Dụ Lang

Chương 6: Món quà dành tặng thiên hàn




"Nhưng điều đó thật ngớ ngẩn", Erica cãi, kinh ngạc khi thấy sự đổi chiều của sự việc.

Anh nhún vai, "Don là vậy mà"

"Thật là cổ hủ". Nàng lùi một bước khỏi anh, quay nhìn xung quanh và trở lại ngay lập tức. Nhìn vào đôi mắt màu nâu của anh, Erica cảm thấy nàng hơi run, lúc nào đứng gần anh cũng vậy. Nàng biết anh cũng cảm thấy thế. Nàng có thể nhìn thấy sự ham muốn trong đôi mắt anh, cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ người anh theo từng đợt. Erica ngước nhìn anh, "Tại sao anh lại nói những điều này với tôi?"

"Em biết mà", anh nói và mắt tối sầm lại, và miệng mím lại gần như thành một đường thẳng, "Bởi vì giữa chúng ta có một cái gì đó"

"Và anh muốn chấm dứt"

"Anh không nói anh muốn thế", anh lắc đầu chữa lại, "Nhưng đây là cuộc sống của anh. Cuộc sống mà anh đã làm cật lực để có được".

"Đúng vậy", nàng đáp, "Cuộc sống của anh. Và của em. Don Jarrod không có quyền can thiệp"

Anh cười khùng khục, "Thực tế là em chỉ cò thể nói được và nghĩ được và điều đó chỉ chứng minh là em không biết ông ấy"

"Không, em không biết. Nhưng kể cả nếu em có biết, em cũng sẽ không để ông ấy quyết định thay cho mình", nàng đáp. Nàng thấy giận điên lên và nàng để từ ngữ đi theo chiều hướng đó, "Em không để Walter quyết định xem liệu em có nên về đây hay không. Em cũng sẽ không để Don quyết định em sẽ kết thân với ai".

"Em nghĩ anh thích như thế này à?", anh hỏi, với tay ôm lấy vai nàng, "Em nghĩ anh muốn làm con rối trong tay Don? Không. Điều đó trái ngược với tất cả những gì trong anh"

"Vậy thì tại sao?"

"Mẹ anh cả đời lao động quần quật", anh nói căng thẳng, "Nhờ có công việc ở đây, cổ phần của anh ở Jarrod Ridge , mẹ anh sẽ không bao giờ phải đi làm nữa. Anh mua cho mẹ một căn hộ sang trọng ở Colorado. Mẹ có bạn bè. Mẹ chơi golf. Mẹ đi làm tóc ở tiệm làm đầu sang trọng và mua quần áo ở những cửa hiệu xịn nhất thành phố. Mẹ anh đi du thuyền với bè bạn và lần đầu tiên trong đời bà được vui vẻ"

Trái tim nàng thắt lại trong lồng ngực khi tất cả những gì nàng cảm thấy với anh còn mờ nhạt trong mấy ngày qua giờ trở thành một cái gì đó rõ ràng và lớn lao hơn rất nhiều. Và quan trọng hơn. Nhìn vào mắt anh, nàng nhìn thấy người đàn ông nàng mơ ước. Người đàn ông tôn thờ sự trung thành. Người quan tâm đến gia đình cho dù có phải trả giá đến thế nào. Người luôn đặt nhu cầu của mình sau những người khác trong cuộc đời.

"Cho dù anh có cảm thấy gì với em, hay sẽ cảm thấy gì", Christian nói, "anh sẽ không để mẹ mất những gì mình đang có"

"Em không yêu cầu anh làm vậy"

"Vậy em hiểu rằng việc này chẳng đi đến đâu"

"Không", nàng nói, "Em không hiểu. Nhưng em hiểu tại sao anh lại tin vậy"

Anh hít một hơi thật sâu, cầm lấy tay nàng và nói, "Đi với anh".

Nàng chần chừ trong khi anh kéo nàng, "Đi đâu?"

"Chúng ta phải nói chuyện .... anh muốn chỉ cho em cái này". Anh nhìn nàng dò hỏi một lúc lâu rồi nói, "Xin em"

Erica gật đầu và đi với anh, những ngón tay nàng cuộn chặt lấy tay anh. Anh đưa nàng đi hết con đường trải bê tông xuống một con dốc chạy sau một loạt các cửa hàng. Xa xa, cánh rừng lờ mờ hiện ra, xanh thẳm và râm mát, và anh bước thẳng về phía đó.

"Chúng ta đi đâu vậy?", nàng bám chặt tay anh và im lặng tận hưởng hơi nóng đang liên kết hai người với nhau.

"Anh nghĩ anh có thể cho em xem một cái gì đó ở đây mà Don Jarrod không xây dựng nên"

"Anh đùa à?", nàng vừa hỏi vừa chạy để theo kịp anh, "Em tưởng toàn bộ nơi này là của Don hết"

"Phần lớn'', anh nói, liếc ra sau, "Nhưng cái này ở đây từ trước"

Anh dắt nàng qua những bụi cây, bước chân anh chắc chắn, mạnh mẽ trên mặt đất. Họ càng đi xa khỏi khu nghỉ dưỡng, mọi thứ càng trở nên tĩnh lặng. Erica nghe tiếng chim hót líu lo và xa xa, có tiếng ầm ầm ngày càng lớn khi họ tiến đến gần.

Erica ngoái ra đằng sau và không còn nhìn thấy khu nghỉ dưỡng nữa. Cây cối rậm rạp đến mức gần như tạo thành một bức tường xanh mọc lên giữa họ và Jarrod Ridge.

Khi Christian dừng lại và thả tay nàng ra, nàng gần như bị choáng váng vì vẻ đẹp xung quanh. Dòng sông chảy xiết, phát ra tiếng gầm khi dòng chảy gặp phải đá dưới lòng sông. Hai bên bờ là những hàng cây rậm rạp, và một sườn đá và cát, mặt nước sủi bọt, tuyệt đẹp và chưa bị bàn tay con người can thiệp đến. Đó lá cả một ốc đảo riêng tư giữa biển người và Erica thấy thích thú.

Nàng bước tới mép nước, đôi xăng đan dưới chân nàng lún xuống dưới cát. Nàng cảm nhận được làn gió nhẹ vuốt ve má nàng, làm rung cây lá, khiến chúng tạo ra âm thanh xào xạc như đang thầm thì nói chuyện.

"Đây là chỗ của anh khi còn là một đứa trẻ", Christian nói khẽ khi anh đến sau nàng, "Khi cần suy nghĩ, khi mọi việc không theo ý muốn, anh đến đây và tất cả lại có cảm giác .... đúng như mong đợi".

"Em có thể hiểu được tại sao", nàng nói và tự hỏi liệu có người nào có thể buồn bã khi có một nơi đẹp như thế này để tới. Nàng nhìn anh và hỏi, "Em tự hỏi không biết anh đã đưa bao nhiêu cô gái tới nơi này rồi?"

"Kể cả em?", anh hỏi, nhìn nàng mãnh liệt đến mức nàng có cảm giác như có ngọn lửa đang thiêu đốt nàng, "Chỉ một người".

"Tại sao anh lại đưa em tới đây?", nàng hỏi, giọng nàng gần như nghẹt thở, "Sau tất cả những gì anh nói với em về Don và di chúc, và nói chung .... tại sao anh lại đưa em đến đây?"

"Bởi vì", anh thú nhận, ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt nàng như mơn trớn, "Anh phải làm vậy".

Rồi anh kéo nàng vào người và hôn nàng.

Anh ghì lấy môi nàng, thèm khát, ngấu nghiến như chưa bao giờ được làm vậy. Ngay lập tức, miệng nàng hé mở, đón nhận anh, đưa anh vào với hơi ấm của mình. Anh biết, đâu đó sâu trong tâm can rằng với nàng sẽ là vậy. Biết rằng luồng điện giữa họ sẽ bùng lên thành hàng chùm ánh sáng và đốt cháy khoảnh khắc anh đến thật gần với nàng.

Rên rỉ, anh đầu hàng trước cảm giác đang trỗi dậy trong mình, quên hết tất cả, chỉ có khoảnh khắc này. Nụ hôn này.

Hương vị của nàng lấp kín anh đến từng góc lạnh lẽo nhất.

Lưỡi họ quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện và nhịp thở nhẹ nhàng của nàng cho anh thêm sự can đảm. Đưa tay xuống dọc lưng nàng, anh tìm những đường cong của nàng và muốn tháo tuột cái áo đỏ nàng đang mặc. Anh kéo cái áo lên khỏi chiếc quần soóc trắng rồi cho bàn tay vào da thịt trần trụi của nàng. Nàng run rẩy khi tay anh mơn trớn cột sống nàng, lên, rồi xuống, rồi lại lên. Anh cần cảm nhận được nàng cũng như anh cần hương vị nàng trong miệng anh.

Nàng đưa tay lên quàng qua cổ anh và nghiêng về phía anh. Ngực nàng áp chặt vào ngực anh và anh cảm thấy hai đầu -vú cương cứng của nàng chạm vào anh. Anh lại rên lên, cảm thấy cơ thể mình cứng lên sẵn sàng, và anh áp sát hông vào hông nàng, để có thể thư giãn. Tuy nhiên, cử chỉ đó lại chỉ càng làm cả hai thêm thèm muốn.

Christian vẫn ghì chặt môi nàng khi anh nhấc bổng nàng lên và hôn nàng thêm nữa. Chậm rãi hơn, lâu hơn, nóng bỏng hơn, anh muốn tất cả, muốn hết. Suốt mấy ngày qua, đầu óc anh, cơ thể anh gào lên đòi hỏi điều này và giờ khi anh đã có nàng trong vòng tay, anh không muốn dừng lại.

*

* *

Tiếng gầm của dòng sông ngay sát họ, dòng chảy liên tục của nó như hòa vào nhịp đập thình thịch của trái tim anh. Khi anh rời khỏi môi nàng và thở hổn hển, nàng cười nhìn lên anh.

"Thật cổ hủ quá!"

Hơi thở của anh như nghẹn lại trong lồng ngực, anh gật đầu, "Anh chưa bao giờ phải cố gắng để làm đúng theo quy định như lần này. Nhưng thực sự anh đã muốn có được em từ lúc mới gặp em"

"Thế à?", Erica nói, đưa một bàn tay lên ôm lấy má anh, "Em cũng vậy. Em cũng đã.... Em muốn anh, Christian"

Người anh lại căng lên hơn nữa và anh không thể tưởng tượng nổi nó có thể như vậy.

"Em làm khó anh quá", anh nói, đặt nàng xuống, hai cánh tay vẫn vòng qua người nàng, một tay ôm tấm lưng trần của nàng.

"Thế thì tốt. Em muốn làm khó anh. Không dễ từ bỏ những gì đang xảy ra giữa hai chúng ta"

"Đúng vậy. Vì thế anh mới đưa em đến đây. Anh phải có em. Dù chỉ một ngày"

"Và với anh vậy là đủ sao?"

"Không", anh thú nhận, luồn cả hai tay xuống dưới lần áo của nàng, vuốt ve da thịt nàng ôm lấy bộ ngực dưới lần vải ren của áo ngực.

Nàng thở khó nhọc.

Qua lần vải ren, ngón cái và ngón trỏ của anh đùa nghịch đầu-vú nàng, khiến nàng lại rên lên khe khẽ, "Anh đã tưởng tượng đến lúc được chạm vào em, cảm nhận hương vị của em. Anh mơ được có em bên dưới cơ thể anh"

"Trời ơi ...."

Từ từ, anh đưa tay dọc xuống quần nàng. Nàng ngừng thở khi anh khéo léomở khóa quần.

Bốn mắt gặp nhau và Christian không thể rời mắt khỏi nàng dù có phải chết. Đột ngột, cả thế giới, hay tất cả những gì anh muốn biết đều ở đó, trong đôi mắt màu hổ phách của nàng.

"Anh phải chạm vào em", anh thì thào, giọng anh gần như chìm trong tiếng gầm của dòng sông đang chảy xiết.

"Vâng", nàng nói, và ngả vào người anh, đón nhận anh, cho anh những gì anh cần.

Một tay ôm eo nàng, tay kia anh lần xuống dưới, qua bụng nàng, dưới lần chun mỏng của cái quần lót. Rồi sâu hơn nữa, từng xăngtimét một, qua đường mu cong giữa hai đùi. Nàng hổn hển, cứng đờ, người thẳng đơ khi những ngón tay anh vuốt ve cơ thể nóng bỏng của nàng.

Một tiếng rên khe khẽ phát ra khi anh cảm nhận được dòng nước nóng và biết rằng nó dành cho anh. Rằng nàng muốn anh cũng mãnh liệt như anh muốn nàng.

Rồi nàng nảy lên trong tay anh và một tiếng kêu nhỏ đầy ham muốn buột ra khỏi làn môi nàng. Đôi mắt nàng nhắm nghiền khi anh chìm sâu vào nàng hơn nữa.

Anh mơn trớn, thăm dò các nếp gấp mềm mại của nàng, tìm xem nàng thích gì, làm thế nào để đưa nàng lên đỉnh. Anh ngắm nhìn gương mặt nàng khi anh tiếp nhận nàng và mỗi tiếng rên của nàng làm cháy lên trong anh sự ham muốn. Anh sở hữu nàng bằng cái vuốt ve khéo léo qua cái núm ngay chính giữa nàng. Cái điểm nhạy cảm nhất và nàng run lên trong tay anh.

Khi mặt trời chiếu xuống quanh họ và thế giới vẫn tiếp tục quay, Christian đưa Erica đi nhanh đến khoái lạc. Những ngón tay anh khéo léo. Rồi anh di chuyển nhịp nhàng cho tới khi nàng rên lên và bật gọi tên anh. Hông nàng đu đưa trong tay anh như để cầu xin anh giải thoát. Nàng dạng chân rộng hơn nữa, mời chào anh, mong muốn anh tiếp tục.

Và anh tiếp tục. Gục đầu vào cổ nàng, môi và răng anh để lại một vệt lửa trên làn da nàng khi anh cho một ngón tay rồi thêm một ngón nữa vào sâu trong nàng.

"Ôi Christian!", nàng lắc lư dựa vào anh nhưng rồi giữ yên như thể sợ rằng anh sẽ ngừng lại.

Anh không ngừng lại. Dưới tay anh, càm nhận về nàng như một phép màu. Tất cả những gì anh từng mơ và còn hơn nữa. Anh muốn đặt nàng nằm xuống và chiếm trọn cả thân thể nàng ngay tại đây, trên bãi cỏ mềm mại, ấm áp dưới tán cây này. Nhưng anh không làm vậy. Anh không thể mạo hiểm bởi có thể sẽ có người đi qua. Vì vậy anh dừng lại ở khoảnh khắc bị đánh cắp này. Khoảnh khắc khi hai người họ ở một mình và không có gì quan trọng hơn những tiếng rên.

Anh đưa nàng lên cao hơn nữa , những ngón tay anh di chuyển qua phần da thịt mềm mại nhất của nàng. Nàng hổn hển, run lên cạnh anh và anh vẫn tiếp tục chiếm đoạt nàng, kéo dài cảm xúc , đưa nàng lên đến đỉnh rồi lại kéo nàng về. Ngẩng đầu lên, anh nhìn nàng và nàng mở mắt như thể nàng muốn được nhìn thấy anh khi bên trong nàng sự ham muốn đang cuộn lên như sóng trào.

"Thôi nào", anh thì thào, cúi miết môi mình lên môi nàng, "Thôi nào, đến với anh đi"

Những ngón tay nàng lần xuống lần vải áo của anh và bám chặt vào vai anh như thể nàng sợ rằng nàng sẽ tuột khỏi bề mặt trái đất.

"Christian....." tên anh buột ra cùng hơi thở khi nàng run rẩy dựa vào anh.

Ngón cái của anh lại vuốt ve nàng và rồi nàng như tan trong tay anh. Cơ thể nàng run rẩy, tan ra, mắt nàng nhắm nghiền. Nàng ôm lấy anh khi khoái lạc chạy trong cơ thể nàng đến vô tận, rồi những đợt sóng cuối cùng dần tắt và nàng như lả đi.

Anh kéo nàng vào sát hơn nữa, vòng cả hai tay qua eo nàng và ôm sát nàng vào anh. Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực và trùng với từng nhịp tim của nàng. Quá sức tưởng tượng của anh, quá sức mong đợi của anh.

Anh đã từng nghĩ chạm vào nàng sẽ làm anh thỏa mãn. Rằng có nàng trong tay, nghe nàng kêu tên anh sẽ làm dịu bớt ham muốn đã gặm nhấm anh trong suốt những ngày qua. Nhưng không, ham muốn ấy giờ lại càng tăng, cào cấu ruột gan anh, đòi hỏi nhiều hơn nữa. Đòi hỏi tất cả.

Christian ngả đầu ra sau và ngắm nhìn bầu trời khi anh chợt nhận ra rằng một điều gì đó thật khó tin vừa xảy ra. Một điều làm thay đổi cuộc sống của anh.

Nhưng vấn đề là anh có muốn cuộc sống bị thay đổi - và liệu có quá muộn để dừng lại.

* *

*

Những ngày sau đó Erica gần như không gặp Christian, nhưng nàng cũng gần như không có thời gian để ý đến điều đó. Cuộc sống mới của nàng lao nhanh vùn vụt và nàng phải chạy vội để theo kịp. Vẫn còn rất nhiều việc cần phải làm để chuẩn bị cho ngày khai mạc lễ hội ẩm thực và nàng có nhiều điểm bất lợi trong công việc vì nàng đến vào những phút cuối. Nàng phải theo kịp kế hoạch của Trevor và với những chương trình tiếp thị anh nghĩ ra và đã bắt đầu tiến hành.

Làm việc với Trevor vui hơn nàng tưởng. Nàng biết về PR. Biết cách tiếp thị một sản phẩm để khách hàng không những chỉ thèm muốn nó mà còn ngay lập tức bị thuyết phục phải có nó. Tham gia vào từng ngóc ngách của một sự kiện lớn và xa xỉ như của Jarrod Ridge trên thực tế không khác mấy. Phải có biển quáng cáo, nghệ thuật, thực đơn cho những gian hàng không ở trong thành phố và những bức ảnh chụp chuyện nghiệp, để đưa ra hình ảnh của những người hoàn hảo đến không thể.

Jarrod Ridge sẽ trở thành trung tâm của ẩm thực trong vài tuần và Eirca ở chính giữa nó.

Nàng thấy mình hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Văn phòng của nàng nằm ở tầng trệt của tòa nhà, to hơn văn phòng cũ ở San Francisco và đầy nắng chiếu qua những ô cửa sổ. Có hoa tươi đặt trong phòng, máy tính và máy in thuộc dòng hiện đại nhất. Nàng có tất cả những sự trợ giúp nàng cần từ những nhân viên trong trung tâm thương mại và nàng có Trevor để trao đổi ý tưởng và đôi khi cả để tranh luận.

Điều nàng không có, nàng nghĩ , là Christian.

Anh không xuất hiện trong mấy ngày nay. Nàng gần như không gặp anh. Erica đứng dậy sau bàn làm việc và nhìn ra khung cửa sổ về phía khu vườn kiểu Anh. Đưa tay lên gãi cánh tay, nàng bắt mình phải chấp nhận thực tế là anh cố tình tránh nàng. Nhưng tại sao?

Những khoảnh khắc vụng trộm bên dòng sông hiện lên trước mắt nàng mỗi khi nàng rảnh rỗi. Và chỉ trong nháy mắt, nàng lại tưởng tượng lúc môi anh đặt lên môi nàng. Tay anh chạm vào nàng gần gũi, đưa nàng đến với khoái lạc mà nàng chưa từng được biết đến trước đây.

Đây là sự kiện tuyệt vời nhất trong đời nàng.

Vậy tại sao anh không đến với nàng nữa?

Có phải anh định bám vào những quy định ngớ ngẩn của Don Jarrod? Có phải anh quay lưng lại với nàng và với những gì họ có thể tận hưởng cùng nhau chỉ để giữ việc làm? Đúng, nàng hiểu anh muốn - và cần - phải để mẹ anh an toàn và hạnh phúc. Nhưng không phải anh cũng có quyền được hạnh phúc hay sao?

Hay, nàng đau đớn nghĩ, có thể anh thoải mái hơn khi không có nàng. Có thể những gì xảy ra giữa họ bên bờ sông không tác động đến anh như đến nàng. Có thể anh không cảm thấy gì cả. Có thể với anh ngay từ đầu mọi thứ là vô nghĩa và anh chỉ ....

Cửa phòng nàng bật mở sau lưng, nàng quay ngoắt lại và nhìn thấy ..... "Christian", nàng nói, "Em vừa nghĩ đến anh".

"Erica", giọng nói anh lạnh nhạt, lịch sự.

Nàng gần như cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa khắp căn phòng. Nhưng cả hai đều có thể chơi trò chơi này, nàng tự nhủ. Nếu anh muốn vờ như không có gì giữa họ, thì họ sẽ làm vậy. Nàng không thể để anh thấy là nàng bị tổn thương. Rằng anh đang chà đạp lên trái tim nàng ngay lúc này với phong thái chuyên nghiệp và giọng nói xa cách. Không, nàng sẽ không để anh tự mãn.

"Anh có việc gì không?", lời nói của nàng cũng lịch sự như của anh. Ngữ điệu cũng lạnh nhạt chẳng kém.

"Tôi đến để giới thiệu cô với ..."

"Tôi", một người đàn ông khác nói khi bước vào phòng và nhìn nàng, "anh là Blake Jarrod".

"Rất vui được gặp anh", nàng nói, giữ phong thái chuyên nghiệp. Erica không nhìn thấy sự chào đón trong đôi mắt anh trai nên nàng cũng không có ý định xử sự theo kiểu hai anh em lâu ngày gặp nhau.

Blake ngắm nghía nàng và có thể thấy những gì người em sinh đôi đã nói với anh. Cô em gái mới nhất của họ có cái nhìn của Jarrod, vì vậy chắc chắn là không còn nhầm lẫn gì nữa. Anh có thể nhìn thấy ở cái cằm ngang ngạnh. Trong ánh mắt của nàng. Khỉ ạ, cô bé có khi còn giống Don hơn là Blake ý chứ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ chào đón nàng vào gia đình như một người con gái thất lạc. Cũng chẳng có nghĩa là nàng có quyền được thừa kế một phần gia sản. Là máu mủ ruột rà cũng phải xứng đáng mới được có chỗ đứng, anh tự nhủ. Tất cả mọi người có thể sẵn sàng cho cô bé một cơ hội, nhưng anh không dễ dãi như vậy. Cô bé sẽ phải tự chứng tỏ được mình.

Không phải là anh có định kiến gì đâu. Và xét từ những gì Melissa nói về cô bé, có lẽ cuối cùng anh cũng sẽ thích cô. Nhưng giờ cô là người không mời mà đến, bỗng nhiên xuất hiện ở một gia đình đã đầy những vấn đề và chẳng muốn thêm nữa.

"Em có vẻ ổn nhỉ", anh nói, lướt nhanh qua nàng.

"Mọi người rất tốt ạ", Erica nói, rồi bước ra trước bàn và tiến lên gần hơn, "Em biết chuyện này khó cho tất cả chúng ta. Và em không hy vọng chúng ta sẽ trở thành một gia đình lớn hạnh phúc trong tương lại gần"

Anh khoanh tay trước ngực và gật đầu.

"Dù sao đi nữa, em hy vọng anh sẽ cho em một cơ hội", nàng nói.

"Được".

Erica nhìn thẳng vào anh trai mới của mình không chịu lùi bước trước cái nhìn chằm chằm của anh. Nàng đã được cảnh báo trước rằng Blake là hạt sạn khó nhằn. Rằng người anh này của nàng sẽ ít nồng hậu nhất. Vì vậy nàng sẽ bảo vệ mình và nếu cần sẽ cho anh ta biết là nàng thật sự có ý định biến nơi này thành nhà mình, rằng nàng sẽ làm đúng như vậy.

Thêm vào đó, Christian đứng ngay cạnh, nhìn nàng, và nàng không định cho anh ta thấy nàng mềm yếu hay đáng thương.

"Đúng vậy. Cũng như anh cho mọi nhân viên mới một cơ hội", Erica nói, "em nghĩ thế là công bằng"

Blake nghĩ một lúc lâu trước khi gật đầu và tiến lên trước, chìa tay về phía nàng, "Vậy là công bằng. Được, đó là cơ hội của em"

"Cảm ơn anh". Erica bắt tay anh trai và lùi lại.

"Bây giờ anh phải đi tìm Gavin và bàn với anh ấy một số việc. Nếu hai người cho phép , anh xin cáo lui..."

Blake đi, đóng cửa lại sau lưng, Erica và Christian đột nhiên còn lại một mình. Im lặng bao trùm tưởng như mãi mãi. Cuối cùng, Christian nói, "Em xử lý tốt lắm"

"Cảm ơn anh", nàng nói, ngắn gọn, "còn gì nữa không?"

"Erica...."

"Em thật sự không có thời gian trò chuyện lúc này, Christian ạ. Trevor đang chờ áp phích mới em vừa thiết kế cho lễ hội và ...."

"Anh nhớ em"

Nàng quay đầu sang nhìn anh.

"Không dễ gì nhớ em được. Em ở ngay đây mà"

Anh thở hắt ra và tiến đến nàng. Giờ đây khi anh ở gần hơn, Erica có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh và nhận ra rằng anh mất ngủ. Vậy là cả hai đều mất ngủ. Nàng muốn với tay ra và chạm vào anhm nhưng không chắc anh có muốn vậy không, vì thế nàng chôn sự ham muốn của mình dưới lớp vỏ giận dữ.

"Phức tạp lắm", anh nói.

"Em không thấy vậy. Anh không nói chuyện với em kể từ khi ...."

"Em tưởng anh không muốn ư?", giọng nói anh trầm và nặng nhọc, "Em thật sự tin rằng anh không nghĩ đến em từng phút từng giờ ư?"

Trái tim nàng gõ nhanh và yếu ớt. Cái nhìn của anh xuyên suốt, mắt anh ánh lên vẻ vừa giận dữ vừa đam mê, "Em làm sao biết được khi anh tránh mặt em?"

"Bởi vì nếu anh không tránh mặt em, thì mọi việc sẽ thế này". Anh tiến tới lấp đầy khoảng cách giữa hai người, tóm lấy nàng và kéo nàng vào lòng, ôm nàng chặt đến mức nàng gần như nghẹt thở.

Và nàng cũng chẳng cần thở.

Chẳng cần thở bởi vì môi anh đã ghì lấy môi nàng, hơi thở của anh phả vào miệng nàng, tay anh ôm vòng sau lưng nàng. Người anh ép vào nàng. Nàng cảm thấy bên dưới anh cứng và nặng - một bằng chứng cho những gì anh cảm thấy với nàng.

Nàng tiến sát hơn, buông mình cho những cảm giác mà chỉ anh mới có thể mang lại được cho nàng. Cơ thể nàng nóng bỏng, máu như đang sôi lên trong huyết quản. Vì vậy khi anh đột ngột thả nàng ra, Erica loạng choạng lùi lại một bước rồi mới lấy lại được thăng bằng.

Đưa một tay lên che miệng, nàng nhìn anh, cố hiểu anh đang chơi trò gì với mình. Và tại sao nàng lại cho phép anh.

"Đúng vậy", anh nói, ánh mắt anh dữ dội, giọng nói anh trầm đục đầy ham muốn, "Anh muốn em. Vì thế chỉ cần gần em là đủ làm anh đau đớn". Anh đưa tay lên vuốt tóc, "Nhưng cuộc đời em bây giờ có quá nhiều vấn đề. Em không cần chuyện này làm phân tán tư tưởng"

Erica trợn tròn mắt nhìn anh. Nàng không thể tin nổi những điều anh đang nói và không chắc anh cũng có tin những điều ấy không, "Vậy anh tránh mặt em là vì em đúng không? Anh hi sinh oanh liệt để Erica khốn khổ không bị rối tung lên vì quá nhiều chuyện dồn dập cùng lúc đúng không?"

Anh nhăn mặt, vì câu nói của nàng hoặc vì cái cách nàng ném vào mặt anh những từ ngữ ấy, "Anh chỉ muốn nói là ..."

Nàng ngắt lời anh bởi vì nàng nghe đã quá đủ, "Em phát ốm vì mọi người luôn quyết định điều tốt nhất cho em. Cha em và các anh trai em làm thế nhiều năm rồi. Và nếu anh nghĩ em sẽ cho phép anh nhảy vào và làm thế với em thì anh nhầm rồi"

Nàng run rẩy, cơ thể nàng rung lên không chỉ vì cơn giận. Một lần nữa, anh lại khiến nàng đầy ắp những ham muốn rồi lại tắt ngấm đi trước khi có thể bùng cháy hoàn toàn.

"Đấy không phải là điều anh muốn làm", anh thốt lên.

Sự chán nản và giận dữ lẫn lộn trong nàng.

"Ồ, không. Anh chỉ muốn nói cảm ơn nhưng không, cảm ơn. Anh đã nói rõ ràng rồi". Nàng quay lưng về phía anh, bước tới bàn làm việc. Khi đã an toàn sau rào cản bằng gỗ hồng, nàng lại nhìn lên anh, "Được, em thật cảm kích với tấm lòng của anh, Christian. Quá nhiều thứ dồn dập tới trong cuộc sống của em, em thật không biết phải làm gì nếu không có anh giúp gỡ rối"

Nhìn anh cũng giận dữ chẳng kém gì nàng, và nàng mừng khi thấy thế. Ít nhất nàng biết là cái quyết định ngớ ngẩn của anh tránh gặp nàng cũng làm anh phát điên như nàng.

"Erica , khỉ thật....."

"Anh thôi đi được không? Em có quá nhiều việc phải làm và em nghĩ là anh cũng vậy"

Anh nhìn nàng một lúc lâu rồi gật đầu như chấp nhận là cuộc nói chuyện đã kết thúc, "Được. Bây giờ anh sẽ thôi. Nhưng không một ai trong chúng ta sẽ đi đâu cả nên em có thể chắc chắn rằng chuyện này chưa kết thúc"

"Vậy sao?", Erica hỏi, "Sao tự nhiên anh lại quyết định mối quan hệ này sẽ diễn ra như thế nào? Anh có quyền kiểm soát từ bao giờ thế?"

"Sao cơ?"

Giọng nói của anh đầy tức giận - trầm và căng thẳng. Được, nàng nghĩ. Tại sao nàng lại phải là người duy nhất tức giận ở đây?

"Anh thật sự coi thường em đến mức nghĩ rằng em không đủ khả năng tự quyết định sao?"

"Tất nhiên là không. Ý anh hoàn toàn không phải vậy"

"Nhưng anh nói vậy. "Tội nghiệp Erica. Quá nhiều thứ mới trong đời sống của cô ấy".

"Khỉ thật, em cố tình hiểu sai"

"Ồ, em hiểu nhiều hơn anh tưởng đấy"

"Ý em là sao?"

"Là mọi chuyện không phải là về em, Christian. Anh có thể nói với bản thân điều đó nếu nó làm cho anh cảm thấy khá hơn. Nhưng đúng là anh đang tuân thủ những quy định của một người đã chết"

Quai hàm anh bạnh ra và nàng nhìn thấy tian giận dữ trong đôi mắt anh. Nàng nhận ra bởi vì nàng biết cảm xúc ấy cũng đang cháy lên trong nàng. Mấy ngày vừa qua nàng bị giằng xé giữa tức giận và đau khổ, nhưng lúc này cơn giận đang trào dâng.

Anh với tay ôm nàng, nhưng nàng giằng ra, không cho phép anh chạm lại vào nàng. Vì như vậy nàng có lẽ sẽ tan vỡ. Ham muốn đang trào dâng trong nàng và thách thức sự kiêu hãnh của nàng. Đó là ván bài chưa phân thắng bại.

"Anh đã nói với em", anh nói, buông thõng hai tay, "anh không thể mạo hiểm để mất cái mà anh đã mất cả đời gây dựng. Nhưng cũng đúng là bây giờ em đang bận quá nhiều việc. Em không cần phải làm mọi thứ phức tạp thêm nữa"

"Anh thôi đi", nàng nói khẽ, lắc đầu. Nàng đã tin anh quá nhiều, mạo hiểm quá nhiều. Anh đã gạt nàng sang một bên. Còn phải nói rõ đến thế nào nữa?

"Anh ước gì anh có thể", anh thừa nhận, vòng qua chiếc bàn của nàng, ngày càng gần nàng hơn, "Anh ước gì anh có thể gạt em và những gì có giữa chúng ta ra khỏi đầu óc, nhưng không được"

Nàng cười buồn bã, nghĩ về nhưng ngày vừa qua khi anh bằng mọi giá cố tránh mặt nàng, "Có vẻ anh đang thành công đấy"

"Không. Em lúc nào cũng hiển hiện trong tâm trí anh. Em ám ảnh anh, Erica, và anh không dám chắc anh sẽ phải giải quyết việc này như thế nào". Anh với tay và lần này nàng không tránh. Nàng không thể bắt mình làm vậy được.

Anh ôm mặt nàng trong lòng bàn tay mình. Nhìn vào mắt nàng, anh nói, "những gì có giữa chúng ta không thể chối cãi được và chẳng ai trong chúng ta mong điều đó"

"Mong điều đó?", nàng hỏi, giọng nàng nhẹ hơn khi nàng bắt gặp cái nhìn đăm đắm của anh, "Không phải vừa rồi là như vậy sao?"

"Không", anh đáp, "Bây giờ là như thế này"

Rồi anh hôn nàng. Mạnh mẽ và sâu lắng, gửi vào nụ hôn tất cả những gì nàng cần bấy nhiêu lâu. Đầu nàng lơ lửng, tim nàng đập loạn xạ và khi anh rời khỏi nàng, nàng vẫn như đang nghẹt thở.

Nhưng cùng lúc, một góc nhỏ trong trái tim nàng vẫn dè chừng, sẵn sàng bảo vệ mình.

"Đừng", anh nói khẽ, "Anh vẫn cảm thấy em đang chuội đi ngay cả khi em ở trong vòng tay anh"

"Không phải mấy ngày vừa qua anh cũng làm thế sao?"

"Không", anh trả lời, buông nàng ra và lùi lại một bước, "Anh làm điều anh cần làm"

"Bởi vì anh không thể mạo hiểm để quan tâm đến em"

"Bởi vì đây là cuộc sống của anh", anh nhắc lại với nàng, và nét mặt anh đanh lại.

"Đây cũng là cuộc sống của em", nàng nói với anh, sống lưng nàng cứng lại, "Và em sẽ không để bị lợi dụng rồi vứt bỏ tùy thích. Anh không thể chơi đùa với tình cảm của em được, Christian. Em không chơi trò chơi đó"

"Em nhầm về anh rồi", anh nói chắc nịch, "Anh không chơi trò gì cả, Erica ạ. Anh không làm điều đó với cả hai ta"

Nàng đưa hai bàn tay lên xoa dọc cánh tay, cố gạt đi cái lạnh đang trùm lên người. Nhưng cái lạnh đã thấm sâu vào tận xương tủy và nàng bỗng nhiên cảm thấy mình không bao giờ có thể ấm trở lại. Những gì nàng dành cho Christian không có kết cục có hậu. Bởi vì anh sẽ tiếp tục từ chối những gì có giữa họ. Lại một lần nữa, Erica buồn bã nghĩ, anh không thiết tha muốn nàng đến vậy.

Khi anh đã đi khỏi, Erica ngồi sụp xuống ghế, quay một vòng và nhìn ra ngoài bầu trời đã tắt nắng. Quả vậy, nắng đã tắt ít nhất là với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.