Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 130: Nhìn bà khổ sở như vậy tôi lại an tâm!




Đông đi xuân đến, xuân mạt hạ chí, một năm nữa nháy mắt trôi qua, An Thừa Trạch và Thạch Nghị sắp lên lớp năm, mà chuyện khiến Thạch Nghị vui vẻ là tên khốn Dương Phong tốt nghiệp, chạy đến thành phố Đại Liên học trung học. Bác cả của Dương Phong có ý bồi dưỡng đứa cháu này, đương nhiên muốn đặt hắn dưới mí mắt mình, hơn nữa hắn sắp lên trung học, chứng tỏ thân thể căn bản đã trưởng thành, có thể bắt đầu thao luyện rồi.

Trước khi đi, Dương Phong cũng mua rất nhiều điểm tâm Như Ký. Theo sau “bài phát biểu tại miền Nam”, làn gió xuân cải cách bắt đầu len lỏi khắp các ngõ ngách, tỉnh Kiến là một trong số thành lớn của phương Bắc, hiển nhiên cũng là nơi được chú trọng. Thời điểm nhà nước tích cực thúc đẩy thị trường kinh tế, khuyến khích xí nghiệp tư nhân phát triển, việc làm ăn của Liễu Như cũng ngày càng sôi động.

Trước lúc lên đường, Dương Phong đã gọi Thạch Nghị 12 tuổi cao 1m70 thuộc diện trổ mã quá đà ra, hai người chiến một trận hóa giải ân cừu, đánh đến long trời lở đất, song phương không từ bất cứ thủ đoạn nào, cuối cùng Dương Phong lấy ưu thế cường tráng chiếm thượng phong, quật ngã hòn đá ngoan cường kia.

Thạch Nghị chống tay ho khan hai tiếng, hung ác trừng Dương Phong, giống như con sói vùi trong tuyết nơi núi rừng miền Bắc.

“Cứ chờ ba năm nữa đi, sớm muộn gì cũng hạ gục mi!” Nhóc đen nhẻm quát to trong cái lạnh -10 độ.

Có lẽ do phải đến ký túc xá ở Đại Liên, rời khỏi thành thị đã sinh hoạt từ nhỏ, Dương Phong luôn kiên cường cũng có chút phiền muộn. Hắn nhìn Thạch Nghị cũng thấy thuận mắt hơn chút, nên không so đo mấy lời nói bậy của thằng nhóc, ngược lại còn khen: “Mày lợi hại lắm, tao chưa từng gặp nhóc 12 tuổi nào giỏi bằng mày.”

Nhóc đen nhẻm mặt mũi bầm dập cao ngạo ngưỡng cổ, học đòi ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của An Thừa Trạch, lại bắt chước chẳng ra cái gì, trông còn hơi giống mắt lé.

Nhưng Dương Phong chỉ bùi ngùi một chốc, sau đó vẫn cất lời độc địa: “Ba năm chứ gì, ai cha, ba năm sau tao mười chín, mày mới mười lăm, hắc hắc, có đánh nữa mày vẫn thua thôi. Chà, chiếm ưu thế tuổi tác thiệt ngại quá, nhưng ai bảo tao lớn hơn mày làm chi?”

Thạch Nghị tức giận nhìn đối phương, rõ ràng với quan niệm “ba lão đại, mình lão nhị” của nhóc đen nhẻm, tuổi tác không phải cái cớ thua cuộc.

Dương Phong tính toán, lúc này mới phát hiện Thạch Nghị thế mà nhỏ hơn mình bốn tuổi, giờ mới là học sinh tiểu học 12 tuổi, mà nửa năm sau hắn đã lên cấp ba, đích xác đang bắt nạt nhỏ yếu. Chẳng mấy khi bộc lộ lòng mến trẻ, Dương Phong rộng lượng một lần, vươn tay với Thạch Nghị: “Ba năm thì ba năm, ba năm sau chúng ta hẹn nhau tái đấu, được không?”

“Được!” Hai bàn tay đập vào nhau, đánh dấu ước định của đàn ông.

Hè này, An Thừa Trạch trẻ con được làn gió cải cách thổi cho mở cờ trong bụng, tiếc là trẻ con không ra mặt làm gì được, muốn khuyến khích Liễu Như mau mở rộng thị trường, khởi công xưởng gia công điểm tâm, đưa Như Ký trở thành nhãn hiệu bán chạy nhất toàn quốc cũng không có khả năng, dù sao bọn họ cũng mới cất bước, tên tuổi chưa lan xa, muốn mở rộng rất khó.

Tuy nhiên, hiện giờ hai người Quách Tiểu Hoa và Liễu Như đã có chút làm không xuể, dù có máy móc, nhưng nguyên liệu vẫn cần người chuẩn bị, hai người vừa làm điểm tâm vừa bán hàng, dẫn đến Như Ký thường xuyên xảy ra tình trạng hết hàng vào 2h chiều, khiến rất nhiều khách hàng phàn nàn do không mua được. Liễu Như định thuê thêm người, nhưng người được thuê phải học các kỹ thuật trong tiệm cô, vậy thì không thể nào yên tâm, người thành thật như Quách Tiểu Hoa rất hiếm.

Từ khi đi làm ở Như Ký, Quách Tiểu Hoa mang về rất nhiều tiền, cuộc sống cũng khấm khá hơn. Mẹ chồng với chồng đại khái cũng ý thức được mình đang ăn chùa, thành ra rất ít đánh Quách Tiểu Hoa, sinh hoạt trôi qua không tệ. Nhưng hai vợ chồng vẫn không có con, ngày nào mẹ chồng cũng sắc thuốc cho Quách Tiểu Hoa, uống tới mức cô nuốt cơm không vô, người ngày càng gầy yếu.

Mùa hè vốn nóng bức, máy móc sau bếp khởi động càng khiến không gian như biến thành lồng hấp, máy điều hòa chưa phổ biến, Liễu Như cũng hết cách. Cũng may thể chất cô khá tốt, ngoại trừ đổ mồ hôi khó chịu, còn lại đều không sao. Nhưng Quách Tiểu Hoa thì khác, cô đã ăn không vô, sang hè sụt cân lại gầy đi không ít, vậy mà vẫn gắng chống chọi với cái nóng. Liễu Như khuyên nghỉ ngơi mấy lần, song cô vẫn lắc đầu, cảm thấy chị Liễu cho mình lương cao như vậy, mình còn nhàn hạ thì không hay. Ai ngờ tới giữa trưa, cô thật sự chịu không nổi nóng bức, hôn mê bất tỉnh.

Quách Tiểu Hoa suýt nữa ngã vào đám máy móc, may mà Liễu Như vẫn chú ý tình trạng của cô nên đỡ được, nhờ vậy tóc mới không bị cuốn vào máy. Liễu Như nghe được không ít chuyện ở Quảng Châu, có mấy người trực đêm ngủ quên, tay hoặc nơi nào đó đụng phải máy móc, cuối cùng bị tàn phế. Mà đáng sợ nhất chính là tóc bị cuốn, nghe nói có một cô gái trẻ bị cuốn mái tóc dài vào máy, người chung quanh lập tức tắt máy, nhưng nửa phần da đầu vẫn bị lột xuống, máu tươi đầm đìa, chấn thương sọ não, sau cùng không trị nổi.

Loại máy móc bán thủ công này của cô tuy chưa đáng sợ bằng, nhưng nếu Quách Tiểu Hoa thực sự ngã lên đó, chỉ e cũng đi luôn nửa khuôn mặt.

Biết cô trúng nắng, vừa may đang đóng cửa, Liễu Như liền đưa Quách Tiểu Hoa đến phòng khám Trung y gần đó. Nơi này dầu sao cũng gần tiểu học và trung học, có phòng khám tư nhân cũng bình thường. Bác sĩ chuyên khoa nhi, nhưng vẫn am hiểu một số bệnh cấp tính, các hộ gia đình quanh đây đều tin tưởng ông. Có một lần An Thừa Trạch cảm mạo phát sốt cũng đến chỗ ông kê đơn.

Người té xỉu đều rất nặng, cộng thêm ban ngày ít người, Liễu Như đỡ được Quách Tiểu Hoa đến phòng khám đã thở hồng hộc. Kể cũng lạ, thời tiết bên ngoài rõ là nóng, thế mà trong phòng khám lại mát cực kỳ, bên trong đã có mấy đứa trẻ bị cảm nắng hoặc ăn nhiều đồ lạnh hư bụng, bác sĩ Từ thấy Quách Tiểu Hoa ngất xỉu, vội vàng bảo những bệnh nhân chưa cần gấp chờ một lát, qua khám cho Quách Tiểu Hoa.

Vọng văn vấn thiết xong, bác sĩ Từ nhíu mày: “Cô này không bị cảm nắng, mà là uống nhầm thuốc, bị thương nguyên khí.”

*vọng văn vấn thiết: nhìn nghe hỏi sờ, bốn phương pháp chẩn bệnh của Trung y

Thuốc không thể uống bậy, chưa khám mà đã tùy tiện kê đơn tuyệt đối là tối kỵ. Chỉ tiếc mẹ chồng dốt nát, Quách Tiểu Hoa cũng cảm thấy mình có bệnh, có bệnh mà uống thuốc chắc chắn không sai, thành ra mới suýt gặp chuyện không may. Hên là chưa uống lâu, chỉ cần ngưng thuốc, rồi bổ sung thức ăn bổ huyết bổ khí để điều dưỡng thân thể là được, bác sĩ kê ít thuốc bắc, dặn về pha uống.

Lúc này, Quách Tiểu Hoa được bác sĩ bấm mấy cái lên nhân trung đã tỉnh lại, nghe xong chỉ mím môi không đáp, Liễu Như lại đỡ cô về nhà. Liễu Như không mở tiệm, mà ra sau nhà nấu nước, chuẩn bị pha thuốc cho Quách Tiểu Hoa.

“Chị Liễu, xin lỗi… làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của chị…” Quách Tiểu Hoa hết sức áy náy, cô bây giờ đặc biệt suy yếu, nói vài câu đã hết hơi.

“Không sao, mùa hè ít người ăn điểm tâm, hơn nữa cũng không để lâu được, một hai ngày là hư, cũng không chậm trễ bao nhiêu đâu.” Liễu Như pha thuốc xong liền đưa cho Quách Tiểu Hoa, “Nhân lúc còn nóng uống đi, bác sĩ dặn rồi đó, từ nay đừng uống thuốc kia nữa. Nếu thực sự muốn có con, vậy cùng chồng tới bệnh viện kiểm tra, vấn đề nằm ở đâu sẽ biết ngay thôi.”

Quách Tiểu Hoa ngoan ngoãn gật đầu, uống thuốc xong nằm nghỉ một lát, đỡ hơn chút thì lảo đảo về nhà. Liễu Như muốn đưa cô về, cô chết sống không chịu, cuối cùng đành kêu chiếc xe mui bồng chở về. Thời này xe taxi chưa thịnh hành, nhưng có một loại xe nhỏ có thể chở người, cũng không mắc, Quách Tiểu Hoa xấu hổ, song không lay chuyển được Liễu Như, cuối cùng chỉ phải về.

Bữa tối hôm đó, An Thừa Trạch nghe Liễu Như kể lại vụ việc, không chỉ nhíu mày. Dựa vào miêu tả của Quách Tiểu Hoa về hai mẹ con nhà ấy, nếu biết chẩn đoán này nghi ngờ ông chồng có vấn đề, còn chả làm loạn lên sao? Thời gian qua phải sống trong nỗi ngột ngạt vì bám váy vợ, gã chồng mắc chứng điên cuồng gián đoạn kia đã thấy khó khăn lắm rồi, giờ lại bị kích thích như vậy…

Quả nhiên, hôm sau Quách Tiểu Hoa không tới, mà là bà mẹ chồng hơn năm mươi tuổi vẫn rất khỏe mạnh của cô. Bà ta đi thẳng vào tiệm Như Ký, khạc một ngụm đờm lên gạch men sứ trơn bóng, một cô gái bên cạnh lập tức né ra, giận dữ nói: “Bà làm gì thế!”

An Thừa Trạch sợ có chuyện không may, nên hôm nay ở tiệm giúp Liễu Như, thấy vậy liền nhíu mày.

Cho dù là đời sau, bất kể chi nhánh nhà nước hay công ty cũng sợ nhất những kẻ như thế. Chẳng cần biết có chiếm được gì hay không, chỉ cần vừa vào cửa, bản thân người già đã thuộc quần thể yếu thế, khiến người ta tự giác cho rằng bên kia có lỗi, dư luận sẽ bắt họ phải giải quyết. Từng có một khoảng thời gian, trên đường bắt gặp người già bị té ngã cũng không dám đỡ, sợ bị vu cáo.

Hiện giờ trong tiệm khá đông khách, có lẽ bà ta đã đứng ngoài chờ một lúc, canh lúc nhiều người mới vào.

“Làm gì ư?” Bà ta gây khó dễ, “Tôi đến đòi công bằng!”

“Liễu Như cái đồ lẳng lơ, cô nghe cho rõ đây, làm ăn mà lòng dạ hiểm độc vô lương tâm, ăn hiếp Tiểu Hoa thật thà nhà chúng tôi. Hôm qua Tiểu Hoa về nhà ói chết đi sống lại, giờ vẫn nằm ở nhà không dậy nổi, cô là loại người gì vậy! Mọi người chớ có mua mấy thứ gì đó của cô ta, bên trong chẳng biết nhét cái quỷ gì đâu. Tiểu Hoa nhà chúng tôi làm việc ở đây, cái gì cũng biết hết, ôi chao, đám nguyên liệu kia ấy mà, chậc chậc…”

Khách hàng trong tiệm lộ vẻ chán ghét, đa phần là dành cho bà ta, còn lại cũng hơi hoài nghi. Cái thứ gọi là bịa đặt này, sở dĩ có thể tồn tại, không phải vì có người tin sao. Ai cũng biết Quách Tiểu Hoa đã làm trong tiệm thời gian dài, là một người rất thành thật, không chừng…

Liễu Như chau mày liễu giận dữ, lập tức muốn bộc lộ sức chiến đấu, cô không sợ bà già ác độc này. Nhưng với loại chuyện như ẩu đả, nếu là hai người trẻ đấu nhau, người ngoài chưa thể kết luận ai đúng ai sai, nhưng nếu là người trẻ với người già, vậy dư luận tất nhiên sẽ hướng về người già.

An Thừa Trạch giành trước một bước ôm lấy Liễu Như, chôn đầu vào lòng cô, oa một tiếng khóc lên: “Hu hu… Mẹ ơi… Hu hu…”

Xét về kỹ năng diễn xuất, An Thừa Trạch chắc chắn thuộc cấp bậc ảnh đế, nói khóc liền khóc, còn gào cực to, tuyệt đối vang dội hơn bà già kia, chung quy giọng con nít cũng rất cao. Chưa bao lâu đã khóc đến nấc cụt, ôm Liễu Như không buông, ngẩng đầu chăm chú nhìn bà già đang tố khổ lại phát hiện mình chưa khổ bằng An Thừa Trạch, sợ tới mức trốn vào lòng Liễu Như trong lòng.

“Mẹ ơi con sợ lắm… hu hu… có phải chú xấu xa đánh người lại đến nữa không… hu hu…” An Thừa Trạch khóc vô cùng thê thảm, có khách hàng thấy hắn là trẻ con, muốn ở lại xem kịch nên không đi, ai cũng cách xa bà già kia một chút để nhìn An Thừa Trạch. Mấy khách quen đều biết mặt đứa bé như bước ra từ tranh tết này, thằng nhỏ vừa ngoan vừa hiểu chuyện, cái miệng nhỏ nhắn lại ngọt, các phụ huynh tiểu học đều biết đây chính là học sinh giỏi đứng đầu khối!

Liễu Như vốn bị nước mắt bất thình lình của An Thừa Trạch khiến lòng nóng như lửa đốt, chẳng buồn phản ứng bà kia nữa, sốt ruột quay mòng mòng. Cô hiểu con trai mình, là một đứa trẻ quật cường dù bị Thạch Nghị đâm một vết thương thật dài cũng không khóc, giờ lại khóc thảm như vậy, ai bắt nạt thằng bé! Nhưng khi nghe thấy chú xấu xa đánh người, Liễu Như câm lặng. Cái khác thì không biết, nhưng muốn mưu đồ đánh người, Liễu Như tự thấy sức chiến đấu của Thạch Nghị có thể hạ gục một người đàn ông trưởng thành, chủ yếu chỉ có nó đánh người, không ai đánh được nó, An Thừa Trạch làm sao bị chú xấu xa đánh người dọa khóc được.

“Tiểu Trạch đừng khóc, chú xấu xa chưa tới, không phải sợ.” Liễu Như không hiểu, nhưng vẫn nâng con mình lên, sờ đầu trấn an.

“Nhưng, nhưng mà…” An Thừa Trạch khóc đến nấc cụt, chỉ vào bà già đã khoanh chân ngồi dưới đất tính khóc lóc ăn vạ, “Bữa đó con chính mắt nhìn thấy, thấy, bà, bà ý với chú xấu xa cùng đánh dì Tiểu Hoa, dì bị đánh vỡ đầu, hu hu…”

Liễu Như: “…”

Con mình trở nên gian trá, biết trợn mắt nói dối từ lúc nào vậy?

“Ngày, ngày đó… mẹ giúp dì Tiểu Hoa, chú xấu xa còn đánh mẹ, sau đó cướp tiền nhà mình, hu hu…” An Thừa Trạch khóc chết đi sống lại, ra sức dụi vào Liễu Như. Tuy làm trẻ con không thể phát huy khát vọng, nhưng vẫn còn một chiêu ít người biết, đó chính là dây dưa, chuyên trị mấy cục xương khó gặm.

“Ranh con chết tiệt dám nói dối, xem bà có xé nát miệng mày không!” Bà ta nghe hết, nhanh chóng đứng lên tính đánh An Thừa Trạch.

Liễu Như vốn định cầm chặt tay bà ta, ném người ra ngoài, song giữa lúc điện quang hỏa thạch, não bộ chợt lóe lên một kế sách, lập tức che chở An Thừa Trạch, đỡ được cú này, cũng run run thân thể: “Bà đánh tôi thì được, nhưng không được đụng vào con tôi! 29 tết năm ngoái, nhà chúng tôi đang yên lành thì các người xông vào hành hung Tiểu Hoa, còn cướp mất một ngàn tiền bán hàng trong tiệm, tôi nể mặt tình chị em bao năm với Tiểu Hoa nên không tố cáo, cũng chẳng truy cứu chuyện này, không ngờ các người ngày càng táo tợn hơn, sao hôm nay Tiểu Hoa không tới, có phải bị các người đánh đến không dậy nổi không, tôi muốn đi thăm cô ấy!”

“Một ngàn kia là bao lì xì cô cho Tiểu Hoa!” Bà ta cũng la lối om sòm, không thể bị cái bô chất thải to bằng trời như thế ụp lên đầu được, dù bà có ngu muội đến đâu cũng biết giật tiền là phạm pháp.

Đáng tiếc, mấy người xem kịch đều không tin. Đầu năm nay, một ngàn bằng tiền lương cả năm của người bình thường, tuy ai cũng biết Như Ký khẳng định kiếm được tiền, nhưng kiếm thì kiếm chớ, ai lại cho bao lì xì dày như vậy.

“Phải không?” Liễu Như nắm chặt tay bà ta, “Bà nói của bà, tôi nói của tôi, muốn tôi nói hay để Tiểu Hoa định đoạt, chúng ta đi thăm Tiểu Hoa ngay bây giờ nhé, cho hàng xóm láng giềng cùng phân xử?”

Sức cô rất lớn, bà ta không thoát nổi, vội nói: “Tiểu Hoa bị cô làm mệt tới mức lâm bệnh, thăm thế nào mà thăm!”

“Vậy tôi càng muốn thăm, tôi bỏ tiền đưa cô ấy đi bệnh viện là được chứ gì, kiểm tra xem là bị lao lực, hay bị các người đánh!” Liễu Như quát một tiếng, triệt để khiến bà ta đớ người.

Người không đụng tôi, tôi không phiền người. Chuyện trong nhà Quách Tiểu Hoa, người ngoài như cô dù thế nào cũng không thể nhúng tay, bằng không sẽ phá hoại tình cảm phu thê người ta. Nhưng nếu người ta đụng đến trên đầu cô, Liễu Như tuyệt đối sẽ không ăn nói khép nép, mặc người khi dễ.

Bị tát là phải tát lại, muốn lừa tiền cô á? Vậy cứ chờ xem rốt cuộc là ai lừa ai!

An Thừa Trạch chậm chạp cọ vào lưng Liễu Như, lộ ra con mắt đã khóc đến đỏ bừng nhìn bà già đã hết đường chối cãi, trong lòng thầm khen mẹ mình.

Rất tốt, đã học xong cách giải quyết sự việc không dựa vào vũ lực, đối phó với kẻ như thế, tỏ ra yếu thế kỳ thật là lấy lui làm tiến. Tại sao người tới lừa bịp tống tiền lại là bà già, mà không phải chồng Quách Tiểu Hoa, nguyên nhân vì Liễu Như là bà mẹ đơn thân, một gã đàn ông cho dù què quặt cũng bị xem là bắt nạt người, thế nên phải để bà già ra trận.

An Thừa Trạch dùng quần áo Liễu Như lau nước mắt trên mặt, trốn sau lưng mẹ mình, công thành lui thân, kế tiếp chỉ cần xem kịch thôi.

Dựa vào bờ lưng tuy gầy nhưng vô cùng thẳng tắp của Liễu Như, An Thừa Trạch cảm thấy có chỗ dựa thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.