Dụ Quân Hoan

Chương 4




Lão Đại, đại mỹ nhân nằm trên giường anh là ai vậy? Không phải là chị dâu chứ? – A Siêu có dáng người cao lớn, đứng trong phòng khách nhỏ bé nhìn ông chủ của mình, gãi gãi đầu hồ nghi hỏi.

– Hắc hắc. Thạch Lỗi trưng ra vẻ mặt cười ngây ngô.

– Không thể nào? Thật là chị dâu!? Lão Đại, lúc nào mà anh lại đem về được một cô gái chuẩn như vậy hả!? – A Siêu kinh ngạc há hốc miệng, khuôn mặt hiện ra vẻ khó tin.

‘Cô gái’ kia thật sự là vô cùng chuẩn a, bộ dạng đâu ra đấy, thực con mẹ nó đẹp!

– Chúng ta mới quen nhau hôm qua.

– Oa! Cô gái này thật thoáng nha! Mới quen hai người liền lên giường!? Lão Đại, anh thật giỏi! – A Siêu quả thực hâm mộ đến sắp chảy máu mũi.

Con mẹ nó! Nữ nhân chuẩn như vậy, nóng bỏng như thế sao hắn không gặp được chứ!?

– Cậu ấy chưa nói thích anh. – Đột nhiên Thạch Lỗi cau đôi mày thô đen rậm lại.

– Lão đại, người ta đã đồng ý lên giường với anh, khẳng định cũng có ý này! Bằng không người ta là một cô gái sao có thể ngủ với anh chứ? Trừ phi cô ta là người lẳng lơ!

– Nhưng cậu ấy không phải là phụ nữ, cậu ấy là một người đàn ông. – Thạch Lỗi đột nhiên ném xuống một quả bom vô cùng nặng.

– A!? – A Siêu hoàn toàn ngây dại, cứng đờ như hóa thạch một lúc lâu mới sửng sốt lắp bắp hỏi: – Lão… Lão Đại, anh nói chị dâu cô ấy… Cô ấy… Cậu ấy là đàn ông!?

– Đúng vậy. – Thạch Lỗi không biết là có cái gì không ổn, cho nên căn bản không rõ vì sao A Siêu lại giật mình như vậy.

– Sao có thể!? Bộ dáng cậu ấy chuẩn như vậy, sao lại là một người đàn ông! – A Siêu thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

‘Cô gái’ xinh đẹp, tươi ngon mọng nước như vậy, sao lại lập tức biến thành một người đàn ông!?

– Cậu ấy đương nhiên là một người đàn ông, anh đã lên giường cùng cậu ấy rồi. – Thạch Lỗi lại trưng ra vẻ mặt cười ngây ngô.

– Lão… Lão… Lão Đại, anh cùng một người đàn… Đàn ông lên giường… – A Siêu cà lăm hết mức, cái miệng mở lớn cơ hồ có thể nhét vào hai hai quả trứng vịt.

– Đúng vậy. – Thạch Lỗi không biết là có cái gì không đúng.

– Lão Đại, từ lúc nào anh lại trở thành một người gay thế này!? – A Siêu kêu to, quả thực không dám tin. Ông chủ của hắn, lão Đại của hắn, sao lại lập tức biến thành một ‘đồng tính luyến ái chết tiệt’ chứ!?

Ác mộng! Tuyệt đối là một cơn ác mộng!

– Gay là cái loại gì!? – Đôi mày nhướng lên tỏ vẻ không hiểu.

– Chính là đồng tính luyến ái, xăng pha nhớt, biến thái! Lão Đại, không phải ngay cả cái này anh cũng không biết chứ. – A Siêu rũ hai vai xuống, vẻ mặt buồn bực.

Làm cái gì! Trước kia rõ ràng lão Đại thích nữ sinh khúc nào ra khúc nấy, sao lập tức biến thành đồng tính luyến ái thích đàn ông, cùng lên giường với đàn ông chứ!?

– Đồng tính luyến ái? Anh biết. Nhưng thế thì sao!? – Thạch Lỗi không biết có cái gì không ổn.

Không phải gã không biết tiếng xấu của ‘đồng tính luyến ái’ trong xã hội, mà là thần kinh thô to của gã căn bản không thèm để ý loại chuyện này.

Với gã mà nói, mặc kệ người khác nói gì, làm gì, chỉ cần bản thân mình sảng khoái là tốt rồi, cho dù là một gã đồng tính luyến ái, cũng không lay động được thần kinh thô to của gã.

Huống hồ, gã là đồng tính luyến ái hay không thì liên quan cái rắm gì đến người khác!? Không hiểu những người trong xã hội này nghĩ cái gì. Thực con mẹ nó ––– quái!

– Nhưng trước kia rõ ràng anh thích nữ nhân siêu chuẩn mà, sao lập tức lại thành thích nam nhân hả!? – Muốn làm, làm cái gì! Lão Đại của hắn rốt cuộc có biết tính nghiêm trọng của chuyện này hay không? A Siêu phiền não vò vò đầu, thật sự không rõ lão Đại của hắn vì sao lại biến thành một thằng gay với bộ dáng tùy tiện như vậy.

– Anh cũng không biết, dù sao… Thích là thích thôi! – Thạch Lỗi cười tít hai mắt lại, miệng ngoác rộng lộ ra một hàng răng trắng, – Bộ dáng cậu ấy thật đẹp, rất đáng yêu, thân thể cũng rất đẹp, siêu chuẩn a.

– Nhưng… Nhưng cậu ta… Cậu ta là một người đàn ông. – Tuy rằng không thể tin một ‘cô gái’ ngon lành như vậy lại là một nam nhân, A Siêu vẫn cà lăm nói ra suy nghĩ trong lòng.

Đàn ông cùng đàn ông, tại sao có thể như vậy a!?

– Anh thích cậu ấy, dù cậu ấy là nam cũng không ảnh hưởng gì! Dù sao cũng kém không nhiều lắm. – Thạch Lỗi vươn vai duỗi chân tay cứng nhắc, đặt mông ngồi lên sô pha, lập tức đặt bàn chân to đang mang dép lê lên bàn uống nước.

– Lão Đại! Cái gì gọi là không kém nhiều lắm hả? Là kém rất nhiều đấy! – A Siêu sốt ruột rống to, – Đàn ông có cái gì tốt? Ngực không có, eo thì vừa thô vừa cứng như cái thùng nước! Còn lông đầy người như khỉ, cũng không đẻ được trứng… Phía dưới còn mọc một cây gậy giống mình!

– Người cậu ấy rất trơn, eo còn thon hơn so với nữ nhân! Anh lại không cần cậu ấy sinh con cho anh, muốn, nhận nuôi một đứa không phải được rồi sao! Huống hồ trẻ con phiền phức muốn chết! Cả ngày khóc sướt mướt, thấy liền phiền! – Thạch Lỗi gác chân nhíu mày.

– Lão… Lão Đại, không phải anh đang nói thật chứ!? Anh thật sự thích nam nhân? – A Siêu run rẩy lo sợ hỏi.

Cái gì vậy! Chẳng lẽ lão Đại thật sự là một người đồng tính luyến ái?

– Anh không thích nam nhân khác, anh thích chính là Tần Dương.

– Nhưng cậu ta cũng là một người đàn ông a! Anh thích cậu ta, còn lên giường với cậu ta, không phải thành đồng tính luyến ái à? – A Siêu không hiểu điều này có gì khác nhau.

– Vậy xem như vậy đi, không sao cả! – Thạch Lỗi nhún nhún vai, bộ dáng chuyện này không liên quan đến mình.

– Nhưng mà, lão Đại, đồng tính luyến ái không tốt! Ở trong xã hội này tựa như chuột chạy qua đường, người nào cũng hô đánh! – A Siêu vẫn lo lắng cho ông chủ của mình trở thành tâm điểm cho mọi người chỉ trích.

– Quản nhiều như vậy để làm gì? Người khác nghĩ thế nào đó là chuyện của họ, anh chỉ cần để ý đến vui vẻ của bản thân. Hơn nữa, chuyện nhỏ nhặt như vậy, việc gì phải để ý, thích đàn ông lại không vi phạm luật!

– Lão… Lão Đại, anh nói thật tốt quá! – A Siêu ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy ông chủ của mình thật sự làm người khác bội phục.

Chuyện ‘kính bạo’ trong xã hội như vậy mà trong mắt lão Đại cũng chỉ là chuyện nhỏ như hạt đậu, ngay cả hắn cũng cảm thấy bản thân mình đang chuyện bé xé ra to.

Cũng đúng thôi, người ta thích nam hay nữ liên quan cái rắm gì đến người khác? Cho dù đối tượng có là một con mèo, một con chó, cũng là chuyện của chính hắn! Cùng người khác có quan hệ gì!? A Siêu đột nhiên cảm thấy mình thật đúng là một đồ ngu.

Mệnh là của mình, cuộc sống cũng là của mình, sống mà phải để ý đến ánh mắt của người khác, còn có vui vẻ cái mẹ gì nữa!

– Lão Đại, đột nhiên em cảm thấy anh thật sự rất ‘oai’ nha! Không chỉ có kĩ thuật sửa xe bậc nhất! Ngay cả quan điểm sống cũng oai muốn chết! Em quyết định, em sẽ học tập theo anh!

A siêu cảm thấy rõ ràng mình nhỏ hơn lão Đại, vậy mà quan niệm không tiến bộ như lão Đại, đây quả thực là một loại sỉ nhục đối với tuổi tác của bản thân. Cho nên, hắn cảm thấy không những kĩ thuật sửa xe của hắn cần học tập thêm, ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng cần phải được cải tổ một cách triệt để.

Người ta nói lúc con người gặp vận xui ngay cả uống miếng nước cũng sẽ nghẹn, lời này thế nào cũng vô cùng đúng! Còn chớ nói, có đôi khi con người bắt đầu vận xui, chỉ sợ ngay cả tai họa khó tin nhất cũng có thể xảy ra!

Tỷ như nói, không ra khỏi nhà cũng có thể bị xe đâm đến đầu rơi máu chảy, không đi đường cũng có thể bị ngã bầm dập mặt mũi, không ăn cơm cũng có thể nghẹn đến trợn mắt, đến ngay cả uống miếng nước cũng có thể sặc đến nửa sống nửa chết!

Mà gần đây có vẻ Tần Dương là ‘mi’ vận cao chiếu (gặp sao hạn xúi quẩy), tai họa từ lớn đến nhỏ cứ liên tiếp kéo đến.

Lúc này, cậu vừa mới được đánh gió uống thuốc xong, cảm thấy hơi sống lại một chút, cự tuyệt tảng đá ôm cậu đi WC, kết quả lại vì tay đau chân yếu, vô ý một cái liền ngã chổng vó trong phòng tắm!

– Á… – Trước mắt Tần Dương xuất hiện đầy trăng sao ruồi bọ đang bay loạn, cảm giác đau đớn kịch liệt cùng chóng mặt qua đi, mới phát hiện cái ót đang thân mật tiếp xúc với nền nhà nhô lên một cục u to tròn, làm cho Tần Dương thiếu chút nữa tuôn ra một hàng nam nhi lệ.

– Tần Dương! – Nam nhân nghe tiếng xông vào phòng tắm, lại thấy cậu đang ngã lăn trên nền nhà, không khỏi nóng vội lại đau lòng ôm cậu về giường.

– Sao lại bị ngã? Có đau không!? – Nam nhân đau lòng nên có chút tức giận, âm lượng cũng tự động to lên: – Tôi đã nói để tôi ôm đi em lại không cho, bây giờ thì hay lắm, bị ngã đã sướng chưa!

– Anh cũng không ngẫm lại, tôi như thế này là do ai làm hại! – Tần Dương căm giận rống lại, nước mắt lưng tròng, một bộ điềm đạm đáng yêu, bộ dáng mảnh mai tựa hồ ngay cả gió thổi cũng bay mất, nhưng trong lòng lại đang phẫn nộ mắng chửi không ngừng –––

Tảng đá thối chết tiệt này! Đầu ‘gấu’ chết tiệt này! Con trư vạn năm động dục này! Nếu không do gã, sao cậu lại trở nên nghèo túng thế thảm thế này!? Cậu xx! Còn có lá gan quát cậu. Tần Dương nổi tính trẻ con mím môi lại, một bộ như sắp khóc.

– … – Nam nhân á khẩu không trả lời được, dáng vẻ bệ vệ lập tức hành quân lặng lẽ, đành phải ăn nói khép nép than thở: – Được rồi, đều do tôi, đều là của tôi sai, được chưa? Tôi nói phải chiếu cố em, em chỉ cần nằm ở trên giường là được! Muốn làm cái gì, tôi giúp em! Chân của em không tiện, đừng cử động nhiều có được không?

– Tôi… Không thích nằm im ở trên giường.

Thái độ của nam nhân lập tức nhuyễn xuống làm cho Tần Dương cũng không thể không biết xấu hổ mà phát giận, đành phải ngượng ngùng cúi đầu lí nhí mở miệng, không cho nam nhân nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt của cậu. Chính là, khi cậu kinh giác khẩu khí của mình giống như là đang làm nũng với nam nhân, mặt cậu lập tức tái đi.

Sao… Sao lại thế này!? Sao cậu lại giống như một nữ nhân trán nhăn mày nhíu chứ?

Sắc mặt xám ngoét của Tần Dương chợt hồng chợt trắng ––– &#%$#… Lầm nhầm… càu nhàu, một bụng toàn lời thô tục tràn ra miệng, lại hung hăng nuốt vào.

– Vậy em muốn đi à? Tôi ôm em đi được không? – Nam nhân không biết sống chết mở miệng, khuôn mặt cười đến ngu ngốc. Căn bản không biết thanh niên có sắc mặt đa dạng như tắc kè hoa trước mặt này đã sớm đem tổ tông mười tám đời của gã hỏi thăm không biết bao lần.

– Đầu của ta… Đau muốn chết! – Tần Dương không để ý tới gã, khuôn mặt tái xanh kêu lên, trong lòng lại thầm nói: ngu ngốc!

– Đau!? Làm sao đau? Ở chỗ nào!? – Nam nhân lập tức luống cuống, bàn tay tự động tự phát sờ lên cái ót của Tần Dương. – Aizzz, bị sưng lên rồi, u thật lớn! Não có thể bị chấn động gì hay không!? – Gã nhíu đôi mày rậm, nhìn rất giống hai con sâu róm.

– Chấn cái đầu anh ấy! – Tần Dương trở mình xem thường. Cậu đã đủ xui xẻo rồi, đầu ‘gấu’ này còn rủa cậu như thế!

– Vậy… Tôi tìm hộp dầu xoa cho cậu nhé. – Nam nhân đứng dậy, thân hình cao tráng xoay đi bắt đầu lục tung căn phòng. Không đến mấy phút, căn phòng nguyên bản nhìn như sạch sẽ, liền bừa bãi giống như vừa bị trộm xong.

– Thạch… Lỗi, tìm không thấy thì đừng tìm nữa. – Tần Dương nhìn nam nhân lưng hùm vai gấu kia chạy khắp phòng như một con quay, rất giống một tên trộm đang ba chân bốn cẳng chạy xung quanh lật tới lật lui, vẫn không nhịn được mở miệng nói.

– Ở nơi nào nhỉ? Ở nơi nào nhỉ? – Nam nhân đang chuyên tâm tìm đồ căn bản không để ý tới cậu, chỉ biết lục tung lên.

Một cái áo sơmi chưa giặt bị gã ném ra, tiếp theo là một cái tất hôi muốn chết, sau đó là một gói mì bóc dở, bánh quy mốc meo, bia, tạp chí… Một đống rác rưởi thượng vàng hạ cám, đủ mọi màu sắc bị gã bới ra. Mà khi gã tìm được hộp dầu nằm trong góc nhà, căn phòng đã trở nên giống một bãi rác ––– vô cùng thê thảm.

Mà nam nhân chế tạo ra cảnh hỗn loạn này lại có vẻ như đã nhìn quen, xòe tay ra, căn bản nghĩ cũng không nghĩ, vơ cái đám đang rơi rụng trên mặt đất kia thành một đống, đẩy đám ‘rác rưởi’ làm người ta nhìn thấy ghê người kia vào chỗ cũ.

– Trời… – Tần Dương không tự giác hé miệng, nghẹn họng nhìn trân trối.

Cái này… Cái này… Cũng không tránh khỏi rất khoa trương đi!? Chẳng lẽ nam nhân này không nhìn thấy cái tất hôi thối kia, cái quần lót cùng áo sơmi chưa giặt, còn có bánh quy mốc meo, cùng với đám ‘rác rưởi’ sắp phân hủy kia sao!? Rốt cuộc Tần Dương cũng hiểu được, gian phòng nhìn như sạch sẽ này là do thế nào mà có.

Nguyên lai gian phòng này nhìn như sạch sẽ, kỳ thật là một bãi rác đủ để so sánh với ‘càn khôn’!

Tần Dương rùng mình một cái, rút cổ lại nhìn hoàn cảnh mà bản thân mình đang ở. Trừ bỏ cái giường siêu cấp rộng lớn mà mình đang ngồi coi như sạch sẽ, những chỗ khác… Không muốn nghĩ, cũng không dám nghĩ.

Có lẽ một ngày nào đó cậu nhìn thấy trong một góc nhà có một con mèo chết hoặc con chuột chết, cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Hiện tại gian phòng này nhìn rất giống một đống rác đầy ‘thứ dơ bẩn’, thật đúng là làm cho cậu mở rộng nhãn giới.

Cậu đột nhiên bắt đầu cảm thấy khó thở, xem ra, nếu cậu phải tiếp tục sống ở đây, tuyệt đối… Tuyệt đối phải cho hùng nam này đem phòng ở hoàn toàn rửa sạch.

Cậu cũng không muốn mỗi ngày đều phải ngủ trong đống rác.

Tần Dương dù sao cũng là lão Đại trong nhà ––– nói cách khác cậu là con một, tuy rằng sinh trưởng ở một gia đình thường thường bậc trung ––– kì thật coi như là gia đình giàu có của phần tử trí thức cao cấp, nhưng là cậu ấm trời sinh.

Tuy rằng cha mẹ không phải quan lớn cũng không phải siêu cấp phú hào, nhưng có một người cha là giảng viên đại học cùng một người mẹ là hiệu trưởng trung học, cũng đủ để cậu vênh mặt trước giáo viên cùng bạn học, mà từ nhỏ thân thể cậu lại gầy yếu hơn so với trẻ em bình thường, bộ dáng cũng đáng yêu, có khuôn mặt nhìn còn xinh đẹp hơn con gái, ở trong nhà cùng trường học tự nhiên nhận hết sủng ái.

Cha mẹ thì càng không cần nói, bởi vì vợ chồng hai người đều là người đam mê sự nghiệp, lúc còn trẻ đều dùng thời gian cho học tập, ra nước ngoài du học, thi đậu xuất sắc, bằng cấp tiến sĩ thạc sĩ linh tinh xong, yêu đương tự nhiên thành hình thức chạy marathon cự li dài. Mà đợi đến khi hai người chân chính vào lễ đường kết hôn, hiển nhiên đã trở thành hai đóa ‘cao lãnh chi hoa’ (cây hoa trên nơi cao lạnh lẽo)

Cho nên, đến tuổi trung niên, cũng xưng được là ‘lão bạng sinh châu’ (con trai già mới có ngọc trai), không dễ dàng gì mới có được đứa con bảo bối, hai vợ chồng tuy rằng thân là phần tử trí thức cao cấp, cũng vẫn khó tránh khỏi có chút cưng chiều ––– cậu nói đông hai vợ chồng sẽ không chỉ tây, cậu chỉ nam hai vợ chồng sẽ không nói bắc, mọi chuyện đều lấy đứa con bảo bối như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Cho nên, ở trong nhà mình, có thể nói Tần Dương muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, giống như một tiểu vương tử vô cùng hạnh phúc. Mà may mắn chính là Tần Dương bản tính thẳng thắn, người lại thông minh lanh lợi, hơn nữa sinh ra lại có khuôn mặt xinh đẹp như con gái, bởi vậy không chỉ có cha mẹ vô cùng cưng chiều cậu, đến ngay cả họ hàng, hàng xóm cách vách, giáo viên trong trường cũng rất sủng ái cậu.

Cứ thế mãi, bản tính thẳng thắn của Tần Dương tuy không có đổi thành một người ‘duy ngã độc tôn’, ‘tự cho mình siêu phàm’, ‘vì tư lợi’, ‘tự cao tự đại’…, cũng khó tránh khỏi thành một cậu ấm tùy hứng, kiêu căng, tính tình táo bạo, hư vinh, tâm cao khí ngạo, tiêu tiền như nước.

Tuy rằng tính xấu của cậu lúc đi học cũng không có nhiều ảnh hưởng đến cậu, nhưng ra xã hội, ở trong cơ quan lại làm cho cậu liên tiếp bị mắng, bị chê bai. Mà cậu lại không chịu nổi một chút uất ức, trong công việc lại không hiểu a dua nịnh hót, bằng mặt không bằng lòng, quan hệ trong công việc cũng hoàn toàn do cá nhân thích thì làm.

Cho nên, mặc dù ra xã hội mấy năm, cậu vẫn giống một con chim non tập bay, nơi chốn vấp phải trắc trở, bị đâm cho đầu rơi máu chảy.

Bộ dạng đẹp, cá tính lại xấu, ở trong công ty Tần Dương không phải bị đồng sự xa lánh, thì cũng bị thủ trưởng háo sắc quấy rối. Bởi vậy, mấy năm gần đây, công việc của cậu là đi làm, rồi bị đuổi, rồi lại tìm, rồi lại bị đuổi, mà cậu lại không muốn tiếp tục ỷ lại cha mẹ, kiên trì một thân một mình ở bên ngoài.

Nhưng ai biết ở thành phố lớn cuộc sống đơn thân kiểu ‘một người ăn cơm, cả nhà không đói bụng’ này lại khó như vậy? Đừng nói là làm một đơn thân quý tộc ‘kim cương’ hoặc là ‘hoàng kim’, nếu có thể kiếm được một dấu hiệu đơn thân ‘đồng chế’, cũng coi như anh gặp may mắn!

Mà Tần Dương ‘kim, ngân, đồng, thiết’ một cái cũng không kiếm được, chỉ là một người ‘tứ đại giai không’ ––– không việc, không nhà, không xe, không tiền.

Huống hồ từ nhỏ Tần Dương không phải mưu sinh để sống lại không có khái niệm quản lý tài sản, lúc có tiền thì tiêu tiền như nước, ăn, mặc, dùng, tất cả đều là đồ cao cấp; lúc không có tiền thì sao? Cũng chỉ có thể đói bụng, ăn không khí. Đáng thương một cậu ấm chưa bao giờ nếm qua khổ, tế da nộn thịt, lại phải bôn ba khắp nơi tìm việc, cũng thật có đủ xui xẻo.

Thạch Lỗi lại khác, gã là con cả trong nhà, dưới còn có một em trai một em gái. Cha mẹ cũng chỉ là một đôi nông dân trung thực ở nông thôn. Gia cảnh tuy rằng không tính nghèo, nhưng cũng không được đầy đủ.

Nông thôn mà, mười thì có hơn chín ngày ‘mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời’, tuy rằng trong nước cũng không thiếu xe cao cấp xuất hiện ở nông thôn, tỷ như nói khách mời của các siêu cấp phú hộ, đi Cadillac, Rolls – Royce linh tinh, nhưng không có khả năng may mắn rơi trên đầu mỗi người ­––– loại tỉ lệ này, không phải triệu phần có một, đại khái cũng vượt qua một phần vạn, so với tỉ lệ không cẩn thận nuốt con ruồi bọ, hoặc là bị chim thải lên đầu còn xa vời hơn.

May mà loại chuyện này chỉ có thể làm mộng tưởng hão huyền, nếu thật muốn mộng đẹp thành sự thật, thật đúng là phải không ngừng đốt cao hương trước bài vị tổ tông một ngày hai mươi bốn giờ. Có lẽ cao hương cháy sạch đi, còn có trông cậy vào trời cao mang đến cơ hội ‘địa ngưu xoay người’, một đêm làm giàu.

Có điều, trong nước chiếm đa số cũng có một loại nông dân khác. Loại nông dân này tự bản thân mình không hề có lý tưởng, chính là liều mạng mà đem hy vọng ‘làm rạng rỡ tổ tông’ ký thác ở trên người đứa con.

Mà trong đầu óc đơn giản của họ trừ bỏ việc buôn bán lợi nhuận cao, cũng chỉ có ‘đọc sách’, ‘học đại học’ là một con đường có tiền đồ nhất. Cho nên, những người nông dân tự bản thân họ mỗi ngày đều liều chết làm lụng, đi sớm về tối, giảm ăn kiệm dùng, liều mạng cũng muốn đưa con mình ra nước ngoài học.

Cha mẹ Thạch Lỗi chính là loại an phận thủ thường này, rồi lại tha thiết ‘cờ hiệu cửa hàng thành long’, ‘vọng nữ thành phượng’.

Mà cha mẹ gã khác với các cha mẹ khác chính là, bọn họ cũng không đặc biệt quan tâm đứa con của mình có thể kiếm được nhiều tiền hay không, mà là giống như sự thành kính của tín đồ với tôn giáo, đối ‘trí thức’ có chấp nhất cùng cuồng nhiệt khó hiểu.

Có lẽ là hai vợ chồng nếm qua rất nhiều bất lợi của việc không có văn hóa ––– cả hai vợ chồng đều thất học, ngay cả tiểu học cũng không tốt nghiệp, cho nên đối với ‘văn hóa tri thức’ đặc biệt cố chấp.

Chính là Thạch Lỗi thân là con cả lại cố tình không theo ý bọn họ, lúc đến trường không phải ngủ gà ngủ gật thì là đánh nhau, thành tích học tập lại kém đến không thể kém hơn, mỗi lần đi họp phụ huynh mang về vở bài tập cùng phiếu điểm không phải chỉ có vài điểm, mà là một rổ toàn trứng ngỗng thật to, điều này có thể không làm cho hai vợ chồng tức giận muốn chết sao? Mỗi lần họp phụ huynh về đều cầm lấy thiêu hỏa côn hung hăng đánh một trận.

Nếu chạy, người cha thể trạng khôi ngô, giọng nói như chuông đồng của gã liền rít gào như sấm đuổi theo đánh, đánh cho Thạch Lỗi chạy trối chết, chật vật rất giống một con chuột chạy qua đường.

Bất quá, tuy rằng thành tích học tập của gã không được tốt lắm, nhưng bộ dạng thật ra lớn rất nhanh, tứ chi phát triển, đến lúc mười ba, mười bốn tuổi, thể trạng Thạch Lỗi cũng đã cao lớn cường tráng, lưng hùm vai gấu giống như một ngọn núi.

Lúc cha gã đánh, gã cũng không phải chạy trốn nữa, chỉ tự biết đuối lý lẳng lặng đứng cho cha đánh đủ. Dù sao gã là bị đánh thành quen, da thô thịt dày, cho dù cha gã có đánh mạnh thế nào, cũng chỉ đau một hai ngày, so với việc mỗi ngày phải lên lớp học những thứ làm gã buồn ngủ, gã còn tình nguyện nhận lấy quả đấm của cha hơn.

Mà từ lúc Thạch Lỗi nhận thức được điều này, hiểu được mình thật sự không có khả năng học lên cao sau, gã lập tức ném sách vở sang một bên, mỗi ngày ở trường tùy tâm sở dục (tùy ý thích) muốn làm gì thì làm cái đó, dù sao giáo viên trong trường cùng đều làm như không thấy cái loại ‘rác rưởi’ siêu lạn này, thái độ mặc kệ, gã chỉ cần mỗi ngày chuẩn bị tâm lý thật tốt, về nhà chịu đánh là được.

Có thể nghĩ, cuộc sống thơ ấu cùng thiếu niên của Thạch Lỗi có bao nhiêu thê thảm.

Song có lẽ bị cha đánh thành thói quen, cho dù vết thương trên người cơ hồ mỗi ngày tăng lên, gã cũng không cảm thấy khổ sở, hoặc là bởi vậy mà bước lên con đường tà đạo, biến thành lưu manh cao bồi linh tinh, tuy rằng cũng thường đánh nhau với bọn lưu manh ở đầu đường, người cũng mang vẻ hung thần ác sát như xã hội đen, nhưng không bị một nhóm thiếu niên bất lương mượn sức kéo vào hắc đạo, điều này cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh.

Đương nhiên rồi, người nghĩ muốn mượn sức gã gia nhập xã hội đen đều là một đám như ruồi bọ làm người khác ghét, lái đi không được. Nhưng đối với loại điểu sự này, cự tuyệt vô dụng cũng chỉ còn cách dùng phương thức dã man nhất để giải quyết ––– nắm tay, có khi còn thực dụng hơn so với miệng.

Đợi đến lúc thật vất vả lăn lộn tạo nên danh tiếng xong, đánh nhau liền càng thường xuyên.

Trong trường học đều có một đám ‘rác rưởi’ siêu lạn, hút thuốc, đánh bạc, làm bụng nữ sinh phình ra linh tinh, kết bè kết phái đánh nhau lại là chuyện bình thường ở huyện. Có lẽ bộ dạng Thạch Lỗi thật sự rất giống một ‘đại ca lưu manh’, nên bắt đầu từ tiểu học, sau mông gã luôn có một đống ‘người hầu nhỏ’.

Lên trung học ‘người hầu’ lại càng nhiều, vừa xuất hiện chính là thành một đoàn mà đi, làm cho người ta không nghĩ gã không phải là một ‘lão Đại lưu manh’ cũng khó, mà ngoại hiệu ‘lão Đại’ này cũng là bắt đầu từ lúc đó do đồng bạn gọi ––– dù sao bất luận ở thời gian nào, địa điểm nào đánh nhau, nắm tay của gã đều có thể đấm cho đối phương kêu cha gọi mẹ.

Mà những ‘người hầu’ hay theo gã kia, nếu người nào bị người khác bắt nạt, đều muốn gã ra mặt giải quyết.

Cho nên, trong một thời gian rất dài, quả thực có thể nói Thạch Lỗi lấy đánh nhau mà sống ––– chuyên môn lấy ‘nhân thể bao cát’ luyện nắm tay, vừa lúc giúp gã giải tỏa ức chế bị đè nén ở nhà.

Bất quá vạn hạnh chính là, những ngày lấy quát tháo ra đo lấy nước sôi để uống, từ lúc tốt nghiệp trung học liền cơ bản tuyệt tích.

Gã cùng mấy tên đồng bạn cùng nhau mở mấy xưởng sửa chữa, vài năm dốc sức làm, trong xưởng cũng có một số khách tương đối ổn định. Tuy rằng chưa nói tới ngày thu hũ tiền, nhưng thu vào cũng không tồi. Gã cũng từ một tiểu tử một nghèo hai trắng biến thành một ‘tiểu’ ông chủ rất có tiền, tiền sắm nhà mua xe tự nhiên không cần phải nói.

Chẳng qua từ trước đến gã có thói quen tản mạn, tùy tính, đối cuộc sống vật chất trên cơ bản không có yêu cầu gì. Tiền trong túi nhiều hơn, nhưng đi xe cũ, mặc quần áo vỉa hè, thuê nhà trọ rách nát, về phần mấy cái sổ tiết kiệm gửi ngân hàng cứ tăng hàng năm, cũng bị gã tùy tiện quẳng trong ngăn kéo, kệ nó mốc meo.

Dù sao kẻ lỗ mãng có cuộc sống thô ráp, cá tính cẩu thả như gã, cho dù trước mắt gã xuất hiện một núi tiền, gã cũng chỉ ngây ngô cười một câu: “Ha hả, thật nhiều tiền a.” Sau đó ăn cứ ăn, ngủ cứ ngủ, đảo mắt sẽ không đem nó thành chuyện cần quan tâm.

Có lẽ là do hoàn cảnh sinh trưởng cho phép, một đám người mà Thạch Lỗi kết bạn tự nhiên cũng đều là loại người đầy mùi mồ hôi này, bộ dáng không phải loại ‘dã nam nhân’ mặt như khỉ thì cũng là mặt như trư ––– nắm tay, dao nhỏ, miệng đầy lời thô tục cùng nụ cười *** đãng hạ lưu.

Nữ lại càng không nên nói đến, lỗ mãng đến cùng một đám xú nam nhân chơi cùng.

Không phải loại đầu tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, thì là loại nữ nhân hận không thể cởi sạch quần áo trên người, mồm đỏ rực như máu, móng tay rực rỡ, son phấn trên mặt dầy đến mức có thể quét thêm một tầng thạch cao, cách ăn mặc trang điểm rất giống một con ‘gà rừng’ ––– trên thực tế cũng không giống một con ‘gà rừng’.

Trừ bỏ trong TV, làm sao từng nhìn thấy qua người giống một cậu ấm đẹp tự nhiên hơn cả con gái, lại không giống xú nam nhân, tế da nộn thịt sờ vào giống như sẽ vỡ, đến ngay cả mắng đầy những câu thô tục cũng có thể tao nhã vô cùng như Tần Dương!?

Cũng khó trách loại ‘dã nam nhân’ làm việc theo bản năng như Thạch Lỗi vừa thấy mặt liền thích, cái này hoàn toàn là bản năng dã thú!

Đừng nhìn Thạch Lỗi to con ở ngoài đầu óc lại ngốc nghếch, kỳ thật rất hung bạo, khi phát cuồng lên cũng có khả năng giết người! Mà từ trước đến nay hắn đều không đem quy phạm đạo đức xã hội để vào mắt, làm việc lại có gan làm loạn, sao còn quản được mình thích chính là một con đực hay là một con cái? Muốn thì muốn, nếu không sẽ cướp!

Một cậu ấm yếu đuối được nuông chiều như Tần Dương, gặp phải loại ‘dã thú’ nửa tiến hóa như Thạch Lỗi này, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Nhưng mà may mắn, hai ‘bảo bối’ sinh trưởng trong hoàn cảnh cùng tính nết khác hẳn nhau này, cố tình một người là củi đốt bên trong *** đãng, một người cũng là ngọn lửa trong ngoài đều nóng, đụng vào nhau tự nhiên hỏa hoa bắn ra bốn phía, kinh bạo liên tục.

Đến ngay cả việc hai người vừa thấy mặt liền lăn lộn trên giường, cũng chỉ là một chuyện rất tự nhiên ––– tuyệt không có ý gò ép.

Bọn họ là hai khối nam châm cực tốt, tiếp xúc gần gũi tuyệt đối là ‘bộp’ một tiếng dính sát vào nhau, liều chết ra sức triền miên.

Mà loại củi lửa *** đãng từ xương cốt như Tần Dương, không gặp phải loại lửa rừng chỉ biết nhắm mắt làm bừa như Thạch Lỗi, là tuyệt đối, tuyệt đối không cháy lên được.

Hắc hắc, tục ngữ nói thật là đúng: “Nồi nào úp vung nấy, người mù xứng tên ăn mày.” Hai vị này, có tính là chó ngáp phải ruồi không!?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.