Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 46




Mạnh Thiệu Đình lần này thật là ngây ngẩn cả người, hắn cúi đầu, ngón tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chậm rãi đem cô từ trong ngực của mình lôi ra, hắn nhìn thấy cô tròng mắt đóng chặt, hai gò má ửng đỏ, thậm chí ngay cả sau gáy cô bình thường trắng như bạch ngọc cũng hồng lên, lông mi không ngừng run rẩy, hai cái tay nhỏ bé gắt gao rất nhanh, khớp xương đều trắng bệch, bên môi hắn dần dần nổi lên lúm đồng tiền, trong thanh âm mềm nhẹ mình cũng chưa từng phát hiện: "Thế nào, sợ anh không thích em nữa?"

Tĩnh Tri cực kì chán ghét hắn cười như vậy, ôn nhu kia cũng làm cho cô chán ghét, , lệ khí cũng làm cho cô chán ghét, chỉ cần nhìn tiếu ý này, làm cho lòng người động, thế nhưng ánh mắt hắn như vậy, lại khiến cô không thoải mái.

Nhưng lúc này lại nhu thuận ở trong ngực hắn, hình như có chút sợ hãi nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi là lo lắng, có một ngày anh sẽ chán ghét tôi..."

"Em còn có thể lo lắng điều này sao?" Hắn có chút mềm lòng, tựa mình vào sô pha, một tay lười biếng xoa xoa trên mặt cô, một ngón trỏ nâng cằm của cô xoay về phía hắn.

Tĩnh Tri nhìn thấy mắt hắn sâu không thấy đáy, trong tròng mắt lại dày đặc sương mù, thế nào đều nhìn không thấy đáy, Mạnh Thiệu Đình nhìn cô né tránh ánh mắt, cười càng phát ra ôn nhu, động tác càng phát ra thân mật, đáy lòng hắn lại càng lạnh hơn.

CÔ căn bản không hiểu, cô là một người không biết nói dối, cô bỗng nhiên nhu thuận như vậy, hắn thoáng cái liền rõ tâm tư của cô.

Cô tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cũng tốt, lấy chết uy hiếp cũng tốt, sở cầu tất cả, đều là vì an toàn của đứa nhỏ trong bụng.

Vì đứa nhỏ của hai người bọn họ, cô quả nhiên là co giãn được, mọi ủy khuất đều nhẫn nhịn xuống.

Thế nhưng coi là như vậy, thì như thế nào đây? Hắn bị coi thường, hắn không muốn làm rõ ràng tâm tư của cô, trái lại hắn vui vẻ chịu đựng.

Coi như là không tình nguyện diễn trò, coi như là giả, chí ít, không cần nhìn thấy một con người không biết lộ vẻ mặt gì, cũng không cần cả ngày ôm nữ nhân không có nhiệt độ, chí ít có thể hưởng thụ sự ôn nhu của cô cùng ôm ấp, cũng có thể thỉnh thoảng trong lòng lừa gạt một chút, cô cũng tốt tựa không có như vậy chán ghét hắn.

Tinh thần hắn hoảng hốt, biểu hiện trên mặt lo lắng bất định, Tĩnh Tri trong lòng càng phát ra bất ổn, lo sợ bất an, cô len lén nhìn vẻ mặt của hắn chỉ cảm thấy rất khó nắm bắt, hắn đang suy nghĩ gì? Tĩnh Tri cảm giác mình không đoán ra...

Giống như là năm năm trước, lúc cô cảm thấy quan hệ của bọn họ tiến nhanh thêm một bước, hắn lại bỗng nhiên đưa ra ly hôn. Giống như là năm năm sau, cô cho rằng bọn họ đã sớm không cùng xuất hiện, hắn lại đem cô đoạt về giam cầm bên người.

Cô vĩnh viễn không biết kế tiếp hắn muốn làm gì, giống như là hiện tại, cô cách hắn gần như vậy, cô thậm chí có thể nghe được tim hắn đập rõ ràng, thế nhưng cô lại không đoán ra, trong lòng hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, hắn rút cuộc thì như thế nào đối với cô.

"Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, đi nghỉ ngơi một chút." Hắn bỗng nhiên vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, đem cô đẩy ra đứng lên.

Tĩnh Tri nhìn hắn đi ra ngoài, bóng lưng cao to anh tuấn dần dần nhập giữa trời chều, khoảng thời gian chiều tối giao thoa, dường như nổi lên nhàn nhạt ám lam sắc sương mù, hắn đi rất nhanh, trong chớp mắt, đã không nhìn thấy nữa.

Tĩnh Tri nhẹ nhàng hơi thở dài một hơi, cô nắm lấy ngực, cảm giác trái tim kinh hoàng lợi hại, trong lòng bàn tay đều dính ướt mồ hôi lạnh, bàn tay của cô chậm rãi trượt xuống phía dưới, cuối cùng rơi vào nơi bụng hơi nhô lên, nơi đó mềm, lại có một tiểu sinh mệnh.

Tĩnh Tri vô pháp khống chế nước mắt của mình, cô dần dần mềm hạ thân thể, co rúc ở trên sô pha, trong lòng bàn tay đang nắm lộ ra cái nhẫn, từng chút từng chút một nắm chặt, nhẫn kim cương lạnh lẽo nhưng làm cho cô cảm thấy ấm áp hơn, cô là như vậy nhớ về hắn.

Thời gian cùng một chỗ vui vẻ với hắn, là như gió thổi đi cánh hoa, cũng nắm bắt không được nữa.

Cô thậm chí còn đang mơ tới hắn, đều ở đây khắc chế chính mình không nên mộng má lúm đồng tiền kêu tên hắn.

Nhắm mắt lại tối nhớ mong ai, mở mắt ra bên người lại là ai.

Cô như vậy mong mỏi Thiệu Đình sớm chán ghét cô, nhưng lại như vậy sợ hãi hắn sẽ lại mau chán ghét cô.

Tâm tư lúc này lại mâu thuẫn, Tĩnh Tri cảm giác mình cả ngày lẫn đêm đều như là bị gác ở trên bếp lò, lật qua lật lại đều khó chịu.

Cô lúc này chỉ nắm lấy cái nhẫn kia, theo lòng bàn tay vẫn truyền đến một cảm xúc lạnh, coi như có thể làm cho cô cảm giác được, thiệu Hiên vẫn luôn ở đây, như là ở đây cùng với cô.

Cô có thể chống cự được, nhất định có thể chống cự được đến lúc đứa nhỏ sinh ra an toàn, rời khỏi hắn, luôn luôn sẽ có biện pháp.

Cô cũng không tin, ông trời không thể không mở mắt, làm cho một người cả đời xuôi chèo mát mái, chờ có một ngày, trong tay hắn không có quyền lợi cùng địa vị, cô thật muốn nhìn, hắn tạo ra nghiệt này, có thể hay không làm cho hắn xuống địa ngục.

***********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.