Dụ Dỗ Trai Ngoan Về Làm Chồng

Chương 7




Edit: Xanh Lá

Đây là một đoạn nhạc trình bày bằng tiếng sáo, ca khúc do chính cô cải biên, biểu diễn cũng là chính cô, ngay cả vũ đạo trong video cũng đều do cô tự mình làm lấy, mấy khả năng này đều là bàn tay vàng cô có được khi đi làm nhiệm vụ, tùy tiện lấy ra một thứ trong đó cũng đủ khiến người ta trước mắt sáng ngời, suốt đời khó quên. Hiện giờ cô ném ra toàn bộ một lượt, nháy mắt liền khiến toàn bộ mạng internet thiên hà bùng nổ.

Đây là một đoạn video ghi lại trong hoa viên. Giữa muôn vàn hoa tươi rực rỡ, mọi người thấy được một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc vũ y* (bộ đồ múa) màu trắng họ chưa thấy bao giờ, gió mát thổi qua mang theo vạt áo tung bay, đẹp đến mức như tiên trong tranh vậy, mà theo âm nhạc vang lên, tiếng sáo trong trẻo xa xưa kia tức khắc hấp dẫn lỗ tai mọi người. Tiếng sáo uyển chuyển mông lung, mỏng manh như tơ vậy, ước chừng qua mười giây, giọng hát dễ nghe trầm bổng vang lên, đó tựa như tiếng trời, khiến tất cả mọi người dừng động tác trong tay. Vốn tưởng như vậy đã đủ khiến người ta kinh diễm, lại không nghĩ rằng theo tiếng ca vang lên, thiếu nữ bắt đầu động tác múa, bàn tay trắng như ngọc uyển chuyển lưu luyến, tà váy tung bay, đôi mắt vốn nên sáng ngời giờ phút này lại mang bi thương nhàn nhạt……

Một điệu múa hoàn thành, thiếu nữ đứng trong vườn hoa, dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, cô đột nhiên nở nụ cười xán lạn, “Anh yêu, sinh nhật vui vẻ.”

Rõ ràng khuôn mặt mang nụ cười, nhưng bi thương trong ánh mắt lại mãi không tản đi, dưới sự đối lập cực kỳ rõ rệt này, tất cả mọi người đều đau lòng cho cô.

Trong khoảng thời gian ngắn, mạng internet thiên hà lại một lần…… tê liệt.

Đường Khanh cũng không biết video này tạo được ảnh hưởng lớn đến đâu, lúc này cô đang chui trong chăn ngủ, nếu muốn tìm nữ chính, trước hết cô cần nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện giờ phần tiền diễn* (phần trước khi diễn ra vở kịch) cũng đã chuẩn bị xong, Tần phu nhân cũng đồng ý để cô đi du lịch, chỉ chờ đến sáng ngày mai, cô sẽ có thể làm chuyện của mình rồi!

Cũng không biết có phải càng nghĩ càng vui vẻ hay không, lúc này cô lại có chút không ngủ được, “Thống Thống, xuyên đến nhiều thế giới như vậy, cuối cùng cũng gặp một ngự tỷ nha! Ngẫm lại thật có chút kích động đấy!”

Hệ thống rất muốn nói ngươi thế này không gọi là “có chút kích động”, đây quả thực chính là kích động điên rồi!

Ký chủ nhà người khác đều kích động vì đối mặt nam chính, cô ‘con mèo nhà nó’ lại có thể kích động với nữ nhân! Đối phương còn là thủ lĩnh hải tặc thiên hà! Đây ‘con mèo nhà nó’ là cái kiểu đam mê gì.

Hệ thống không mở miệng cũng không khiến Đường Khanh giảm bớt hứng thú, ngược lại tiếp tục nói: “Ngươi chừng nào thì tìm cho ta một vai thủ lĩnh hải tặc để trải nghiệm cho đã ghiền đây!”

Hệ thống lạnh nhạt mặt: “Không phải ta đã tìm cho ngươi rồi sao, cái giao diện tu tiên kia kìa, ngẫm lại sư đệ nhà ngươi xem, năm đó ngươi khí phách thế nào, hết đá người ta xuống vách núi, còn ngược đãi người ta bầm dập, đây chính là còn lợi hại hơn thủ lĩnh hải tặc nhiều lắm.”

Đường Khanh:…………

Thấy đối phương không nói, hứng thú của hệ thống lại bị khơi dậy, “Ai da, sao lại không mở miệng, ngươi không phải muốn làm ngự tỷ sao? Vậy ta bớt thời giờ thương lượng với người trên tổng bộ một chút, lần sau để ngươi trực tiếp làm lão đại hắc đạo đi, thuận tiện lại tìm một nam chính thích bị ngược.”

Đường Khanh đầu đầy hắc tuyến, cái hệ thống rách này tuyệt đối đang dùng việc công để báo thù riêng!

Đã ngược nam chính thì khẳng định không có kết cục tốt gì! Còn chơi ngự tỷ cái rắm!

Không cách nào nói tiếp với hệ thống được, cô đơn giản nhắm mắt. Mà ngay khi cô sắp ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.

Khó khăn lắm mới ngủ nổi, kết quả lại bị người quấy rầy, tâm tình cô dĩ nhiên rất kém.

Vừa ngáp, cô vừa mở cửa ra, lại không ngờ người đứng ở cửa chính là Tần phu nhân, mà khi bà ấy nhìn thấy mình, động tác đầu tiên thế mà lại là ôm cô thật chặt.

Đường Khanh mặt đầy dấu hỏi, lại không biết dáng vẻ này của cô khiến người ta đau lòng cỡ nào.

Đôi mắt mang ánh lệ rưng rưng, dáng vẻ mang nét bi thương nhàn nhạt, quả thực khiến Tần phu nhân không thể không đau lòng.

“Con à, con có ổn không?”

“Rất ổn ạ.”

Cô đương nhiên rất ổn, ánh lệ trong mắt là vì ngáp nên thấm ra, về phần bi thương, đó hoàn toàn là vì bị người quấy rầy khi đang buồn ngủ, chẳng qua câu trả lời thành thật này của cô, Tần phu nhân lại không tin.

Từ sau khi xem video kia, Tần phu nhân liền càng thêm thương đứa nhỏ này, “Tiểu Khê, không phải con muốn đi ra ngoài một chút sao? Có nghĩ ra sẽ đi đâu chưa?”

Đường Khanh còn lâu mới nói ra mục đích của mình, vì thế lắc lắc đầu, “Chỉ là tùy tiện đi một chút thôi ạ.” Nói xong, cô đột nhiên nghĩ đến một đáp án hoàn mỹ, lại nói: “Chỉ là con muốn đến tất cả những nơi Tần Thượng tướng đã từng đi qua.”

Cô toàn tâm toàn ý yêu con trai mình như vậy, trong lòng Tần phu nhân càng thêm cảm động.

“Một mình con mẹ không yên tâm, để mẹ bảo người đi theo con nhé. Đúng rồi, tiền có đủ hay không, không đủ thì nói mẹ lại cho con.” Nói đến đây, bà lại đơn giản nói: “Thôi được rồi, để mẹ trực tiếp bảo cha con cho một tiểu đội đi theo, về phần tiền nong, mẹ nhớ rõ mẹ có một tấm thẻ vàng, đến lúc đó con nhìn trúng cái gì cứ thế mà quẹt.”

Thẻ vàng là thẻ không có giới hạn chi tiêu, có thể quẹt vô hạn, mà “cha con” trong miệng Tần phu nhân dĩ nhiên không phải cha của thân xác Ninh Khê này, mà là quan chấp hành tối cao của quân đoàn số 3. Trực tiếp phái một tiểu đội căn bản không thành vấn đề, chỉ là Đường Khanh lại trợn tròn mắt, cô chẳng qua chỉ muốn lén lút đi tìm nữ chính, lại không ngờ sẽ hưng sư động chúng* như vậy! (*huy động nhiều người làm việc)

“Mẹ, con muốn một mình……”

Không đợi cô nói xong, Tần phu nhân lại nghiêm khắc cự tuyệt, “Tiểu Khê, không thể tùy hứng, con không biết tình hình bên ngoài hiện tại. Một mình con ở bên ngoài, mẹ không yên tâm.”

“Con……”

“Nếu con nói thêm nữa, mẹ liền không đồng ý cho con đi nữa đâu.”

Nhìn Tần phu nhân biểu cảm nghiêm túc như vậy, Đường Khanh yên lặng rơi lệ trong lòng. Xem ra muốn tiếp cận nữ chính, cô còn phải nghĩ cách khác mới ổn.

“Vậy được rồi, con đồng ý.”

Vừa dứt lời, cô liền rũ đầu quay về phòng, lại thấy quản gia vội vã chạy tới, vừa chạy còn vừa kích động hô to.

“Phu nhân, tin tức tốt! Tin tức tốt vô cùng!”

Có thể làm quản gia Tần gia, tu dưỡng có thể nói còn tốt hơn quý tộc bình thường rất nhiều, chuyện có thể khiến ông ấy kích động như vậy, tất nhiên là đại sự gì đó.

Đường Khanh dừng động tác quay về phòng, chỉ thấy quản gia vừa chạy vừa thở hổn hển, lại kích động quơ chân múa tay.

“Phu nhân, thiếu gia……” Bởi vì chạy quá nhanh, quản gia có chút nói không nên lời, “Thiếu gia, tỉnh.”

Chỉ một thoáng, Đường Khanh cứng đờ tại chỗ, cô trừng mắt không dám tin tưởng mà nói: “Ông nói gì?”

Quản gia sớm đã thay đổi cái nhìn về Ninh Khê, hiện giờ nghe thấy cô mở miệng, chẳng những không làm lơ, mà ngược lại vui vẻ nói: “Thiếu phu nhân, thiếu gia tỉnh, ngài mau cùng phu nhân đi xem một chút đi.”

Đường Khanh luống cuống tay chân đuổi kịp Tần phu nhân, nội tâm lại rít gào với hệ thống: “Cái này ‘con mèo nhà nó’ không giống giả thiết! Đã nói hơn một năm cơ mà, lúc này mới mấy tháng đây!”

Hệ thống sớm đã bình tĩnh, “Tổng bộ bên kia đã sớm đưa ra đáp án, trong quá trình xuyên qua sẽ có khả năng xuất hiện chút lệch lạc, chẳng qua về cơ bản cũng không có ảnh hưởng gì lớn.”

“Ngươi ‘con mèo nhà nó’ ảnh hưởng đến ta!” Đã nói là có thể đi du lịch, giữa chừng lại bị hoãn vô thời hạn như thế, Đường Khanh sao lại không tức được. Nhưng có tức thì cô vẫn phải đối mặt với Tần Thời, người chồng trên danh nghĩa của cô.

Tần Thời tuy đã tỉnh, nhưng thân thể lại vô cùng suy yếu, nhìn mẹ mình và một thiếu nữ khác đi vào từ ngoài cửa, hắn hơi nheo mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.