Nói cách khác muốn xâm nhập
vào Top 50 trên bài danh ngọc bích Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, không sai
biệt lắm cấp bậc phải chừng Hóa Phàm cảnh sơ kỳ mới có thể, hơn nữa có
thể gia nhập huấn luyện doanh đều là thiên tài, muốn vượt cấp khiêu
chiến độ khó rất lớn.
Mà ở Top 125 trên bảng xếp hạng, cơ bản tất cả đều là Chân Võ giả tam
chuyển đỉnh phong, một ít người mạnh, khoảng cách Hóa Phàm cảnh sơ kỳ
chỉ có một đường thì bài danh khá cao, một ít người yếu thì bài danh khá
thấp.
- Nếu như ta không đột phá còn có chút khó khăn, nhưng bây giờ ta đã đột
phá đến tam chuyển hậu kỳ, vào cuối tháng bài danh tiến vào Top 100, cơ
hội vẫn rất lớn.
Lâm Tiêu rất rõ ràng thực lực của mình, mặc dù mới chỉ là tam chuyển hậu
kỳ, nhưng thực lực lại hơn xa võ giả tam chuyển đỉnh phong bình thường,
nếu như lợi dụng thân phận Luyện Dược Sư thậm chí có thể quyết phân cao
thấp với võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ bình thường, đương nhiên so với võ
giả Hóa Phàm cảnh đại thành và đỉnh phong vẫn có không ít chênh lệch.
Mà đệ tử trong huấn luyện doanh này đều là thiên tài, ở bên ngoài cũng
thuộc về nhân vật có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng nếu thật sự chiến
đấu thì Lâm Tiêu tự cho rằng mình mạnh hơn đại bộ phận học viên tam
chuyển đỉnh phong.
- Hiện giờ công pháp Ngưng Nguyên Công ta tu luyện chỉ là công pháp Nhân
cấp cao giai, tuy rằng uy lực ở trong công pháp Nhân cấp cao giai có
thể nói là cực phẩm, nhưng khoảng cách công pháp Địa cấp đê giai vẫn có
không ít chênh lệch, hơn nữa công pháp phòng ngự Kim Ngọc Quyết của ta
cũng là Nhân cấp cao giai, đối phó võ giả bình thường hoàn toàn đủ
rồi, nhưng đối mặt với một ít võ giả Hóa Phàm cảnh sơ kỳ hoặc là thiên
tài trong huấn luyện doanh vậy thì chưa đủ.
- Một bản Địa cấp đê giai bí tịch kém cỏi nhất, giá trên thị trường cũng
là năm triệu lượng, ta căn bản không có nhiều tiền như vậy, coi như là
có, bí tịch Địa cấp đê giai cũng là có tiền cũng không mua được, chỉ có
thể ở trên một ít đấu giá hội thấy được, hơn nữa tranh đoạt rất kịch
liệt, cũng không nhất định thích hợp ta. Nhưng Thiên Tài Huấn Luyện
Doanh là do Võ Linh Đế Quốc thành lập, chủ yếu để bồi dưỡng thiên tài đệ
tử trong Hiên Dật Quận, Địa cấp bí tịch khẳng định nhiều vô số kể, phải
biết rằng nơi này ngay cả công pháp Thiên cấp cũng có, đến lúc đó chung
quy sẽ tìm được một bản phù hợp với ta.
Sau khi suy nghĩ đơn giản qua, Lâm Tiêu lập tức đã quyết định.
- Còn có nửa tháng, khảo thí cuối tháng nửa tháng sau, ta nhất định sẽ lọt vào Top 100.
Không có chút gì do dự, Lâm Tiêu lúc này đi vào phòng luyện công dưới mặt đất, bắt đầu tu luyện.
Lâm Tiêu siêng năng, suốt cả buổi đều yên lặng tu luyện, chẳng những
củng cố nguyên trì tam chuyển hậu kỳ một chút, bổ sung đầy đủ nguyên lực
trong cơ thể, cũng tu luyện đao pháp một chút, thẳng đến tối, người đầy
mồ hôi Lâm Tiêu mới ra khỏi phòng luyện công.
Tiết trời tháng chín vô cùng nóng bức, Lâm Tiêu tắm rửa qua, mặc vào một
bộ võ giả màu màu trắng rộng thùng thình đi vào trong phòng khách.
- Lâm Tiêu, vừa mới tu luyện chấm dứt sao, có muốn cùng ăn cơm tối không?
Trong phòng khách, Cận Trí Hải nhàn nhã uống trà, nhìn mái tóc ướt sũng kia, hiển nhiên cũng vừa mới tu luyện xong.
- Được a, Kỷ Hồng bọn hắn đâu rồi?
Lâm Tiêu gật gật đầu, ngồi xuống trên cái ghế ở một bên, cũng rót cho
mình chén trà, rồi sau đó từ trong hộp ngọc trên mặt bàn lấy ra vài
miếng tinh khối màu xanh da trời rất nhỏ cho vào trong chén nước.
Ken két
Tinh khối màu xanh da trời vào nước, vậy mà ngưng kết thành từng khối khối băng, Lâm Tiêu cầm lên uống ực một hơi:
- Thoải mái.
Tinh khối màu xanh da trời kia chính là tinh luyện ra từ nhất giai linh
dược Băng Lam Thảo, Băng Lam Thảo này đối với võ giả không có bao nhiêu
công hiệu, nhưng Băng Lam tinh khối đề luyện ra vào nước sẽ phóng xuất
ra rất nhiều hơi lạnh, ngưng kết bản thân thành khối băng, cho vào nước
trà chẳng những có thể có tác dụng ướp lạnh, hơn nữa Băng Lam Thảo với
tư cách linh dược không có nửa điểm tác dụng phụ, còn có thể ôn nhuận
kinh mạch.
- Mấy người bọn hắn cũng vừa tu luyện chấm dứt, sắp ra rồi.
Cận Trí Hải nhàn nhã uống trà nói.
Không bao lâu, ba người Kỷ Hồng cũng đi đến, một đám người ra khỏi lầu các, đi trên bãi cỏ.
Giờ phút này chính là chạng vạng tối, trên mặt cỏ và con đường đá cuội có không ít đệ tử đang qua lại
- Lâm Tiêu, đứng lại cho ta.
Đột nhiên, một tiếng quát chói ta ầm ầm vang lên, Lâm Tiêu bọn hắn dừng
bước lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đường ở phía sau, một đám ba
người đang hùng hổ đi tới.
Đầu lĩnh kia là một nam tử có mái tóc ngắn màu nâu, thân cao 1m85, ánh
mắt u lãnh, bên hông treo lấy một thanh trường kiếm, ở hai bên hắn còn
hai nam tử thân cao chừng một mét bảy tám, nguyên một đám ánh mắt bất
thiện.
- Sư huynh, chính là hắn, ta đã nghe ngóng rõ ràng.
Một trong hai nam tử kia gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu, hừ lạnh nói.
Lâm Tiêu nhướng mày, đối phương hùng hổ, hiển nhiên là không có hảo ý.
- Ngươi chính là Lâm Tiêu?
Nam tử đầu lĩnh kia cẩn thận đánh giá Lâm Tiêu, ánh mắt lạnh lùng, càng có một tia phẫn nộ đang không ngừng ngưng tụ.
- Các ngươi là ai?
Lâm Tiêu nhướng mày, ba người này hắn hoàn toàn không biết, hơn nữa đây
là bên trong Thiên Tài Huấn Luyện Doanh, hắn cũng chưa từng tiếp xúc với
người nào cả.
Một bên, bốn người Kỷ Hồng cũng nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc, hiển nhiên cũng không nhận ra ba người đột nhiên xuất hiện này.
- Chúng ta là ai? Hắc, tiểu súc sinh ngươi làm hư chuyện tốt của sư
huynh chúng ta, sao hả? Cướp đi đồ thuộc về sư huynh chúng ta còn vờ như
không biết sao?
Một gã nam tử cười lạnh hai tiếng, nói chuyện rất là khó nghe.
- Nhìn xem, chuyện gì xảy ra thế?
- Không biết ah.
- Lâm Tiêu, không phải là thiên tài đệ tử Tân Vệ Thành lần thứ nhất khảo thí bài danh thứ 140 sao, ba người đối diện hắn là ai?
- Ta cũng không biết, chẳng lẽ cũng là đệ tử tân tấn sao?
Trên con đường này, không ít đệ tử lui tới đều dừng bước lại, tò mò nhìn
đám người Lâm Tiêu, nơi này ở gần lầu các của lục đại vệ thành, tự
nhiên cũng hấp dẫn rất nhiều đệ tử
- Có ý tứ.
- Tựa hồ Lâm Tiêu Tân Vệ Thành kia xảy ra xung đột với người khác.
- Chúng ta nhìn xem.
Bọn người Thanh Nham Thành Cổ Luân, Nguyệt Linh Thành Hoa Phượng Tú đứng
ở bên vây xem, mà đám đệ tử Mộ Thạch Thành thì trong lòng càng nhìn có
chút hả hê.
- Cuồng vọng đi, cho ngươi cuồng thoải mái, hiện giờ chọc người khác a.
Thấy Lâm Tiêu phát sinh xung đột với học viên khác, đám đệ tử Mộ Thạch Thành cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
- Thật có lỗi, ta không biết các ngươi, ba người các ngươi tránh ra, đừng có chặn đường của chúng ta.
Lâm Tiêu nhướng mày, muốn lách qua ba người này, đối phương không hiểu
thấu, đi lên đã khí thế hung hung, nhưng mình ngay cả một người cũng
không nhận ra.