Dụ Dỗ

Chương 1604




Edited by Bà Còm

Khi Tạ Thiều quay lại thì chỉ thấy một mình Tạ Hộ lưu lại trong nhã gian, ngạc nhiên hỏi: “Ủa, Thẩm huynh đâu?”

Tạ Hộ đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, cũng không ngẩng đầu trả lời ngắn gọn: “Đi rồi.”

Thanh âm bình đạm, bộ dáng không giống như đã xảy ra chuyện gì. Tạ Thiều thấy muội muội như vậy cũng an tâm, hoàn toàn thả lỏng ngồi xuống hỏi đố Tạ Hộ: “Muội biết vừa rồi ta nhận được tin gì không?”

Tạ Hộ lắc đầu, Tạ Thiều thuật lại: “Trong kinh gởi thư, ba hôm sau khi ta rời đi thì trong nhà đã xảy ra hỏa hoạn. Đại phòng và tam phòng đều không có việc gì, chỉ mỗi nhị phòng chúng ta là bị tổn thất. May mắn cha nương và chúng ta không ai ở trong phủ.”

Tạ Hộ đang sắp xếp mấy trang giấy bèn dừng tay lại. Trong trí nhớ thì thật sự năm nàng mười hai tuổi Hầu phủ đã xảy ra hoả hoạn, bất quá nàng nhớ rõ bị lửa thiêu không chỉ có nhị phòng mà đại phòng và tam phòng đều bị lửa lan đến. Nhưng đời này lại chỉ có mỗi một nhị phòng bị cháy, coi bộ người phóng hỏa kỳ này đã tính toán để nhắm thật chuẩn.

“Cha nói thế nào?”

Hiện giờ trong kinh thành cũng chỉ có Tạ Cận ở nhà, bất quá từ khi Vân thị tới Dương Châu ông cũng chưa từng trụ lại trong phủ. Tuy rằng tránh được một kiếp nhưng lại bỏ lỡ thời gian điều tra tốt nhất, chờ đến khi hạ nhân đi Lại Bộ tìm ông trở về thì người phóng hỏa đã sớm xóa sạch chứng cứ không còn một dấu vết.

“Hiện giờ chủ viện của nhị phòng bị tổn thất nghiêm trọng nhất, tiểu viện của chúng ta chỉ bị cháy lan tới một chút mà thôi, không nghiêm trọng lắm. Mẫu thân tới Dương Châu nên tất cả đồ quý trọng đều mang theo, đồ của cha cũng dọn đến phòng ở Lại Bộ. Tuy bị thiêu trụi nhưng thật ra cũng không có gì, chỉ là một ít đồ vật bình thường, quan trọng nhất chắc là khế ước bán mình của gia phó và nô tì, bất quá cũng không có gì mấu chốt. Chỉ có vị La di nương kia là xui xẻo nhất, bị lửa đốt phỏng cánh tay, thật đáng tiếc sao không thiêu chết nàng ta luôn. Hiện giờ chúng ta ở đây thì thật ngoài tầm tay với, muội cũng đừng lo lắng, dù sao có cha ở nhà sẽ xử lý tốt. Hai ngày nữa ta sẽ quay về.”

Nghe xong những lời này Tạ Hộ cũng không đáp lại, trong đầu đang suy đoán mục đích thật sự của kẻ đứng sau lưng vụ phóng hỏa này. Đời trước Tạ Cận không nạp thiếp, Vân thị không về Dương Châu, nàng và Tạ Thiều đương nhiên cũng lưu tại trong phủ, cho nên đời trước hậu quả của vụ hỏa hoạn lớn này khá nghiêm trọng, trong phủ đa số đều bị thương tích. Đời này bởi vì nàng trùng sinh sửa vận mà lại có nhiều chuyện không xảy ra giống như xưa, nhưng rốt cuộc những chỗ không giống xưa thì Tạ Hộ lại không thể nào biết trước.

Thấy Tạ Hộ không nói lời nào, Tạ Thiều uống một chén trà rồi lại nghĩ tới một chuyện khác, đứng dậy tới chỗ án thư dừng lại đối diện Tạ Hộ. Tạ Thiều nằm úp người trên án thư, chống cằm nói: “Ai nha, nhân lúc hiện tại không có ai ở đây, muội nói cho ca ca nghe ý tưởng trong lòng muội đi.”

Tạ Hộ đang suy tư về vụ phóng hỏa, nghe Tạ Thiều hỏi như vậy có chút khó hiểu: “Ý tưởng gì chứ? Người phóng hỏa là ai muội cũng không biết, làm sao đưa ra ý tưởng được?”

Nàng cho rằng Tạ Thiều đang bàn về vụ phóng hỏa.

Tạ Thiều chậc lưỡi: “Muội đang giả ngu hả? Muội thông minh như vậy bộ không biết ta đang hỏi đến chuyện của Thẩm Đại Lang sao?”

“...”

Khóe miệng Tạ Hộ co rút, nàng thật đúng là không biết!

“Nói cho ta biết, muội có phải bắt đầu động tâm với Thẩm Đại Lang rồi hay không?”

Tạ Thiều trưng ra bộ dáng buôn chuyện làm Tạ Hộ sửng sốt một phen nhìn vị ca ca cà chớn này. Tạ Hộ cầm trang giấy trong tay đứng lên, trắng mắt lườm người nào đó một cái, cũng không tính toán bị kéo vào thảo luận vấn đề này.

Tiếc rằng Tạ Thiều giống như "ăn quả cân", quyết tâm muốn nghe Tạ Hộ nói chuyện này một cách rõ ràng, không thuận theo không buông tha: “Muội không nói thì ta coi như muội đã cam chịu.”

Tạ Hộ dừng lại bước chân, thở dài nói: “Ca không thấy nhàm chán à?”

Tạ Thiều thấy muội muội rốt cuộc để ý tới mình nên hăng hái hơn: “Không nhàm chán chút nào! Chuyện này quan hệ đến hạnh phúc cả đời của muội muội, sao người làm ca ca lại có thể nói câu nhàm chán chứ? Ta chính là đang đau lòng vì muội nên mới đem chuyện này ra nói cho rõ ràng. Nếu muội thích người nào khác cũng được, chẳng sợ muội coi trọng Hoàng tử Hoàng tôn chúng ta cũng có thể đánh cược một ván, nhưng là Thẩm Đại Lang thì nhất định không được.” Trước đây, Tạ Thiều cũng đã mơ một giấc mộng đẹp, nếu vị Thẩm đại tài nhìn trúng muội muội nhà mình thì chính là phúc khí kiếp trước đã tu luyện được, nhưng mới đây không lâu Tạ Thiều vừa nghe được một tin khiến hắn không dám mơ ước vậy nữa.

Tim Tạ Hộ nhảy thình thịch, ca ca mình thật đúng là không đến nỗi ngốc, thoáng cái đã nói trúng trọng điểm: Thẩm Đại Lang chẳng phải là một vị Hoàng tử Hoàng tôn hàng thật giá thật sao? Chỉ tiếc vị ca ca ngốc này đã đoán đúng mặt trước nhưng lại không đoán trúng mặt sau, Thẩm Đại Lang như một vị thần tiên cao cao tại thượng, làm sao có thể đánh đồng với phàm nhân như nàng? Tạ Thiều nói vậy thật đúng là đã quá cất nhắc nàng.

Thấy vẻ mặt ca ca nghiêm túc, Tạ Hộ liền muốn trêu chọc một phen, cố ý thắc mắc: “Ca ca nói chuyện thật là kỳ quái, tại sao Hoàng tử Hoàng tôn thì có thể đánh cược mà Thẩm Đại Lang lại một mực chắc chắn không được? Chẳng lẽ chạm tay vào Thẩm Đại Lang càng dễ bị bỏng hơn so với Hoàng tử Hoàng tôn?”

Tạ Thiều nghe Tạ Hộ hỏi xong lập tức lộ ra vẻ mặt ‘ta biết ngay nha đầu ngươi đã động phàm tâm’, giọng điệu "hận rèn sắt không thành thép" nói: “Muội biết cái gì chứ! Ta đâu có nói Thẩm Đại Lang so với Hoàng tử Hoàng tôn chạm tay là bỏng, ta đang muốn nói huynh ấy... không được.”

Tạ Hộ kỳ quái nhìn thoáng qua Tạ Thiều. Theo vài lần trước đây nàng quan sát thì nhận thấy Tạ Thiều khâm phục Thẩm Hấp tự đáy lòng, nhưng hôm nay lý do thoái thác của ca ca thật sự kỳ quái. Tạ Hộ không khỏi dừng chân lại, đặt trang giấy trong tay sang một bên, hỏi Tạ Thiều: “Vì sao huynh ấy lại không được? Ca, muội cảm thấy huynh ấy rất có tài, ca ca vẫn rất kính trọng huynh ấy vẫn thích huynh ấy lắm mà, vì sao lại đột nhiên thay đổi tâm tư? Hôm trước không phải ca còn khen Thẩm Đại Lang là kỳ tài hiếm có sao?”

Tạ Thiều thở dài, cũng không tính giả bộ ngớ ngẩn để lừa muội muội, nói thẳng: “Kỳ tài dĩ nhiên là kỳ tài, lòng ta vẫn rất kính trọng huynh ấy. Nếu bàn về tài học hay bản lĩnh thì người trong kinh thành có thể cùng huynh ấy sánh vai chỉ tìm được năm người. Nhưng chuyện ta muốn nói hôm nay liên quan đến chung thân đại sự của muội. Bây giờ muội còn nhỏ, có khả năng không quá minh bạch, một người nam nhân ngoại trừ tài học và bản lĩnh còn cần phải có mặt khác... Thẩm Đại Lang thì tài học trác tuyệt còn bản lĩnh thì cao siêu, chỉ có mặt khác thật sự không được! Muội nghe có hiểu không? Huynh ấy... không được!”

“...”

Tạ Hộ chỉ cảm thấy giống như bị ai đá một cái thật mạnh trong lòng, dừng một chút rồi mới ấp úng hỏi: “Cái gì... không được?”

Trong lúc đầu óc nàng vẫn đang nghi hoặc về vụ "Không được" này, Tạ Thiều đập bàn một cái, bất cứ giá nào cũng phải làm cho muội muội hiểu tõ ràng: “Chính là không thể giao hợp được! Muội muội ngốc của ta!”

“...” Trong nháy mắt, Tạ Hộ cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Ca ca nói không thể... "của đáng tội", và trong đầu nàng đang nghĩ không thể... "của đáng tội" có cùng một ý hay không? Hay là còn có ý nào khác?

“Hả?” Tạ Hộ nhịn không được phát ra một từ nghi ngờ bởi vì nàng thật sự không biết nên nói cái gì. “Ca, sao ca lại biết được? Biết khi nào? Ai truyền ra?”

“Là thật đấy! Mấy ngày trước khi ta tới Dương Châu đã nghe nói, chuyện này từ chính Định Quốc Công phủ truyền ra tới, không sai được đâu. Thẩm Đại Lang đã từng uống hết xuân dược trước mặt đông đảo huynh đệ ở Quốc công phủ, sau một lúc lâu, trước mắt bao người, bất kỳ phản ứng gì cũng không có, không phải bị bất lực thì còn là gì? Huynh ấy có thân phận như vậy, lại đang đúng tuổi sung mãnh, vậy mà bên người không có thiếp thị, không có thông phòng. Người giống như huynh ấy chỉ vừa mười ba tuổi thì trong phủ liền an bài nữ nhân hầu hạ, nhưng bên người của Thẩm Đại Lang hoàn toàn không có một mống nào.”

Tạ Hộ còn đang đắm chìm trong mơ hồ về chuyện chủ tử bị bất lực không thể giao hợp, nhìn bộ dáng gấp gáp của Tạ Thiều đột nhiên nàng bình tĩnh lại. Tạ Hộ nỗ lực lôi ra hồi ức về kiếp trước, nàng có thể xác định chủ tử vẫn có sủng hạnh phi tần, tuy rằng số lần không nhiều lắm, có khả năng hai ba tháng mới có một lần, cũng có thể nửa năm mới có một lần. Nhưng cho dù số lần nhiều hay ít thì xác thật chủ tử có sủng hạnh, cùng lắm thì coi như chủ tử có vẻ "thanh tâm quả dục" một chút, nhưng tuyệt đối không có khả năng bị bất lực.

Chỉ là coi bộ Tạ Thiều nói có bài bản hẳn hoi, tin tức lại do Định Quốc Công phủ truyền ra, loại chuyện này có thể nháo lớn mà cũng có thể được cho qua. Nếu chỉ là lời đồn trên phố thì không thành vấn đề, nhưng cố tình lại được truyền ra từ Định Quốc Công phủ. Thẩm gia cũng có đích tử của hai phòng khác, chẳng lẽ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để chỉnh Thẩm Đại Lang? Cho dù là muốn chỉnh, nhưng loại chuyện đích trưởng tử không thể giao hợp chẳng phải nên giấu thật kỹ sao? Rốt cuộc tin này mà bị truyền ra thì không có lợi cho bất cứ ai, chẳng những tổn hại đến uy danh của Quốc công phủ, lại còn dễ dàng tạo ra cuộc chiến đoạt đích. Tuy rằng Định Quốc Công Thẩm Diệp chỉ có một nhi tử là Thẩm Hấp, nhưng cũng khó bảo đảm những người trong gia đình không có tâm tư đoạn đích này.

Tạ Hộ nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của chủ tử, thân là đích trưởng tử của Định Quốc Công phủ mà loại tin tức này cũng có người dám truyền ra từ Quốc công phủ, có thể thấy được địa vị của chủ tử trong phủ như thế nào. Nghĩ đến chủ tử kiêu ngạo như vậy, đẹp như trích tiên như vậy mà trước khi đăng cơ lại bị nỗi oan "bất kham bất bạch" như vậy, bản thân đã từng là một nô tỳ vừa trung thành vừa thiện lương, Tạ Hộ ít nhiều gì vẫn cảm thấy xúc động.

“Ai nha, ta thật là rầu thúi ruột mà! Nha đầu muội nghe hiểu chưa vậy? Loại chuyện này mà ta phải nói thẳng cho một cô nương muội đây, rốt cuộc muội có hiểu hay không?”

Tạ Hộ bình tĩnh lại, nhìn bộ điệu "Hoàng đế không vội mà thái giám gấp" của Tạ Thiều thủng thẳng nói: “Minh bạch. Vậy thì sao? Ca muốn muội phải thế nào?”

“Ta muốn muội chết tâm đối với Thẩm Đại Lang, muốn theo huynh ấy để học kinh doanh thì thật ra không gì đáng trách, nhưng đừng suy tưởng chuyện gì khác.”

Tạ Hộ đầu đầy hắc tuyến, thật sự không biết phải giải thích cho Tạ Thiều quan hệ lợi hại bên trong thế nào, chỉ hy vọng ca ca ngốc này luôn có được cái phúc của người ngốc, cứ thế mà ôm chặt đùi vàng của Thẩm Đại Lang, một đường ngây ngốc trèo lên thật cao, vậy thì sau này nhị phòng Tạ gia sẽ không còn lo gì hết.

Hiện tại chỉ sợ Tạ Thiều có điều vô lễ với Thẩm Hấp, tương lai chủ tử đăng cơ thì ngốc ca ca của nàng tất nhiên sẽ hối hận không thôi, đến lúc đó cũng đã muộn rồi.

“Ai nha, Thẩm Đại Lang tuy rằng không được nhưng ta thấy Lý Trăn kia cũng chưa chắc không được. Trước đây ta chỉ cho rằng hắn chướng mắt muội, không ngờ hôm trước hắn nói chuyện với ta lại chủ động hỏi thăm về muội. Không phải muội đã từng thích Lý Trăn lắm sao? Ta thấy về "vấn đề" kia coi bộ Lý Trăn đáng tin hơn Thẩm Đại Lang.”

Tạ Thiều đột nhiên tung ra một trái pháo lớn như vậy về phía Tạ Hộ khiến Tạ Hộ trở tay không kịp. Lúc nghe thấy Lý Trăn chủ động hỏi thăm nàng trong lòng Tạ Hộ chẳng có xúc động gì, chỉ suy nghĩ không biết có phải hắn bị đập trúng đầu hay không? Bất quá, nghĩ đến tính cách ôn nhã của Lý Trăn, còn bộ dáng gặp ai cũng làm thân của Tạ Thiều, Tạ Hộ có thể phỏng đoán, có lẽ Lý Trăn chỉ là thuận miệng khi hàn huyên còn Tạ Thiều thì vội vàng bắt bóng bắt gió.

“Thật đấy, sau đó ta ngồi tự ngẫm nghĩ lại, cảm thấy đúng là có ẩn tình gì đây. Muội đừng thấy tiểu tử Lý Trăn kia đối xử với ai cũng rất tốt, nhưng nếu chân chính nghe hắn chủ động hỏi thăm cô nương thật đúng là chưa từng thấy, dù sao ta chưa bao giờ nghe nói Lý Trăn hỏi thăm cô nương với bất cứ ai.”

Lắc lắc đầu, Tạ Hộ không muốn tiếp tục nghe Tạ Thiều nói không thành có, vừa thu dọn đồ vừa hỏi Tạ Thiều: “Còn Tạ Hành thì sao? Chẳng phải thái độ của Lý Trăn đối với Tạ Hành cũng chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều hay sao?”

Thật ra Tạ Hộ chỉ muốn hỏi hai người bọn họ có tụ lại với nhau hay chưa, nhưng vào tai Tạ Thiều thì vị ca ca này lại hiểu theo nghĩa khác, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười mập mờ: “Ai nha, còn nói không có hứng thú với người ta, vậy mà đã bắt đầu ăn dấm rồi. Muội yên tâm đi, tiểu tử Lý Trăn làm sao nhìn trúng bộ măt mướp đắng của Tạ Hành được chứ? Bị xui tận mạng thì đúng hơn! Nha đầu kia cứ liều mạng quấn lấy hắn, đến chỗ nào cũng có thể "ngẫu nhiên" gặp được. Coi người ta thông minh hơn muội kia, mắt cũng biết nhìn rất cao, nhưng không cách nào đâm thủng tầng giấy dán cửa sổ kia đâu. Bất quá theo như ta thấy, khẳng định sẽ bị uổng công thôi.”

Tạ Hộ nhếch miệng cười mỉa mai, nam nhân dễ dàng đầu hàng khi bị nữ nhân quấn lấy. Thủ đoạn của Tạ Hành chỉ sợ còn chưa sử dụng hết, chờ đến khi tất cả thủ đoạn đều được tung ra, Lý Trăn liền không có năng lực chống đỡ, chỉ có thể buông tay chịu trói.

Không cùng Tạ Thiều bàn luận thêm về chuyện này, Tạ Hộ dọn dẹp xong thì đi xuống lầu, ngồi lên xe ngựa đi về Vân gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.