Dụ Tình: Liều Thuốc Độc Ngọt Ngào

Chương 58




Mạn Đà La phu nhân giống như ám chỉ điều gì, đám người Lạc Anh không hiểu, nhưng đám người Nhan Vô Lệ, Tri Thu vừa nghe liền kinh tâm động phách, phảng phất như biết tới điều gì, lại phảng phất như càng thêm mờ mịt.

- Ngày hôm nay không cho phép ai được rời khỏi căn phòng này.

Mạn Đà La phu nhân bước ra một bước, chỉ thấy ánh sáng lấp lóe, theo đó bên trong phòng bị một tầng ánh sáng như có như không bao phủ lại.

Trận pháp thượng cổ bao phủ trấn nhỏ biên hoang đang như sương khói tiêu tán theo gió, không có ai biết xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người cũng biết đúng như lời Mạn Đà La phu nhân nói, trận pháp thượng cổ bắt đầu tiêu tán. Trong trang viên, các đại lão đại đoàn vinh quang không hổi là những người có kiến thức rộng rãi, sau khi tình huống phát sinh cũng không hề rối loạn, hơn nữa mỗi người đều vô cùng bình tĩnh, chỉ là mỗi người đều phái nhân mã rời khỏi giống như muốn truyền tin tức phong ấn Táng Cổ sắp hiện thế ra cho những người trong đoàn của mình trú đóng tại bên ngoài.

- Phong ấn Táng Cổ sắp hiện thế, nhưng con mẹ nó, đám người này vẫn ngó chừng chúng ta không rời, mẹ ơi, lẽ nào chúng ta còn quan trọng hơn cả phong ấn Táng Cổ?

Lãnh Cốc cực kỳ buồn bực, trận pháp thượng cổ bắt đầu tán loạn, vinh quang giả đóng quân ở bên ngoài lên tới hàng ngàn hàng vạn đang sắp hỗn loạn đến nơi, đám đại lão này không đi chuẩn bị xử trí, trái lại còn nhìn chằm chằm nơi đây, hầy như mọi người đều lấy ra linh thức tập trung, loại cảm giác này tựa như đang trông coi phạm nhân, phảng phất chỉ cần bốn người Trần Lạc dám động một thoáng, bọn họ trong nháy mắt sẽ có ngay hành động.

Dúng vậy, chính là loại cảm giác này, Lãnh Cốc có thể cảm nhận được rõ ràng.

- Tốc độ pháp trận thượng cổ tiêu tán rất chậm, có thể cần tới mấy canh giờ, huống chi Mạn Đà La phu nhân cũng chỉ nói chờ sau khi pháp trận thượng cổ tiêu tán, trấn nhỏ biên hoang mới có thể biến mất, chờ sau khi trấn nhỏ biên hoang hoàn toàn biến mất, phong ấn Táng Cổ mới có thể hiện thế. Nếu như ta suy đoán không sai, có thể đến đêm khuya, thế nên bọn họ còn nhiều thời gian.

Tần Phấn ngồi nghiêm chỉnh, dùng mật âm đáp lại.

- Điện hạ, còn có một việc ta nghĩ không ra, không phải ngươi nói mười đại đoàn vinh quang đều muốn giết chết Trần Lạc, hơn nữa hôm qua đám mây cũng cho người tới biểu lộ thái độ, đám người này vì sao còn chưa động thủ, trái lại nhìn chằm chằm chúng ta như canh chừng phạm nhân?

Lãnh cốc truyền âm mật ngữ đến.

Tần Phấn ngửa đầu uống vào một chén rượu, bí mật đáp lại:

- Đám mây xác thực đã cho người biểu lộ thái độ, mười đại đoàn vinh quang xác thực muốn giết Trần Lạc, sở dĩ không hề động thủ chỉ là đang chờ cơ hội, chờ một lý do.

- Cơ hội gì? Lý do gì?

- Một cơ hội hỗn loạn, một lý do hợp lý.

- Có ý gì?

Lãnh Cốc không hiểu.

- Hầu như toàn bộ ở đây đều là đoàn vinh quang nổi danh trên thế giới, Lạc gia cũng không phải tội nhân tà ác, vì danh dự đoàn vinh quang, bọn họ không dám quang minh chính đại diệt trừ Lạc gia, quan trọng nhất đó là, không người nào dám đi trước động thủ với Lạc gia, dù sao Lạc gia có quan hệ rất tốt với Ma quân Thất Dạ, một khi Lạc gia chết ở đây, bọn họ không thể không cân nhắc đến gặp phải Thất Dạ trả thù, thế nên bọn họ nhất định phải có một lý do thích hợp, một cơ hội hỗn loạn, có như thế mới diệt trừ Lạc gia một cách thần không biết quỷ không hay.

- Nghe ngươi nói như thế, xem ra chúng ta còn có hi vọng, nếu như không có lý do hợp lý và cơ hội hỗn loạn, đám khốn kiếp này chỉ có thể tốn thời gian chờ đến khi phong ấn Táng Cổ hiện thế, tới lúc đó chúng ta liền xông vào một chuyến, chuyện gì cũng không xảy ra.

- Nếu người đám mây đã đến, sợ là đã sớm nghĩ ra sách lược vẹn toàn, chờ xem, không bao lâu nữa sẽ xuất hiện một lý do thích hợp và một cơ hội hỗn loạn, hơn nữa…

Đang nói, Tần Phấn chợt phát hiện là lạ, thấy sắc mặt Trần Lạc lúng túng dị thường, giống như đang phải chịu đựng điều gì, bèn lập tức truyền âm hỏi:

- Chuyện gì xảy ra thế?

Trần Lạc ngẩng đầu, trên khuôn mặt yếu bệnh có điểm trắng xám, trên trán lấm tấm mồ hôi, đáp lại:

- Các ngươi có cảm giác được gì hay không?

- Cái gì?

Bất kể là Tần Phấn, Ngạo Phong hay Lãnh Cốc cũng đều không biết chuyện gì xảy ra.

- Còn nhớ rõ ta từng nói vẫn có người trong bóng tối nhìn chằm chằm vào chúng ta không? Hiện tại các ngươi có thể cảm giác được hay không?

- Từ khi tiến vào tòa trang viên này, ta liền không cảm giác được.

- Ta cũng vậy.

Ngạo Phong đáp lại.

- Hiện giờ ta có thể cảm giác được, hơn nữa cảm giác ngày càng rõ ràng, đám người này cũng không biết muốn làm gì, chăm chú nhìn chúng ta rất căng, như chỉ lo chúng ta chạy mất.

- Những người trong bóng tối đó là ai?

Trần Lạc lắc đầu một cái, đáp lại:

- Ta cũng không rõ ràng, nhưng nhất định vô cùng khủng bố, bị bọn họ nhìn chằm chằm, ta cảm giác mình giống như một con kiến, chỉ cần bọn họ nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể xóa bỏ ta sạch sẽ.

Ba người Tần Phấn không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ đều biết Trần Lạc tuyệt đối là một biến thái, có thể trong vô hình xóa bỏ Trần Lạc, bọn họ thực sự không tưởng tượng ra đối phương là loại tồn tại gì.

- Có biện pháp nào thoát ly khỏi bọn họ hay không?

- Trước đó ta thử hòa vào đại tự nhiên, nhưng trong nháy mắt đã bị kéo ra.

Nghe Trần Lạc có thể tùy ý hòa vào đại tự nhiên, ba người Tần Phấn thực không biết nói gì cho phải, càng đáng sợ hơn chính là sau khi Trần Lạc hòa vào đại tự nhiên, còn có thể bị kéo ra ngoài trong nháy mắt? Tình huống như thế hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù lý giải của ba người Tần Phấn.

- Ta thử lại lần nữa.

Dứt tiếng, thân ảnh Trần Lạc trong nháy mắt liền biến mất không còn hình bóng, lần này vừa biến mất, trong nháy mắt trang viên lập tức sôi lên sùng sục, không ít người đứng lên, thần tinh kinh hãi dị thường, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết Trần Lạc biến mất như thế nào, hơn nữa còn trong tình huống bị linh thức khóa chặt, hắn biến mất sạch sẽ, giống như chưa bao giờ từng xuất hiện. Khi bọn họ còn chưa hết kinh nghi, phịch một tiếng, Trần Lạc lại quỷ dị xuất hiện, giống như vừa từ trên trời rơi xuống, suýt chút nữa không thể đứng vững.

Tận mắt chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, khiến mọi người ở đây nghĩ mãi không ra. Trong suy nghĩ của bọn họ, Vu pháp và Trận pháp của Trần Lạc đều bị thẩm phán, hoàn toàn trở thành một gã phế nhân, tại sao có thể ở trước mắt bao người, duối mấy trăm đạo linh thức khóa chặt còn có thể thần bí biến mất? Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

- Thế nào?

Tần Phấn lập tức truyền âm tra hỏi.

Trần Lạc lắc đầu một cái, nói:

- Không được, lần này ta hòa vào đại tự nhiên, hơn nữa còn diễn biến diễn hóa theo đại tự nhiên, nhưng vẫn bị người ta đá ra như trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.