Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 43




78. Vì hắn yêu cô ấy

Tĩnh Tri xuống xe, chậm rãi đi vào biệt thự, liền thấy ba người ngồi trong phòng khách, Mạnh phu nhân cùng Mạn QUân ngồi một chỗ, đối diện là sắc mặt âm tình bất định của Mạnh Thiệu Đình.

CÔ vừa vào đến, Mạnh phu nhân lập tức đứng lên, đáy mặt tràn đầy mỉa mai cùng không nhịn được đắc ý, bà lấy trong túi ra một máy ghi âm: "Thiệu Đình, mẹ đều đã ghi âm, con nghe một chút xem, mẹ đã sớm nói với con, nữ nhân này căn bản không tốt đẹp gì,cô ta muốn chính là tiền, con không biết cô ta lúc đó ở trước mặt mẹ khóc than, muốn ta kí nhiều thêm vào chi phiếu..."

Mạnh phu nhân vừa nói, một bên nhẹ nhàng lắc đầu, bà muốn mở máy ghi âm, Mạnh Thiệu ĐÌnh lại ngăn bà lại: "Không cần mở."

"Thiệu Đình, nữ nhân như vậy còn cái gì tốt để con lưu luyến? SO với kĩ nữ bỉ ổi cũng không bằng..."

Mạnh Thiệu Đình thần sắc không ngờ, tựa hồ như uất giận trừng mắt liếc Mạnh phu nhân một cái, sau đó hắn liền đứng lên, đi tới trước mặt Tĩnh Tri, vén ở cánh tay của cô kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình, vô cùng thân thiết hỏi: "Có mệt hay không?"

Mạnh phu nhân lại ngẩn ra, Mạn QUân cũng ngây ngẩn cả người, cô nhịn không được đứng lên, có chút sợ hãi mở miệng: "Thiệu ĐÌnh, anh, anh thế nào còn như vậy...cô ta căn bản,căn bản không phải thật tình thích anh mới cùng anh một chỗ, cô ta chỉ nghĩ đến tiền, sau đó cùng tam đệ cùng nhau rời đi nha...Anh không nên bị cô ta lừa, Thiệu ĐÌnh..."

Tĩnh Tri nghe Mạn Quân nói những lời này, lại không giận mà cười, cô tựa người trong lòng Mạnh Thiệu Đình, cười mỉm nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạnh phu nhân, trong thanh âm của mềm mại: "Thiệu Đình, anh nhìn một cái, cùng lắm chỉ là hai nghìn vạn, tôi là được cái gì tham tài bỉ ổi, anh cho tôi tờ chi phiếu nào mà không có hai nghìn vạn trở lên? Hơn nữa, Mạnh phu nhân, tôi chỉ nói cho bà yên tâm, cũng không chính miệng nói cầm tiền liền rời đi nha..."

Cô giận dữ trừng mắt liếc Mạnh Thiệu ĐÌnh một cái,lại chậm rãi nhìn về phía Mạn QUân đang ngây ngốc há mồm bên đó: "Thẩm tiểu thư, cô có phần quá coi thường tôi, tôi bày đặt nhị thiếu như vậy đại kim chủ không nên, sẽ đi vì hai nghìn vạn kia mà nhổ lông trên đầu hổ đắc tội nhị thiếu?"

Tĩnh Tri nói, liền mở túi lấy chi phía ném ở trên mặt bàn, có chút tức giận quay mặtđi,không thèm nhìn Mạnh Thiệu Đình: "Anh nếu như cũng nghĩ như vậy, liền đem chi phiếu này lấy đi, cũng đem tôi đuổi đi đi, dù sao nhà các người mọi người đều không thích tôi, tôi ở trong này cũng vướng chân vướng tay, còn làm hại anh vô pháp cùng Thẩm tiểu thư kết hôn, làm lỡ tiền đồ của anh..."

Mạnh Thiệu Đình vừa nghe lời này,đáy mắt không khỏi hiện lên một mảnh nghiêm nghị, hắn liếc mắt nhìn Mạnh phu nhân thẹn quá hóa giận, lại nhìn Mạn QUân điềm đạm đáng yêu, bỗng nhiên rất nhẹ cười một chút: "Xem ra,, ở trong mắt các người, tôi chính là một kẻ bất lực muốn dựa vào nữ nhân để bò về phía trước?"

"Thiệu ĐÌnh...Bác gái không phải ý tứ này..." Mạn QUân lúng túng nói, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn Mạnh Thiệu ĐÌnh.

"Ồ, phu nhân không phải ý tứ này, xem ra Thẩm gia là được, Mạn QUân, cô biết con người của tôi từ trước đến nay không thích người khác bức tôi, chuyện bên Mỹ, tôi cũng không biết ai ra tay, Mạnh gia và Thẩm gia cùng vui cùng buồn, thế nhưng cô cũng đừng quên, không có Thẩm gia, trên đời này còn có vô số cái Lâm gia, Lý gia, Trương gia thế gia, tôi cũng không phải là không có cô thì không thể."Mạn QUân nghe lời nói của hắn tuyệt tình như vậy có chút đứng không vững, nước mắt cô cứ thế rơi, sắc mặt tái nhợt dọa người, Tĩnh Tri nhìn thấy trong lòng không khỏi hơi áy náy, lại nói tiếp, Thẩm Mạn QUân là một cô gái tốt, cô là không nên đối với cô ta cùng đùa giỡn, thế nhưng...

Tĩnh Tri nghĩ đến trong lòng mình kia một hồi lâu nổi lên ý niệm, đúng là vẫn còn ngạnh quyết tâm không có mở miệng.

"Thiệu Đình, coi như là trong lòng con hận mẹ, cũng không nên lấy Mạn Quân trút giận,Mạn QUân ở bên cạnh con tròn năm năm , cô ấy đối với con thế nào, người khác không biết, chẳng lẽ con còn không biết? Hơn nữa, Phó tiểu thư đúng là đã cầm chi phiếu hai nghìn vạn, con cũng nhìn thấy.: Mạnh phu nhân trong lòng như vạn mũi tên trúng tâm, bà nhìn thấy Thiệu Đình cùng Phó Tĩnh Tri như vậy, mới hiểu được, nữ nhân này là do con trai bà dung túng, mới có thể bày trò với bà như vậy!

"Là, năm năm, con lại cũng khong biết, đã cùng Thẩm Mạn Quân vô cùng đơn thuần, cũng sẽ vì một thân phận nhị thiếu phu nhân, cùng mẹ đứng trên một chiến tuyến đói phó nữ nhân của con."

Mạnh Thiệu ĐÌnh nói, nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của Tĩnh Tri, cầm chi phiếu lên đưa cho cô cười nói: "Nếu là mẹ đưa cho em, em liền giữ lại đi, dùng làm tiền tiêu vặt được rồi, em là bạn gái của tôi, mẹ tôi cho em tiền cùng anh không có gì khác nhau, hơn nữa, chút tiền này, còn chưa đủ phu nhân mua bộ châu báu đỉnh cấp đâu, phu nhân cũng sẽ không để vào mắt đúng không?"

Mạnh phu nhân nhìn đứa con mà chính mình coi là sinh mệnh,lại dung túng nữ nhân kia mang ý xấu, ngay trước mặt làm mất mặt mẹ mình, còn chút nào không có cấm kị, giữ gìn cô ta, làm ra cái loại tư thái vô cùng thân thiết vô cùng dung túng.

Trong nháy mắt, nghĩ tới đây làm mẹ con ba mươi năm, một ngày kia không phải mẹ hiền con hiếu, lại không ngờ có một ngày như vậy, yêu đến hận không thể móc tâm ra cho hắn, thế nhưng hắn vì một nữ nhân, lại không tiếc trở mặt với mẹ hắn.

"Thiệu Đình...Con, con giúp người ngoài, như vậy hãm hại mẹ?"

Mạnh phu nhân lòng đau như dao cắt, viền mắt xót đau, nhịn không được chảy a, Mạn Quân vừa thấy, không khỏi sợ hãi chạy đến, bà là một nữ nhân độc lập kiên cường, biết lâu như vậy, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy bà rơi lệ...

"Bác gái, người đừng thương tâm, Thiệu Đình , Thiệu Đình anh ấy trong lòng vẫn là rất coi trọng người..."

Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy vậy cũng nhịn không được trong lòng một trận tự trách, những năm gần đây, cha mẹ đều lớn tuổi, già rất nhanh, đặc biệt là mẹ, luôn luôn thích đẹp nên coi trọng bảo dưỡng, nhưng cũng không thể tránh khỏi có tóc bạc, còn qua nhiều năm như vậy, mẹ con từ trước đến nay không có khúc mắc gì, hiện tại bởi vì hài lòng Tĩnh Tri, lại đem mẹ mình xúc phạm tới độ như vậy, một trận lòng chua xót, nhịn không được mở miệng: "Mẹ, người muốn đi nới nào, con sẽ cho người bố trí? Tĩnh Tri mặc dù không hiểu chuyện, nhưng tâm địa cũng không xấu..."

Chuyện cho tới bây giờ, con còn giúp đỡ hồ ly tinh này nói chuyện!"

Mạnh phu nhân đẩy tay Mạn Quân ra, bà bỗng đứng lên, không để ý phong độ của mình mất hết,chỉ vào mặt Tĩnh Tri chửi ầm: "Con cho là nó cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh con? Mẹ cho con biết, trong bụng nó ôm đứa nhỏ của Thiệu Hiên, tâm nó cũng hướng về Thiệu Hiên, con giữ nó lại, sớm tối bị nó hại chết, con xem nó làm bộ dạng đáng thương cũng không biết đông tây nam bắc, Mạnh Thiệu Đình, con ngu xuẩn, nó căn bản đang đùa con, đang lộng con!"

"Được rồi!" Áy náy vừa mọc lên, nhưng lại bị phẫn nộ thay thế, hắn biết, mẹ nói điều này, hắn đều rõ ràng biết.

Hắn là lừa mình dối người, hắn đáy lòng rõ như gương, thế nhưng, hắn không muốn từ trong miệng người khác nghe được điều như vậy.

"Không cần các người năm lần bảy lượt đến giáo huấn con, việc của con cùng Tĩnh Tri, không cần các người nhúng tay vào, con nói một lần cuối cùng,đừng tới gây xích mích quan hệ của con và cô ấy, cũng không nên một lần nữa xuất hiện trước mặt Tĩnh Tri."

Mạnh Thiệu Đình nhẹ nhàng cầm tay Tĩnh Tri, một đôi con ngươi đen như mực quét mắt nhìn Mạn QUân một cái: "Mạn Quân, cô cũng như vậy, tôi cùng Tĩnh Tri mặc kệ như thế nào, không tới phiên cô khoa chân múa tay."

"Được được, thực sự là tôi nuôi con trai tốt, vì một nữ nhân, vì một người tâm như rắn rết, con cái gì cũng không để ý, đã để cô ta một vị trí quan trọng như vậy trong lòng, bày đạt tiền đồ tốt cũng không cần, như vậy ta cùng cha con cũng sẽ không tiếp tục dung túng con..."

"không phải một chức chủ tịch thôi sao, mẹ nghĩ rằng con thực sự rất quan tâm điều đó?" Mạnh Thiệu Đình cười nhạt một chút, bỗng nhiên không kiên nhẫn liền lôi Tĩnh Tri đứng lên: "Em mệt không, chúng ta đi lên lầu?"

Tĩnh Tri vành mắt ửng đỏ, một phen đem tay hắn bỏ ra: "Thiệu Đình, theo tôi thấy, anh vẫn là nên nhanh chóng cưới Thẩm tiểu thư đi, anh cưới Thẩm tiểu thư, Mạnh phu nhân cũng yên tâm, anh cũng sớm ngày tiếp nhận Mạnh thị...Tương lai vạn nhất anh hối hận, lại muốn quở trách trên người tôi, nói là tôi hại anh..."

"Lại đang nói bậy bạ gì đó?" Mạnh Thiệu Đình nhíu mày cười nói, rất ít thấy bộ dáng ủy khuất dỗi hờn của cô, lúc này cúi đầu,liền thấy Tĩnh Tri đã trực khóc, lông mi dài nhẹ run run, sống chết không chịu tới gần hắn một bước, cũng không muốn ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Trong lòng hắn có chút mềm mại không nói nên lời, tuy biết vẻ mặt như vậy là làm hí hoặc không mấy phần thực ý, nhưng hắn không cách nào làm cho mình làm như không thấy.

"Em nghĩ nhiều quá rồi, trên đời này chỉ có người đàn ông vô dụng mới đem sự thất bại của mình đổ trên người phụ nữ, hơn nữa, em thế nào khẳng định nếu anh không cưới vợ có thế lực thật tốt, thoát khỏi gia tộc, liền không làm gì được?"

Mạnh Thiệu Đình đưa ta dưới mi mắt cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: "Được rồi,đừng suy nghĩ nhiều như vậy, ngoài này trời nóng, em ra ngoài một chuyến mệt rồi,đi tắm rồi nghỉ một lúcđi..."

Mạn QUân giật mình đứng ở một bên, thấy bộ dáng hắn ôn nhu cẩn thận, chỉ cảm giác mình không ngừng đau quặn bụng dưới, dường như là vực sau vĩnh viễn không chừng mực, bốn phía đen tối không nhìn thấy quái thú mở lớn miệng, từng chút từng chút một đem cô cắn nuốt.

Cô có thể khẳng định, Thiệu Đình yêu cô ấy.

Hắn không biết, Phó Tĩnh Tri có biết hay không, thế nhưng cô biết, tâm tư của phụ nữ từ trước đến nay nhạy cảm, đặc biệt ở trước mặt người mình yêu thương.

Phó Tĩnh Tri nhìn không thấy đáy mắt nhu tình của hắn, chính là hắn cũng không biết cô đang nhìn hắn, một đôi tròng mắt kia cơ hồ muồn đem người chìm ngập hết.

Mạn Quân lần đầu tiên cảm giác được không nói nên lời sợ hãi, Phó Tĩnh Tri tồn tại một ngày, cho dù là hắn cưới cô, cô cũng là người thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.