Du Hành Giả

Chương 20: Không chấp nhận mình sẽ thành nữ




Brian nói vậy, mọi người đều ngừng cãi cọ, nhìn Cố Trường Khanh đứng trên bục.

Khổng Khánh Tường xoay ghế, lạnh lùng nhìn cô:

– Tôi cũng muốn nghe xem rốt cuộc tổng giám đốc Cố nghĩ gì. Quyết định như thế, dường như hoàn toàn không bận tâm đến lợi ích của các cổ đông chúng tôi.

Trên bục, Cố Trường Khanh nhìn mọi người, không chút hoang mang cười. Sự phản đối của mọi người đều nằm trong dự kiến của cô, nếu ngay cả phản ứng của mọi người cô cũng không thể nắm chắc thì hôm nay cũng chẳng cần mời họp Hội đồng quản trị làm gì.

Cô nhìn mọi người, chậm rãi nói:

– Tin chắc mọi người nhất định biết về chuyện của Microsoft. Khi họ vẫn còn là một công ty nhỏ chưa có tiếng tăm, đã từng hợp tác với công ty lớn được xưng là “người khổng lồ” IBM lúc bấy giờ. Lúc ấy, với Microsoft đang ở trong giai đoạn ban đầu chính là một cơ hội tốt. Nhưng công ty IBM để tạo được tiếng vang lớn nên đã đưa ra những yêu cầu nghiêm ngặt. IBM yêu cầu Microsoft phải đảm bảo giữ bí mật tuyệt đối, trong hợp đồng quy định, công ty Microsoft không được đem kế hoạch này nói cho bất kì bên nào biết, nếu không sẽ phải bồi thường nhưng công ty IBM lại chẳng phải chịu bất kì trách nhiệm nào với bí mật của bên Microsoft hết. Quá hiển nhiên, đây là hợp đồng bất bình đẳng nhưng Bill Gates vẫn không chút do dự ký tên, bởi vì ông ấy biết, không phải lúc nào cũng có cơ hội hợp tác với IBM, ông ấy cũng chưa có tư cách nói chuyện ngang hàng với IBM. Sau này vì vấn đề bản quyền, công ty IBM lại muốn hợp tác với Gary Kildall nhưng Kildall lại không chấp nhận bản hợp đồng bất bình đẳng này, bởi vì ông ấy cảm thấy, hợp tác phải ngang hàng, đôi bên cùng có lợi. Nếu không công bằng thì hợp tác cái gì. Kết quả, IBM vẫn hợp tác với Microsoft. Sau này, trong quá trình sản xuất, căn cứ theo hợp đồng với IBM, nhân viên của Microsoft phải sống tù túng hơn phạm nhân, phải sống trong những phòng thí nghiệm oi bức để làm việc, phải tuân thủ đủ loại lệnh cấm. Những điều kiện hà khắc này, Bill Gates đều nhất nhất tuân thủ. Kết quả là máy tính cá nhân của IBM vừa tung ra đã thành công lớn, tiêu thụ hơn 50 vạn chiếc, đánh bại công ty đối thủ là Apple. Công ty Microsoft cũng nổi tiếng chỉ trong một đêm, cũng nhờ đó mà tạo đà, trở thành công ty phần mềm xưng vương xưng bá thế giới sau này.

(Toát mồ hôi. Cái này mình edit theo ý 13 thôi nhé, có tra qua chút tư liệu mà không rõ mấy cái này lắm. Trong bản txt còn để là IBN chứ k phải IBM mới mệt chứ, chả biết mình có ngu si không biết IBN mà chém đại thành IBM k nữa. Về Gary Kildall, mọi người click vào link ở trên để tham khảo nhé)

Khổng Khánh Tường thấy các cổ đông đều như đang suy nghĩ, biết mọi người đã bị Cố Trường Khanh đánh động, bất kì lời nói gì cũng không có sức thuyết phục bằng những ví dụ thực tế, rất rõ ràng, sự lựa chọn và thành công của Bill Gates đã khiến mọi người động lòng.

Đương nhiên ông ta không muốn nhìn thấy kết quả này, Khổng Khánh Tường hừ lạnh một tiếng, nói:

– Cô Cố lấy hai sự kiện ép vào nhau, có chút miễn cưỡng rồi. Công ty Tai Weire không phải là IBM, chúng ta chẳng phải là Microsoft, điều kiện của công ty Tai Weire quá hà khắc, còn hơn cả bản hợp đồng bất bình đẳng kia. Tôi hiểu cô muốn gây dựng sự nghiệp lớn, muốn bộc lộ nhiệt huyết nhưng vì để thỏa mãn tâm lý muốn thành công của cô mà khiến các cổ đông bị thiệt hại thì Cố tiểu thư ăn nói sao đây?

Ông ta thẳng thắn nói Cố Trường Khanh vì muốn ngồi yên ổn ở vị trí hiện tại mà liều lĩnh, tham công, không để ý đến lợi ích của mọi người. Lời nói của ông ta kết hợp với tình hình thực tế cũng có sức thuyết phục rất lớn, một số cổ đông đã nhíu mày.

Mọi sự chống đối của Khổng Khánh Tường đều đã nằm trong dự đoán của Cố Trường Khanh, nếu ông ta không quấy rối thì đó mới là lạ, Cố Trường Khanh nhìn ông ta mỉm cười, không nhanh không chậm nói:

– Công ty Tai Werie có được như IBM hay không thì tôi không dám nói nhưng mà, kỹ thuật mới của bọn họ dẫn đầu thế giới lại là sự thật, đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ tự tin như thế, dám đưa ra điều kiện này, về phần chúng ta có phải là Microsoft hay không…

Cố Trường Khanh bỗng nhấn giọng:

– Chuyện tương lai ai có thể chắc chắn? Năm đó ai mà ngờ rằng Bill Gates lại trở thành tỷ phú thế giới, Microsoft lại trở thành tập đoàn dẫn đầu, ai dám khẳng định rằng sau này Cố Thị không thể trở thành Microsoft trong ngành công nghiệp nước ở Trung Quốc? Cơ hội là cơ hội của một số người chứ không phải là cơ hội dành cho từng người, chỉ xem ai ra tay nhanh hơn, mạnh hơn, ai có trí tuệ và khí phách để làm nên nghiệp lớn mà thôi!

Đây là đang mỉa mai Khổng Khánh Tường tầm nhìn hạn hẹp, không đủ quyết đoán để làm chuyện lớn. Khổng Khánh Tường hơi biến sắc, vừa định phản đối thì Cố Trường Khanh lại quay đầu nhìn mọi người, không để ý gì đến ông ta:

– Đầu tiên phải có chí hướng rộng lớn thì mới có dũng khí để đón đầu, phát triển tiền đồ, nếu chuyện còn chưa bắt đầu đã không có tự tin thì chẳng cần làm gì cho xong! Tai Weire với chúng ta cũng giống như IBM và Microsoft vậy, thành bại vừa mới bắt đầu, thử nghĩ xem, nếu công ty Tai Weire không đưa ra điều kiện hà khắc như vậy thì chúng ta có cơ hội không? Trong giới này, địa vị của chúng ta ở đâu khỏi cần tôi nói mọi người cũng đều tự rõ ràng, thế nào cũng sẽ chẳng đến lượt chúng ta! Giờ xem ra, bản hợp đồng đó là bất bình đẳng với chúng ta, nhưng cũng như lời anh Hoàng nói…

Cố Trường Khanh nhìn về phía Hoàng Thao, Hoàng Thao mỉm cười, vẻ mặt tán dương, Cố Trường Khanh cũng cười cười rồi quay đầu đi:

– Giống như lời cổ đông Hoàng nói, phải dùng thực lực của người ta để chiếm lĩnh thị trường, cũng không muốn bị thiệt, làm gì có thể? Trung Quốc ta có câu ngạn ngữ, “bị thiệt chính là được lợi”, kỹ thuật của công ty Tai Weire nhất định có thể khiến cho chúng ta nhanh chóng đững vững được trên thị trường, tuy rằng chúng ta không có quyền quyết định nhưng hợp tác với công ty có kinh nghiệm như vậy sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của chúng ta. Chỉ cần cho chúng ta mấy năm, chúng ta có thể gây dựng được danh tiếng, nghiên cứu kỹ thuật phát triển, về mặt khác, còn có thể học tập được kỹ thuật, cách thức quản lý của bọn họ. Đến khi chúng ta có thể dựa vào thực lực của mình mà phát triển thì cũng không phải hối hận vì đã hợp tác với Tai Weire đâu.

Lời này đánh động đến không ít cổ đông, những người này đều là người lão luyện, dù có đôi lúc sẽ tính toán chi li lợi ích cá nhân nhưng chỉ cần bọn họ hiểu rằng, tổn thất bây giờ đều là vì tương lai thì bọn họ sẽ tự biết nên làm gì.

Cố Trường Khanh thấy mọi người bắt đầu động lòng, lại bắt đầu kích động:

– Năm đó, nếu Gary Kildall không kiên trì cái gọi là bình đẳng mà chịu hợp tác với IBM, dẫn đầu thế giới bây giờ có lẽ đã là ông ấy. Sự thật chứng minh, trong kinh doanh nếu không biết nhượng bộ thì sẽ không có cơ hội! Nếu chúng ta còn cứ do dự, không quyết đoán, có lẽ chúng ta sẽ thành Gary Kildall, nhường cơ hội tốt cho người khác! Đến lúc đó, có hối hận cũng muộn rồi!

Vừa dứt lời, Brian vỗ tay, những người còn lại cũng vỗ tay theo. Brian nhìn mọi người, trầm giọng nói:

– Cố tiểu thư nói rất có đạo lý, tận dụng thời cơ mới là điều nên làm. Sterling chúng tôi cảm thấy đây là cơ hội tốt, nếu mọi người không muốn cũng không sao, Sterling sẽ cùng Cố tiểu thư và những người khác hợp tác, đến lúc đó mọi người đừng trách Cố tiểu thư đã không cho mọi người cơ hội kiếm tiền!

Nghe Brian nói vậy, Hoàng Thao và Từ Khôn, cả đại diện của công ty Simon cũng đều tỏ ý sẽ ủng hộ Cố Trường Khanh đến cùng!

Nghe bọn họ nói vậy, các cổ đông còn lại cũng sốt ruột, trong đó có một cổ đông tỏ ý muốn bỏ phiếu để quyết định, kết quả, ngoài Khổng Khánh Tường ra, tất cả mọi người đều đồng ý. Khổng Khánh Tường giận dữ không thôi.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Cố Trường Khanh cảm ơn Brian. Brian nhìn cô mỉm cười, đôi mắt màu lam lấp lánh sáng bừng:

– Bất luận thế nào, tôi cũng sẽ ủng hộ cô!

Cố Trường Khanh sửng sốt, Brian lại nói tiếp một câu:

– Bởi vì tôi là fan của cô!

Cố Trường Khanh rất cảm kích, cười nói:

– Brian, hay là hôm nào chúng ta chơi tennis nhé!

Nếu anh ta đã thích xem cô chơi tennis như vậy, cô tin Brian chắc chắn sẽ thích đề nghị này.

Nhưng không ngờ Brian lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:

– Tôi không thích chơi tennis!

Sau đó xoay người rời đi khiến Cố Trường Khanh ngơ ngẩn hồi lâu. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thấy mình nói gì sai, chỉ có thể nói, tâm tư của quý tộc các vị đừng bao giờ tự tiện đoán mò…

Sau khi Cố Trường Khanh quay về văn phòng, gọi điện thoại cho Tai Weire, nói sẽ đồng ý với điều kiện của ông. Tai Weire thấy cô có thành ý như vậy, hơn nữa vốn cũng có cảm tình với cô nên đồng ý hợp tác với Cố Thị. Hai bên hẹn thời gian kí kết, do Cố Trường Khanh đến Anh trao đổi chi tiết chuyện hợp tác này.

Buổi trưa cô mời Hoàng Thao ăn cơm. Lúc ở bên Anh cũng may nhờ sự giúp đỡ của Hoàng Thao, chỉ là lúc đó cô bận rộn không thể cảm ơn Hoàng Thao. Về nước, một khi có thời gian rảnh, cô lập tức nghĩ đến việc phải cảm ơn anh.

Cố Trường Khanh nói với anh:

– Tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào, chuyện lần này có thể thành công đều nhờ vào sự giúp đỡ của anh, chuyện này rất quan trọng với tôi, tôi không biết nên biểu đạt sự cảm kích của mình thế nào!

Hoàng Thao vừa cắt bít tết vừa cười nói:

– Cố Thị giành được hợp đồng cũng vẫn có lợi cho tôi, cho dù là một cổ đông, vì công ty làm chút chuyện cũng là nên, em đừng để trong lòng.

Tuy anh nói vậy nhưng đương nhiên Cố Trường Khanh cũng không nghĩ thế, cô luôn muốn dùng hành động thực tế để cảm ơn Hoàng Thao.

– Lần này để hợp tác, tôi định dùng cách phân phối cổ phần, nếu có cổ đông không tham gia, anh có muốn tôi giữ cổ phần còn dư cho anh không?

Cố Trường Khanh hỏi anh.

Phân phối cổ phần là cách kêu gọi cổ đông của công ty đầu tư, cổ đông có thể dựa theo tỉ lệ cổ phần của mình mà bỏ vốn, cũng có thể không bỏ vốn, nếu có người không đầu tư thì số cổ phần thuộc về người này có thể để người khác bỏ vốn ra đầu tư thay thế.

Lần này cần một con số khổng lồ, không phải ai cũng có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ có một số người không thể hoàn toàn mua hết phần của mình. Giống như Khổng Khánh Tường, giờ ông ta làm gì còn vốn lưu động?

Hợp tác với Tai Weire tất sẽ kiếm được tiền, chiếm cổ phần trong công ty càng nhiều, đầu tư nhiều thì tiền lãi sau này cũng càng lớn. Cố Trường Khanh muốn dùng cách này để biểu đạt lòng biết ơn với Hoàng Thao.

Hoàng Thao buồn bã, anh hiểu, cô nóng lòng báo ân như vậy chẳng qua là không muốn thua thiệt anh, không muốn có ràng buộc quá sâu với anh. Nhưng phương án cô đưa ra cũng rất hấp dẫn, là thương nhân, chẳng ai có thể từ chối.

– Sao em biết Sterling sẽ không mua lại hết cổ phần thừa?

Hoàng Thao hỏi.

Cố Trường Khanh cười nói:

– Nếu là như vậy, cứ theo quy củ mà làm, tôi là đại cổ đông, vẫn chiếm số cổ phần lớn nhất, đến lúc đó tôi thông qua đó tặng cho anh một nửa.

Nếu chuyện này để tên tiểu tử Sterling kia biết thì chẳng phải y sẽ đen mặt sao? Hoàng Thao bỗng nhiên nghĩ.

Mỗi khi Cố Trường Khanh tiếp cận với anh, Brian sẽ biến sắc. Hoàng Thao sớm đã nhận ra, nghĩ đến sau này Cố Trường Khanh sẽ cố gắng giúp anh, vẻ mặt phấn khích của Sterling kia thì Hoàng Thao bỗng nhiên cảm thấy thật chờ mong.

– Cứ như vậy đi!

Hoàng Thao cười đồng ý.

Ăn cơm trưa với Hoàng Thao xong, Cố Trường Khanh lái xe quay về Cố thị. Trong bãi đỗ xe, cô vừa đậu xe, còn chưa xuống xe đã thấy xe của Khổng Khánh Tường tiến vào, sau đó một bóng người quen thuộc lao tới, chặn trước đầu xe.

Bóng dáng đó Cố Trường Khanh cũng rất quen, chẳng phải là Triệu Chân Chân sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.