Du Đồng Nở Hoa

Chương 17: Rung động




Sau một tuần nghỉ ngơi ở suối nước nóng, vợ chồng họ Lương lại phải trở về với bộn bề công việc.

Lấy lý do sức khoẻ vợ không tốt, đồng chí Lương Cảnh Hàn đã làm một loạt cách mạng huỷ hợp đồng. Hiện tại, Lam Anh cũng không quá bận rộn như trước nữa. Việc này dẫn đến nhiều nguồn tin cho rằng ảnh hậu sắp lui về ở ẩn, chuyên tâm làm vợ yêu của ông hoàng showbiz.

Những ngày qua, đoàn phim ‘Để Em Chờ Bao Lâu’ cũng đã tranh thủ quay những phân đoạn không có Lam Anh. 

Sáng nay, Lam Anh trở lại đoàn phim. Địa điểm là một trường trung học. Chào mọi người một tiếng rồi đi thẳng vào phòng hoá trang. Cảnh quay hôm nay, ngoài Dương Kỳ Phong thì còn hai bạn diễn nữa, một là cháu trai của nam chính, bạn cùng trường với nữ chính, cũng coi như đây là nam phụ trong phim dù đến cuối cùng cậu ta mới hiểu được hoá ra mình yêu nữ chính, vai diễn này do nam thần Hoa Thần đảm nhận và một là con gái của một gia đình cấp dưới cha của nữ chính, vì cha của nữ chính đổ mọi trách nhiệm làm ăn phi pháp lên người cha của cô gái này nên ông ta bị trả thù dẫn đến hôn mê, đây là nguyên nhân mấu chốt xây dựng tâm lý nữ chính. Trong truyện cô viết thì vai cô gái này do Đồng Ngân Vy đảm nhận, nhưng hiện tại do Bạch Phi Nhi người được mệnh danh là ngọc nữ của làng điện ảnh thủ vai, mà trong truyện vì Lương Cảnh Hàn chỉ định nên cô ta buộc phải đảm nhận vai người yêu cũ nam chính, một vai ít đất diễn, đó cũng là lý do trên phim trường cô ta cũng luôn gây khó dễ cho Đồng Ngân Vy.

Lam Anh cũng đã quay một vài phân đoạn cùng hai người bọn họ. Bạch Phi Nhi, bề ngoài xinh đẹp, dịu dàng, nội tâm không xấu nhưng tham vọng rất cao, cô rõ nội tâm của cô ta vì cô ta là một nhân vật trong truyện. Còn Hoa Thần thì không, cô chỉ nghe Lương Cảnh Hàn kể một số chuyện liên quan đến thân thế cậu ta, đại khái là năm bác sĩ Hà Lỗi - anh họ Hà Triết mười lăm tuổi, bồng bột quan hệ với cô bạn cùng lớp tên là Hoa Linh. Cô bạn có thai, Hà Lỗi bảo là nên bỏ đi, vì cả hai còn quá nhỏ. Hoa Linh cầu xin, nài nỉ đều không thành, lại sợ gia đình mang tiếng, bỏ đi. Đến khi Hà Lỗi tìm được thì Hoa Thần đã lên mười hai tuổi, Hoa Linh đang cơn bạo bệnh. Hà Lỗi mang hai mẹ con về chăm sóc, đăng ký kết hôn, hôm tổ chức hôn lễ trong bệnh viện cũng là hôm Hoa Linh mặc áo cô dâu cười mãn nguyện nhắm mắt lìa đời, Hoa Thần theo di nguyện của mẹ vẫn ở nhà họ Hà, hai năm trước mới chuyển ra sống riêng và từ đó chưa một lần chịu gặp Hà Lỗi. Cho dù giấy tờ tuỳ thân cũng sửa thành Hà Hoa Thần, nhưng suốt tám năm cậu chưa bao giờ gọi Hà Lỗi là cha. 

Cô có hảo cảm với chàng trai trẻ trung xinh đẹp, gương mặt như trẻ con, tính cách dễ chịu là Hoa Thần, bởi lẽ nhiều lần cô diễn hỏng cảnh cậu ta cũng không tỏ ra khó chịu, lúc nào cũng tươi cười thật khiến người ta muốn yêu thương. Không ngờ cậu lại có một mặt cố chấp như vậy.

... ...... ...... ...... ...... ...

Lúc này, cái người khiến người ta muốn yêu thương đang lạnh mặt nghe đạo diễn Trương quát mắng.

“Cậu đang đóng vai một đứa cháu trai nghịch ngợm, cá tính chứ không phải là vai thối mặt, có biết không hả? Cậu bày ra vẻ mặt liệt cơ này cho ai xem chứ? Con mẹ nó, mất thời gian thật, điên mất.”

“Ông dùng gần mười phút để đứng đây gào thét, thì không mất thời gian à?” Hoa Thần nhàn nhạt hỏi.

“Cậu...cậu..Làm lại!” Mặt Trương Nham tức giận đến sung huyết. Thằng nhóc này có phải đến tháng rồi không, trước đây cũng không phải khó bảo như vậy. Có điều Lương tổng thế nhưng đã quyết tâm dốc toàn lực nâng đỡ cậu ta, quan hệ có vẻ không đơn giản, nể tình những phân cảnh trước cậu ta diễn tốt cộng thêm việc cậu ta vừa xuất viện không lâu. Trương Nham quyết định nhịn!

Hoa Thần trở về ghế ngồi, chờ sắp xếp bối cảnh, Liễu Chi đưa cho cậu một ly nước ấm. Sau đó im lặng ở một bên. Cô và Lý Dư rất hiểu một đạo lý: Muốn sống tốt thì đừng chọc Hoa Thần.

Nghe hiệu lệnh, Hoa Thần vào vị trí, cậu ngồi trước bàn làm việc, dáng vẻ cà lơ phất phơ, đưa tay nghịch cây xanh trên bàn. Ngẩng mặt, thấy Dương Kỳ Phong đi vào, lập tức đứng dậy, chạy đến, thân thiết gọi: “Cậu.”

Dương Kỳ Phong ngăn cậu ta nhào đến, trầm giọng: 

“Về chỗ ngồi.”

Hoa Thần nhếch môi cười, lạnh giọng đọc:

“Cậu ăn cơm chưa?”

“Cắt” Một tiếng rống vang lên, sau đó là lại một tràng xối xả:

“Bà nội cha nó, Hoa Thần, tôi nói cậu phải thổi tình cảm vào câu thoại chứ không phải cứ lạnh nhạt cứng nhắc. Cậu nghe không hiểu tiếng người hả?”

“Ông thử dùng tiếng người nói đi, tôi chắc chắn sẽ hiểu.” Dứt lời xoay người ngồi xuống ghế nghỉ.

“....” Trương Nham thật sự muốn đánh người, Dương Kỳ Phong cũng muốn đánh người, đồng chí quay phim cũng muốn đánh người, túm lại cả đoàn phim đều muốn đánh người. Từ sáng đến giờ có mỗi một cảnh mà chả quay xong. Thằng nhãi này làm sai mà còn ra vẻ, đáng ghét.

Lam Anh hoá trang xong, vẫn chưa đến lượt diễn, nhàm chán đi loanh hoanh trường, bỗng nghe có người gọi:

“Chị Diệp.” 

Nghe đến lần thứ hai mới ý thức được là gọi mình. Cô xoay người, là Bạch Phi Nhi.

“Chào cô Bạch.”

“Chị cứ gọi em là Phi Nhi thôi.” Bạch Phi Nhi cười rạng rỡ.

Quả nhiên là ngọc nữ, rất xinh đẹp, rất dịu dàng. Lam Anh vui vẻ nhìn nhiều thêm một chút. Lại nghe cô ta nói:

“Lần trước có lịch ở nước ngoài, không đến thăm chị được, em áy náy quá.”

“Không sao, em có lòng là được rồi.” Lam Anh cười cười.

“Trước đây vẫn chưa có cơ hội hợp tác, tiếp xúc nhiều, hy vọng lần này sẽ được nói chuyện với chị nhiều hơn.”

Lam Anh nhìn vào đôi mắt đối diện, hơi đánh giá, sau đó cong môi cười nói:

“Em là một diễn viên giỏi.”

“Chị quá khen rồi.” Bạch Phi Nhi ngượng ngùng cười.

“À, em có nghe thông tin là chị sẽ dần dần rút khỏi showbiz, đúng không ạ?” Bạch Phi Nhi giống như vô tư hỏi.

“Em nghĩ sao?” Cô cười cười hỏi.

“Em không biết, chỉ thuận miệng hỏi thôi ạ. Không có ý gì khác.” Bạch Phi Nhi hơi bối rối trước biểu tình của Lam Anh. Có vẻ cũng không dễ nói chuyện như những người trong đoàn nói.

“Có lẽ sắp đến chúng ta rồi. Vào thôi em.” Lam Anh vừa nói, vừa đứng lên.

Bạch Phi Nhi cũng gật đầu rồi đi vào cùng cô.

Bối cảnh trên hành lang lớp học. Lam Anh đứng đối diện với Bạch Phi Nhi, trò chuyện. Hoa Thần nhẹ bước đi đến, lạnh nhạt vỗ nhẹ vai Lam Anh.

“Cắt” Trương Nham nghiến răng, nghiến lợi phun ra một chữ. Nhịn tức nói:

“Anh nhỏ, anh làm ơn, đây yêu cầu là anh rón rén đến, bất ngờ khiến nữ chính giật mình. Được rồi cậu không cần nói gì cả, chuẩn bị làm lại.”

Hoa Thần bước đến, kéo tay Lam Anh, lôi xềnh xệch đi trước con mắt không hiểu cùng trợn tròn của mọi người.

Lam Anh cũng bất ngờ trước hành động của bạn diễn. Ra đến bãi xe cô vùng tay ra, hỏi:

“Hoa Thần, cậu làm gì vậy?”

“Ngạn Nghê.” Hoa Thần trầm giọng gọi. Trước vẻ ngẩn ngơ của của cô,  cậu kéo cô lên xe, vòng vào vị trí lái, đạp ga lái xe đi. Xe dừng lại ở một bãi đất trống.

“Cậu....cô.” Lam Anh bối rối không biết phải gọi thế nào.

“Gọi tôi là Hoa Thần.” Hoa Thần nhàn nhạt nói.

"Sao cậu lại thành như vậy?” Lam Anh nghiêng đầu hỏi.

“Tôi cũng không biết.”

“Cậu định thế nào?” Lam Anh cũng hiểu chuyện này khó mà giải thích được nguyên nhân.

“Cũng tốt, tôi có thể dùng thân phận này, quang minh chính đại ở bên cạnh cô ấy.” Giọng nói bất chợt có chút dịu dàng.

“Ừ, vậy cũng tốt.” Lam Anh cụp mắt trả lời, lại giống như cô đang tự nói với mình vậy.

“Nhưng thấy cô trong bộ dáng của tôi, tôi lại khó chịu.” Hoa Thần đột nhiên nói.

“Tôi sẽ không làm phẩu thuật thẩm mỹ.”

“....” Trán Hoa Thần nổi mấy vạch đen. Cô ta đang nghĩ gì vậy.

"Cậu đói không? Tôi mời cậu một bữa, xem như mừng cậu chuyển giới thành công. À còn...”

“Câm miệng.” Hoa Thần đen mặt, trán nổi gân xanh, hét lên ngắt lời cô, chỉ sợ nếu để cô nói tiếp, cậu sẽ phạm tội giết người mất.

Lam Anh rất bình tĩnh mà nuốt xuống những lời còn lại. Trong lòng thầm nuối tiếc vẻ đáng yêu của Hoa Thần trước đây.

Hoa Thần khó chịu đạp ga lái xe đến một khu chung cư. Lôi kéo Lam Anh đến một căn hộ. Lam Anh khủng hoảng, có khi nào cậu ta vì khó chịu gương mặt mà giết cô hay không? Có nên gào lên kêu cứu hay không? Cuối cùng, cô lựa chọn bình tĩnh để mặc cậu ta kéo đi, dù sao đây cũng là thân thể của cậu ta.

Vào đến nhà, Hoa Thần lập tức ra lệnh:

“Gọi điện bảo Ngọc Vân đến đây, tôi cần cô giới thiệu tôi với cô ấy.”

“Tôi không mang điện thoại.”

Hoa Thần đưa tay vào túi quần, lấy ra một chiếc điện thoại, mở nguồn, bấm số, nhấn gọi, mở loa, đưa cho cô.

Nhạc chờ vang lên rồi đột ngột kết thúc: “A lô.” Giọng đàn ông nhàn nhạt truyền đến. Hoa Thần hơi nhíu mày. Rõ ràng là số của cô ấy mà, vẫn bản nhạc “We Don’t Talk Anymore.” cơ mà.

Lam Anh liếc nhìn Hoa Thần, chả lẽ thằng nhãi này nhầm số.

“Đây có phải số điện của Dương Ngọc Vân không ạ?”

“Lam Anh?” Người bên kia hỏi.

“Hà Triết?”

“Ừ, tìm Ngọc Vân à? Chờ tôi một chút.” 

Sau đó Lam Anh và Hoa Thần nghe được một cuộc đối thoại âm lượng hơi nhỏ nhưng rõ ràng:

“Bà xã, có điện thoại.”

“Là ai vậy?”

“Em nghe máy không phải sẽ biết sao, đồ ngốc. Nghe đi, anh cầm giúp em.” Giọng nói mang theo vẻ cưng chìu, sủng nịch.

“Ngọc Vân nghe.”

“Là chị, Lam Anh đây.” Lam Anh nén lại kinh ngạc, bình tĩnh nói.

Bên kia bỗng im lặng hồi lâu, cô tưởng đã gác máy, lại nghe:

“Chị tìm em có việc gì ạ?”

“Chị định rủ em đến nhà một người bạn, em có bận gì không?”

“Em không có ở Sài Thành.”

“À, tiếc quá, gặp sau nhé, chào em.”

“Tạm biệt chị.” Giọng nhẹ tênh.

Lam Anh tắt máy, Hoa Thần giật điện thoại, nhấn tắt nguồn. Trầm mặc.

“Cậu ổn không?” Lam Anh hỏi xong bỗng nhiên muốn cắn lưỡi mình, ổn mới là lạ đó. Cô lại hỏi ngu rồi.

“Cô về đi.” Hoa Thần cất giọng lạnh băng. Vẻ mặt giống như sắp giết người vậy.

Lam Anh tìm giấy bút, ghi vội vài con số để lên bàn:

“Đây là số điện thoại của tôi.” Sau đó mở cửa ra ngoài. Thế nhưng, vừa mở cửa đã thấy hai người đứng đó.

Lương Cảnh Hàn nhận được tin Hoa Thần kéo vợ anh đi mất, không liên lạc được, lập tức huy động nhiều người bí mật tìm kiếm. Nhận được tin, lập tức bỏ việc đến đây. Vừa đến đã thấy một cô gái, cắn môi đứng trước cửa, giống như không dám ấn chuông. Anh bước đến định ấn chuông thì cửa mở ra.

Chưa kịp nói gì thì điện thoại Lương Cảnh Hàn vang lên. Ngô Sâm thông báo phóng viên đứng đầy dưới chung cư, suy đoán, Lam Anh và Hoa Thần sau khi đóng chung phim thì nãy sinh tình cảm, hay tin Lam Anh ốm nặng khó qua khỏi nên tự sát, sau khi cả hai đều khoẻ, định dẫn nhau đến chung cư yêu thương, Lương tổng hay tin lập tức đến bắt quả tang vợ yêu ngoại tình.

Lam Anh nghe anh kể lại mà ôm bụng cười đến đau ruột. Quả nhiên rất chịu khó tưởng tượng. Lương Cảnh Hàn buồn cười gõ lên trán vợ. Sau đó nổi giận, nhìn Hoa Thần chửi ầm lên:

“Con mẹ nó, cậu kéo vợ ông về đây làm gì? Động kinh thì tìm Hà Lỗi chết tiệt kia mà quậy tại sao lại quậy ông đây hả?”

Liễu Chi há mồm trợn mắt. Thái độ và cách nói của sếp tổng đối với Hoa Thần không bình thường chút nào.

Lam Anh thích thú xem người đàn ông của mình thể hiện tài năng mắng người. Không tệ. Cô càng lúc càng yêu thích.

Hoa Thần bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn anh. Sau đó quay mặt đi không nói. Trước đây, cậu cũng đã đại khái biết Hoa Thần là con trai của Hà Lỗi, nay lại tiếp nhận thêm ký ức của ‘Hoa Thần’ nên càng biết rõ hơn . Lương Cảnh Hàn nhắc Hà Lỗi cậu mới nhớ, Hà Triết kia không phải là em họ của Hà Lỗi sao? Càng nghĩ cậu càng khó chịu. Mặt đã lạnh nay càng lạnh hơn.

Liễu Chi im lặng, cắn môi nhìn cậu, khi nãy cô thử vận may nên đến đây, muốn nhấn mật mã mở cửa nhưng suy nghĩ, không biết có nên hay không, định gọi điện cho Lý Dư thì sếp tổng đi đến. 

Lam Anh hăng hái nói:

“Dù sao cũng bị nhốt ở đây, hay chúng ta nấu gì đó ăn đi.” Cô đói mờ mắt rồi.

Lương Cảnh Hàn ôm eo vợ, hai người nghênh ngang đi vào bếp.

“Bà xã, em định trâu già gặm cỏ non hả?” Lương Cảnh Hàn nhỏ giọng dán môi vào tai vợ hỏi.

“Tiếc là anh đến quá sớm.” Lam Anh ra vẻ nuối tiếc.

Lương Cảnh Hàn không khách khí bóp mông cô một cái, Lam Anh đau đến nhe răng, cô chửi ầm lên:

“Mẹ kiếp, buông móng vuốt ra ngay.”

"Bây giờ cho em ăn no trước, lát nữa về nhà, anh sẽ khiến em khóc thảm cầu xin anh.” Lương Cảnh Hàn dịu dàng nói, sau đó ấn cô ngồi xuống ghế, xắn tay áo sơ mi lên chuẩn bị tìm nguyên liệu để nấu cơm cho vợ.

Lam Anh cảm thấy sống lưng lạnh toát, thủ đoạn của thằng nhãi này vô cùng độc ác và biến thái. Có khi cô tưởng mình xuyên vào nữ chính trong tác phẩm ‘50 sắc thái’ phiên bản lưu manh ấy chứ.

Ba mươi phút sau, một bàn ăn đơn giản nhưng bắt mắt được dọn lên. Như ở nhà hằng ngày, sau khi nấu và dọn thức ăn, Lương Cảnh Hàn ngồi xuống, Lam Anh đứng lên rót một ly nước cho anh, rồi đi dọn bát đũa. Xong việc cô ôm cổ anh từ phía sau, hôn lên má anh, ngọt ngào nói:

“Ông xã là tốt nhất!” Đây là câu nói mặc định trước bữa ăn gia đình của cô. Vừa có ăn vừa được ôm hôn trai đẹp, chuyện tốt nên làm mỗi ngày.

Lương Cảnh Hàn rạng rỡ xoay mặt hôn lên môi vợ.

“Đây là nhà của tôi, hai người bớt buồn nôn đi.” Hoa Thần đi vào lạnh nhạt nói, mặt không đổi sắc kéo ghế ngồi xuống. Sau đó quay sang liếc nhìn Liễu Chi:

“Không phải cô đói sao?”

Liễu Chi vẫn còn xấu hổ vì khi nãy bụng cô đột ngột kêu lên, vào đây lại bắt gặp vợ chồng sếp tổng đang thân mật, càng thêm ngượng chín mặt. Nghe Hoa Thần nói vậy, đành kéo ghế ngồi bên cạnh cậu.

“Ông đây có mời cậu hả?” Lương Cảnh Hàn nhướng mày, không vui, anh chỉ nấu cho vợ yêu ăn thôi.

“Đây là nhà tôi. Hai người không muốn ăn cùng thì cút.” Hoa Thần không cho sếp tổng chút mặt mũi khiến Liễu Chi run rẫy, cô lo sếp tổng sẽ nổi giận.

“Thằng nhóc khốn khiếp, gần đây tiến bộ hẳn. Hà Lỗi còn lo cậu lại muốn chết, nhưng bây giờ ông đây lo cậu sẽ giết người.” Lương Cảnh Hàn nhếch môi cười vẻ mặt nổi lên hai chữ ‘vô lại’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.