Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu

Chương 8




Vân Thiển Nguyệt nhìn Phong Tẫn, đại não nhanh chóng tiêu hóa lời của hắn.

Hai đạo thánh chỉ đổi thành hai đạo thánh chỉ trống, di chiếu của lão hoàng đế trở thành một lời nói suông? Ánh mắt nàng giật giật, nhớ tới ba thánh chỉ trong tay Đức Thân vương, Hiếu Thân vương, Vân Vương gia, lão hoàng đế nói rõ ba đạo thánh chỉ quy nhất làm hiệu (3 thánh chỉ có hiệu lực như nhau), như vậy hiện tại. . . . . .

Là Dung Cảnh đổi thánh chỉ?

Việc này nói rõ nguyên nhân vì sao hắn có thể bình tĩnh thong dong sau khi thánh chỉ thứ nhất được đọc xong?

Nàng nhớ tới hắn vẫn nói với nàng, chỉ là một đạo thánh chỉ mà thôi. . . . .

“Nữ nhân ngu xuẩn. Đừng nói với ta ngươi không biết hai đạo thánh chỉ còn lại là thánh chỉ trống, cho nên mới khiến mình giận thành cái bộ dạng quỷ này?” Phong Tẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt, thoáng chốc sắc mặt lại chuyển thành âm u.

“Quản cái gì mà có biết hay không biết chứ? Một đạo thánh chỉ cũng là thánh chỉ! Vì sao hắn lại không đổi luôn hoặc là hủy luôn đi?” Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, cũng không có bởi biết được tin tức này mà hết giận.

Phong Tẫn nhìn nàng, u ám đã tản đi, thoáng chốc cười, hừ nói: “Ta đã sớm không ưa người kia rồi, chuyện lớn như vậy hắn cũng có thể nháy mắt một cái cũng không nháy, quả thực không phải là người. Hôm nay ngươi tốt nhất tranh thủ chút ít cho ta, để cho hắn nếm chút khổ sở. Nếu lúc này ngươi không chịu tranh thủ, sau này cũng đừng nghĩ tới ta sẽ lại quan tâm tới ngươi.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Phong Tẫn nhíu mày, “Chuyện của chúng ta mắc mớ gì tới ngươi!”

Phong Tẫn vốn muốn lấy cái chén rời đi, nghe vậy chợt quay đầu trở lại, trên mặt lại xuất hiện vẻ u ám, hung dữ nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nữ nhân chết tiệt, ngươi lặp lại lần nữa thử xem!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn, mắt trợn trắng, “Nói một lần nữa thì thế nào?”

“Hiện tại liền ném ngươi vào trong hồ, cho ngươi rửa sạch đầu óc cẩn thận! Ngươi tin hay không tin?” Phong Tẫn nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng kia để cho gương mặt tuấn mỹ của hắn có chút hung thần ác sát, tựa hồ chỉ cần nàng dám một chữ không, hắn tuyệt đối sẽ ném nàng xuống hồ.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thoáng qua phía ngoài, tuyết trắng tung bay, tuyết đọng trên mặt đất cao chừng ba thước, lúc trước ngồi ở trong phòng còn có thể thấy được hồ nước cách đó không xa, lúc này phía ngoài là một mảnh trắng xóa, trừ tuyết thì cũng là tuyết, khí trời như vậy sợ là mặt hồ cũng đã kết băng. Nếu thật ném nàng vào trong hồ thì. . . . . . Nàng rùng mình một cái, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lắc đầu, cười nói: “Sao lại có thể không tin chứ? Ngươi là người nào chứ, là Phong đại công tử nhà ta mà. Ai cũng không dám chọc ngươi .”

Phong Tẫn hừ một tiếng, xoay người đi tới cái bàn trước giường.

Vân Thiển Nguyệt nhìn phía sau lưng hắn, le lưỡi làm mặt quỷ, nhưng tâm tình lại bắt đầu tốt lên. Không có biện pháp, đây đã trở thành thói quen của nhiều năm, vô luận trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ cần Phong Tẫn bày ra cái mặt thối của hắn trước mặt nàng, nàng bảo đảm thuốc đến bệnh trừ. Ngay cả nàng cũng không hiểu rõ nguyên nhân vì sao.

Phong Tẫn đi tới trước bàn, để chén xuống, bỗng nhiên nói: “Ngọc thái tử cũng không tệ!”

Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt, đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, Tử Thư vốn rất không tệ!”

Phong Tẫn quay đầu trở lại, nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng bởi vì nhắc tới Ngọc Tử Thư, mặt mày đều cong lên, nhíu mày hỏi, “Ngươi đã tâm tâm niệm niệm hắn nhiều năm, từ nhỏ liền nhớ thương, vì sao lại là Dung Cảnh, mà không phải là hắn?”

Trong khoảnh khắc Vân Thiển Nguyệt liền thu hồi đắc ý, nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy nữa.

Phong Tẫn nhìn bộ dạng của nàng, chân mày lại càng chau lại chặt hơn.

Giây lát sau, Vân Thiển Nguyệt khe khẽ thở dài, lắc lắc đầu nói: “Kiếp trước chúng ta đã bỏ lỡ nhau, tất cả đều đã kết thúc ở kiếp trước. Hiện tại, chúng ta là sống ở kiếp này. Cả đời này trong lòng của ta chỉ có thể chứa mỗi Dung Cảnh. Ngươi biết không, hắn chỉ có thể là thân nhân của ta, so với thân nhân còn thân hơn. Cho dù ta có hướng về hắn, chẳng qua thân hơn so với ngươi mà thôi. Những chuyện khác, đều không thể.”

Phong Tẫn nghe vậy hừ lạnh một tiếng, ngồi ở trên ghế, nói: “Ta cảm thấy được hắn tốt hơn nhiều so với Dung Cảnh cái tên lòng dạ hiểm độc kia!”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười, “Ngươi thấy hắn tốt hơn Dung Cảnh chỗ nào? Là bởi vì không có lòng dạ hiểm độc như Dung Cảnh?”

Phong Tẫn không nói lời nào, coi như là ngầm thừa nhận.

Nụ cười Vân Thiển Nguyệt càng sâu hơn, lắc lắc đầu nói: “Đó là bởi vì ngươi còn không hiểu rõ Tử Thư, mặc dù tim của hắn không đen bằng Dung Cảnh, nhưng hắn cũng đen lắm. Hơn nữa. . . . . .” Nàng dừng một chút, cười nói: “Yêu tiền như mạng!”

Phong Tẫn nhíu mày, “Hắn yêu tiền như mạng?”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, cười nói: “Tận hết sức lực vì mưu cầu phúc lợi cho con dân Đông Hải vì thế một chút tiền tài của Đông Hải cũng không đưa ra.”

Phong Tẫn nghe vậy lập tức nói: “Hóa ra là như vậy! Việc này nói rõ hắn chính là một thái tử tốt!”

Vân Thiển Nguyệt kinh ngạc nhìn Phong Tẫn, thấy mặt hắn mơ hồ hiện lên một tia tán thưởng với Ngọc Tử Thư, nàng nghi hoặc nói: “Hắn dùng biện pháp gì mà có thể nhanh như vậy đã thu phục được ngươi rồi?”

Theo nàng nhận xét, Phong Tẫn cũng không phải là một người có thể dễ dàng thu phục.!

“Cái gì gọi là hắn thu phục ta? Là bổn gia chủ cảm thấy có một người có thể đánh đồng cùng với Dung Cảnh, nên từ trong lòng tán thưởng hắn mà thôi. Tốt nhất để cho hắn mang ngươi đến Đông Hải. Đến địa bàn của hắn, ta không tin Dung Cảnh còn có thể trở mình.” Phong Tẫn nói.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, hóa ra là bởi vì Dung Cảnh. Nàng rất muốn hỏi hắn, Phong đại công tử, ngươi bị Dung Cảnh khi dễ thảm đến mức nào mới có thể hận hắn đến như vậy!

“Nữ nhân ngốc! Mau ngủ đi! Không dưỡng thương tốt không cho phép đi ra ngoài!” Phong Tẫn đứng lên, bỏ lại một câu liền đi ra ngoài.

Vân Thiển Nguyệt nhìn cửa phòng đóng lại, trong phòng đã không còn bóng dáng Phong Tẫn, nàng lười biếng thu hồi tầm mắt, đột nhiên cảm thấy buồn cười, nhắm mắt lại, khóe miệng cong lên, tiếp tục ngủ.

Một đêm này, Vân Thiển Nguyệt ngủ cực ngon, ngay cả mộng cũng không có.

Ngày hôm sau, tuyết vẫn chưa ngừng, bên ngoài cửa sổ phủ lên một tầng băng sương thật dày, thật không làm được gì với thời tiết như thế này. Năm nay đông tới muộn, lúc tới thì tới rất gấp gáp, tựa hồ trong nháy mắt, vạn vật đã bị đóng băng, mọi chuyện trên thế gian dường như cũng bị trận tuyết này làm cho dừng lại.

Vân Thiển Nguyệt ngủ đủ rồi, đẩy chăn ra rời giường, bên trong phòng hỏa lò cháy cực mạnh, hiển nhiên là mới vừa có người cho thêm than vào. Nàng ngồi ở trên giường nghĩ tới hôm qua sau khi Dung Cảnh nghe được Thanh Ảnh bẩm báo hắn có đi tìm nàng không? Hôm qua ngủ một đêm an lành, hắn cũng không có đến. Dù sao chỗ này cũng là chỗ bí ẩn, cho tới bây giờ nàng chưa từng nói về nơi này với hắn.

Chắc có lẽ hắn không mạo hiểm đi tìm nàng trong tình trạng tuyết rơi giá rét đâu. Nên biết nàng sẽ không ngu như vậy, cũng nên tìm một chỗ đặt chân đấy. Huống chi Tử Thư cũng không ở Vinh vương phủ, hắn nên nghĩ đến Tử Thư hẳn là đi theo nàng, cho nên, có lẽ hắn sẽ sáng suốt, chắc sẽ không mạo hiểm đi tìm nàng.

Đang lúc nàng nghĩ tới xuất thần, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Ngọc Tử Thư đi vào, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt ôm chăn ngồi ở trên giường, vẻ mặt có chút lo lắng, hắn nhìn nàng một cái, buồn cười nói: “Lo lắng Cảnh thế tử đạp tuyết tìm muội?”

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Ngọc Tử Thư một cái, bĩu môi nói: “Lúc nào thì huynh học xem tướng rồi hả?”

Ngọc Tử Thư cười một tiếng, nói với nàng: “Yên tâm đi! Hắn thông minh như thế, sẽ không vờ ngớ ngẩn .”

Vân Thiển Nguyệt nói lầm bầm: “Mặc dù nhìn hắn thông minh, thật ra thì có đôi khi lại đặc biệt biết làm việc ngu ngốc mà người khác sẽ không làm.”

Ngọc Tử Thư cẩn thận nhìn Vân Thiển Nguyệt, cười hỏi: “Lo lắng cho hắn như vậy? Vậy thì trở về đi!”

“Không về!” Vân Thiển Nguyệt lập tức lắc đầu.

“Vừa lo lắng cho hắn, lại không chịu trở về, vậy phải làm sao bây giờ?” Ngọc Tử Thư nhìn Vân Thiển Nguyệt, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa cái trán, tựa hồ cũng rất bất đắc dĩ, buồn buồn nói: “Ta vốn là hận chết cái bộ dạng khí định thần nhàn trời sập xuống cũng không nháy mắt kia, hận đến muốn chết ngay lập tức, nhưng bây giờ lại vẫn cứ lo lắng cho hắn. Huynh xem, có phải ta càng ngày càng thua kém không? Không trách được Phong Tẫn khinh bỉ ta.”

Ngọc Tử Thư đi tới, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, cười nói: “Việc này cũng rất bình thường, chứng minh muội là thật lòng thương hắn.”

Vân Thiển Nguyệt đưa tay che ngực, vẫn có chút buồn bực, tức giận nói: “Dung Cảnh tên khốn kiếp này, ăn ta đến sít sao.”

“Muội yên tâm đi! Hắn thông minh như vậy, sẽ không để cho muội phải lo lắng !” Ngọc Tử Thư cười đến ấm áp, “Hắn biết muội mất bình tĩnh, lại bị chọc giận nên không muốn trở về, ta đi theo bên cạnh muội, muội đương nhiên sẽ vô sự. Cho nên, vì không để cho muội lo lắng ngược lại hắn, hắn sẽ không đạp tuyết tìm muội.”

“Nói cũng đúng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu. Người như Dung Cảnh, chuyện gì cũng đều nắm ở trong lòng bàn tay, thần cơ diệu toán, như thế nào lại đoán không ra tâm tư của nàng chứ?

“Cho nên, nơi này vô cùng tốt, nếu muội không muốn trở về, ở chỗ này dưỡng thương cho tốt đi! Ta vốn là tính sau lễ cập kê của muội liền rời đi, nhưng hiện tại tuyết lớn như vậy, ta cũng không cách nào lên đường, vừa lúc ở nơi này với muội thêm mấy ngày.” Ngọc Tử Thư cười nói.

“Đúng rồi, huynh đã ở Thiên Thánh hơn một tháng rồi, cũng nên trở về.” Vốn tâm tình Vân Thiển Nguyệt đã khá hơn chút ít, nghe vậy lại có chút buồn bực, nàng không nỡ rời xa Ngọc Tử Thư.

“Mặc dù Thiên Thánh và Đông Hải cách nhau khá xa, nhưng lại không phải là chân trời góc biển.” Ngọc Tử Thư thấy sắc mặt nàng ảm đạm, cười cười, “Đứng lên đi! Ta thấy phía sau núi có một rừng hồng mai, muội muốn đi ra ngoài thưởng mai không?”

“Muốn!” Vân Thiển Nguyệt lập tức đẩy ra chăn nhảy xuống giường.

Ngọc Tử Thư ngồi ở trên giường, nhìn nàng bận rộn rửa mặt, chải đầu, rất nhanh đã thu thập thỏa đáng, động tác cực kỳ nhanh chóng, hắn tựa hồ lại nhớ tới trước kia lúc huấn luyện, trong một phút đồng hồ một người có thể hoàn thành nhiều việc ngang bằng với hiệu suất của nhiều người, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười hoài niệm.

Vân Thiển Nguyệt thu thập xong, quay đầu hướng hắn ngoắc tay, “Đi, đi, một năm rồi cũng chưa ngắm mai nở!”

“Phủ thêm áo choàng, hiện giờ muội đang trọng thương, nội lực không thể hộ thể, nếu nhiễm hàn khí, thương thế tăng thêm thì thật phiền.” Ngọc Tử Thư cầm lấy áo choàng lông chồn tuyết ở trên giá áo đi tới, khoác lên cho Vân Thiển Nguyệt, lại nói: “Cầm theo noãn lò (lò sưởi nhỏ cầm tay) nữa , như vậy là có thể chống đỡ hàn khí.”

“Ngọc đại thái tử, ngài thật giống bà vú!” Vân Thiển Nguyệt kéo dài giọng vui vẻ nói.

Ngọc Tử Thư lườm nàng, chậm rãi nói: “Ta giúp muội đi ra ngoài, nếu không chiếu cố muội thật tốt, đợi sau khi rời khỏi đây, người khác tìm ta gây phiền toái là chuyện nhỏ, lỡ như tìm ta đòi chi phí ăn không ở không tại Vinh vương phủ mới là chuyện lớn. Cho nên. . . . . .”

“Cho nên, vì huynh yêu dân như con, yêu tiền như mạng, ta phải chăm sóc tốt cho mình. Được chưa?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên trợn trắng mắt. Người này, sao trước kia nàng không có phát hiện hắn lại của yêu tiền như mạng như vậy chứ!

“Ừ, muội nói rất đúng , cho nên, muội có thể cảm nhận được khó xử của ta là tốt rồi! Không uổng công chúng ta quen biết một hồi.” Ngọc Tử Thư cười.

Mí mắt Vân Thiển Nguyệt giật giật lần nữa, ôm noãn lò ra khỏi phòng, giọng ác liệt nói: “Ta không nhận thức huynh.”

Ngọc Tử Thư nhìn nàng bước nhanh ra cửa phòng, ở phía sau che miệng cười, cũng theo sau nàng ra khỏi phòng.

“Các ngươi muốn đi đâu?” Phong Tẫn từ gian phòng cách vách đi ra ngoài, thấy Ngọc Tử Thư và Vân Thiển Nguyệt ra cửa, không đợi hai người trả lời, sắc mặt không tốt nói: “Trở lại kinh thành? Tìm tên khốn Dung Cảnh kia?”

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Phong Tẫn, tức giận nói: “Ta không có cốt khí như vậy sao? Không phải!”

Phong Tẫn nghe vậy sắc mặt liền tốt lên, nhướng mày hỏi, “Vậy ngươi đi ra làm cái gì? Không biết thân thể mình bị thương nặng sao? Tuyết lớn như vậy còn không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy loạn làm cái gì!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn Phong Tẫn, kéo dài giọng, “Phong đại công tử, ở trong phòng sẽ buồn bực đến tóc dài ra đấy!”

“Tóc dài ra cũng phải nhịn, có bản lãnh ngươi đừng bị thương!” Phong Tẫn thối nghiêm mặt nói: “Mau trở về phòng đi!”

“Phong Tẫn, khi nào thì ngươi trở thành bà già quản gia rồi hả? Ta không có yếu ớt như vậy!” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, “Chúng ta đi thưởng hồng mai, ngươi có đi hay không?”

“Mai có cái gì tốt mà thưởng. Bày đặt tập tành thói quen của văn nho nghèo kiết hủ lậu.” Phong Tẫn quát lên.

“Ngươi không hiểu gió trăng, không hiểu phong tình, là người không biết thưởng thức! Để xem sau này nữ nhân nào chịu gả cho ngươi!” Vân Thiển Nguyệt im lặng nhìn trời, oán hận phun ra một câu nói, “Ngươi không đi chúng ta đi, Tử Thư, đi!”

“Các ngươi ai cũng không được đi!” Phong Tẫn ngăn cản hai người.

“Phong gia chủ, nàng tu tập chính là Phượng Hoàng chân kinh, Phượng Hoàng chân kinh mang tính nóng, không sợ tuyết. Hiện tại mặc dù trong cơ thể nàng có trọng thương, nhưng Phượng Hoàng chân kinh có thể theo hành động của nàng mà tự vận hành chữa trị nội thương, lại thêm nàng mới vừa uống thuốc, ra ngoài một lát cũng không trở ngại gì.” Ngọc Tử Thư cười nói với Phong Tẫn: “Ta thấy cốc phía sau núi hồng mai nở vô cùng đẹp, Phong gia chủ cũng cùng đi chứ!”

Phong Tẫn cau mày, không nói lời nào.

“Nhanh lên một chút, lề mề cái gì? Đi!” Vân Thiển Nguyệt đẩy Phong Tẫn một cái.

“Đi một chút liền trở về.” Phong Tẫn di chuyển thân thể, coi như là chấp nhận.

Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, giẫm lên tuyết, đi thẳng về phía trước. Ngọc Tử Thư cùng Phong Tẫn đi theo phía sau nàng.

Ra khỏi một mảnh phòng xá đình viện, lưng chừng sườn núi phía sau núi từ xa xa đã thấy một mảnh biển mây đỏ hồng, tuyết bay đầy trời, sơn cốc ở trong tuyết thanh thanh vắng vẻ. Một mảnh biển mây đổ hồng lẳng lặng hiện ra, tựa hồ cùng bầu trời hòa nhập nhau, trắng hồng hòa hợp nhau, thật là đẹp mắt.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ than một tiếng, quay đầu nói với Ngọc Tử Thư: “Tử Thư, lát nữa trở về huynh vẽ cho ta một bức tranh, họa cảnh vật này vào tranh.”

Ngọc Tử Thư mỉm cười gật đầu, “Được!”

Vân Thiển Nguyệt quay người lại, tay ôm lò sưởi chạy lên trên núi.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi bị thương còn dám chạy, còn chạy nữa liền trở về phòng cho ta!” Phong Tẫn ở phía sau hô một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, quay đầu lại buồn bực nhìn Phong Tẫn, Phong Tẫn nhìn nàng ra vẻ không đồng ý, nàng thu hồi tầm mắt, quay người lại, thả chậm bước, nói lầm bầm: “Sao lúc trước ta còn có thể nhớ ngươi chứ? Một chút đáng yêu đều không có.”

Ngọc Tử Thư buồn cười, nghiêng đầu nói với Phong Tẫn: “Hôm qua nàng tức giận đến mất bình tĩnh, người đầu tiên nàng nghĩ đến là ngươi.”

Phong Tẫn nhíu mày.

Ngọc Tử Thư cười nói: “Nàng nói trước kia bất kể phát sinh chuyện gì, sẽ có một người đánh nàng một trận, mắng nàng một trận, bày ra bộ mặt thối với nàng, lại còn phát một hồi giận dữ với nàng, chuyện lớn bằng trời như thế nào cũng đều có thể tốt lên. Người kia chính là ngươi, Phong gia gia chủ, Phong Tẫn.”

Phong Tẫn nghe vậy ngẩn người, giây lát sau, khóe miệng khẽ cong lên, chỉ chốc lát sau, thu lại nụ cười, hừ nói: “Nữ nhân này! Ta vốn là đang chờ chết, nàng rảnh việc tiện tay lôi ta ra từ trong đống người chết, làm hại ta phải chịu bao nhiêu khổ sở trên đời. Cho nên, đáng đời nàng!”

Vân Thiển Nguyệt ở phía trước nghe rõ ràng được hai người nói chuyện, mặt liền tối sầm. Chuyện tiện tay này, nàng đã sớm hối hận cả trăm lần rồi.

Ngọc Tử Thư nghe vậy khó có được sảng khoái cười một tiếng.

Phong Tẫn nhìn Vân Thiển Nguyệt đang đi ở phía trước một cái, dường như có thể tưởng tượng đến vẻ mặt buồn bực của nàng lúc này, hắn cũng cười.

Hai người vốn cũng là người tuấn mỹ, một người ngọc chất che hoa, một người tà mị tuấn mỹ, hai khuôn mặt tươi cười ở trong bầu trời tung bay đầy tuyết, có thể tuyệt mỹ giống như biển mây hồng mai chiếu rọi.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn hai người, lại quay đầu trở lại, thầm suy nghĩ , nam nhân lớn lên quá đẹp cũng là tai họa!

Ba người một đường đi tới lưng chừng sườn núi, đến gần rừng mai là có thể rõ ràng thấy rõ hồng mai nở rộ, hoa cành se lạnh, mỗi một cành mai đều bị một tầng tuyết phủ lên trên, nhưng tuyết vẫn ngăn không được sắc hồng của mai.

“Mai nhường tuyết ba phần trắng, tuyết lại thua mai một phần hương” Vân Thiển Nguyệt nhìn cảnh đẹp trước mắt, tấm tắc nói: ” Cảnh sắc đẹp nhất thế gian không có cảnh nào vượt qua được cảnh đẹp tự nhiên.”

“Ừ, đúng là như vậy!” Ngọc Tử Thư mỉm cười gật đầu, ” Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhậm quần phương đố. Mai hữu ngạo cốt, tuyết hạ, nhi mai khai. Giá nhất phiến mai hải, khả quan lãm thiên hạ mai khai thịnh cảnh.” (Tạm dịch: Không có ý tranh giành Xuân, mặc cho muôn hoa thơm cỏ lạ ghen tị. Mai có kiên định của mình, vì tuyết rơi nên mai mới nở. Một mảnh Mai nở tựa như biển, giống như nhìn cả thiên hạ trong biển Mai)

Phong Tẫn không nói lời nào, nhưng hiển nhiên cũng bị cảnh sắc như vậy lây nhiễm, lẳng lặng nhìn.

Một lát sau, Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nói với Ngọc Tử Thư: “Tử Thư, huynh để cho tuyết rơi xuống hết đi, để cho toàn bộ mỹ cảnh đều hiện ra hết. Chúng ta thưởng thức hồng mai, để cho hương mai bay khắp núi, lộ ra một biển mây hồng mai.”

“Được!” Ngọc Tử Thư cười gật đầu, vung tay lên, một cơn gió nhẹn nhàng đánh tới rừng mai.

Gió đi qua, tuyết rơi xuống, hoa mai lộ ra dung nhan kiều diễm. Gió mát thổi vào đầu cành mai bị tuyết phủ, giống như một tầng bông tuyết bị thổi lên, lộ ra hàng nghìn hàng vạn cánh hồng mai mềm mại, một biển mây hồng mai tràn ra, giờ khắc này hương mai lan tỏa thật không cách nào ngăn cản được.

Vân Thiển Nguyệt không dám nháy mắt một chút nào, nhìn cơn gió nhẹ thổi đi một tầng tuyết đọng trên mai, mĩ cảnh còn đẹp hơn gấp ngàn vạn lần so với tưởng tượng của nàng.

Một lát sau, Ngọc Tử Thư rút tay về.

Dường như tất cả nhánh mai ở sườn núi đều không còn bị tuyết bao trùm nữa, hương mai nồng nặc tràn ngập một vùng.

Ba người cũng không nói nữa, lẳng lặng nhìn mai.

Suy nghĩ của Vân Thiển Nguyệt đã chạy đi xa, đang suy nghĩ không biết tới lúc nào nàng mới có thể cùng Dung Cảnh rảnh rỗi ngắm tuyết thưởng mai như lúc này? Suy nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu nàng, nàng liền đưa tay xoa cái trán, cảm giác mình đúng thật là hết thuốc chữa rồi, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc, mỗi một chuyện đều sẽ nhớ tới hắn. Nàng không phải là đang giận hắn sao? Tức giận thì không nên có bộ dạng này. . . . . .

“Đi, đi trở về!” Phong Tẫn thúc giục Vân Thiển Nguyệt.

“Đợi thêm một chút nữa đi! Vừa mới đến mà.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt vẫn nhìn hoa mai phía trước.

“Những thứ này cũng sẽ không biến mất, ngươi nhìn một ngày cũng là như vậy, đi trở về!” Phong Tẫn không hiểu phong tình nói.

“Ngươi thật là. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại trợn mắt nhìn Phong Tẫn một cái, nhìn về phía Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư cười cười, ấm áp nói với nàng: “Phong gia chủ nói đúng, nhìn cả một ngày cũng là như vậy, chúng ta trở về đi thôi!”

“Sau khi trở về huynh vẽ tranh cho ta.” Vân Thiển Nguyệt nói điều kiện.

“Được!” Ngọc Tử Thư gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt quay người lại, chỉ thấy Phong Tẫn điểm nhẹ mũi chân, nàng ngẩn ra, quay đầu lại, chỉ thấy trong chớp mắt thân ảnh hắn đã đứng trên cây mai, nàng nghi ngờ hỏi, “Phong Tẫn, không phải là trở về sao? Ngươi làm cái gì?”

Phong Tẫn không trả lời, vươn tay lưu loát bẻ hai nhánh mai đẹp nhất, giây lát, hắn rời khỏi cây mai, người nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh Vân Thiển Nguyệt, đưa hai nhánh mai trong tay cho nàng, nghiêm mặt nói: “Không phải là ngươi chưa nhìn đủ sao? Mang về nhìn!”

Vân Thiển Nguyệt không đưa tay, cau mày nói với hắn: “Làm sao có thể giống nhau được? Chiết (bẻ) mai, cành rời khỏi cây, không nói tới việc mất đi khí khái, còn thật sự là phá hủy phong cảnh mà.”

“Làm sao mà phá hủy? Ngươi trước kia không phải là vẫn hay nói cây có hoa thì mới có thể bẻ cành, không hoa không bẻ cành mà?” Phong Tẫn nhìn chằm chằm Vân Thiển Nguyệt, “Hôm nay ta bẻ cành vì ngươi, tại sao trong miệng ngươi nữ nhân này lại toàn phun ra những lời khác ?”

Vân Thiển Nguyệt nghẹn họng, lời này đúng là lời nàng thường nói, nhưng . . . . . ngụ ý bất đồng mà, nàng nói không phải là bẻ cành hoa được chứ?

Ngọc Tử Thư nhìn bộ dạng Vân Thiển Nguyệt giống ăn phải cát, cười khẽ, ấm áp nói: “Phong gia chủ có ý tốt, dù sao muội cũng thích mai, đặt ở trong phòng cũng có thể thưởng mai, nhận lấy đi!”

Vân Thiển Nguyệt lặng yên đưa tay nhận lấy hoa mai.

“Nữ nhân ngốc! Thật là tâm tư phức tạp.” Phong Tẫn chán ghét hất tay ra.

Vân Thiển Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, muốn phản bác một câu, nhưng lại ngửi thấy hương thơm nồng đậm của hàn mai liền im miệng. Phong Tẫn vừa khó chịu lại vừa đáng yêu, đối với nàng luôn là mặt lạnh nhưng mọi việc đều lấy nàng làm chủ. Khóe miệng nàng cong lên, không tiếng động cười cười.

Ngọc Tử Thư nhìn nàng một cái, cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.

Ba người trở lại gian phòng, dùng qua đồ ăn sáng, Vân Thiển Nguyệt liền hăng hái bừng ở trong “ổ” của mình trải giấy Tuyên Thành ra, hỏi Ngọc Tử Thư cùng Phong Tẫn, nói với hai người: “Chúng ta cùng nhau vẽ tranh, mỗi người một tờ, vẽ lại cảnh sắc hoa mai chúng ta vừa thưởng, như thế nào?”

Ngọc Tử Thư không có dị nghị.

“Không vẽ!” Phong Tẫn không có hứng thú liền cự tuyệt.

“Không vẽ ngươi cút ngay trở về Phong gia đi, ngươi là gia chủ Phong gia, luôn ở chỗ này làm cái quái gì?” Vân Thiển Nguyệt nhìn chằm chằm Phong Tẫn.

Phong Tẫn hừ một tiếng.

“Vẽ hay không vẽ?” Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn.

Phong Tẫn lười biếng nhướng mí mắt, không lên tiếng.

“Vậy ta xem như ngươi ngầm đồng ý!” Vân Thiển Nguyệt bắt đầu mài mực, một lúc sau, nàng thả tay xuống, hưng phấn nói với hai người: “Mau tới đây.”

Ngọc Tử Thư cười đi tới trước bàn, Phong Tẫn thì lười biếng nâng cái mông lên, cũng theo tới trước bàn.

Vân Thiển Nguyệt đưa cho hai người mỗi người một cây bút, chính mình cũng cầm một một cây lên.

Trong phòng lặng im, ba người không nói lời nào, tự mình vẽ tranh của riêng mình.

Sau thời gian hai nén hương, Phong Tẫn đặt bút xuống trước, Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Ứng phó?”

“Không có!” Phong Tẫn bỏ lại một chữ, vung tay áo nhìn hai người.

Vân Thiển Nguyệt không quan tâm hắn, vẫn tiếp tục vẽ tranh.

Lại qua thời gian một nén hương, nàng để bút xuống, thở nhẹ ra một hơi, ngẩng đầu, thấy Ngọc Tử Thư cũng đồng thời để bút xuống, nàng cười hỏi hắn, “Vẽ xong rồi?”

“Ừ, vẽ xong!” Ngọc Tử Thư mỉm cười gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt đưa bức tranh của mình ra, lại duỗi tay lấy bức tranh của Ngọc Tử Thư và Phong Tẫn, ba tờ bức tranh bày ở chính giữa bàn. Ba ánh mắt đồng thời nhìn về phía ba bức tranh.

Bức thứ nhất, Phong Tẫn vẽ chính là Vân Thiển Nguyệt đang cầm hai cành mai, bộ dạng cúi đầu cười không tiếng động, bên cạnh nàng là Ngọc Tử Thư đang đứng nhìn nàng cười ấm áp, phía trước bọn họ là một bóng lưng, đích thị là bóng lưng của hắn.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bức họa ngạc nhiên hỏi Phong Tẫn, “Không phải ngươi đi ở phía trước sao? Ngươi mọc mắt ở đằng sau à?”

“Nữ nhân ngốc, không cần nhìn cũng biết ngươi sẽ cười ngu ngốc như vậy” Phong Tẫn quát một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt im lặng.

Bức thứ hai, Ngọc Tử Thư vẽ chính là khoảnh khắc gió xuân thổi vào hàn mai, trong khoảnh khắc hàng nghìn hàng vạn hoa mai bị thổi lên tựa như tuyết đang bay. Đứng bên cạnh chính là Vân Thiển Nguyệt với nét mặt thích thú khen ngợi, trong mắt Phong Tẫn mơ hồ hiện lên thần thái xuất thần. Hoa mai diễm lệ lộ ra dưới lớp tuyết, lan tỏa hương thơm khắp nơi. Nét mặt ba người sinh động như thật.

Vân Thiển Nguyệt tấm tắc khen, vỗ vỗ bả vai Ngọc Tử Thư, nói: “Thủ pháp này huynh học của ai đấy? Dạy cho ta có được hay không?”

Ngọc Tử Thư mỉm cười gật đầu, “Được!”

Phong Tẫn khinh bỉ nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, không nói chuyện.

Bức thứ ba, Vân Thiển Nguyệt vẽ chính là ba người nàng cùng Ngọc Tử Thư, Phong Tẫn đang trên đường đi tới rừng mai, nàng quay đầu lại, chính là thấy được dung nhan của Ngọc Tử Thư cùng Phong Tẫn đang mỉm cười, sau lưng nàng, là một biển mây hồng mai. Ánh mắt nàng phát ra cảm khái “Bộ dáng nam nhân quá đẹp cũng là tai họa.”

Ngọc Tử Thư nhìn qua bức họa liền cười, “Vân nhi, nếu để Cảnh thế tử thấy được bức họa này, sợ là bình dấm cũng không đủ dùng đâu.”

Còn Phong Tẫn lại hừ một tiếng, “Bình dấm không đủ dùng thì tìm cho hắn cái vạc là được.”

Vân Thiển Nguyệt nháy nháy mắt, lơ đễnh nói: “Nếu vạc dấm vẫn không đủ thì liền đem hắn ra biển!”

Ba người dứt lời, trên mặt đều treo lên nụ cười, đều không nói chuyện, tiếp tục nhìn ba bức họa.

Ba bức tranh vẽ cũng không phải là vẽ ba người cùng thưởng mai, mà cả ba người đều vẽ hình ảnh của nhau. Ba bức tranh thủ pháp khác nhau, nhưng mỗi một bức tranh đều là tuyệt tác.

“Toàn bộ thuộc về ta!” Vân Thiển Nguyệt ôm ba bức họa vào lòng, bá đạo nói với hai người.

“Lúc trở về sợ là ngươi không giữ được mấy ngày liền hóa ra tro.” Phong Tẫn không chút khách khí đả kích nàng.

“Ta cảm thấy đúng là có khả năng như vậy.” Ngọc Tử Thư nói.

“Bảo đảm sẽ không!” Vân Thiển Nguyệt không để cho hai người có cơ hội đoạt lại, nhanh tay cuộn ba bức tranh lại, động tác vô cùng lưu loát.

Ngọc Tử Thư vàg Phong Tẫn liếc mắt nhìn nhau, đương nhiên sẽ không đoạt lại tranh trong tay nàng, mặc cho nàng đoạt lấy.

Ngày thứ hai, tuyết vẫn rơi.

Vân Thiển Nguyệt thức dậy liền thấy tuyết trên mặt đất lại dày thêm một thước, nàng cau mày, “Không biết tuyết sẽ rơi mấy ngày?”

“Mùa đông năm nay cho tới bây giờ mới có tuyết rơi, trước đó trời tích tụ cũng không ít tuyết nên bây giờ mới kéo dài như vậy.” Ngọc Tử Thư nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ngày thứ ba, tuyết vẫn còn rơi. Tuyết tựa hồ như muốn bao phủ khắp thiên hạ.

Vân Thiển Nguyệt đứng ở trước cửa sổ nghĩ tới bây giờ Dung Cảnh đang làm gì? Kinh thành như thế nào? Tuyết rơi lớn như vậy, linh cữu của lão hoàng đế có ai trông không? Nếu có thì người đó sợ rằng sẽ chết rét mất.

Ngày thứ tư, rốt cục tuyết ngừng rơi.

Sáng sớm, Vân Thiển Nguyệt đẩy cửa phòng ra, bên ngoài cũng không thấy gì khác biệt, toàn bộ đều bị tuyết bao phủ, một mảnh tuyết trắng. Thời tiết sau tuyết rơi thanh thanh lãnh lãnh, nhưng không khí thật là nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng đứng ở cửa nhìn chốc lát, bỗng nhiên cất giọng hô to, “Mau rời giường, chúng ta cùng nhau chơi ném tuyết!”

Mấy ngày này nàng ngoan ngoãn tĩnh dưỡng uống thuốc, nội thương cũng đã khôi phục không ít. Lúc này giọng nói của nàng vào lúc sáng sớm vô cùng có lực xuyên thấu.

“Mau rời giường, chúng ta cùng nhau chơi ném tuyết!” Vân Thiển Nguyệt lại hô một lần nữa.

Sau ba lần hô to, tất cả cửa phòng đang đóng đều đồng thời mở ra, từng khuôn mặt một lần lượt lộ ra đều tò mò nhìn nàng.

Thằng bé trai tên Lê Đình nghi ngờ hỏi, “Vân tỷ tỷ, ném tuyết là cái gì?

Vân Thiển Nguyệt bị hỏi khó rồi, nhớ tới tiểu hài tử nơi này tựa hồ không chơi ném tuyết. Nàng nhìn Lê Đình, đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào.

Cửa phòng cách vách bị đẩy ra, Ngọc Tử Thư đi ra, mỉm cười giải thích cho Lê Đình: “Ném tuyết chính là thật nhiều người chia làm hai phe, nặn tuyết thành các quả cầu tuyết, sau đó ném vào đối phương. Đây là trò chơi rất đơn giản.”

“Ah, đệ muốn chơi!” Lê Đình lập tức phụ họa.

“Chúng ta cũng muốn chơi!” Lập tức một đống tiếng phụ họa đồng thời vang lên.

Có nam có nữ, có trẻ có già.

Vân Thiển Nguyệt nhìn mọi người đang rất nể phục mình, cực kỳ đắc ý, đi ra khỏi cửa, đi về phía sau núi, giọng nói khoan khoái nói: “Được rồi! Vậy chúng ta đi chơi thôi. Đi, đến phía sau núi, nơi đó rộng rãi.”

Mọi người lần lượt theo sát sau lưng nàng. Phong Tẫn từ trong phòng chậm rãi đi ra, nhìn mọi người đang vây quanh Vân Thiển Nguyệt, bĩu môi, nhìn về phía Ngọc Tử Thư.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi chơi.” Ngọc Tử Thư cười nói với Phong Tẫn.

Phong Tẫn gật đầu, hai người đi theo phía sau mọi người.

Tuyết rơi suốt mấy ngày, tuyết trên mặt đất đã đọng lại thành một lớp cực kỳ bền chắc, chân đạp ở trên mặt tuyết cũng chỉ in lại dấu chân mờ mờ. Một nhóm người đi tới phía sau núi, bắt đầu phân công, đương nhiên tất cả mọi người đều muốn cùng một phe với Vân Thiển Nguyệt, nên tạo thành tình huống “tranh tiên khủng hậu” (chen lấn, phía sau tranh lên phía trước), trong lúc nhất thời chỉ còn lại có hai người Ngọc Tử Thư và Phong Tẫn vẫn không có mở miệng.

Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cười nhìn hai người, “Làm sao bây giờ? Nhân duyên chúng ta thật là tốt, hai người các ngươi cùng một phe?”

Phong Tẫn hừ một tiếng, “Một đám ngu ngốc, hai người chúng ta một phe chưa chắc đã sợ các ngươi.”

Ngọc Tử Thư cười nhìn nam nữ già trẻ xung quanh Vân Thiển Nguyệt, trên mặt mọi người đều là vẻ hưng phấn, hắn cười khẽ, “Cũng được!”

“Nói trước! Không cho phép sử dụng võ công!” Vân Thiển Nguyệt nói điều kiện với hai người, so với hai người đối diện nàng, người bên nàng có thể nói là một đám ô hợp.

“Không cần võ công các ngươi cũng không phải là đối thủ, một đám ô hợp!” Phong Tẫn hừ một tiếng, nói ra suy nghĩ trong lòng Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lập tức nổi giận, nàng có thể nghĩ, nhưng hắn không thể nói. Bỗng nhiên nắm một đống tuyết, trong nháy mắt nặn thành hình cầu, ném thẳng vào mặt Phong Tẫn.

Phong Tẫn không ngờ Vân Thiển Nguyệt nói đánh liền đánh, không kịp tránh né, tuyết cầu liền tiếp xúc với mặt hắn, hắn nhất thời trợn mắt, “Nữ nhân ngốc, sao chưa gì đã ném rồi?”

Vân Thiển Nguyệt phủi phủi tay, đắc ý nhướng mày với hắn, “Ai kêu miệng ngươi không tích đức!” Dứt lời, nói với mọi người bên cạnh: “Có nhìn thấy rõ không? Cứ ném như vậy, hung hăng ném bọn họ cho ta, nếu hôm nay chúng ta thắng, ta sẽ xuống bếp nấu cho các ngươi, cho các ngươi nếm thử tài nấu nướng của bản cô nương ta.”

“Tốt!”

Mọi người nhảy nhót phát ra tiếng hoan hô, ngay sau đó, dựa theo phương pháp Vân Thiển Nguyệt đã làm, lần lượt ném tuyết cầu về phía Phong Tẫn cũng Ngọc Tử Thư ở phía đối diện.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng tránh né, đồng thời cũng gom tuyết, ném về hướng đối diện.

Vân Thiển Nguyệt cũng bận rộn gia nhập chiến trường.

Trong lúc nhất thời tuyết cầu bay đầy trời, cả không gian cực kỳ náo nhiệt.

Lúc đầu Phong Tẫn còn nghĩ đây là một đám ô hợp, nhưng khi bắt đầu thì hắn biết hắn đã sai rồi. Không biết có phải bởi vì đám người kia nghe được Vân Thiển Nguyệt muốn xuống bếp nên kích thích quá lớn, hay là lực chiến đấu của bản thân bọn họ cũng rất mạnh. Tóm lại, một đám người phát huy toàn lực.

Phong Tẫn và Ngọc Tử Thư bị Vân Thiển Nguyệt nói rõ không cho phép dùng võ công, hai người gian nan chống chọi với cả trăm người, mặc dù vẫn rất linh hoạt, nhưng trên người vẫn bị trúng không ít tuyết, có chút chật vật.

Vân Thiển Nguyệt nhìn bộ dạng chật vật của hai người, đứng ở trong đám người cười đến vui vẻ.

Trong lúc nhất thời hoan thanh tiếu ngữ không ngừng, âm thanh náo nhiệt truyền khắp phía sau núi.

Ước chừng một lúc lâu sau đó, trong tiếng náo nhiệt bỗng nhiên vang lên một giọng nói ôn nhuận, trong suốt mà sâu kín lấn át đi âm thanh của mọi người, “Vân Thiển Nguyệt, ta cực khổ tìm nàng suốt mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được nàng, chẳng lẽ nàng lại để cho ta thấy được bộ dạng không có lương tâm như thế này của nàng sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.