Dụ Tình Dẫn Ái

Chương 14: Gặp hoàng thái hậu!




Editor: Tiêu





Tôi lật ba lô lại, đầu tiên là lấy từ trong ra một cái đèn pin, tôi hôn nó rồi bật đèn lên, ánh sáng mạnh từ đó rọi vào mắt khiến tôi có chút mê man.

Dưới ánh sáng đèn pin, bốn phía vân đá, những giáp trụ trên người thây khô bằng chất liệu gỗ phủ bụi, đều hiện ra trắng bệch. Tôi lau mắt, mừng tới đổ lệ. Tiếp theo tôi lại cầm ra một cái còi cao tần.

Tôi ngấng đầu, thổi lên mấy tiếng, đồng thời tay chân huy động đèn tín hiệu.

Bên trên là Bàn Tử, tìn hiệu đáp lại giúp tôi nhận ra, anh ta nói sau giây phút đáng sợ trên mặt đất đó, anh ta đã bắt được liên lạc với Tiểu Hoa, tìm được đường lần trước tiến vào, Bàn Tử lập tức xông tới tìm tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, lại sờ mò trong ba lô, thấy có bánh quy lương khô, giờ mới nhận ra mình thực sự đói, lập tức há miệng ăn vài miếng, lại dùng còi và đèn pin ra hiệu qua loa tình hình cho Bàn Tử.

Bàn Tử bảo mau chóng mà mặc cái quần vào, nếu không du diên sẽ vào bằng cổng sau dưới mông cậu đấy. Tôi nghe lời anh ta mặc vào, còn lấy được ra từ trong túi có một nửa bao thuốc lá.

Nói là một nửa nhưng thực chất chỉ là hai ba điếu, tôi thầm mắng Bàn Tử là đồ keo kiệt, vừa châm lửa hút lấy một hơi.

Dưới tình cảnh cực độ khốn đốn, tôi lại có cảm giác bao nhiêu rối loạn trong mình đều bị quét sạch.

Bốn phía âm binh không có chút phản ứng nào, nhưng mồ hôi lạnh trên đầu tôi toát ra càng lúc càng nhiều, khi cảm quan khôi phục, giác quan thứ sáu cũng linh mẫn hơn, tôi nhìn mấy người mắt trắng dã kia, kiểu như bọn họ có thể động đậy bất cứ lúc nào vậy. Mấy thứ này đặt ở đây có tà tính rất lớn, mình phải mau rời đi.

Theo phân tích của cả hai, Bàn Tử chỉ cho tôi vị trí, có thể chạy thẳng tới cửa Thanh Đồng, phải cẩn thận lũ du diên lớn và nhân diện điểu. Anh ta sẽ tiếp tục tiến vào trong núi lửa, tới nơi hội hợp với Tiểu Hoa đi vào đường cũ, mang theo quỷ tỷ và sẽ gặp nhau trước cửa.

Theo khoảng cách đường đi thì tôi sẽ là người đến trước tiên, có thể sẽ phải chờ đợi trong bóng đêm một lúc.

Tôi nghĩ mình vốn có thể sờ soạng mà đi, cái này không quan trọng. Trở lại đường chính, nhìn phương hướng chìa khóa trong tay, tôi đang định tiến tới, lại thấy có ánh đèn phin rọi xuống, cái chuôi chìa khóa đồng này, có gì đó kỳ quái.

Trương Khởi Linh, anh đã làm gì vậy? Tôi thầm nhủ.

Tôi nhìn âm binh bốn phía, bản thân vốn là người có mệnh gặp xác chết ắt vùng dậy, đoạn đường này thì rất nhiều những thây quỷ đứng, vậy mà không con nào nhúc nhích.

Điều này dường như không được bình thường.

Bàn Tử ở trên bám vách đá, từ từ leo xuống, tôi nhanh chóng đỡ được bọn họ.

Tiếp đến là hơn mười tám giờ, tôi tập trung đi sâu vào trong núi Trường Bạch, một đường chạy thẳng. Đi tới khi trên đầu xuất hiện những sợi xích thực lớn.

Lần đầu tiên thấy chúng, cảnh tượng nơi này còn làm cho tôi khiếp sợ, giờ nhìn lại, vẫn còn thấy kinh thần hoảng hốt. Một cái xích giăng ngang sơn cốc, vô số nhân diện điểu đậu phía trên, co đầu, chúng đang ngủ. Tôi đã ra khỏi đội hình âm binh từ lâu, nín hơi chầm chậm đẩy những hài cốt và đá rơi ngổn ngang để đi qua. Cuối cùng, đèn pin trên tay tôi soi đi xa xa, thấy phản quang lại là vách cửa Thanh Đồng hùng vỹ.

Tôi vẫn nhớ rõ cửa Thanh Đồng đó, nó được khảm trong nham bích. Thậm chí còn nhìn không ra.

Ánh đèn pin soi không hết toàn cảnh nơi đó, nó dường như thực sự vẫn luôn ở đây, trong cơn mộng mị đã bao lần tôi mơ thấy, tỉnh lại còn ngỡ là mình vừa bước ra từ ảo giác hoang đường.

Tim tôi đập dồn dập như muốn phá tung lồng ngực. Tôi ngồi khụy xuống đất, hai chân run không ngừng.

Thực sự tôi không thể nào tưởng tượng được, sinh thời mình vẫn còn được quay lại đây lần nữa.

Chìa khóa trong tay tôi vẫn chỉ về hướng kia, tôi không còn vội vã mà chạy tới, chỉ châm lên một điếu thuốc, nhìn bóng đen trên đỉnh đầu, không có dũng khí.

Xa xa tôi thấy trên một khối đá, dù cho hai chân mình đã đầy vết thương, vẫn bò lên.

Tôi thấy được một đống gì đó, đặt trên mặt đá.

Tới gần, gạt hết bụi phủ trên, tôi thấy đó là là một bộ quần áo, tôi nhận ra chúng, nhận ra chúng là của Muộn Du Bình. Anh ta cởi đồ rồi đặt ở đây, gập gọn gàng, còn dùng đá che lại.

Anh ta lại thay giáp trụ để đi vào? Tôi xê dịch tảng đá, khẽ động y phục, là áo khoác, còn có một đôi giày, tôi bất giác ngửi, chỉ có mùi phân chim.

Tôi đem những phân khô gạt hết đi, phủi sạch bụi, cởi đồ lặn của mình, mặc bộ đồ này và đi giày vào, trước khi đeo giày, tôi còn sờ thấy một cục cộm lên trong túi áo, là tất.

Đồ lặn có thể giữ ấm, nhưng chung quy không ấm bằng quần áo, tôi rung lên một chút, bất luận là phấn chấn hay là muốn giũ nốt những bụi bám trên áo xuống. Cảm giác thư thái bắt đầu trở lại.

Tiểu Ca không có vật dụng riêng gì, trong túi quần túi áo cũng không, tôi ngồi trên táng đá, có hơi mơ màng.

Tôi tới rồi đây.

Để tiết kiệm pin, tôi tắt đèn, bốn phía lầm tức tối đi, trên không trung xuất hiện rất nhiều ánh sao, tịch mịch, thanh thản. Tôi ngồi như vậy trong bóng đêm, ngồi ở trong bầu trời đầy sao ấy.

Trước mắt tôi ánh sao không ngừng di động, hội tụ thành từng chòm từng chòm, có chòm mang khuôn mặt chú ba, có chòm mang khuôn mặt Tiểu Ca…

Khóc rồi, thực sự là đã khóc, cuối cùng thì người có lòng vẫn sẽ trở về được với nhau, nhưng tình cảm này không phải là tình yêu, mà là niềm tin, và tình thân…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.