Đứa Con Câm

Chương 6: Ngày thứ 2 đến trường (2)




Khai giảng học kỳ mới !

Ngô Thần được mặc quần áo mới, đeo cặp sách mới lảo đảo bước đến trường. Từ sau khi gặp được Âu Dương Hiên , cô đã đem hắn so sánh với vương tử trong mộng của mình, nhưng không hiểu sao trong đầu luôn hiện lên gương mặt than của hắn!

Cô, liệu cô có cơ hôi nào nhìn thấy tảng băng này hòa tan rồi cười vui vẻ hay không?

“Tiểu Thần, đang suy nghĩ cái gì đấy?” Sau khi đến phòng học  Ngô Thần vẫn còn đang suy nghĩ thời điểm tiến cử võng vương là năm nào, năm 05? Năm 06? Tóm lại, là vẫn còn thời gian gần mười năm nữa đi!

“Không có gì a, suy nghĩ đến bộ phim “Thủy thủ mặt trăng” tối hôm qua đó ~ chị có xem không?”

“Các cậu đang nói đến phim “Thủy thủ mặt trăng” à, tớ cũng xem đó, xem hay thật, Usagi thật đáng yêu~”

“Tớ thích sao thuỷ Ami, thật ôn nhu ~”

“Các có thấy Tuxedo đẹp trai không?”

“•••”

“•••”

Một câu nói của Ngô Thần  đã thành công  khiến các nữ sinh tích cực hưởng ứng~

“Tốt lắm, các em học sinh im lặng một chút nào.” Không biết khi nào thì thầy Lưu đã đứng trên bục giảng rồi.

“Xem ra lại có cuộc thi nào đó , mỗi lần thầy ấy bất thình lình xuất hiện thế này chuyện này chắc 100% luôn~” Cao Bắc lén lút nói cho Ngô Thần.

Thầy Trần ngay lập tức nói ra tin tức chứng minh điều Cao Bắc nói là đúng.

“Tỉnh ta sắp tổ chức một cuộc thi toán học toàn tỉnh ! Vòng đấu loại lần này được tổ chức ở trường của chúng ta, trường học yêu cầu lớp mình chọn ra 3 bạn để đi thi đấu, các em nếu ai muốn tham gia thì đến chỗ của Lưu Mẫn báo danh. Nếu quá nhiều người đang ký, thì sẽ dựa theo thành tích môn toán của các em mà lựa chọn. Cuộc thi lần này giải thưởng rất hấp dẫn, nếu được lọt vào trong top 3 của cuộc thi sẽ được tuyển thẳng vào sơ trung A, còn các sơ trung khác trong tỉnh thì không cần phải nói nhiều nữa, còn có thể có được phần thưởng tiền mặt nữa, về phần tiền thưởng có bao nhiêu thì chỉ có các em đi thi mới có thể biết thôi . Tốt lắm, cứ như vậy đi! Lưu Mẫn , tan học buổi trưa em đem danh sách đến cho thầy. Còn có các em, im lặng đi, sắp vào học rồi , còn không chuẩn bị bài để vào tiết sao?” Nói xong thầy đi ngay ra khỏi phòng học.

Sau khi thầy giáo rời khỏi đây, Ngô Thần vốn nghĩ rằng tcả lớp sẽ vì tin tức như vậy mà nhốn nào, nhưng kỳ quái là,học sinh trong phòng học  không có hành động nào hết , giống như chỉ đang chuẩn bị bài học sắp tới vậy.

“Sao lại không có ai đi báo  danh vậy?” Ngô Thần tò mò  hỏi Cao Bắc.

“Chờ xem đi, bây giờ vẫn còn sớm , bọn họ đang nhớ lại kết quả học tập năm ngoái của mình đó mà, lo lắng xem có đủ khả năng hay không~”

“Bình thường khi nào thì sẽ bắt đầu?”

“Ngay bây giờ!”

“Lưu Mẫn, tớ đi.” Người nói là ủy viên toán học của lớp Ngô Thần, thành tích toán học quả thực không sai, liếc mắt một cái cũng nhìn ra đây là một con mọt sách điển hình. Nhìn đầu của cậu ta này, không sợ sau này bị hói đầu à? Ngô Thần nghĩ vấn đề như vậy , một người khác lại đang vụng trộm  vui vẻ.

“Cậu thật đúng là thần ấy. lý giải thật sâu sắc !” Ngô Thần giơ ngón tay cái lên với Cao Bắc.

“Đó đương nhiên. Lần nào  cũng đều là kết quả này, từ từ rồi cậu cũng thành thói quen!”

“Thần Thần, em không báo danh sao?” Lưu Mẫn hỏi Ngô Thần.

“Chị có đi không?

“Nếu em đi , thì chị đi, với mình có tham gia cuộc thi này hay không cũng vậy cả thôi, dù sao sơ trung A đối với chúng ta cũng không phải là vẫn đề khó khăn.”

“Ngô Thần, mình nói cho cậu biết chuyện này ! Ngày hôm qua mẹ mình nói cho tớ biết, giáo viên dậy nhảy Latin ý là muốn cho hai chúng năm nay tham gia giải đấu nhảy Latin thanh thiếu niên, khả năng là hai chúng ta sẽ là một cặp.” Lưu Hàm từ dưới cũng ngoi lên để nói chuyện, cũng chính là bạn nhảy Latin của Ngô Thần  .

“Tớ có biết gì đâu. Cô giáo có thông báo thời gian hay không? Quên đi, cuối tuần đến hỏi cô giáo là được.”

“Thật sao, Thần Thần muốn đi tham gia giải đấu Latin à? Vậy đến lúc đó chị có thể đi xem không?” Lưu Mẫn kích động  hỏi Ngô Thần.

“Cái này em cũng không biết a, giáo viên vẫn còn chưa có thông báo cho em về việc này, chờ em xác định rồi sẽ nói cho chị được không?”

“Ừ ừ chị muốn đi, nhất định phải đi!”

Ngô Thần nghĩ nghĩ, “Khả năng thi đấu vòng lọai không thành vấn đề, dù sao người tham gia cũng nhiều. Vào bán kết là chắc rồi ! Về phần trận chung kết hẳn là phải đi đến thành A, như vậy chị làm sao mà đi được?”

“Nói như vậy thì trận đấu bán kết chị vẫn có thể đi xem không phải à?”

“chắc là vậy đi, bây giờ còn vẫn còn chưa chắc em sẽ vào được bán kết đấy?”

“Ngô Thần, làm sao cậu lại có thê không tự tin thế được,nếu  khiêu vũ không tốt giáo viên của cậu sao dám cử cậu đi thi? Trình độ của Lưu hàm  cả lớp chúng ta đều đã biết, cậu lại là bạn nhảy của cậu ta chắc chắn cũng phải tốt. Cả lớp chúng ta sẽ chờ mong trận đấu của của hai người đấy!” Cao Bắc rất nhanh nói luôn đáp án cho mọi người. Sao bọn họ lại tin tưởng với mình thế nhỉ? !

Cuối cùng Lưu Mẫn bị thầy Lưu mãnh liệt yêu cầu tham gia cuộc thi toán, dù sao này thành tích các cô  không cần, nhưng trường học cần , tăng thêm một học sinh có cái thành tích tốt  càng thêm một phần danh tiếng không phải sao.

Cuối tuần này bắt đầu, Ngô Thần cùng Lưu Hàm luyện tập  khiêu vũ dành cho trận đấu.

Sân đấu vòng loại Latin được thiết lập tại  cung thanh thiếu niên, trận đấu  hôm nay, người đi cùng Ngô Thần  là Mẹ Ngô. Từ khi tờ mờ sáng, Mẹ Ngô đã gọi Ngô Thần dậy, bắt đầu lắc qua lắc lại buộc tóc cho Ngô Thần. Mẹ Ngô tư mình chuẩn bị hết y phục đầu tóc cho cô, không cần nhờ một ai hết!

Chuẩn bị xong xuôi thời gian cũng không còn nhiều lắm , Ba Ngô lái xe đưa Mẹ Ngô cùng Ngô bảo bối đưa đến cung thanh thiếu niên sau đó chuẩn bị đi thành A .

“Bảo bối hôm nay con phải thật cố gắng a, baba chờ tin tức tốt của bảo bối a ~!”

“Vâng, lúc đến thành A ba phải đưa con đi nhé!”

“Được, baba chờ bảo bối đi đến thành A sau đó cùng con đi đến trận đấu được không! Cho nên bảo bối phải cố lên a!”

“Baba cũng phải cố lên a!”

Ngô Thần cùng với Lưu Hàm  trình độ ở độ tuổi thiếu niên xem như phi thường xuất chúng , thuận lợi  thông qua thi đấu vòng loại, tiến vào trận đấu bán kết, thời gian đấu bán kết  là Chủ nhật, địa điểm ở đài truyền hình tỉnh  H. Đấu bán kết Ngô Thần cố ý bảo baba làm việc với ban tổ chức để cho Lưu Mẫn và các bạn cùng lớp có thể tới đây xem,.

Ngô Thần  giáo viên dậy Latin của Ngô Thần chính là một trong các vị ban giám khảo. Tuyển thủ kiệt xuất  , thân là đệ tử chân truyền của giám khảo  , Ngô Thần cùng với Lưu Hàm thuận lợi tiến vào trận chung kết! Địa điểm trận chung kết là ở đài truyền hình tỉnh  A, trận đấu sẽ được truyền trình trực tiếp.

Trận chung kết là vào  thứ Sáu, mười đội xuất sắc nhất toàn tỉnh tụ họp ở tỉnh A, Ba Ngô cùng Mẹ Ngô ở trước trận đấu một ngày liền đưa Ngô Thần đến thành A. Bởi vì trận đâu giải này cho nên đã hai tuần Ngô Thần không có tới lớp học dương cầm, Ngô Thần nhớ tới lớp học đàn dương cầm sẽ nhân tiện nhớ luôn khối băng mặt than kia, không biết hắn có tham gia cuộc thi toán toàn tỉnh không nhỉ .

Giáo sư của Ngô Thần  cũng không đến đây, Lưu Hàm đi cùng với Lưu mẹ, dù sao hắn cũng vẫn là đứa bé 11 tuổi mà thôi.

Theo thứ tự rút thăm, sau khi mở màn sẽ đến lượt Ngô Thần và Lưu Hàm .

“Khẩn trương không?” Lưu Hàm hỏi Ngô Thần. Ngô Thần đối với chuyện như thế này bảo không khẩn trương nhất định là giả , dù có là ngôi sao hang đầu trong các cuộc thi thế này đều khẩn trương chứ không chỉ co mình cô!

“Có chút. Cậu thì sao? Không khẩn trương à?”

“Khẩn trương đương nhiên sẽ có, nhưng là mình có thói quen đem tất cả mọi người ở đây biến thành người quen hết, nếu là ở trước mặt người quen biểu diễn vậy không có gì phải ngượng ngùng .” Lưu Hàm tự tin  cười cười.

Ngô Thần phát hiện bản thân mình dùng cách này thật không sai, điều nầy có thể làm cho bản thân cảm thấy đặc biệt tự tin. Ngô Thần tùy ý  cười cười, nụ cười này lại làm cho Lưu Hàm ngây người! Ngô Thần nhìn thấy biểu tình của Lưu Hàm  cười  càng vui vẻ .

“Đừng ngẩn người nữa, đến lượt chúng ta rồi! Cố lên!” Ngô Thần vỗ nhẹ đem Lưu Hàm từ trong trạng thái ngây ngẩn tỉnh lại.

“Ừ ~! cố lên!”

Ngô Thần với Lưu Hàm hợp vũ chiếm sự nhất trí của tât cả mọi người ở đây, thành tích cũng không có sai biệt nhiều lắm, chính là, đã đánh mất hạng thứ nhất đành phải  nhận lấy thứ hai! Không phải Ngô Thần cùng với Lưu Hàm kém hơn người ta, mà là điệu nhảy của người ta khó hơn bọn họ một chút cũng lớn tuổi hơn Ngô Thần, cho nên vì vậy Ngô Thần mới mất giải quán quân. Nhưng 2 bé học lớp 5 có thể lấy được thành tích thứ 2, trong khi Ngô Thần còn chưa tròn 7 tuổi, riêng như vậy thôi cũng đủ để  dọa người rồi!

Lần này đội quán quân  chính là hai học sinh lớp 6, thân thể bọn họ cao lớn hơn nhiều so vơi Ngô Thần, thời điểm đang phát triển cơ thể này, lớn hơn 1 tuổi đã khác biệt rất lớn! Nếu tuổi Ngô Thần có thể lớn hơn một chút, Ngô Thần nghĩ sang năm có lẽ còn có thể cùng với Lưu Hàm quay trở lại để giật giải quán quân, nhưng mà Ngô Thần còn nhỏ, mà Lưu Hàm năm nay bắt đầu lớn rất nhanh, điều này làm cho nhóm Ngô Thần cùng Lưu Hàm  chuẩn bị phải giải tán.

Sau khi Ngô Thần thi xong, Ba Ngô còn có việc cần đi trước! Vốn là Mẹ Ngô không muốn cùng ba ba đi với nhau, bà lo lắng Ngô Thần sẽ lạc đường ở thành A. Nhưng mà Ngô Thần cam đoan bản thân mình có thể trở về khách sạn an toàn, Mẹ Ngô mới đồng ý đi cùng với Ba Ngô. Vì sao Ngô Thần nhất định phải để Mẹ Ngô đi cùng với Ba Ngô hả? Chuyện này xảy ra trước hôm khai giảng 1 ngày  ~

Trước hôm khai  giảng một ngày, Ngô Thần học xong khóa đàn dương cầm khóa về nhà, khi về nhà đã là buổi tối . Mà hôm đó là chú Lưu thuận tiện chở   Ngô Thần về nhà. Nhưng là sau khi về nhà chỉ thấy mẹ ở nhà một mình, khi ngủ cũng là vào phòng Ngô Thần ngủ cùng! Ngô Thần cảm thấy kỳ quái , đã xảy ra chuyện gì sao?

Sau  khi Ngô Thần trùng sinh chưa từng ngủ cùng Mẹ Ngô lần nào, vậy đêm nay làm sao vậy?

“Mẹ, làm sao vậy sao? Sao đêm nay mẹ lại ngủ với con?” Mẹ nhìn Ngô Thần thật lâu, hỏi một câu làm cho Ngô Thần khó hiểu,

“Thần Thần, mỗi lần ba con đưa con đi học, sau đó ba con làm cái gì?”

Ngô Thần cảm thấy kỳ lạ, trong nhà mọi người ai cũng biết Ba Ngô chuẩn bị mở rộng thị trường sang tỉnh A, đưa cô đi học sau đó cũng là đi làm việc, rồi lại quay lại đón. Mẹ hỏi như vậy là sao ta?

“Con không biết a, chắc là ba đi làm công chuyện của ba! Làm sao vậy ạ?”

“Kia không có gì , đi ngủ sớm một chút đi con.”

“Dạ. vậy mẹ, ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, mẹ không có trở về. Baba trở về nấu cơm chiều cho Ngô Thần, mẹ gọi điện thoại tới nói cho Ngô Thần biết đêm nay không trở về , mẹ ngủ lại nhà dì cả. Cũng không nói nguyên nhân gì, chỉ thông báo như vậy.

Thế này là thế nào a?

“Ba , mẹ nói đêm nay không về .” Ngô Thần buông điện thoại nói cho Ba Ngô.

“Ừ, ba đã biết, con ăn cơm đi.”

Tối hôm nay  bữa tối ăn  Ngô Thần cảm thấy khó tiêu, thật sự là nhịn không được !

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với ba và mẹ vậy?” Ba Ngô bị Ngô Thần cho một câu hỏi làm cho sửng sốt. Sau đó bất đắc dĩ  nở nụ cười.

Thì ra chuyện tình là như vầy, Ba Ngô muốn dành Mẹ Ngô một bất ngờ, dù sao sắp đến kỷ niệm ngày cưới của bon họ. Ngô Thần cũng sớm đã có ý định đi tỉnh A học sơ trung, tuy nói trọng tâm công tác hiện tại không có biện pháp để chuyển đi, nhưng mà vẫn có thể mua một căn nhà ở bên đó, tiện đi đi lại lại hai bên.

Mà trước đó , Mẹ Ngô có một ngày phát hiện  trong túi của Ba Ngô có một chùm chìa khóa lạ, cái chìa khóa là kiểu chìa chốm trộm mới, cùng với chìa khóa nhà không giống nhau! Mẹ Ngô liền hỏi Ba Ngô đây chìa khóa gì, Ba Ngô đương nhiên kiên trì không mở miệng, nếu không làm sao có thể cho Mẹ Ngô bất ngờ được.

Sau đó là thời gian cãi nhau, Ba Ngô lại nhận được điện thoại của công ty, nói rằng tại liệu Ba Ngô yêu cầu gặp vấn đề, Ba Ngô vì không muốn cho Mẹ Ngô nghe được, liền đi ra cửa nghe điện thoại. Mẹ Ngô không có nghe được Ba Ngô nói chuyện gì, nhưng mà lại nghe ra âm thanh của phụ nữ!

Thế là hiểu lầm, làm cho Mẹ Ngô lại đưa ra câu hỏi mà bà luôn lo sợ trong vòng hai năm nay. Bà  hỏi có phải Ba Ngô bây giờ có tiền cho nên có tình nhân bên ngoài không ? Ông có phải muốn ly hôn  không? !

Vấn đề này làm cho Ba Ngô dở khóc dở cười, đành phải cam đoan tuyệt đối không có việc này! Nhưng mà Mẹ Ngô làm sao có thể tin tưởng, vẫn tức giận ,  nghĩ muốn chờ Ba Ngô  giải thích. Bây giờ trang trí nhà mới chưa có hoàn thiện hết, Ba Ngô cũng không thể cho Mẹ Ngô một đáp án, hai người vẫn giằng co như vậy, đến hôm nay thì xảy ra chuyện này!

Ngô Thần sau khi biết được đáp án này, nhất thời cảm thấy hết chỗ nói rồi. Vốn cho rằng gia đình minh khẳng định sẽ không xảy ra vấn đề, đối hai người bọn họ rất yên tâm , nhưng mà đã xảy chuyện gì đây? Mẹ rời nhà trốn đi? Hay là vẫn hiểu lầm?

Quên đi, phải để cho Ngô Thần ra  tay thôi! Ba Ngô xử lý vấn đề liên quan đến Mẹ Ngô thì cực kỳ ngốc~ nói nhiều như vậy, nói ngắn gọn chính là, Mẹ Ngô bởi vì sự bất ngờ của Ba Ngô mà sinh ra hiểu lầm!

Cho nên ở trận đấu ngày hôm nay Ba Ngô đem Mẹ Ngô đi xem cái bất ngờ đó, Ngô Thần lựa chọn không đi, cô không muốn làm bóng đèn. Trên người mang theo tiền, mang theo số điện thoại của ba ba  điện thoại, còn có danh thiếp của khách sạn, thậm chí địa chỉ nhà mới. Ba Ngô bình thường rất lo lắng cho bảo bối , nhưng là hôm nay lại dị thường  tin tưởng vào Ngô Thần.

Ngô Thần nghĩ đến như vậy ngay lập tức cảm thấy vui vẻ! Từ trong đài truyền hình tỉnh  đi ra, Ngô Thần quyết định đi vào nội thành đi dạo. đài truyền hình tỉnh A vẫn còn là đài truyền hình cũ, cách nội thành cũng không xa lắm. Tuy rằng Ngô Thần đối với  thành A  cũng không quen thuộc, nhưng hẳn là là không đến mức đi lạc!

Nghĩ xong việc này, Ngô Thần mới ngẩng đầu phát hiện, hình như cô bị lạc rồi!

Cô đi dọc theo đường lớn quay lại, sau đó đi một vòng lớn quay lại trước cửa của đài truyền hình. Ở cô tự hỏi nên đi phương hướng nào, thì bàn tay nhỏ bé bị người khác nắm lại . Ngô Thần theo bản năng  đem cái tay kia hất ra, nhưng mà quay đầu phát hiện, dĩ nhiên lại là hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.