Dụ Lang

Chương 40




Tôi không còn giữ chức lớp trưởng nữa, đại khái là mọi người cũng cảm giác được tôi không giống trước, cho nên dần dần cũng không tiếp xúc với tôi. Sau khi đi học lại, Hạ Lệ Ly nhiều lần đến tìm nhưng tôi đều không gặp, thế rồi cũng chỉ ngẫu nhiên gặp tôi ở hành lang thì chào nhau một tiếng, không còn tươi cười mượn này nọ của tôi nữa. Cái gọi là “Kỳ Diễn thành tích tốt, chung sống hòa thuận với mọi người” cũng liền tan thành mây khói. Tóc tôi dài nhanh, dần đã muốn che mắt, trở thành một học sinh quái dị trong mắt bạn học. Có người không hiểu chuyện nói rằng sau tai nạn đầu óc tôi có di chứng, cho nên mới trở thành một người khác hẳn lúc trước như vậy.

Cuối mùa thu đó, người duy nhất vẫn đối xử với tôi trước sau như một, chỉ có anh.

Tôi vẫn không hiểu, một người đã không còn muốn phản ứng trước bất cứ chuyện gì nữa, người nào nữa, như tôi, lại vẫn khiến anh hao tổn nhiều tình cảm như vậy.

Anh không từ bỏ, bất kể khuôn mặt tôi đã chẳng còn cảm xúc gì nữa, anh vẫn dành cho tôi những nụ cười ấm áp,cho dù tôi không thèm đáp lời, anh vẫn kể chuyện cho tôi nghe.

“Tiểu Diễn, trời lạnh dần rồi đó, hôm nay anh đi qua cửa hàng quần áo thì nhìn thấy một bộ đồ, nghĩ rất hợp với em. Haha, thế nhưng tiền tiêu vặt cả năm gom lại cũng không có khả năng mua cho em.”

Quần áo…sao?

Tôi giật mình phát hiện, từ khi mẹ đi, tôi chưa từng có quần áo mới. Chẳng ai nhớ đến việc tôi cũng cần quần áo mới, ngoại trừ anh.

Lúc đến trường, bởi vì câu nói đó mà tôi sẽ nhìn nhìn những bộ đồ trong cửa hàng quần áo.

Một ngày nào đó, khi gió lạnh đã thực sự về, tôi để ý một chiếc khăn len màu xám , cảm giác nó rất ấm. Cảm giác…nó rất hợp với anh. Nếu anh nhận được quà của tôi, sẽ rất vui vẻ đúng không? Tính tính giá tiền, tôi đủ khả năng mua được nhờ vào số tiền tiêu vặt mấy tháng gần đây. Nhưng là…tôi lắc đầu, tôi nghĩ cái gì vậy? Tôi muốn mua đồ cho anh sao? Tại sao tự nhiên lại bắt đầu như vậy?Trong lòng hỗn loạn, tôi lại vì sự ôn nhu sủng nịch của anh mà mềm lòng rồi sao? Hết thảy lại trở về điểm khởi đầu, trở về bộ dáng ban đầu hay sao?

Mấy tháng vừa qua tôi cũng có chút trọng lực trong ngôi nhà đó. Sự thay đổi đương nhiên là ở ba, sau khi về nhà quan hệ ba con chúng tôi vẫn ca cách như vậy, nhưng tôi có cảm giác vụ tai nạn đó khiến ba ám ảnh.

Cho dù không thích tôi thì một điều không thay đổi, đó là tôi vẫn là con ruột của ông ấy. Ba không còn hô to gọi nhỏ, không còn đến mức muốn đánh tôi liền đánh. Thái độ của ba thay đổi như vậy, dĩ nhiên dì Mạnh cũng không khỏi khác trước. Tuy rằng tôi biế nhìn thấy tôi, dì còn muốn nghiến răng nghiến lợi nhiều hơn trước, nhưng ba không thiên vị nữa, anh cũng bảo vệ tôi, cho nên dì chẳng kiếm đâu ra cớ cho tôi một trận. Mà tôi, sớm đã thế nào cũng được.

Bài tập không thèm làm, anh sợ tôi bị mắng lại thay tôi viết. Tôi ngồi xem tv cả đêm, anh nhẹ nhàng bảo mãi cũng không được, bởi vì tôi chẳng ngó ngàng đến anh, cứ xem tv thâu đêm luôn. Anh vì thế cũng không ngủ, nếu không là pha nước ấm cho tôi uống, thì cũng là gọt táo thành hình những con thỏ cho tôi ăn, ngồi bên tôi tới khi trời sáng.

Tôi mất hứng, sẽ không tới trường, cả buổi chỉ lang thang trên đường, anh cũng giúp tôi bao che, đồ vật trong nhà không cẩn thận bị tôi phá, anh cũng giúp dọn dẹp.

Như vậy thật lâu, tôi cũng không dối lòng nổi, cũng không muốn mỗi ngày một nhẫn tâm hơn với người đó. Có lẽ từ trước đến giờ tôi không thể độc ác, nhìn anh nhẫn nại chịu đựng mình, dung túng tôi, nuông chiều tôi, tâm tôi cũng đã muốn mở ra một lần nữa, dần dần không thể nào lại nhẫn tâm với anh.

Nhưng mà, tuy không đành lòng để anh như vậy, phần nào đó trong tôi vẫn luôn ngập tràn oán hận, nó không thể phát tiết, khiến tôi khó chịu muốn chết. Mớ cảm xúc hỗn tạp, rối ren ấy khiến cho tôi hoàn toàn không biết phải làm sao mới được.

Mùa đông thế rồi cũng đến, cơ thể gần đây không đau ốm gì của anh lại bắt đầu tệ đi. Anh lại bắt đầu ăn không ngon miệng, lại bị những cơn đau dạ dày tra tấn, thân thể cũng dần gầy yếu.

Nhớ rõ khi trước, mỗi khi thân thể không thoải mái, anh sẽ nói với tôi, sau đó tôi sẽ chăm sóc cho anh thật tốt. Nhưng hiện tại, có lẽ sợ tôi lạnh nhạt, sợ tôi dù anh có nói vẫn sẽ bỏ mặc, anh khi ở trước mặt tôi đều như muốn thể hiện rằng mình vẫn ổn.

Một buổi sáng trên đường đi học, nếu tôi không tinh mắt nhìn thấy anh đang ngồi gục bên đường, ôm bụng, mặt úp xuống đầu gối mà chạy tới, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Anh..”

Giữa thời tiết ngày đông lạnh buốt,cơ thể anh run lẩy bẩy, nhìn thấy anh lạnh, tôi đã không suy nghĩ gì mà vòng tay ôm lấy.

“Anh, rất đau sao? Em đưa anh tới bệnh viện, được không?”

“Tiểu… Tiểu Diễn?” Anh ngẩng đầu, có chút mê man mà nhìn tôi, đáy mắt tựa hồ trừ bỏ đau đớn, còn có một tia thụ sủng nhược kinh.

Tôi yên lặng thở dài.

“Không… Không cần, đau một chút mà thôi, vẫn là có thể đi đến trường .”

Miệng anh nói thế, nhưng lại không đứng dậy nổi. Mặc dù không đứng dậy nổi, mặc dù đau thành như vậy, một cánh tay anh vẫn vòng ra sau lưng tôi, nắm chặt lưng áo. Tôi bất chợt nhớ đến ngày đó, lần đầu tiên đèo anh đi xe đạp.

Anh ôm chặt lưng tôi, cả khuôn mặt vùi vào trước ngực, toàn bộ sức năng như dồn cả lên người tôi. Tôi cảm nhận được cái ôm của anh rất khẩn trương, như thể sợ rằng chỉ cần nơi lỏng một chút thì tôi sẽ biến mất vậy.

Lúc tới trường rồi tình trạng của anh vẫn không khá lên, cả buổi học đều dựa trên bàn, hai tay phía dưới ngăn bàn gắt gao ôm lấy bụng. Lúc chuông báo nghỉ cuối cùng cũng vang, tôi không do dự gì mà trốn ra ngoài mua sữa ấm và thuốc về cho anh. Trong lúc vội vàng quay trở lại, vô tình nhớ đến khoảng thời gian khi trước, khi mà tôi hết lòng chăm sóc anh những ngày cơn đau hành hạ. Anh sinh bệnh, mang bộ dạng đau đớn như thế, có thể nào khiến tôi không thương cho đành?

Tôi vươn tay đến giúp anh xoa, nhận thấy sắc mặt anh biến đỏi, liền xin phép giáo viên đưa anh tới phòng y tế. Phòng y tế ở trường học căn bản không có y tá, chỉ là muốn tìm một chỗ để anh có thể nằm xuống mà thôi.

-Hết chương 26-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.