Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 48: Băng Tuyền




Trong thuyền truyền ra những tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Không chỉ người trên năm chiếc thuyền nhảy nhót. Ngay cả trăm chiếc thuyền chở hàng hóa cũng phát ra những tiếng hoan hô. Chuyện mà bọn họ vừa trải qua giống như một màn ảo thuật.

Khi hơn một vạn ma thú từ biển bay lên bầu trời, ai cũng tưởng đại cục đã an định, đặc biệt là những người bình thường trên thuyền. Thậm chí bọn họ còn cảm thấy không khí tử vong.

Nhưng cuối cùng ma thú biển sâu lại phản bội, hắc quỷ pháp sư bị giết và bỏ chạy. Đợi cho mọi chuyện kết thúc, rốt cuộc bọn họ không kiềm chế được, bộc phát niềm vui sướng của mình.

Trong tình huống biết mình phải chết nhưng lại không chết, hơn nữa còn giành được toàn thắng, đám người bình thường sao lại không vui mừng như điên.

Tiếu Ân nhìn phía dưới, hơi phất tay. Đột nhiên tín ngưỡng lực dường như tăng lên với tốc độ điên cuồng.

Chỉ thoáng một cái, đã tăng lên, thậm chí còn khiến hô hấp của hắn bị ảnh hưởng.

Giây phút này, Tiếu Ân hiểu. Dù sao hắn không phải thần linh, không cách nào hấp thu được luồng năng lượng này một cách bình thường. Thân thể của hắn chỉ có thể cảm ứng được loại năng lượng này nhưng khi loại năng lượng này ngưng tụ với trình độ nhất định sẽ tạo thành thương tổn với hắn.

Trong lòng khẽ động, hắn đứng trên không trung tiến vào cảnh giới thời gian tĩnh.

Giống như những cơn sóng năng lượng không ngừng truyền vào mi tâm của Tiếu Ân, thủy tinh thần kỳ hấp thu năng lượng, rốt cuộc có một tia biến hóa.

Nếu như nó vừa rồi vẫn là chất lỏng đọng lại. Ngoài việc to hơn thần lực kết tinh một chút thì không có gì khác nhau. Nhưng giờ phút này nó chính thức đọng lại. Không còn xuất hiện dưới hình thức chất lỏng nữa mà ngưng kết thành thủy tinh thể rắn.

Tất nhiên quá trình ngưng kết này cần tín ngưỡng lực kinh khủng. Phải gấp trăm lần trước kia.

Mặc dù trong nháy mắt hấp thu nhiều tín ngưỡng lực, cũng chỉ có thể biến thành một chút thể rắn.

Mặc dù trong lòng Tiếu Ân tiếc nuối nhưng vẫn phải rời khỏi cảnh giới này. Song giây phút này, tín ngưỡng lực mong manh quanh người hắn lại một lần nữa tăng lên.

Dường như những người ở phía dưới đang nổi điên. Mỗi cá nhân đều tận tình nhảy múa. Theo biểu hiện của bọn họ, tốc độ ngưng tụ của tín ngưỡng lực dường như cũng điên cuồng biến hóa.

Dường như những người ở phía dưới đang nổi điên. Mỗi cá nhân đều tận tình nhảy múa. Theo biểu hiện của bọn họ, tốc độ ngưng tụ của tín ngưỡng lực dường như cũng điên cuồng biến hóa.

Sắc mặt của Tiếu Ân biến ảo khó lường. Hắn thở dài một tiếng, lại tiến vào cảnh giới hấp thu tín ngưỡng lực.

Làm như thế hơn chục lần, Tiếu Ân mới phát hiện, tốc độ ngưng tụ tín ngưỡng lực mới bắt đầu chậm lại.

Trong thời gian ngắn ngủi, hắn hấp thu tín ngưỡng lực của một vạn người gấp mười lần so với hấp thu tín ngưỡng lực của ba mươi vạn người bình thường.

Trong lòng Tiếu Ân hơi động. Ở đây không có tới một vạn người, nhưng bọn họ tìm được đường sống trong chỗ chết, không trở nên điên cuồng, so với tín ngưỡng lực của ba mươi vạn người bình thường thì hơn rất nhiều.

Đây rốt cuộc là dạng lực lượng gì? Sao khiến bọn họ kích phát tín ngưỡng lực khổng lồ như thế?

Đột nhiên Tiếu Ân quay đầu nhìn về phương xa, trong lòng hắn xuất hiện ý niệm kinh khủng.

Hắn mơ hồ biết, kẻ phát động cuộc chiến tranh này là ai.

Chiến tranh. Có lẽ chỉ có chiến tranh mới là con đường thu được tín ngưỡng lực cường đại.

Trong hòa bình, tín ngưỡng lực không thể so sánh được với trong chiến tranh. Hơn nữa điều quan trọng là chiến tranh khiến vô số gia đình bị ảnh hưởng.

Nếu như lúc này có người truyền bá tư tưởng của thần. Sợ rằng sẽ có rất nhiều tín đồ. Khi đó tín ngưỡng lực được tích lũy không phải truyện đùa.

Trên người Tiếu Ân mơ hồ phát lạnh. Hắn từ kinh nghiệm của bản thân mình có thể suy đoán ra kẻ đầu sỏ gây ra cuộc chiến giữa ba đại lục.

Nhưng biết đầu sỏ gây ra màn chiến tranh này, Tiếu Ân đột nhiên phát hiện, hắn không có biện pháp nào để thay đổi.

Thần linh. Đối với hắn mà nói là một danh từ rất xa xôi.

Nhưng cũng chính vì thế khiến hắn càng hạ quyết tâm. Tuyệt đối không thể dính vào trận chiến tranh này. Nếu không sẽ bị thần linh chú ý. Tới khi đó có trời mới biết sẽ có kết quả gì.

Thở dài một hơi, Tiếu Ân xuống phía trước trò chuyện. Jonathan do dự một lúc, lập tức đóng vòng phòng hộ.

Thấy thủ đoạn lật tay thành mây, đảo tay thành mưa của Tiếu Ân, hắn đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Trong khoảng thời gian ngắn hắn đã thu phục được ma thú biển sâu. Thế thì còn chuyện gì mà Tiếu Ân không thể làm được nữa. Vậy mình cần lo lắng cái gì.

Dưới sự giới thiệu của Tiếu Ân, Jonathan và Ruisi biết Sở Phan là vương giả của biển sâu.

Cũng không biết Tiếu Ân nói gì với Sở Phan mà người khổng lồ cao mười thước này lại chủ động hứa hẹn phụ trách liên lạc và an toàn của hàng hóa trên biển, cho phép đội thuyền của Hoàng Kim đại lục thuận lợi thông qua.

Đó chính là một lời hứa khó tin. Một khi Sở Phan đã thông hải vực, như vậy bọn họ chỉ cần ứng phó gió lốc trên biển, không cần kiêng kỵ với ma thú dưới biển sâu nữa.

Khi tin tức này truyền tới tai người bình thường, tâm tình của mọi người lại trở nên điên cuồng.

Những người này không phải binh lính tới hắc quỷ đại lục để tác chiến, hơn nửa cuộc đời của bọn họ là người phục vụ trên chiến hạm.

Binh lính chỉ lên thuyền một lần còn bọn họ phải hàng ngày đi trên thuyền.

Cho nên lời hứa của Sở Phan có quan hệ mật thiết với lợi ích của bọn họ, hơn nữa còn là lợi ích liên quan tới sinh mệnh của bọn họ.

Trong tình huống này, bọn họ bộc phát ra sự nhiệt tình không hề kém lúc trước.

Từng đợt tín ngưỡng lực giống như thủy triều tràn tới người Tiếu Ân. Trong lòng hắn cười khổ, những người này sao lại có nhiều năng lượng như vậy. Tiềm lực của sinh vật có trí tuệ quả khiến người khác khó tin.

Rốt cuộc, tất cả khôi phục lại bình thường.

Sở Phan suất lĩnh thủ hạ về biển sâu. Mặc dù hắn ân cần đề nghị Tiếu Ân xuống biển sâu làm khách nhưng bị Tiếu Ân khéo léo từ chối.

Biển rộng vô cùng vô tận. Có vô số vương giả trong biển. Mỗi cá nhân đều chưởng quản một mảng hải vực lớn. Theo lời nói của Sở Phan thì tất cả vương giả trong hành trình của mình đều có quan hệ mật thiết với hắn. Do mỗi người đều quản lý một khu vực quá lớn nên quan hệ với nhau rất ôn hòa, không giống như những quốc gia loài người.

Cho nên Sở Phan mới dám cam đoan, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ thuyết phục. Nhưng hắn cũng ám chỉ phải tiết lộ thân phận của Tiếu Ân mới được. Đối với điều này, Tiếu Ân không hề phản đối, ngược lại còn đưa cho hắn một mảnh long lân làm tín vật.

Đây là long lân chính thức. Mặc dù đã bị thạch hóa, nhưng trải qua phương thức luyện chế đặc thù của Tiếu Ân, nó được phong ấn thêm long khí của hắc long vương. Cho nên nó là tín vật hàng thực giá thực của long tộc.

Bằng vào vật này, chỉ cần những tên có huyết thống long tộc, trên cơ bản đều mượn sức được. Hơn nữa có thể dùng nó để áp chế chủng tộc khác.

Cũng chính vì có tín vật long lân nên Sở Phan mới càng tin.

Sở Phan xuất lĩnh hải quân rời đi, sau đó vội vàng hoàn thành nhiệm vụ do chân long đại nhân giao phó.

Tiếu Ân không ngại cực khổ đi tới năm chiến thuyền lớn, báo tin thắng lợi cho mỗi thành viên, hơn nữa còn thi triển ma pháp cường đại trước mặt bọn họ, đồng thời cam đoan sẽ đưa bọn họ an toàn tới hắc quỷ đại lục.

Năm lần diễn thuyết đều cùng một nội dung nhưng hắn lại lộ ra niềm vui rất lớn.

Jonathan và Ruisi kinh ngạc vạn phần. Bọn họ không hiểu tại sao Tiếu Ân lại tốn nhiều sức lực cho đám người bình thường. Đúng là lãng phí thời gian và tinh lực.

Nhưng nếu đó là hứng thú của Tiếu Ân thì hai vị ma đạo sỹ không dám có câu oán hận nào.

Đó là nhân vật chỉ huy vương giả biển sâu đó. Đối với nhân vật như thế, đừng nói là diễn thuyết một chút, dù có đem mấy ngàn người làm mồi cho cá, bọn họ cũng không dám dị nghị.

Cứ như thế diễn thuyết, khuôn mặt của Tiếu Ân cười tươi như hoa. Bởi vì hắn phát hiện, thể tích của thủy tinh ở mi tâm càng ngày càng lớn. Cuối cùng đã có hơn nửa thành thể rắn.

Trong lòng hắn mơ hồ chờ mong, nếu thủy tinh hoàn toàn thành thể rắn thì không biết sẽ trở thành vật gì.

Chắc chắn sẽ xa hoa hơn thần lực kết tinh.

Chỉ là làm như thế có thể thu được nhiều tín ngưỡng lực, nhưng tự mình làm, Tiếu Ân mới biết hao phí quá nhiều tinh thần. Nếu không cần làm mà được hưởng thì thực tốt mà.

Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Tiếu Ân, lập tức khiến hắn nhớ tới vài bộ sách. Đó là sách về các giáo phái thần linh.

Hắn mơ hồ hiểu. Dường như thần linh cũng có ý nghĩ giống hắn, cho nên mới sinh ra cái nghề đó.

Lần hành trình này, Tiếu Ân điên cuồng diễn thuyết. Hơn nữa còn để Nhất Hào chuẩn bị bài diễn thuyết cho mình, do đó phát huy được tác dụng cực lớn. Hắn thu được nhiều tín ngưỡng lực. Thủy tinh ở mi tâm đã có dấu hiệu biến toàn bộ thành thể rắn.

Nhưng mà có một vấn đề treo lơ lửng trong đầu hắn. Loài người sao lại sinh ra được năng lượng khổng lồ như vậy?

Thuyền đội tiến vào một eo biển hẹp và dài. Hai bên xuất hiện những tuyến bờ biển liên miên không dứt. Những ngọn núi lượn lờ trong màn sương mù. Những phòng ốc san sát và những cột buồm san sát trong bến cảng khiến trong thuyền vang lên những tiếng hoan hô.

Trải qua gần nửa tháng long đong trên biển, Jonathan và Ruisi thường sử dụng phong hệ ma pháp để hỗ trợ thuyền, cuối cùng bọn họ cũng thuận lợi tới hắc quỷ đại lục.

Cách làm của hai vị ma đạo sỹ, mặc dù Tiếu Ân đồng ý, nhưng trong lòng hắn có chút không yên, chẳng lẽ bọn họ phát hiện ra bí mật của mình.

Kỳ thực hắn đã quá lo lắng. Hai vị ma đạo sỹ không nhìn thấu bí mật của hắn, mà thấy Tiếu Ân cực khổ tiếp xúc với người bình thường nên bọn họ không thích ứng nổi.

Mặc dù bọn họ cũng biết, mỗi ma đạo sỹ có một sở thích đặc thù khác nhau, nhưng kết bạn với người bình thường, hơn nữa còn mưu cầu danh lợi trong đó, quả thực không giống một ma đạo sỹ mà giống với một tên nhất tinh ma pháp sư vừa mới tiến giai thành công.

Trong tình huống này, việc hai vị ma đạo sỹ có thể làm đó là tăng tốc độ của đội thuyền, sớm ngày tới hắc quỷ đại lục.

Tiếu Ân làm bọn họ mất hết thể diện.

Khi đám người Tiếu Ân vừa mới nhìn thấy đất liền thì một đạo lam quang từ phía chân trời bay tới, đó là ma sủng Bạch Toàn Phong của Tiếu Ân.

Bộ dạng của hắn không biến hóa gì, nhưng ánh mắt lóe lên tia sáng hưng phấn, không khác gì đám thủy thủ.

Jonathan và Ruisi nhìn nhau. Trong lòng bọn họ thầm nghĩ, đúng là chủ nào tớ nấy.

Bạch Toàn Phong tốt xấu gì cũng là cửu cấp cường giả nhưng lại không khống chế được tâm tình, giống như người bình thường, thực khiến người ta thất vọng.

Song bọn họ không biết chính xác độ tuổi của Bạch Toàn Phong. Nếu như để bọn họ biết, Bạch Toàn Phong sinh ra chưa được hai mươi năm, chắc chắn bọn họ sẽ có cảm xúc khác.

Bạch Toàn Phong tới bên người Tiếu Ân, nói cho Tiếu Ân biết chuyện mà nó trải qua.

Chiến thuyền của bọn họ do Edward dẫn đầu. Trên đường đi không gặp phải tập kích gì. Sóng yên biển lặng tới bến tàu hắc quỷ đại lục.

Nhưng dọc đường đi, ba mươi vạn người tổn hao mất hơn trăm người.

Mỗi chiến sỹ ở trên biển rộng có không gian sống không lớn. Đặc biệt khoang thuyền quá chật chội nên khiến nhiều người dễ nổi giận.

Hao tổn hơn trăm người là do trong một khoang thuyền bố trí hai trăm người. Không biết ai lại bố trí chiến sĩ của hai quốc gia ở cùng nhau. Điều đáng buồn là hai quốc gia đó là hai quốc gia đối địch.

Trải qua một tháng hành trình, rốt cuộc mâu thuẫn bạo phát.

Là do ai động thủ trước hoặc quốc gia nào động thủ trước, giờ phút này không thể tra cứu. Bởi vì hơn hai trăm người, cuối cùng cũng chỉ có không tới hai mươi người còn sống sót, nhưng đều là tiểu nhân vật.

Cuộc chiến này bộc phát, đừng nói là con người, ngay cả chuột cũng bị băm thành thịt.

Công án này khiến hai quốc gia đối chọi gay gắt với nhau. May mà Bạch Toàn Phong thấy tình huống không ổ, lập tức phát ra khí tức cường đại của cửu cấp ma thú, áp chế tất cả mọi người, dập tắt nguy cơ đại chiến.

Cuối cùng chuyện này kết thúc như thế nào, Tiếu Ân cũng không thèm quản. Nhưng nghĩ lại, nhiều nhất là chửi nhau một lúc, sau đó bỏ qua mọi chuyện.

Bởi vì trong tình huống này, đừng nói là ma pháp công hội, các quốc gia liên minh cũng không cho phép hai quốc gia này khai chiến.

Thở dài một hơi, Tiếu Ân hỏi: “Sao lại an bài khoang thuyền đó như thế, đem quân của hai quốc gia đối địch ở cùng một chỗ, rốt cuộc đây là chủ ý của ai?”

Vẻ mặt của Bạch Toàn Phong khinh thường nói: “Chủ nhân, ta đã hỏi qua. Đó là công lao của các quý tộc ven biển. Bọn họ nói, có nhiều người ở trên đội thuyền khổng lồ. Ai cũng không có kinh nghiệm nên mới mắc sai lầm. Sau này nhất định sẽ chú ý.”

Tiếu Ân im lặng. Xem ra chủ nghĩa quan liêu ở đâu cũng có. Trong mắt giới quý tộc, sinh mệnh của người bình thường không khác gì con kiến hôi.

Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi. Jonathan và Ruisi biết chuyện này cũng không có phản ứng gì. Có thể nói bọn họ không thèm quan tâm.

Đối với bọn họ, dù ba mươi vạn người có chết hết cũng chẳng sao, đừng nói chỉ có mấy trăm sinh mệnh.

Ngược lại Burns thở dài vài tiếng. Nhưng đối với tình huống này, hắn cũng không biết phải làm gì.

Rốt cuộc, đám người Tiếu Ân đến bến tàu. Khi nhìn một con thuyền hư ảo tiêu tán trên không trung, cả bến tàu lập tức vang lên những tiếng kinh hô.

Một lần nữa Tiếu Ân đặt chân lên đại lục này. Tiếng hoan hô xung quanh dường như át được tiếng sóng biển.

Tiếu Ân biểu hiện lực lượng ma pháp của mình trước mặt mọi người, nhất thời nhận được nhiều tiếng hoan hô.

Đặc biệt là những binh lính trên thuyền. Bọn họ thêm mắm thêm muối với chiến hữu của mình về trận quyết đấu ma pháp trên biển rộng, khiến cho tín ngưỡng lực đạt tới mức độ khó tin.

Đó là hàng nghìn, hàng vạn ma thú đó. Đối với người bình thường, đó là chuyện không thể tin được.

Kỳ thực không chỉ có người bình thường, đám ma pháp sư cũng biến sắc. Đối với sự đáng sợ của ma thú, bọn họ biết rất rõ.

Tiếu Ân lại có thể chỉ huy lực lượng này, nhất thời khiến hình tượng của hắn trở nên cao lớn.

Tóm lại quá trình hoan nghênh này khiến tín ngưỡng lực mênh mông như biển rộng, khiến Tiếu Ân như say như dại, thủy tinh ở mi tâm chỉ kém chút nữa là hoàn toàn biến thành thể rắn.

Ở bến tàu, Tiếu Ân nhìn thấy hai người quen. Sloppy Burger và Orwell.

Giờ phút này, vẻ mặt của hai người khác nhau.

Vẻ mặt của Sloppy Burger tràn ngập cao ngạo. Mặc dù không biểu lộ ra ngoài nhưng Tiếu Ân mơ hồ cảm giác, bộ dạng của lão kiêu ngạo thái quá. Ngược lại vẻ mặt của Orwell lại xấu hổ, muốn nói gì đó với Tiếu Ân nhưng lại không dám mở mồm.

Nếu như không biết trước việc này, Tiếu Ân tự nhiên không thể hiểu được. Nhưng sau khi biết rõ sự tình, trong lòng hắn lại cảm khái.

Dù là ma pháp công hội hay các quốc gia liên minh, hắn đều không có hảo cảm.

Tùy ý nói vài câu có lệ, Orwell ảm đạm rồi rời đi. Tiếu Ân không chút che dấu nói: “Sloppy Burger đại nhân, ta muốn nghỉ ngơi một ngày. Một ngày sau, ta sẽ đi thăm dò hắc quỷ đại lục.”

Sloppu Burger ngẩn ra, vội vàng nói: “Tiếu Ân, hơn nửa năm qua, chúng ta không hề buông lỏng việc thăm dò. Dù ngươi muốn đi thăm dò cũng không nên vội vàng như thế.”

Tiếu Ân lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Sloppy Burger đại nhân, ta đã nghe Jonathan và Ruisi nói qua…”

Sau đó hắn cười lạnh một tiếng hỏi: “Các ma đạo sỹ có tới không?”

Sloppy Burger do dự một chút nói: “Bọn họ tới sớm hơn các ngươi. Ngay khi đội thuyền của các ngươi xuất phát hai ngày, bọn họ đã tới nơi. Hơn nữa còn ở cùng một chỗ với Orwell. Nghe nói còn muốn nhìn bộ dạng chật vật của ngươi.”

Hắn ngửa đầu cười: “Ngươi đem đội thuyền phân làm hai chạy tới nơi này, khiến bọn họ thất kinh. Nghe nói nươi có thể chỉ huy ma thú biển sâu, mặt cả đám không còn tí máu nào. Thực khiến người khác sảng khoái.”

Khóe miệng Tiếu Ân hơi cong lên. Nhìn như cười nhưng trong lòng hắn không hề có ý cười.

Sloppy Burger chậm rãi vỗ vai Tiếu Ân nói: “Tiếu Ân, ngươi không cần để ý tới chuyện này, đi ra ngoài giải sầu cũng tốt.”

Tiếu Ân kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn lão ma pháp sư mang theo vẻ hoài nghi.

Sloppy Burger thẳng thắn nhìn hắn: “Ma pháp công hội có lập trường của mình. Các quốc gia liên minh cũng thế. Hơn nữa cả đại lục phương nam cũng vậy. Sau này sẽ rất náo nhiệt.”

Ngữ khí của hắn tăng thêm nói: “Cả đời ta chỉ có thể đạt tới cửu tinh, không thể tiến thâm một bước nữa. Nhưng ngươi thì khác, ngươi còn trẻ, nếu đem thời gian và tinh lực của mình đặt ở đây mới chân chính lãng phí. Cho nên, ngươi đi đi.”

Tâm tình của Tiếu Ân có chút kích động. Hắn không ngờ, ở thời khắc mấu chốt, lão ma pháp sư lại suy nghĩ cho mình.

Dường như nhìn ra sự do dự của Tiếu Ân, Sloppy Burger cười hắc hắc nói: “Tiếu Ân, dù thế nào thì ngươi đều là trực hệ đệ tử của ta. Nếu ngươi có thể tiến thêm một bước, trở thành ngàn năm truyền kỳ, đối với ta mà nói thì sẽ thành cánh tay đắc lực. Khi đó nếu ta muốn tranh chức phó hội trưởng, tuyệt đối nằm trong tầm tay.”

Tiếu Ân cười cười, nhưng thông qua thủy tinh ở mi tâm, hắn biết lão ma pháp sư chỉ thuận miệng mà nói thôi. Kỳ thực trong lòng lão nhân gia rất coi trọng mình, quả thực không muốn mình bị cuốn vào cục diện phức tạp này.

Cân nhắc trong chốc lát, Tiếu Ân nghiêm nghị nói: “Cảm ơn ngài.”

Sloppy Burger khẽ lắc đầu, ánh mắt mỉm cười. Lão nhìn Tiếu Ân giống như nhìn tháy một tương lai tràn ngập hy vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.