Dụ Quân Hoan

Chương 13




Những ngày sau đó cũng không có gì khác biệt.

La Kỳ không có hứng thú biết mình vì cái gì đột nhiên lại có thể thấy quỷ, càng không có hứng thú bị người khác biết hắn đột nhiên có thể thấy quỷ, vì thế, hắn như trước bình thường đi làm bình thường tan tầm, thành thành thật thật làm một kẻ sớm đi tối về, quy luật làm việc và nghỉ ngơi được tuân thủ đến mức khiến người khác khó chịu.

Trong mắt mọi người, La Kỳ chính là một tiểu nhân vật rất bình thường: diện mạo bình thường, công tác bình thường, mỗi ngày bận rộn vội vàng bình thường, nhưng bận rộn cả một ngày cũng không hiểu được hoàn toàn chính mình đã làm được cái gì. Đồng nghiệp cùng tình trạng với hắn cũng tự giễu kết luận với La Kỳ: “Hỗn ăn chờ chết.” La Kỳ nghe xong, cũng phụ họa cười cười.

Tuy rằng, hắn biết chính mình cùng người khác cũng có điểm không giống nhau.

Hắn có thể thấy quỷ.

Người luôn luôn hy vọng mình không giống với người bình thường. La Kỳ khi còn trẻ cũng đã từng khao khát như vậy, vì thế hắn thiếu chút nữa đã đi xỏ lỗ tai làm một thiếu niên nổi loạn; bất quá La Kỳ phản ứng trì độn, đợi đến khi hắn quyết tâm đi xỏ lỗ tai thì người khác đã bắt đầu xỏ khoen mũi cùng khoen môi.

Một năm kia, La Kỳ buồn bực nhìn khắp sân trường toàn là những đồng học xỏ lỗ tai, đeo khoen mũi hoặc khoen môi, đột nhiên liền lĩnh ngộ một câu danh ngôn: “Không có gì bình thường hơn hy vọng không muốn tầm thường.”

Bởi vì câu này, La Kỳ dần học được “Rời xa vọng tưởng, trân ái sinh mệnh”, cũng sau khi rời trường học bước vào xã hội, tiến thêm một bước đến tình trạng yên ổn hiện tại.

Bời vậy, điều động công tác, xa xứ, La Kỳ đều bình yên mà tiếp nhận – hắn hiện tại, thầm nghĩ thực là một người bình thường.

Khi hắn tính toán cứ như vậy mà trôi qua cả đời, hắn cư nhiên lại có thể thấy quỷ – thấy quỷ thì thôi cũng được, hắn cư nhiên lại còn bắt đầu cảm thấy đối với quỷ kia có chút hứng thú!

La Kỳ không biêt người khác thấy quỷ thì có phản ứng gì, bất quá hắn rõ ràng không có gì khác biệt lắm.

La Kỳ mỗi ngày đi ra sân ga hai lần, sáng một lần tối một lần, vô luận là gió thổi trời mưa hay mặt trời chói chang, chỉ cần hắn còn muốn bảo trụ công tác hiện tại, này mỗi ngày hai lần “cùng quỷ hẹn hò” là không thể ít đi được. Nếu nói vài ngày đầu tiên nhìn thấy quỷ La Kỳ còn cảm thấy không được tự nhiên, hiện tại hắn căn bản là có thích thú.

Tỷ như hôm qua trời mưa, La Kỳ đến sân ga có điểm muộn, chen chúc che dù đứng miễn cưỡng bên cạnh trạm bài.

Mà quỷ liền đứng bên người hắn.

Mưa vào hạ thật sự gấp gáp, giọt mưa rơi thành sợi, từng sợi từng sợi đánh xuống, tạo thành một chiếc lưới nước chặt chẽ.

Dưới bầu trời mờ mịt, thân thể quỷ tựa hồ không trong suốt như vậy, vì thế khi nhìn những sợi mưa xuyên qua thân thể hắn cũng không có chấn động mạnh mẽ.

Quỷ kinh ngạc ngắm mưa, La Kỳ nhân tiện dùng khóe mắt nhìn hắn.

Trời mưa sáng sớm mang theo chút hàn ý. La Kỳ vừa nghĩ: “Dù sao cũng chưa thật sự đến mùa hè đâu.”, một bên vừa nhắm quỷ vừa cảm thấy lạnh: hắn khi biến thành quỷ có thể là vào mùa hè, trên người mặt chính là áo sơ mi ngắn tay cùng quần ngắn, tại cơn mưa to này trong có vẻ lạnh lẽo không hợp thời.

Mưa dừng lại trên người quỷ, sau đó tạo thành những giọt nước vỡ ra dưới chân hắn.

Mọi người đang chờ đều mắng xe đến muộn, chỉ có La Kỳ yên lặng nhìn xem quỷ trong mưa.

Quỷ là không nên có cảm giác.

La Kỳ biết, lại nhịn không được hơi nghiêng nghiêng chiếc ô trên tay, một chút lại một chút ngăn cách những giọt mưa dừng lại trên người hắn.

Chờ đến khi ô hoàn toàn che được phía trên đầu của quỷ, hơn phân nửa thân mình của La Kỳ cũng bại lộ dưới cơn mưa.

Giọt mưa vội vã rơi trên ô tạo ra những nhịp trống, quỷ thế nhưng không có phản ứng – hắn vẫn ngơ ngác nhìn về phía phương xa, không nhúc nhích.

La Kỳ cười mỉa: có hay không có ô đối với tên kia mà nói, căn bản không có khác nhau đi.

Quỷ căn bản không có phát hiện có người vì hắn mà bung dù.

Nhưng dù biết vậy, La Kỳ cũng không thu hồi ô. Hắn liền như vậy không chút để ý đứng bên cạnh trạm bài, ô trong tay không chút để ý mà lệch ra, sau đó không chút để ý mà gặp mưa – thẳng đến khi xe đến trạm.

Cho nên, ngày hôm sau nghẹt mũi đau đầu cũng chỉ có thể nói là đáng đời hắn.

La Kỳ cảm mạo qua một tuần mới tốt. Bời vì không nghiêm trọng nên hắn cũng sẽ không xin phép nghỉ, mỗi ngày vẫn mang theo hai cái bánh bao vừa lau nước mũi vừa gặm.

Đối với loại hành vi không có một chút hình tượng nào này của hắn, mọi người đang chờ xe làm như không thấy gì, ngẫu nhiên mới có mặt nhăn mày nhíu ra vẻ ghét bỏ, nhưng cái quỷ kia lại giống như phát hiện được chuyện tình gì thú vị, luôn luôn tiến đến trước mặt hắn lầm bầm.

“Người cứ mùa hè là gặp cảm mạo a –––” Hắn kéo dài thanh âm, dường như đang hát xướng, “Chẳng lẽ ngươi ngu ngốc?”

La Kỳ co rút khóe miệng, không phản ứng hắn.

“Uy, bánh bao của ngươi có con trùng! Ta nhìn thấy!” Tên kia ngạc nhiên hô loạn.

La Kỳ nhịn không được, “Hắt xì –––” một tiếng, hướng ngay mặt quỷ mà hắt xì một cái cực đại.

Này các thành phần khi hắt xì cũng thực phong phú, có nước miếng La Kỳ, còn có nhân bánh bao mà quỷ thích…

“A a a!” Quỷ hét chói tai tránh ra, vẻ mặt khinh bỉ chỉ về phía La Kỳ, “Ngươi không có vệ sinh a!”

La Kỳ thừa dịp lau miệng liền trở mình xem thường.

Quỷ nhăn mặt nhăn mũi, vung tay, bay về trạm bài của hắn không hề đi ra.

La Kỳ giống như lơ đãng liếc mắt nhìn trạm bài một cái, khóe miệng tự nhiên cong lên.

Tuy rằng… những người đợi xe khác đã muốn giống như trốn ruồi bọ, đều tránh xa khỏi người hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.