Dư Tôi Rung Động

Chương 4: Ca ca nghiêm khắc




Song cuối cùng, An Điềm không nói gì cả, cô chỉ gật đầu dưới ánh mắt nghiêm túc của Lâm Hiểu Hiểu.

Nhìn thấy An Điềm gật đầu rồi, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng an tâm, cô vỗ vào tay của An Điềm: "Được rồi, bây giờ mọi việc đã được giải quyết, tôi về đây."

Lâm Hiểu Hiểu đứng dậy, lần nữa nhắc nhở: "Ba ngày sau, đừng quên tham dự kỷ niệm ngày cưới của anh ba và chị ba đấy!"

Nếu như lúc đầu Lâm Hiểu Hiểu muốn An Điềm tham dự kỷ niệm ngày cưới của anh ba và chị ba là hoàn toàn vì nghĩ cho An Điềm.

Thì bây giờ, Lâm Hiểu Hiểu cũng có thêm một mục tiêu, đó chính là để An Điềm nhìn thấy được tình yêu của anh ba và chị ba, để An Điềm biết, không được phá hoại hạnh phúc của họ.

Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Hiểu lại cầm thiệp mời đặt trên bàn lên, nói với An Điềm: "Tấm thiệp này tôi sẽ giữ thay cô, đến hôm đó tôi báo lại cô!"

Lâm Hiểu Hiểu sợ An Điềm tìm cớ thiệp mời bị mất, không đi tham gia buổi tiệc thế là giữ lại tấm thiệp trước.

"Được rồi." Nhìn thấy Lâm Hiểu Hiểu lấy lại tấm thiệp, An Điềm cũng hơi đau đầu, cô vốn định lấy cớ thiệp mời mất rồi để không đi tham gia buổi tiệc, nhưng Lâm Hiểu Hiểu lại nhìn thấu tâm tư của cô.

Lâm Hiểu Hiểu biết mình đã đoán được suy nghĩ của An Điềm nên cô cảm thấy rất nhẹ nhõm: Trước giờ cô không cho rằng mình là người tốt, cũng không tự nhận là người xấu, cô chỉ là một người bị cuộc đời đưa đẩy, bị tình yêu vây quanh nhưng vẫn hướng về những điều tốt đẹp mà thôi, nên, dù cô làm việc có vì mục đích khác, Lâm Hiểu Hiểu cũng không thẹn với lòng.

"An Điềm, đừng ủ rũ như thế, đôi khi, cái gì nên đi thì đi, không được trốn tránh, chỉ có trải nghiệm, hoặc sau khi trải qua mới có thể nhẹ lòng được!" Tuy không biết sự thật thế nào, nhưng Lâm Hiểu Hiểu vẫn giống như một người thầy trong cuộc sống, khuyên nhủ An Điềm.

An Điềm lắc đầu cũng không quan tâm Lâm Hiểu Hiểu, đành tự an ủi bản thân: Thực ra tìm cơ hội đi nói với Cố Thiên Tuấn cũng tốt. Cô được dịp thăm dò xem Cố Thiên Tuấn biết được những gì về thân phận của An An rồi.

Nếu anh muốn cướp An An, bằng mọi giá cô sẽ đối đầu với Cố Thiên Tuấn!

**

Buổi chiều của ba ngày sau…

An Điềm đón An An về từ trường mẫu giáo, cô vừa làm cơm xong thì điện thoại cô vang lên.

An Điềm vừa nhấn nút nghe, giọng của Lâm Hiểu Hiểu đã vang lên: "An Điềm cô làm gì vậy? Vừa tan làm đã chạy mất hút, tôi gọi điện mà cô cũng không nghe!"

"Tôi vừa tan làm là đi đón con rồi!" An Điềm không hiểu gì cả, "Có chuyện gì thế?"

"Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của anh ba chị ba, cũng là ngày ra mắt tác phẩm Bầu Trời Đầy Sao của cô! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi! Sao cô còn chưa đến?" Lâm Hiểu Hiểu sốt ruột hỏi.

"Hả? Là hôm nay sao?" An Điềm cau mày, cố gắng nhớ lại.

"Ba ngày trước tôi nói với cô rồi mà?" Lâm Hiểu Hiểu với vẻ mặt "Hay quá, chị hai của tôi!"

"Ồ, tôi quên mất!" An Điềm cười.

"Vậy bây giờ tranh thủ tiệc chưa bắt đầu, cô mau đến đây đi!!" Lâm Hiểu Hiểu cứ cảm thấy An Điềm không quan tâm.

"Nhưng tôi không có váy đi tiệc!" An Điềm nói nhỏ, "Hơn nữa, kỷ niệm ngày cưới của Cố Thiên Tuấn và vợ anh ta chắc là long trọng lắm? Chắc là đã bắt đầu rồi nhỉ! Sao lại chỉ tổ chức một buổi tiệc mà thôi!"

Lẽ nào tình cảm rạn nứt rồi sao? An Điềm suy nghĩ tiêu cực.

"Vì sức khỏe của chị ba không tốt, anh ba sắp xếp khiến chị ba quá mệt mỏi rồi, nên chỉ tổ chức một buổi tiệc mà thôi!" Lâm Hiểu Hiểu sốt ruột, "Cô không có váy đi tiệc, chỗ tôi có, tôi đã chuẩn bị cho cô rồi, cô đến là được!"

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả, tôi vì cô mà hao tâm tổn trí, cô còn muốn sao nữa? Bầu Trời Đầy Sao cũng không phải là tác phẩm mà tôi bỏ ăn bỏ ngủ để thiết kế cơ mà! Mau qua đây đi!" Lâm Hiểu Hiểu nói liên hồi rồi cúp máy.

"A lô? A lô? Hiểu Hiểu?" An Điềm bỏ điện thoại xuống, thấy màn hình điện thoại đã đen rồi, cô quay qua nhìn An An, cô không muốn để con trai ở nhà một mình.

Nhưng An An lại xua tay nói với vẻ mặt thản nhiên: "Mẹ ơi, mẹ đi chơi với cô Lâm đi! Sẵn tiện quen bạn trai luôn! Con ở nhà đọc sách đợi mẹ về."

"An An sao con hư thế? Con mới tí tuổi đầu đã biết bạn trai bạn gái rồi à?" An Điềm trừng mắt nhìn An An, cô phát hiện ra đứa con này của cô, từ khi về sống chung với mình thì đầu óc càng lúc càng đen tối!

"Được được được, con không nói." An An đứng dậy khỏi ghế nói, "Con ăn no rồi, con về phòng ngủ đọc sách đây, chào mẹ!"

An An nói xong thì hiên ngang quay người đi về phòng.

An Điềm nhìn bóng dáng phía sau An An nửa cười nửa mếu, cô quay lại nhìn phòng của mình, rồi thở dài, cuối cùng cầm túi xách lên, đi xuống lầu.

An Điềm mệt mỏi tìm một chiếc taxi, đi đến địa chỉ của Lâm Hiểu Hiểu đưa.

Đợi đến khi An Điềm đến đó, buổi tiệc vẫn chưa bắt đầu, cô đứng trước cửa sảnh, nhìn mình với bộ đồ giản dị, không biết có nên vào hay không.

"Cô à, ở đây chúng tôi đang tổ chức tiệc, mời cô đi ra." Một người nhân viên nhìn nhìn thấy An Điềm với bộ dạng quê mùa thì lạnh lùng nói.

"Tôi..." An Điềm há hốc miệng, thôi bỏ đi, không cho vào thì không cho vào vậy, dù sao thì mình cũng tới rồi, là nhân viên không cho vào mà, cô về còn có thể giải thích với Lâm Hiểu Hiểu.

An Điềm suy nghĩ xong thì quay người rời đi.

Nhưng chưa bước được hai bước thì giọng nói của Lâm Hiểu Hiểu từ đằng sau vang lên: "An Điềm, sao bây giờ cô mới đến!"

An Điềm bất lực lắc đầu: Là phúc hay là họa, là họa thì không tránh được!

Lúc này, Lâm Hiểu Hiểu đã đi đến trước mặt An Điềm, cô mặc chiếc váy công chúa màu trắng sữa, phối với đôi giày cao gót bằng thủy tinh màu trắng, tóc búi lên, đội một vương miện nhỏ trên đầu, những viên kim cương trên vương miện cực cực tinh xảo, vết cắt đẹp và hiếm, ngay cả dưới ánh sang mờ nhạt trước sảnh cũng rất lấp lánh.

"Ha ha, Hiểu Hiểu cô đến rồi." An Điềm nói kèm với nụ cười.

"Sao đến muộn thế?" Lâm Hiểu Hiểu có chút trách móc nhìn An Điềm.

"Kẹt xe nên tôi mới tới trễ." An Điềm ngại ngùng cười với Lâm Hiểu Hiểu.

"Được rồi, mau theo tôi qua đây!" Lâm Hiểu Hiểu thấy thời gian không còn sớm, cũng không nói gì, liền kéo An Điềm vào sảnh lớn.

Lúc này, nhân viên đứng trước cửa sảnh chặn An Điềm lại, anh quay qua nói với Lâm Hiểu Hiểu với giọng khó chịu: "Cô Lâm, cô gái này không có thiệp mời cũng không mặc lễ phục, nên..."

"Thiệp mời của cô này ở chỗ tôi, lễ phục cũng chuẩn bị xong rồi!" Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt nhìn nhân viên, "Bây giờ buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, nếu bạn tôi không kịp thay đồ đều là tại anh cả đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.