ phát ra tiếng kêu "Két...",  vang lên trong gian phòng yên tĩnh, rất đột ngột và quỷ dị.

Nhìn Tiếu Dịch đang từ từ đi về phía của mình, đôi mắt đỏ hoe của La Lão lục trợn to lên, giống như là muốn ăn sống nuốt tươi người ta vậy, ông ta không ngừng kêu lên, nhưng mà trong miệng bị nhét chặt vớ nên không kêu thành tiếng, chỉ có tiếng hét khàn khàn giống như giết heo vang lên thôi.

Tiếu Dịch đứng ở trước thuốc nổ, liếc mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi.

Người đàn ông trẻ tuổi gật gật đầu, tiến lên kéo những chiếc vớ ở trong miệng của La lão lục ra, Tiếu Dịch còn chưa có lên tiếng, La lão lục đã run giọng giận dữ hét lớn lên, "Tiếu Dịch, * con mẹ mày..."

Cổ họng của Tiếu Dịch phát ra tiếng cười khinh thường, “Chỉ sợ ông không có cơ hội này.”

La lão lục còn muốn nói gì nữa, nhưng Tiếu Dịch đã không còn kiên nhẫn, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi. Người đàn ông trẻ tuổi nhìn mặt mà nói chuyện, lại một lần nữa nhét vào miệng của La lão lục, những lời nói ô uế kia liền biến mất trong cổ họng ông ta.

Tiếu Dịch giơ chiếc bật lửa ở trong tay lên, cọ sát, “tạch” một cái ánh lửa bùng lên, anh híp mắt lại nhìn chằm chằm vào La lão lục, ánh mắt hung ác và vô cùng nham hiểm, "Nhớ kỹ, phản đồ thì sẽ không có kết cục tốt, kiếp sau mở to mắt ra, mà đối nhân xử thế.”

Dứt lời, sự hoảng sợ hiện lên trong ánh mắt của La lão lục, cái bật lửa từ từ rơi xuống.

"Đi thôi" Tiếu Dịch nhấc đôi chân dài lên, người đàn ông trẻ tuổi rất nhanh đã theo kịp.

"Bùm" một tiếng, vang lên thật lớn ở trong ngôi nhà hoang ở sau lưng hai người, Tiếu Dịch ngồi vào bên trong xe, lấy một điếu thuốc, "Làm sạch sẽ không?"

"Đại ca yên tâm, anh em đã phân chia thuốc nổ rất tốt, đảm bảo sẽ nổ ngay cả mảnh vụn cũng không còn.” di@en*dyan(lee^qu.donnn).

―――

Máy bay tư nhân đáp xuống ở thành phố S, lập tức có người tới đón, đưa Tống Mạc và Tần Ngu về biệt thự.

Chạng vạng tối, Tần Ngu giúp vú Trương làm cơm tối ở trong bếp, trong phòng ngủ ở lầu hai, mơ hồ truyền đến tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, "Tần Ngu..."

Tần Ngu vẫn đang xắt khoai tây, giả bộ không nghe thấy.

Không tới mấy giây sau, trên lầu lại vọng lại tiếng gọi của người đàn ông, cuối cùng vú Trương không nhịn được nữa, đành mở miệng, "Phu nhân, đi lên xem thiếu gia một chút đi."

Tần Ngu đưa khoai tây ở trong tay bỏ vào bên trong nồi, gương mặt lạnh lùng, giọng nói âm trầm , "Anh ấy đâu cần tôi phải xem làm gì.”

Đến bây giờ hễ cô nhớ tới chuyện hồi sáng nay là lại không nén được giận, rõ ràng miệng vết thương vẫn chưa tốt lên, nhưng lại sống chết không thèm quan tâm tới lời dặn dò của bác sĩ, nhất định quay về, lúc cô khuyên nhủ, kết quả thì anh đã nói gì?

Đây là chuyện cô không cần quan tâm!

Đã như vậy, anh muốn lăn qua lăn lại như thế nào thì cứ lăn đi, xem như cô đã tự mình đa tình, từ hôm nay trở đi, anh muốn sống hay muốn chết đều không liên quan gì tới cô, cô cũng không thèm quản anh làm gì nữa!

Vú Trương sững sờ mấy giây, chợt vừa cười vừa nói, "Phu nhân à, cô đừng có chấp thiếu gia làm gì, từ nhỏ cậu ấy đã như vậy rồi, vô cùng cố chấp. Ta tận mắt nhìn cậu ấy lớn lên, những năm rồi, cậu ấy đã bị khổ không ít, ta đã rất muốn, lúc nào đó có người yêu thương cậu ấy thật lòng ở bên cạnh cậu ấy, bây giờ ấy mà, xem ra là đã tìm được rồi, vú Trương là người từng trải, nhìn ra được tâm tư của cô với cậu ấy, cô hao tâm tổn trí lo lắng cho cậu ấy, thật ra thiếu gia cũng rất đáng thương.” di@en*dy-an(lee^qu.donnn).

Tần Ngu cúi đầu cầm lấy cái muôi thất thần khuấy khuấy khoai tây bên trong nồi, trong lòng mềm yếu và chua xót, vú Trương nói một hồi, giải thích phải trái cho cô.

Nghĩ tới cô lại, chỉ trách anh không biết thương xót bản thân mình.

Thở dài một hơi, bỏ cái muôi ở trong tay xuống.

Mới vừa đi ra khỏi phòng bếp, bất ngờ lại vang lên một hồi tiếng chuông cửa.

Mở cửa ra, Tống Lãng cõng túi sách nhỏ đang đi đến, đầu tiên là sững sờ mấy giây, rồi không tin dụi dụi mắt, một giây sau, lại có bộ dạng xum xoe chạy tới, ôm lấy bắp đùi Tần Ngu, cái đầu nhỏ cọ cọ ở trên đùi của Tần Ngu, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên từ trong mũi, ồm ồm, mơ hồ có chút nức nở, “Mẹ, mẹ đã trở về rồi.”

Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, Tần Ngu đều ở bên cạnh chăm sóc cho bé, chưa từng có lần nào, hai người lại xa cách nhau lâu như vậy.

Tần Ngu ngồi xổm người xuống, xoa xoa đầu của Tống Lãng, đáy mắt cũng nhạt nhoà, "Được rồi, nam tử hán khóc cái gì chứ."

Tống Lãng ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ của Tần Ngu, "Mẹ, mẹ sẽ không rời đi nữa chứ.” le6 quy1 d9o^n.

Tần Ngu nhìn đôi mắt đen láy của Tống Lãng đang tuôi nước mắt ra, trong lòng cũng mềm lòng và bối rối.

Tống Lãng hít hít mũi, chăm chú nhìn Tần Ngu, còn nói, "Cho dù có rời đi, cũng không cần đưa con đến nhà ông nội, cả nhà bọn họ đều rất nghiêm khắc."

Tần Ngu trầm mặc mấy giây, rốt cục thì cũng rất đau lòng, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhẵn trắng nõn của Tống Lãng, âu yếu dịu dàng nhìn đứa con trai nhỏ bé của mình, “Ừ, sau này mẹ sẽ không đưa con tới nhà ông nội nữa.”

"Ồ, ba đâu rồi? Không trở về cùng với mẹ sao?” Tống Lãng có chút ghét bỏ lau lau khuôn mặt của mình, dường như chợt nhớ tới điều gì đó, tròng mắt xoay chuyển.

Vô cùng đúng lúc, trên lầu lại vang lên âm thanh kéo dài của người đàn ông, "Tần Ngu..."

Vẻ mặt của Tống Lãng vui mừng, bỏ cặp sách qua một bên, nhanh chóng phi lên lầu nhưu một cơn gió.

Tần Ngu lo lắng bé không cẩn thận sẽ đụng vào vết thương của Tống Mạc, vội vàng đi lên theo.

Cu cậu vừa đẩy cửa đi vào, liền ôm lấy bắp đùi của Tống Mạc đang nằm trên giường. le6 quy1 d9o^n.

Tần Ngu nhanh tay lẹ mắt, níu lấy đôi chân ngắn củn của Tống Lãng, lôi bé xuống, “Ba con đang bị thương, không thể ôm bắp đùi của ba được.”

Tống Lãng mở to hai mắt, rồi mới chậm rãi bò từ giường xuống dưới.

Tống Mạc nhìn nhìn Tống Lãng, rồi lại nhìn Tần Ngu một chút, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

"Con trai, con đi ra ngoài trước, ba mẹ có chuyện muốn nói với nhau."

Tần Ngu và Tống Lãng, một lớn một nhỏ đều kinh ngạc, mở to đôi mắt đen láy nhìn Tống Mạc.

"Con trai, bây giờ con hãy nghe lời ba đi ra ngoài, ngày mai ba mua Transformers cho con."

Tống Lãng lập tức khẽ gật đầu, rồi đi ra ngoài.

Tần Ngu chau mày lại, "Đến cùng thì có chuyện gì?"

Vẻ mặt Tống Mạc thoáng loé lên vẻ mất tự nhiên, “À, đỡ tôi đi toilet đi.”

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.