Dụ Hoặc

Chương 7: Quyết định




Hồi lâu sau, không khí trong không gian lớn như vậy giống như dần dần dính vào nhau, như lòng bàn tay của cô không ngừng ướt dính vết mồ hôi.

Áo sơ mi tơ lụa màu đen trên người dán ở trên lưng giống như là bị hỏa thiêu, vài sợi tóc rối bời uốn lượn dọc theo hai má đến trên cổ tuyết trắng, càng cảm thấy trên da thịt giống như bị gai đâm. Tĩnh Tri đột nhiên cảm giác đáy lòng tràn ngập ủy khuất nói không nên lời, lại cảm thấy viền mắt xung quanh giống như bị kim đâm đau nhức. Cô cắn môi, ngón tay dán ở trên vách tường lạnh lẽo, nhưng vẫn không cách nào làm cho chính mình bình tĩnh.

"Mạn Quân, cô không cần ở lại chỗ này mỗi ngày, vẫn là trở về đi."

Giọng nói của anh lại vang lên, Tĩnh Tri run lên bần bật, nhịn không được hơi nghiêng tai qua nghe.

Lúc nghiêng đầu lại trông thấy được một màn từ trong khẽ cửa khép hờ, Thẩm Mạn Quân ngồi ở bên cạnh giường của anh, Tĩnh Tri chỉ thấy một bóng lưng se lạnh chặn tầm mắt của cô, cũng che lại Mạnh Thiệu Đình.

Thẩm Mạn Quân cầm một cái khăn mặt trong tay, đang cúi đầu làm như không nghe thấy Mạnh Thiệu Đình nói, chuyên chú lau chùi cánh tay cho anh.

Tĩnh Tri đứng ngốc lăng, dần dần cảm thấy cảm giác chua xót khổ sở giống như bắt đầu lan tràn từ trong cốt tủy, dọc theo huyết quản, nhanh chóng tràn khắp toàn thân của cô. Cô không biết vì sao cô lại đứng không yên như vậy, cũng không biết vì sao bỗng nhiên sinh ra cảm xúc mang theo vài phần mất mác, cũng mang theo bực bội nói không nên lời như thế.

Vì lúc trước chưa bao giờ từng nghĩ quay đầu lại, cho nên cô chưa bao giờ quá quan tâm đến Thẩm Mạn Quân, nhưng bây giờ cô nhịn không được sinh ra

hoài nghi trong lòng. Rốt cuộc đối với Mạnh Thiệu Đình, Thẩm Mạn Quân có vị trí gì, có phân lượng như thế nào?

Nếu nói là anh không có cảm tình với cô ta, tại sao muốn giữ cô ta ở bên người, còn làm ra cử động thân mật như vậy?

Lúc cô vẫn còn lâm vào trong trầm tư, chợt nghe phía sau vang lên một giọng nói mang theo khiếp sợ và không dám tin tưởng: "Phó tiểu thư?"

Tĩnh Tri theo bản năng đáp một tiếng, xoay người sang chỗ đó liền nhìn thấy An Thành đầy mồ hôi, xách theo mấy cái túi đứng ở dưới lầu. Mà cũng theo đó, trong phòng truyền đến một tiếng rầm, tiếp theo là âm thanh đẩy ghế, còn kèm theo tiếng bước chân huyên náo, mang theo vài phần hoảng loạn.

Chuyện cho tới bây giờ, Tĩnh Tri ngược lại không vội, cô trấn tĩnh lại, cười với An Thành đang đi lên: "Anh đi làm chuyện gì à?"

An Thành vẫn có chút không kịp phản ứng, ngơ ngác giơ giơ túi trong tay: "Phu nhân dặn dò, tôi đưa cho nhị thiếu một ít thuốc bổ."

Tĩnh Tri cười gật gật đầu, bỗng nhiên vươn tay trắng thuần ở trước mặt An Thành, lấy túi đó tới trong tay. Tròng mắt vô cùng trong suốt nhưng không phải rất lớn của cô hiện ra chút ánh sáng ôn nhu, mà bờ môi hồng nhạt cũng nâng lên nụ cười yếu ớt, giọng nói vô cùng dễ nghe: "Đưa cho tôi đi."

"Hả?" An Thành kinh hãi mở to hai mắt nhìn: "Phó tiểu thư, cô... cô muốn làm cái gì?"

Tĩnh Tri vừa muốn trả lời, cửa phía sau liền mở ra, sắc mặt Thẩm Mạn Quân như tờ giấy, vẻ mặt nhìn cô như thấy được quỷ.

Trong khoảng thời gian ngắn, ba người không nói chuyện, hồi lâu sau lại là Mạnh Thiệu Đình nằm trên giường bệnh ở trong phòng phá vỡ yên tĩnh này: "Bên ngoài là An Thành à?"

An Thành xoay mình phản ứng kịp, luôn miệng đáp lời: "Vâng thiếu gia, là tôi."

"Anh vào đi đây."

"Vâng, thiếu gia."

Tĩnh Tri hơi nghiêng người, An Thành gật đầu một cái với cô, cũng không dám nhìn Thẩm Mạn Quân, cúi đầu bước nhanh đi vào phòng.

Anh ta đi vào, Mạn Quân liền đi ra. Cửa bị An Thành đóng lại , mi tâm Tĩnh Tri hơi nhíu, Mạnh Thiệu Đình không biết cô ở bên ngoài sao? Vì sao bộ dáng giống như thờ ơ?

"Phó Tĩnh Tri, tại sao cô đến đây?" Đáy mắt yên tĩnh của Mạn Quân nhóm lên một ngọn lửa, cô ta tới gần một bước, giọng nói lại u ám dọa người.

Tĩnh Tri vừa mới nhìn rõ cô ta liền đột nhiên hoảng sợ, so với lần gặp mặt mấy tháng trước, cô ta đã gầy yếu tới trình độ như vậy sao! Hơn nữa không đơn giản chỉ là gầy, dường như tình thần trong người cũng bị mất, đôi mắt âm trầm vô thần, làn da cũng đen tối. Mặc dù son phấn che được sắc mặt không tốt nhưng cũng không che được dáng vẻ tinh thần sa sút kia, trong nháy mắt, thoạt nhìn cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi này còn muốn già hơn cô mấy phần.

Tĩnh Tri nhịn không được có mấy phần đồng tình và tự trách, đáy mắt vốn là vẻ chống cự, nhưng cũng đã rút đi mấy phần, bỗng nhiên cô lại bắt đầu cảm giác mình không nên tới.

"Cô còn muốn hại anh ấy thành cái dạng gì? Thiệu Đình có thể sẽ tàn phế, đây cũng là bởi vì cô, bởi vì Phó Tĩnh Tri cô! Vì sao cô còn không buông tha anh ấy? Chúng tôi đã kết hôn, Phó Tĩnh Tri, cô suy bụng ta ra bụng người, suy nghĩ một chút vì sao còn quấn anh ấy không buông?"

Tốc độ nói chuyện của Mạn Quân rất nhanh, nhưng giọng nói lại giống như là cố ý giảm thấp xuống.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tĩnh Tri không phản bác được. Mạn Quân nói không phải là không có lý, bọn họ đã kết hôn, mặc kệ thế nào, lúc này cô lại đến, tóm lại đã chiếm hạ phong trên đạo nghĩa.

Cho dù lúc trước Thẩm Mạn Quân là người thứ ba giữa bọn họ, nhưng không phải bây giờ cô lại đang đi đường xưa của Thẩm Mạn Quân sao? Trời cao thực sự là trêu đùa người.

"Phó Tĩnh Tri, cô buông tha chúng tôi đi. Hiện tại Thiệu Đình đã mất hết rồi, anh ấy không tiền không quyền, cô còn quấn anh ấy làm cái gì?" Đôi mắt Thẩm Mạn Quân đột nhiên sáng lên, thậm chí nét mặt cô ta hơi hiện ra lúm đồng tiền e thẹn: "Hiện tại anh ấy không có gì cả, không có phụ nữ nào sẽ lại quấn quít lấy anh ấy không buông. Chỉ có tôi, mặc kệ anh ấy có tiền hay là không có tiền, mặc kệ anh ấy khỏe mạnh hoặc là tàn tật, mặc kệ anh ấy biến thành thế nào, lúc nào tôi cũng theo anh ấy, cũng chỉ có tôi sẽ theo anh ấy..."

Tĩnh Tri nghe được những lời này của cô ta, bỗng nhiên có chút tức giận, cảm giác danh tiếng Phó Tĩnh Tri cô hám tiền tham lam đã thành sự thật?

Đúng rồi, sợ rằng Thẩm Mạn Quân còn nhớ rõ chuyện năm đó cô lừa một số tiền lớn từ trong tay bà Mạnh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.