Dư Tôi Rung Động

Chương 7: Nữ nhi ngoan




“Anh Trạch!” Lý An Ni bước lên một bước, muốn đuổi theo Lâm Kính Trạch, nhưng đã bị Lâm Hiểu Hiểu chặn đường lại.

Lâm Hiểu Hiểu lạnh lùng nhìn vào Lý An Ni, cô không như An Điềm mà có nhiều đồng cảm với cô ta.

Bởi vì trên đời này không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có sự căm hận vô duyên vô cớ. Anh trai cô đã vì khuôn mặt sau phẫu thuật của Lý An Ni mà đã cho cô ta quá nhiều sự giúp đỡ rồi.

Từ một người mẫu đường phố không có tiếng tăm, đến bây giờ đã chen chân vào giới ngôi sao và người mẫu hàng đầu, đều do anh trai cô giúp cho. Bây giờ Lý An Ni còn muốn trái tim của anh trai cô nữa? Vậy có hơi tham lam quá rồi thì phải?

“Lâm Hiểu Hiểu, cô tránh ra. Tôi phải đi tìm anh Trạch.” Khuôn mặt trang điểm đậm của Lý An Ni trở nên méo mó, nước mắt làm nhòe lớp trang điểm trên mặt, khiến cô ta giờ đây trông rất thê thảm và đáng sợ.

“Lý An Ni, bộ dạng đeo bám bây giờ của cô trông thật khó coi.” Lâm Hiểu Hiểu lạnh lùng nhìn vào Lý An Ni. “Cô có thể đi đến ngày hôm nay, tất cả đều nhờ vào anh tôi, vì vậy, hãy làm tốt những việc trong bổn phận của cô là được rồi.”

“Lâm Hiểu Hiểu, cô chớ đắc ý! Cô thì có gì khác tôi? Cô thích Tô Thanh Dương, nhưng chẳng phải Tô Thanh Dương vẫn thích An Điềm đó sao?” Lý An Ni nói rồi chỉ tay vào An Điềm, sau đó bật cười nhạo báng. “Lâm Hiểu Hiểu, đừng tưởng rằng cô cao quý lắm. Cô cũng đáng thương như tôi thôi!”

Lâm Hiểu Hiểu nghe thấy lời Lý An Ni nói, bất giác quay đầu lại nhìn An Điềm.

Nhớ lại dáng vẻ hao tâm tổn trí của anh Tô đối với An Điềm, rồi nhớ lại vẻ không hề do dự của Tô Thanh Dương khi từ chối mình, trong lòng Lâm Hiểu Hiểu không thể không khó chịu.

Nhưng…

“Tôi không giống với cô!” Lâm Hiểu Hiểu nhìn thẳng vào ánh mắt chất vấn của Lý An Ni, ngước cằm lên và nói. “Tôi và anh Tô trước giờ luôn đứng ở cùng địa vị, tôi không phụ thuộc vào anh ấy, cũng không cần phải dựa vào anh ấy để kiếm sống. Tôi càng không xài của anh ấy một xu một cắc. Tôi cũng không đeo bám anh ấy, càng không vì anh ấy mà làm ra những việc tổn thương đến người khác. Còn cô…”

Lâm Hiểu Hiểu nhìn Lý An Ni từ đầu đến chân một lượt, rồi cười khẩy: “Cô không chỉ là con ký sinh trùng bám vào anh tôi, mà bản thân cô cũng không có chút bản lĩnh nào, kỹ năng diễn xuất không, đầu óc cũng không, chỉ có mỗi khuôn mặt đã phẫu thuật thôi! Nhưng cô lại ảo tưởng muốn sở hữu được những người và việc không phù hợp với khả năng của mình, kết quả chỉ sẽ phí công vô ích!”

Mặc dù Lâm Hiểu Hiểu còn nhỏ tuổi, nhưng khi học cấp ba, cô đã bắt đầu tham gia vào làng giải trí, vì được bố bảo vệ thật tốt nên cô chưa từng phải chịu bất kỳ tổn hại nào.

Tuy nhiên, cô cũng đã chứng kiến rất nhiều việc thê thảm. Những cô gái không có chút bản lĩnh mà cứ muốn trèo lên cao, đến cuối cùng chỉ sẽ rơi vào một kết cục thê thảm.

Nếu Lý An Ni cứ tiếp tục như vậy, đến khi anh trai cô không còn thích cô ta nữa, vậy thì cô ta cũng sẽ không có kết quả tốt, giống như những ngôi sao thất thế kia!

Nghĩ vậy, xuất phát từ lòng tốt, Lâm Hiểu Hiểu đã nói ra tất cả sự thật: “Vì vậy, Lý An Ni à, bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn. Một, hãy rời xa anh tôi, sau đó cố gắng làm việc chăm chỉ. Hai, cố gắng cải thiện bản thân khi chưa quá muộn! Ba, im lặng và tiếp tục làm một con ký sinh trùng! Cô hãy luôn nhớ lấy câu này: Khi anh trai tôi nâng đỡ cô, cô là một cái cốc. Khi anh tôi không nâng đỡ cô nữa, cô sẽ là một mảnh vỡ thủy tinh! Con người quý ở chỗ tự hiểu rõ khả năng của mình!”

“Cô…” Lý An Ni run rẩy cả người và nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu, toàn thân cô ta nóng như lửa đốt. Cô ta thực sự muốn tát một cái thật mạnh, để khuôn mặt kiêu ngạo kia của Lâm Hiểu Hiểu phải nát như tương!

“Hiểu Hiểu…” An Điềm bước tới và nhỏ giọng khuyên nhủ. “Thôi đừng nói nữa, chúng ta đi trước đi.”

Thật ra, An Điềm cảm thấy lời của Lâm Hiểu Hiểu không phải là không có lý. Đưa ra lời khuyên cho Lý An Ni cũng là việc thực dụng nhất và hữu ích nhất. Tình cảnh thảm hại của Lý An Ni bây giờ đều do chính cô ta gây ra. Cô ta muốn thay đổi thì phải chịu đựng nỗi đau mất mát.

Song, những đạo lý này, Lý An Ni phải tự ngộ ra mới được. Hiểu Hiểu không ngần ngại xé tan vẻ ngoài đẹp đẽ mà Lý An Ni cố gắng duy trì, tiết lộ thực tế đẫm máu mà ngay cả bản thân Lý An Ni cũng không muốn đối mặt, vậy làm sao Lý An Ni cảm kích cô cho được? Cô ta chỉ nghĩ rằng Lâm Hiểu Hiểu đang cậy thân thế của mình mà lăng mạ cô ta một cách vô đạo đức mà thôi!

“Tóm lại tôi đã nói đến khát cả cổ rồi!” Lâm Hiểu Hiểu nhún vai. Mặc dù cảm thấy mình nói hơi nặng lời, nhưng Lâm Hiểu Hiểu vẫn cảm thấy mình đã nói hết những gì nên nói, vì vậy cô không muốn lãng phí thêm thời gian với cô Lý An Ni này nữa.

Cuối cùng, Lâm Hiểu Hiểu nói thêm với Lý An Ni một câu “tự mà lo liệu”, rồi kéo tay An Điềm đi khỏi đó.

Lý An Ni vẫn đứng nguyên tại chỗ, hoàn toàn không nghe lọt tai những lời Lâm Hiểu Hiểu nói.

Cô ta nghĩ đến gia thế hùng mạnh của Lâm Hiểu Hiểu, sợi dây đàn đang căng chặt trong lòng đột nhiên bị đứt làm đôi: Lâm Hiểu Hiểu, nếu cô không được sinh ra là con gái của Tập đoàn trang sức Lâm Thị, cô dám nói chuyện với tôi như thế này không? Đừng tưởng cô được người khác cưng chiều thì sẽ không có ngày bị té ngã. Tôi sẽ bắt cô trả giá vì những lời đã nói hôm nay!

Khuôn mặt trang điểm đã bị nhòe của Lý An Ni, dưới ánh đèn chiếu rọi, trông đáng sợ như một con ma…

Ở bên này, Lâm Hiểu Hiểu đã kéo An Điềm đi vào phòng thay đồ đã được chuẩn bị sẵn trước đó.

“Hiểu Hiểu, sau này cô đừng ăn nói với người khác như thế nữa.” An Điềm nhìn vào Lâm Hiểu Hiểu, thở dài khuyên nhủ: “Ai biết tính cô sẽ hiểu cô miệng cứng lòng mềm, nhưng những người không quen cô sẽ chỉ nghĩ rằng cô đang cậy thế hiếp người.”

“Mặc kệ họ đi!” Lâm Hiểu Hiểu khoát tay với vẻ không quan tâm. “Tôi nói ra được là vui rồi. Vả lại, tôi đâu có ý định hại ai, chỉ tại nói thật mất lòng!”

“Nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị nữa. Mau mau mau, đến chọn lấy một chiếc váy mà tôi đã chuẩn bị cho cô!” Lâm Hiểu Hiểu không hề quan tâm đến việc đó, cô ngắt ngang lời An Điềm rồi kéo An Điềm đến trước ghế sofa bày đầy áo váy.

“Tôi đã chuẩn bị cho cô hai bộ váy, cô chọn lấy một bộ đi!” Lâm Hiểu Hiểu vừa nói vừa mở cả hai chiếc hộp ra.

Trong một chiếc hộp đang để một chiếc váy màu đỏ tươi, thiết kế trễ vai mang đến vẻ gợi cảm, lại trông rất sang trọng và duyên dáng. Phần eo của chiếc váy vừa vặn, chân váy xòe rộng làm người ta không thể rời mắt khỏi nó.

Bên cạnh chiếc hộp đựng váy màu đỏ là một hộp trang sức, bộ trang sức này được làm từ ngọc trai. Đôi hoa tai được tạo thành hai viên ngọc lớn toát lên vẻ ấm áp, sợi dây chuyền ngọc trai cũng thể hiện vẻ dịu dàng và thanh lịch.

Hiểu Hiểu đúng là chu đáo và chịu chi, ngay cả trang sức cũng chuẩn bị sẵn. An Điềm lắc đầu và hướng mắt sang một chiếc hộp khác.

Cô thấy trong chiếc hộp còn lại đang để một chiếc váy màu đen, nhiều lớp voan được xếp chồng lên nhau. Nếu mặc vào và di chuyển nhất định sẽ tạo ra một cảnh đẹp mắt.

Chiếc váy màu đen cũng dài đến gót chân, thiết kế lệch vai để lộ phần xương quai xanh thanh tú. Dây thắt lưng màu vàng đi kèm có màu sắc tươi sáng, cộng thêm lớp ren tinh tế và thiết kế khoét ngực táo bạo, làm An Điềm cảm thấy nhà thiết kế ra nó là một người rất sáng tạo.

Đi chung với chiếc váy đen là một bộ bông tai và dây chuyền kim cương. Bông tai kim cương được cắt gọt đẹp mắt, còn dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, vô cùng giá trị. Dưới ánh đèn, bộ trang sức này tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.