Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 47: Mộ Phần Mai Cốt




Ngoài khơi rất bình tĩnh, dường như có thêm vài cơn gió nhẹ. Mặc dù những cơn gió nhẹ đó không thể tiến vào vòng phòng hộ nhưng vẫn mang tới khí tức khiến mọi người khẩn trương.

Từ khi Tiếu Ân xuống biển, vẫn chưa có tin tức liên lạc gì.

Mặc dù không ai tin, đám ma thú ở phía dưới có thể vô thanh vô tức thu thập Tiếu Ân, nhưng sóng yên bể lặng thế này khiến người khác có chút khó chịu trong lòng.

Ruisi nhìn Jonathan và Burns, do dự một chút, rốt cuộc nói: “Tiếu Ân các hạ không phải là có việc nên đã bỏ đi rồi chứ?”

Jonathan tức giận nói: “Ngươi cho rằng Tiếu Ân các hạ là ai, hắn là người lâm trận bỏ chạy hay sao?”

Ruisi khẽ lắc đầu, nói: “Ta không nói hắn sợ hãi bỏ chạy, mà là ma pháp công hội chơi hắn một vố, thế thì hắn trả lại các ngươi một vố cũng hợp lý.”

Jonathan ngẩn ra, nhất thời không nói gì.

Nếu như Tiếu Ân có chủ tâm trả thù ma pháp công hội, vậy thì khả năng hắn bỏ đi là rất lớn. Nếu không như thế, tại sao hắn xuống dưới lâu như thế lại chẳng có một chút động tĩnh nào cả?

Có phải hắn thi triển ảo thuật rồi len lén bỏ chạy?

Nhìn vẻ mặt quỷ dị của Jonathan, Burns thầm hừ một tiếng, biểu hiện vẫn cung kính như trước nói: “Hai vị ma đạo sỹ tôn kính, chắc chắn Tiếu Ân các hạ không rời đi.”

Hai bát tinh ma đạo sỹ liếc nhìn người này. Nếu như hắn không phải quan chỉ huy duy nhất của quân đội loài người thì sao đến phiên hắn có quyền lên tiếng.

Đột nhiên phía trước truyền đến một tiếng động giống như lôi đình. Ngay cả vòng phòng hộ cũng lóe lên một chút.

Ở trong phòng, ba người cực kỳ hoảng sợ. Vội vàng bước nhanh ra ngoài, liền thấy ở phía trước vài dặm, có mười mấy người đang ở trên không trung chỉ chỏ vòng phòng hộ.

Trong lòng đám người Jonathan thầm kêu khổ một tiếng. Rốt cuộc tới rồi.

Thêm vào Ưng Nhãn Thuật, bọn họ thấy rõ.

Trên trời có mấy chục người. Mặc dù đều là ma pháp sư nhưng thân phận và địa vị của bọn chúng khác nhau.

Hai người được mọi người vây quanh giống như chúng tinh chủng nguyệt, không nghi ngờ có thân phận cao quý nhất.

Trong đó một người thân hình cao lớn, mặt để râu quai nón, mắt nhỏ thường chớp động ánh sáng ngoan độc. Người còn lại là hắc quỷ ma pháp sư. Hắn cứ như thế đứng giữa không trung. Chân bước giống như đang ở nhà mình, có một loại cảm giác mờ ảo không nói thành lời.

Trên người hai người bọn họ nhấp nhô khí tức khiến đám người Jonathan sợ hãi không thôi.

Trừ bọn họ ra thì khí tức của mấy người còn lại cũng không thể khinh thường, phỏng chừng đều là cao thủ cấp bậc ma đạo sỹ.

Đương nhiên có thể đứng ở đây, đều không phải người bình thường. Mặc dù nhân số không nhiều nhưng ít nhất đều là đại ma pháp sư.

Ruisi thì thào nói: “Vị ma pháp sư có thân hình cao lớn kia chính là phản đồ của đại lục phương nam, Hama Toba. Những ma thú tụ tập lại với nhau chắc chắn có liên quan với hắn.”

Jonathan cười khổ một tiếng nói: “Nhiều cường giả như vậy, lại còn hai cường giả cửu tinh. Chúng ta chưa chắc đã thủ được.”

Ma pháp thuyền do Jonathan khống chế cũng là thuyền chỉ huy. Nhưng Jonathan không còn tin tưởng ma pháp trận đồ như lúc đầu nữa.

“Hai cường giả cửu tinh thì thế nào?” Giọng nói nhàn nhã truyền đến từ phía sau bọn họ.

Đám người Jonathan kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tiếu Ân dùng ngữ khí khinh thường nói: “Nửa năm trước, ta đã thu thập mười tên ma đạo sỹ. Hiện giờ bọn chúng còn không đủ mười ma đạo sỹ. Đúng là làm ta thất vọng.”

Gặp được Tiếu Ân, đám người Jonathan vừa mừng vừa sợ.

Mặc dù bọn họ rất kinh ngạc khi thấy Tiếu Ân vô thanh vô tức xuất hiện, nhưng nếu hắn đã xuất hiện thì tình hình hiện tại do hắn gánh vác.

Chỉ là khẩu khí của Tiếu Ân quá lớn, không ngờ coi thực lực của địch nhân không đủ, không biết những lời này mà rơi vào tai bọn chúng thì bọn chúng sẽ suy nghĩ như thế nào.

“Tiếu Ân các hạ, phía trên chỉ có những người đó, nhưng phía dưới…” Ánh mắt của Jonathan nhìn về phía dưới, trong lòng có chút lo âu.

Quả thực nếu đôi bên bắt đầu dây dưa đại chiến, nếu hơn vạn ma thú ở dưới biển lại xông lên thì điều duy nhất Jonathan có thể làm đó là, điều khiển ma pháp truyền tống trận trên thuyền, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy trốn.

Mặc dù vòng phòng hộ có uy lực lớn, nhưng tuyệt đối không thể chống đỡ được công kích của trên vạn ma thú.

Tiếu Ân khẽ lắc đầu nói: “Yên tâm đi, ở phía dưới giao cho ta!”

Mặc dù hắn nói có vẻ hời hợt nhưng đôi mắt của mọi người sáng lên, giống như kích thích đấu chí cường đại của bọn họ.

“Tới đó nhìn một chút đi!” Tiếu Ân thuận miệng phân phó nói: “Ta rất muốn xem những người này có gì đặc biệt hơn người, lại vội vàng tới đây để chịu chết.”

Nói xong, thân hình của hắn bay lên không.

Jonathan và Ruisi liếc mắt nhìn nhau, hai người do dự một chút, cũng lập tức bay lên.

Trong tay đám người Tiếu Ân đều có ma pháp bài, có liên lạc đặc thù với vòng phòng hộ phía trên. Cầm ma pháp bài là có thể an toàn ra vào vòng phòng hộ.

Nếu không dù là Tiếu Ân cũng không dám va chạm với vòng phòng hộ vạn năm quang nguyên này.

Những người ở phía trên đang tới các góc của vòng phòng hộ, thử trình độ mạnh yếu của vòng phòng hộ.

Dần dần, sắc mặt của những người này trở nên ngưng trọng.

Mặt Hama Toba âm trầm nói: “Chúng ta quá coi thường bọn chúng, cấp bậc vòng phòng hộ như thế này, làm sao bọn chúng bố trí được chứ?”

Vị hắc quỷ ma đạo sỹ cửu tinh ở bên cạnh mỉm cười nói: “Hama Toba các hạ, chúng ta đã sớm nói rồi, kẻ tên là Tiếu Ân chính là đại sư am hiểu bố trí ma pháp trận đồ. Đây chắc chắn là kiệt tác của hắn.”

Hama Toba khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi: “Nghe nói tên Tiếu Ân này từng ở trên đại lục của các vị, lấy một địch mười, hơn nữa còn nghìn dặm truy sát hai cửu tinh ma đạo sỹ. Đây là sự thực sao?”

Sắc mặt của tên hắc quỷ ma đạo sỹ nhất thời không tốt tí nào, hắn trầm ngâm trong chốc lát mới nói: “Chúng ta cũng không tận mắt nhìn thấy, cho nên cũng không biết đó có phải là sự thực hay không. Nhưng trên đại lục của chúng ta, quả thực mất tích mười vị ma đạo sỹ.”

Khuôn mặt của hắn lộ ra vẻ đau xót, mười vị ma đạo sỹ đó, đó là lực lượng lớn tới cỡ nào. Ngay cả hắc quỷ đại lục, dù ma đạo sỹ có sống lâu hơn người bình thường nhiều, thì thời gian mấy trăm năm tích súc lực lượng, cũng không thể vượt qua con số hai trăm cường giả.

Thoáng cái mất tích mười người, không thế lực nào thừa nhận được loại tổn thất này.

Bàn tay Hama Toba nắm chắt lại, hắn cười khổ nói: “Nếu lời đồn là thực thì ta tình nguyện chiến đấu với hai tên cửu tinh ma đạo sỹ cũng không nguyện ý phát sinh xung đột với hắn.”

Sắc mặt của hắc quỷ ma đạo sỹ đột nhiên buông lỏng nói: “Ngài yên tâm, chúng ta được sự ủng hộ của hải tộc, vương giả của phiến hải vực này tự mình dẫn trên vạn ma thú tới. Có chúng nó trợ trận thì trừ khi tên Tiếu Ân phóng ra cấm chú, nếu không hắn cũng không sống tốt được.”

Hama Toba do dự một chút hỏi: “Dựa vào hải tộc được sao? Vì chúng mà ngay cả ta cũng không dám sử dụng khu thú thuật. Vạn nhất chúng không ra sức thì cái được không bù nổi cái mất.”

Hắc quỷ ma đạo sỹ kiên quyết nói: “Ngài yên tâm, lần này liên lạc với hải tộc là đệ nhất cường giả của đại lục chúng ta, Shen các hạ.”

Hắn vỗ ngực nói: “Nếu như Tiếu Ân không xuất hiện thì thôi, nếu như hắn thực sự xuất hiện thì trên vạn ma thú sẽ vững vàng vây khốn hắn. Dù hắn có bỏ thuyền mà chạy thì danh vọng của hắn sẽ tan tành, không còn ảnh hưởng tới ai nữa.”

Trong mắt của Hama Toba lộ vẻ sợ hãi. Hắn chỉ gặp qua Shen đại nhân của hắc quỷ đại lục một lần nhưng cảm giác mà Shen đại nhân mang lại cho hắn chính là cao thâm khó lường. Ngay cả hắn cũng không nhìn thấu.

Nếu người này tự thân xuất mã, chắc không có sai lầm gì.

Rốt cuộc, Hama Toba có chút yên tâm, hắn hài lòng gật đầu nói: “Tốt, ta sẽ phóng thích ma pháp Kinh Đào Hải Lãng, để cho đội thuyền của bọn chúng không thuận lợi di chuyển được nữa. Các ngươi chậm rãi phá cái xác rùa này, chỉ cần phá được nó thì chắc chắn Tiếu Ân sẽ ra.”

Hắc quỷ ma đạo sỹ mỉm cười gật đầu, song đột nhiên hắn dừng lại.

Bởi vì có một người xuyên qua kết giới vòng phòng hộ, tiêu sái bay về phía bọn họ.

Trên người tên đó dường như không có ma pháp dao động, nhưng kẻ ngu cũng biết, người bình thường không có khả năng phi hành.

Đôi mắt của hắc quỷ ma pháp sư chợt ngưng tụ, nói: “Tiếu Ân…”

Sắc mặt Hama Toba mơ hồ biến đổi, vừa mới chuẩn bị thi triển ma pháp liền thu lại.

Người có tên, cây có bóng.

Vừa rồi Tiếu Ân chưa xuất hiện, hai người bọn họ có thể đàm luận thoải mái. Nhưng khi Tiếu Ân thực sự xuất hiện, hai người lập tức trở nên khẩn trương. Bởi vì trong tiềm thức của bọn họ, sớm đã thừa nhận Tiếu Ân lấy sức một người giết mười người, là tên có hung danh nghìn dặm truy sát.

Bất tri bất giác, bọn họ đã coi Tiếu Ân là đệ nhất cao thủ của Hoàng Kim đại lục, đem hắn đặt ngang với đệ nhất nhân của hắc quỷ đại lục, Shen đại nhân.

Cho nên khi Tiếu Ân thực sự xuất hiện trước mặt bọn họ, trong lòng bọn họ xuất hiện biến hóa vi diệu.

Ở phía sau Tiếu Ân là Jonathan và Ruisi. Hai người bọn họ nhìn nhau cười khổ. Trong lòng bọn họ mơ hồ cảm thấy may mắn, cũng may Tiếu Ân không phải địch nhân của bọn họ.

Tiếu Ân lẳng lặng bay lên giữa không trung, một ít pháp sư vốn đang nghiên cứu vòng phòng hộ ma pháp, khi nhìn thấy ánh mắt của Tiếu Ân, cả đám kinh sợ thoái lui về bên người Hama Toba và hắc quỷ ma đạo sỹ.

Nhìn mọi người trước mắt, tâm tình của Tiếu Ân rất khác. Đặc biệt khi phát hiện mình có thể hấp thu tín ngưỡng lực, lòng tin của hắn càng tăng thêm.

Mặc dù tới hiện tại, hắn không biết tín ngưỡng lực có tác dụng gì, có thể phát ra công năng gì, nhưng chỉ có thần linh mới nắm giữ được lực lượng đó thì hắn vẫn có thể chậm rãi nghiên cứu. Cuối cùng sẽ có một ngày hắn cũng coi bọn họ thấp hơn mình một bậc.

“Không tồi, có chút bản lĩnh, các ngươi xưng tên đi.” Tiếu Ân nhàn nhã nói, thái độ của hắn giống như một quý tộc nói với bình dân, tràn ngập cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

Đi phía sau Tiếu Ân, Jonathan và Ruisi thầm than trong lòng, tên Tiếu Ân, quả nhiên không phải người tầm thường. Trước mặt nhiều ma đạo sỹ và đại ma pháp sư, vẫn dùng ngữ điệu này để nói chuyện, thực khiến người khác đổ mồ hôi lạnh vì hắn.

Ở phía đối diện, mấy người khẩn trương nhìn Tiếu Ân. Nói thực, trong lòng bọn họ không vì sự cuồng ngạo của Tiếu Ân mà tức giận. Ngược lại còn cho đó là điều đương nhiên.

Tên hắc quỷ ma đạo sỹ cầm chắc ma pháp trượng trong tay nói: “Kẻ hèn Nại Đức, ra mắt Tiếu Ân các hạ.”

Hama Toba chần chừ một chút, khom người nói: “Kẻ hèn Hama Toba, ra mắt Tiếu Ân các hạ.”

Tiếu Ân mỉm cười, gật đầu nói: “Hai vị cửu tinh ma đạo sỹ, được lắm, được lắm.”

Thấy nụ cười cao thâm khó lường trên khuôn mặt của Tiếu Ân, trong lòng hai người càng thêm hồi hộp.

Một giây khi Tiếu Ân xuất hiện, khí thế của bọn họ hoàn toàn bị hắn áp chế. Điều này trước khi Tiếu Ân chưa xuất hiện, bọn họ không bao giờ tưởng tượng được.

Nhưng sau khi gặp Tiếu Ân, lại liên tưởng tới hung danh của hắn, không khí giữa trường bất tri bất giác bị ảnh hưởng, cuối cùng mất khống chế.

Sắc mặt của Hama Toba trở nên căng thẳng. Dù sao hắn cũng là cường giả cấp bậc cửu tinh ma đạo sỹ, phát hiện tình huống không ổn, nếu tiếp tục duy trì, chỉ sợ bọn họ không có can đảm động thủ.

Hít sâu một hơi, Hama Toba lớn tiếng quát: “Tiếu Ân các hạ, lần này chúng ta tới đây là vì đội thuyền của ngài.”

Trong lòng Nại Đức rùng mình, ngón tay cầm ma pháp trượng trắng bệch ra.

“Không sai, bọn họ vọng tưởng xâm lấn đại lục của chúng ta. Vì hàng tỷ con dân trên đại lục, chúng ta phải lưu lại toàn bộ bọn họ ở chỗ này.”

“A!” Khuôn mặt của Tiếu Ân nở nụ cười âm lãnh nói: “Các ngươi muốn lưu đội thuyền của ta lại sao?”

Ma lực trên người Nại Đức dao động, dường như lúc nào cũng có thể bộc phát. Mặc dù vóc người của hắn không cao lớn bằng Hama Toba nhưng giây phút này giọng nói của hắn vang dội khắp biển rộng: “Xâm phạm lãnh thổ nước ta, nhất định chết.”

Tiếu Ân nhìn ánh mắt kiên định của Nại Đức. Vừa rồi hắn bị mình áp chế thế mà lúc này khí thế đã quay trở lại người hắn.

Dù là ma đạo sỹ hay đại ma pháp sư, vẻ mặt của bọn chúng trở nên trầm trọng. Mặc dù trong mắt vẫn còn sự sợ hãi nhưng khí thế mất đi đã quay trở lại.

“Tốt!” Tiếu Ân xem thường, cười lạnh một tiếng. Khí thế trên người hắn không vì khí thế điên cuồng trên người đối phương mà suy yếu. Ngược lại càng ngày càng bành trướng lên, mang theo khí tức sâm nghiêm kinh khủng.

Đây là thuộc tính sát lục. nhưng không phải thông qua phương thức kết giới để phóng thích mà do Tiếu Ân phát ra sát khí ẩn giấu trong lòng.

Từ khi học tập ma pháp, hắn đã có kinh nghiệm sát lục trên chiến trường. Kẻ chết dưới tay hắn có cả cửu tinh ma đạo sỹ lẫn ma pháp sư bình thường, con số không chỉ có mấy ngàn.

Càng đáng sợ hơn là những người hắn giết trong vòng mười năm, đều bị hắn điên cuồng ngưng tụ thành sát ý. Luồng sát khí này đủ để đánh nát niềm tin của bất cứ kẻ nào.

Mặc dù đám người Hama Toba cũng trải qua gió tanh mưa máu, nhưng đôi tay của bọn họ không có dính máu của cửu tinh ma đạo sỹ. Trước sát khí ngập trời của Tiếu Ân, khí thế mà bọn họ vất vả ngưng tụ lại nhất thời suy sụp, trong nháy mắt sụp đổ.

Tiếu Ân khẽ nhấc tay, tất cả ma pháp sư ở phía đối diện đều cảm thấy có một trận gió lạnh thổi qua. Mười vòng phòng hộ chợt xuất hiện. Mọi người dùng ánh mắt sợ hãi chăm chú nhìn Tiếu Ân như nhìn thấy một đại ma vương. Thậm chí hai vị ma đạo sỹ ở phía sau Tiếu Ân cũng nhanh chóng lùi về phía sau, ánh mắt nhìn Tiếu Ân mơ hồ phát lạnh.

Tùy ý phất tay, Tiếu Ân cười híp mắt nói: “Không cần khẩn trương, ta còn chưa ra tay.”

Đám người Hama Toba nhất thời đỏ mặt tía tai, ánh mắt xuất hiện vẻ oán độc và phẫn hận.

Cho tới bây giờ, bọn họ chưa bao giờ bị người khác trêu đùa, nhưng dưới tình huống này, hai vị cửu tinh ma đạo sỹ rất cẩn thận. Dù thế nào cũng không dám chiến đấu sinh tử với Tiếu Ân.

Mặc dù bọn họ đông người, nhưng từ cấp bậc ma đạo sỹ trở lên không đến mười người. Đại ma pháp sư có thể dọa người bình thường, nhưng muốn uy hiếp Tiếu Ân thì đừng mong trông cậy được.

Hama Toba căm tức nhìn Tiếu Ân, nói từng chữ: “Tiếu Ân, đợi một lúc nữa, hy vọng ngươi có thể cười được.”

Nói xong, ngón tay hắn điểm một cái, một đạo ánh sáng mỹ lệ từ ma pháp trượng của hắn bắn vào trong biển sâu.

Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, cũng không ra tay ngăn chặn lại hoặc có dấu hiệu động thủ. Chỉ là, ánh mắt nhìn về phía hắn có thêm vài phần quái dị.

Tiếu Ân không động thủ, đám người Hama Toba có chết cũng không dám động thủ trước. Thời gian càng kéo dài càng có lợi với bọn họ.

Từ từ, ngoài khơi bắt đầu dậy sóng, giống như ở phía dưới có núi lửa bộc phát, đun sôi nước biển.

Giờ phút này, ai cũng nhận ra tình hình không ổn.

Ở trong vòng phòng hộ truyền ra những tiếng sợ hãi. Không lâu sau, âm thanh đã vang khắp nơi.

Jonathan và Ruisi nhìn nhau, trình độ ảo thuật của Tiếu Ân các hạ quá thần kỳ. Loại trình độ ảo thuật này tuyệt đối có thể biến giả thành thực.

Lúc này sắc mặt của đám người Hama Toba mới buông lỏng. Nhìn uy thế xung quanh hải vực là biết đám ma thú sắp xuất hiện cường đại tới cỡ nào.

Với lực lượng của ma thủ, hơn nữa còn có cả vương giả của hải vực. Nói không chừng có thể lưu Tiếu Ân lại.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của bọn họ đỏ lên. Nếu có thể giải quyết Tiếu Ân, như vậy bọn họ sẽ có bao nhiêu danh vọng?

Ý nghĩ này giống như cơn nghiện, nhanh chóng lan trong lòng bọn họ.

Rốt cuộc, những cơn sóng biển to lớn nổi lên, từng con ma thú phá nước, phóng lên cao.

Mặc dù đều là ma thú biển sâu, nhưng nếu là tam cấp ma thú trở lên thì có thể điều khiển được một chút phong lực. Mặc dù còn xa mới giống như loài chim bay trên bầu trời nhưng nổi trên mặt nước, phi hành trong thời gian ngắn vẫn là chuyện dễ dàng.

Ngoại hình của ma thú biển sâu cổ quái hơn ma thú lục địa.

Có lẽ ở trong biển rộng có quá nhiều ma thú, cho nên trải qua nhiều năm phát triển, ngoại hình của chúng trở nên hỗn loạn.

Những ma thú sau khi rời khỏi mặt nước, cũng không trực tiếp công kích vòng phòng hộ, mà hội tụ với đám người Tiếu Ân.

Trên người đám ma thú, đều có ma pháp dao động mãnh liệt, các loại màu sắc vui sướng nhảy múa trên người bọn chúng.

Ai cũng biết, thiên phú ma pháp của ma thú có ẩn chứa lực lượng hủy diệt, dễ dàng phá hủy mọi thứ.

Dù Jonathan rất tin tưởng và ma pháp thuyền do hội trưởng tự mình chế tạo, nhưng hắn không dám khẳng định ma pháp thuyền có thể kháng cự được sức công kích của trên vạn ma thú. Có lẽ chí có lão thiên gia mới biết được đáp án.

Jonathan vừa nhìn thấy đông đảo ma thú từ trên mặt nước hiện lên, lập tức kinh hô, cao giọng nói: “Ta xuống chủ trì ma pháp trận đồ.”

Nói xong, hắn vội vàng xuyên qua vòng phòng hộ, trong giây lát đã về tới ma pháp thuyền, hơn nữa còn tự mình điều khiển ma pháp trận đồ.

Có vị bát tinh ma đạo sỹ tự mình chủ trì, vòng phòng hộ trở nên kiên cố hơn, ánh sáng màu đỏ càng đậm thêm như màu của máu.

Ngoài khơi chợt bùng vỡ ra làm hai, giống như có chiếc búa từ trên trời giáng xuống, chia nước biển làm hai.

Một người khổng lồ cao mười thước xuất hiện. Dưới chân người khổng lồ, nước biển phun thành từng cột. Nước biển dưới chân hắn hình thành một đóa hoa sen khổng lồ.

Khi người khổng lồ này hiện thân, vô số hải tộc đều điên cuồng gào thét. Mặc dù thanh âm của chúng không cao, nhưng âm ba chấn động lại khiến vô số ma pháp sư kinh sợ.

Trong cảm ứng của bọn họ, những tiếng kêu gào đó vượt qua lực lượng của mấy vạn, thậm chí là mấy chục vạn nhân loại kiệt lực gào thét.

Nại Đức liếc mắt nhìn Hama Toba, đồng thời nhìn thấy vẻ hưng phấn trong mắt của đối phương.

Bọn họ đều nhìn ra, người khổng lồ này chính là vương giả của hải vực biến hóa thành.

Trên người của hắn có khí thế mãnh liệt. Bên người người khổng lồ, có mấy chục hải quái to lớn nhe nanh múa vuốt. Năng lượng trên người những hải quái đó đều đạt đến bát cấp, có thực lực kết giới.

Một tên tương đương với cửu tinh cường giả của loài người, mấy chục bát cấp ma thú có lực lượng kết giới, với mấy chục người bọn họ. Đây là lực lượng cường đại tới cỡ nào.

Huống chi trên biển rộng, có ít nhất một vạn ma thú, hai vị cường giả loài người đang ảo tưởng về thắng lợi tốt đẹp.

“Sở Phan các hạ, người này chính là thủ lĩnh của đội thuyền. Chỉ cần đánh chết hắn, đội thuyền sẽ không thể gây uy hiếp.” Nại Đức hướng về phía người khổng lồ quát lớn một tiếng: “Chúng ta đồng loạt ra tay, thế nào?”

Sở Phan hóa làm hình người yên lặng gật đầu. Tay của hắn giơ cao lên, thậm chí còn vượt qua độ cao khi đứng trên không trung của mọi người.

Theo cái phất tay của hắn, trên người hàng nghìn ma thú phát ra ánh sáng mãnh liệt.

Đó là dấu hiệu thiên phú ma pháp của chúng bắt đầu bạo phát. Chỉ cần Sở Phan buông cánh tay xuống, lập tức sẽ có vô số ma pháp công kích về phía hắn chỉ tay.

Bên trong vòng phòng hộ, hai tay Jonathan đổ mồ hôi lạnh, trong lòng hắn thầm kêu khổ: “Tiếu Ân các hạ không phải đã nói, đã giải quyết hết đám hải quái ở phía dưới sao? Năng lượng gió lốc cường đại như thế này, chẳng biết ma pháp thuyền có thể chống đỡ được không”

Trong không trung, Ruisi thêm cho mình ít nhất mười tầng phòng ngự, đồng thời chuẩn bị tốt đường lui.

Chỉ cần Tiếu Ân không kiên trì được, hoặc vòng phòng hộ tan vỡ, hắn sẽ không ở lại chịu chết, chắc chắn sẽ bỏ chạy thực xa.

Đại biểu của đại lục phương nam làm được bước này đã quá tận tình tận nghĩa rồi. Ai cũng không dám nói gì hắn.

Đám người Hama Toba giơ cao ma pháp trượng. Ma hạch trong ma pháp trượng lóe lên các loại ma pháp cường đại. Điều này nói rõ, bọn họ muốn đồng thời tấn công với ma thú khiến Tiếu Ân phải chịu tổn thất lớn nhất.

Song bị vô số cường địch vây quanh, khuôn mặt của Tiếu Ân vẫn nở nụ cười trào phúng.

Ngay cả khi đối mặt với ba vị cường giả cửu tinh, hai mươi bát tinh ma đạo sỹ có kết giới, khuôn mặt của hắn vẫn không biến đổi gì cả.

Trong lòng đám người Hama Toba mơ hồ xuất hiện hàn ý. Dưới tình huống này mà Tiếu Ân vẫn trấn định như cũ, điều này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Chẳng lẽ người này không biết hắn sắp phải đón công kích cỡ nào?

Nhưng một giây sau, rốt cuộc bọn họ đã hiểu.

Bởi vì ánh mắt trào phúng của Tiếu Ân đã lan xuống khóe miệng, mà cánh tay của người khổng lồ cũng đã chỉ xuống.

Mấy vạn cột sáng ma pháp giống như cơn bão phóng về đám người Hama Toba.

Vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên trong miệng hắc quỷ pháp sư. Bọn họ không thể nào nghĩ ra, kẻ phải đối mặt với uy thế to lớn, không phải là Tiếu Ân mà là bọn họ.

Vô số phi đạn như sao băng bắn tới. Mặc dù rất cường đại nhưng uy hiếp lớn nhất tới từ mấy chục đầu ma thú biển sâu bên cạnh người khổng lồ.

Ánh sáng lam sắc của thủy tiễn từ tay người khổng lồ phát ra, trải qua một đoạn thời gian, giống như hai lưỡi hái to lớn.

Lưỡi hái có màu đỏ của sinh vật tảo biển, hễ thực vật bị quấn phải đều không thể nào thoát ra được, bị kéo về phía người khổng lồ.

Đám ma thú biển sâu hung ác ở bên cạnh hắn biết điều rời đi. Nếu xui xẻo bị quấn vào, thậm chí còn bị cắn nuốt luôn.

Đồng thời, mấy chục hải quái tận lực phóng thích cường độ ma pháp của chúng, đánh cho vài tên hắc quỷ ma đạo sỹ ôm đầu chạy như chuột, chật vật không chịu nổi.

So với thân thể cao lớn của bọn họ, mấy chục nhân loại này không được tính là gì cả.

Khi người khổng lồ phất tay, chúng như sắc quỷ bị nhốt mấy vạn năm, coi đám hắc quỷ pháp sư như những thiếu nữ xinh đẹp. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngoài đám ma đạo sỹ, tất cả hắc quỷ pháp sư đều bị giết.

Hai mắt Nại Đức đỏ đậm, miệng hắn phát ra một tiếng huýt sáo sắc bén, trên người hắn tản ra sát khí cực kỳ kinh khủng.

Rốt cuộc đông đảo ma thú biển sâu bắt đầu kiêng kỵ, bắt đầu cẩn thận đối với hắn.

Trong không khí tràn ngập khẩn trương. Tiếu Ân mơ hồ cảm nhận được lửa giận trong lòng hắc quỷ pháp sư, thậm chí có lực lượng bi phẫn muốn đồng quy vu tận.

Người khổng lồ Sở Phan ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo. Vô số ma thú chợt quay đầu, thoáng cái đã lặn vào trong biển rộng. Bên cạnh hắn, trên người mấy chục ma thú đạt tới bát cấp chợt sáng lên, lực lượng kết giới cường đại khuếch tán tới cực hạn. Sau đó một cỗ năng lượng kết giới băng hàn tỏa ra. Lực chú ý của Sở Phan hoàn toàn bị Nại Đức tập trung hấp dẫn.

Một cửu cấp cường giả, khi hắn vứt bỏ mọi thứ, muốn đồng quy vu tận với địch, đó là một chuyện rất đáng sợ.

Giây phút này, chân mày Tiếu Ân hơi giương lên, thủy tinh chưa thành hình ở mi tâm hắn truyền đến một cỗ năng lượng dao động kỳ dị. Sau đó Tiếu Ân dường như cảm ứng được một loại tâm tình.

Không sai đó là tâm tình biến hóa, hơn nữa còn thể hiện trên người Nại Đức.

Trung tâm của cỗ lực lượng bi phẫn không phải phẫn nộ mà là tuyệt đối sợ hãi. Giây phút này, dường như Tiếu Ân đã hiểu ra tâm tư của hắn.

Nại Đức tuyệt đối không muốn liều mạng, mà muốn mượn cơ hội này để bỏ chạy.

Sắc mặt của Tiếu Ân khẽ biến. Hắn cũng không hiểu tại sao mình đột nhiên hiểu được ý nghĩ của tên này. Hơn nữa còn từ tâm tình của đối phương mà suy đoán ra. Nhưng đối với khối thủy tinh ở mi tâm, hắn có một loại tín nhiệm khó hiểu.

Trên người lập tức xuất hiện năng lượng cường đại, Tiếu Ân trầm giọng nói: “Cẩn thận, hắn muốn chạy trốn.”

Cả Sở Phan và Hama Toba hơi ngẩn người. Tiếu Ân nói tất nhiên là không sai. Nhưng nói Nại Đức muốn chạy trốn thì khiến người khác cảm thấy khó tin.

Người ta là cường giả cửu tinh đó. Trong tình huống phẫn nộ tới cực đoan, sao có thể chạy trốn?

Song mọi người hơi chần chừ một chút, năng lượng quanh người Nại Đức trong nháy mắt chất chồng. Sau đó thân thể hắn động, giống như lưu tinh cản nguyệt (sao băng đuổi mặt trăng), biến thành một đạo bạch ngân trên trời cao, bay về một hướng, thoáng cái đã không thấy tung tích.

Biến hóa này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vị cường giả cửu tinh này lại lựa chọn không chiến mà chạy.

Trong lòng Tiếu Ân cười lạnh, hai cường giả cửu tinh, nếu đi một người, hắn càng yên tâm.

Năng lượng trên người tỏa ra, Tiếu Ân đang định đánh lén thì thủy tinh ở mi tâm đột nhiên động. Lần này cảm ứng được tâm tình và tư tưởng của Hama Toba.

Trong cảm giác của hắn, trong lòng Hama Toba rất rối loạn, có cảm giác thất vọng, bi phẫn và oán hận khi thấy chiến hữu lâm trận bỏ chạy. Mắt hắn nhìn về phía đối phương chạy trốn. Giây phút này, Tiếu Ân hiểu được ý nghĩa của cái liếc mắt đó. Trong nội tâm Hama Toba tràn ngập sát ý.

Dựa vào động tác nhỏ này, Tiếu Ân lập tức hiểu được, biểu hiện của Nại Đức khiến Hama Toba mất đi toàn bộ hy vọng. Hơn nữa hắn còn hận thấu xương. Đây là tâm lý biến hóa rất vi diệu. Nếu như không phải mi tâm của Tiếu Ân có khối thủy tinh thì hắn không thể lĩnh ngộ được tâm tư của đối phương.

Trong lòng nhanh chóng xuất hiện vài ý niệm.

Tiếu Ân đột nhiên cười dài một tiếng nói: “Hama Toba các hạ, ngài đã thấy biểu hiện của Nại Đức. Cường giả cửu tinh của hắc quỷ đại lục đó, không ngờ lại không chiến mà chạy. Hạng người xảo trá như thế mà ngài còn muốn hợp tác sao, cẩn thận hắn bán ngài mà ngài còn không biết đó.”

Môi của Hama Toba khẽ động, dường như muốn giải thích một chút, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Ánh mắt của hắn trở nên âm trầm dị thường.

Sở Phan hét lớn một tiếng, không khí lại trở nên khẩn trương. Vị vương giả của biển sâu này bị hành động của Nại Đức đùa giỡn, nhưng hắn cũng biết mình không đuổi kịp, tự nhiên muốn phát tiết lửa giận lên người khác.

Mấy chục đạo ánh sáng to lớn chợt hiện lên, đám ma thú lại bắt đầu công kích. Vừa mới dừng một lúc lại bắt đầu điên loạn.

Rốt cuộc Tiếu Ân ra tay, tay hắn duỗi ra, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một sợi tóc. Nhưng rất nhanh sợi tóc đó hấp thu năng lượng, biến thành một xúc tu màu đỏ dài hơn mười trượng.

Xúc tu phảng phất như có linh tính, giống như tia chớp hướng về phía hắc quỷ ma đạo sỹ. Thân thể của tên đó vất vả bay lượn trên không trung mới thoát khỏi xúc tu. Đúng lúc hắn đang thở phào một hơi thì một cái xúc tu khác vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, quấn quanh người hắn.

Vòng phòng hộ trên người hắn không có bất cứ tác dụng gì, giống như một tờ giấy mỏng bị xé rách.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong hải vực, phảng phất như đánh sâu vào lòng mỗi người.

Trước đó, số người tử vong mặc dù không ít, nhưng cũng không có cường giả cấp bậc ma đạo sỹ. Cho nên đám hắc quỷ đó mới kiên trì được một chút. Nhưng khi ma đạo sỹ đầu tiên tử vong, bọn họ mới bắt đầu khủng hoảng.

Ma đạo sỹ bỏ mình, điều này đại biểu cho những ý nghĩa khác nhau.

Hiện tại, không có ai hoài nghi chiến tích giết mười ma đạo sỹ của Tiếu Ân.

Không cần nghĩ ngợi, sáu tên ma pháp sư bỏ chạy về những hướng khác nhau, ngay cả Hama Toba cũng không ngoại lệ.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm. Đó là Tiếu Ân đừng truy đuổi mình.

Tai nghe thây tiếng hét thảm,thân thể của Hama Toba khẽ run lên, tốc độ càng nhanh hơn ba phần.

Khi hắn tự cho là đã thoát ly hiểm cảnh, quay đầu nhìn lại chỉ thấy biển rộng mờ mịt, chỉ có đơn độc một mình hắn.

Mặt của hắn hơi co lại, nhìn về phương xa. Trong lòng không khỏi hồi tưởng lại mọi chuyện từ khi Tiếu Ân xuất hiện. Trong lòng hắn rung động, mơ hồ biết, cả đời này mình đừng mong trả thù được. Ngược lại còn phải cầu khẩn, đừng bao giờ gặp lại nhân vật ma quỷ đó.

Đột nhiên xoay người, hắn tập trung nhìn về phía trước.

Trước khi thoát đi, hắn cố ý lựa chọn hướng Nại Đức bỏ chạy.

Giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập phẫn hận, giống như có một ngọn lửa bốc lên trong lòng. Sát khí sắc bén trong mắt, chợt hướng về phía trước.

Ánh sáng lam sắc của thủy tiễn từ tay người khổng lồ phát ra, trải qua một đoạn thời gian, giống như hai lưỡi hái to lớn.

Lưỡi hái có màu đỏ của sinh vật tảo biển, hễ thực vật bị quấn phải đều không thể nào thoát ra được, bị kéo về phía người khổng lồ.

Đám ma thú biển sâu hung ác ở bên cạnh hắn biết điều rời đi. Nếu xui xẻo bị quấn vào, thậm chí còn bị cắn nuốt luôn.

Đồng thời, mấy chục hải quái tận lực phóng thích cường độ ma pháp của chúng, đánh cho vài tên hắc quỷ ma đạo sỹ ôm đầu chạy như chuột, chật vật không chịu nổi.

So với thân thể cao lớn của bọn họ, mấy chục nhân loại này không được tính là gì cả.

Khi người khổng lồ phất tay, chúng như sắc quỷ bị nhốt mấy vạn năm, coi đám hắc quỷ pháp sư như những thiếu nữ xinh đẹp. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ngoài đám ma đạo sỹ, tất cả hắc quỷ pháp sư đều bị giết.

Hai mắt Nại Đức đỏ đậm, miệng hắn phát ra một tiếng huýt sáo sắc bén, trên người hắn tản ra sát khí cực kỳ kinh khủng.

Rốt cuộc đông đảo ma thú biển sâu bắt đầu kiêng kỵ, bắt đầu cẩn thận đối với hắn.

Trong không khí tràn ngập khẩn trương. Tiếu Ân mơ hồ cảm nhận được lửa giận trong lòng hắc quỷ pháp sư, thậm chí có lực lượng bi phẫn muốn đồng quy vu tận.

Người khổng lồ Sở Phan ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo. Vô số ma thú chợt quay đầu, thoáng cái đã lặn vào trong biển rộng. Bên cạnh hắn, trên người mấy chục ma thú đạt tới bát cấp chợt sáng lên, lực lượng kết giới cường đại khuếch tán tới cực hạn. Sau đó một cỗ năng lượng kết giới băng hàn tỏa ra. Lực chú ý của Sở Phan hoàn toàn bị Nại Đức tập trung hấp dẫn.

Một cửu cấp cường giả, khi hắn vứt bỏ mọi thứ, muốn đồng quy vu tận với địch, đó là một chuyện rất đáng sợ.

Giây phút này, chân mày Tiếu Ân hơi giương lên, thủy tinh chưa thành hình ở mi tâm hắn truyền đến một cỗ năng lượng dao động kỳ dị. Sau đó Tiếu Ân dường như cảm ứng được một loại tâm tình.

Không sai đó là tâm tình biến hóa, hơn nữa còn thể hiện trên người Nại Đức.

Trung tâm của cỗ lực lượng bi phẫn không phải phẫn nộ mà là tuyệt đối sợ hãi. Giây phút này, dường như Tiếu Ân đã hiểu ra tâm tư của hắn.

Nại Đức tuyệt đối không muốn liều mạng, mà muốn mượn cơ hội này để bỏ chạy.

Sắc mặt của Tiếu Ân khẽ biến. Hắn cũng không hiểu tại sao mình đột nhiên hiểu được ý nghĩ của tên này. Hơn nữa còn từ tâm tình của đối phương mà suy đoán ra. Nhưng đối với khối thủy tinh ở mi tâm, hắn có một loại tín nhiệm khó hiểu.

Trên người lập tức xuất hiện năng lượng cường đại, Tiếu Ân trầm giọng nói: “Cẩn thận, hắn muốn chạy trốn.”

Cả Sở Phan và Hama Toba hơi ngẩn người. Tiếu Ân nói tất nhiên là không sai. Nhưng nói Nại Đức muốn chạy trốn thì khiến người khác cảm thấy khó tin.

Người ta là cường giả cửu tinh đó. Trong tình huống phẫn nộ tới cực đoan, sao có thể chạy trốn?

Song mọi người hơi chần chừ một chút, năng lượng quanh người Nại Đức trong nháy mắt chất chồng. Sau đó thân thể hắn động, giống như lưu tinh cản nguyệt (sao băng đuổi mặt trăng), biến thành một đạo bạch ngân trên trời cao, bay về một hướng, thoáng cái đã không thấy tung tích.

Biến hóa này nằm ngoài dự đoán của mọi người. Vị cường giả cửu tinh này lại lựa chọn không chiến mà chạy.

Trong lòng Tiếu Ân cười lạnh, hai cường giả cửu tinh, nếu đi một người, hắn càng yên tâm.

Năng lượng trên người tỏa ra, Tiếu Ân đang định đánh lén thì thủy tinh ở mi tâm đột nhiên động. Lần này cảm ứng được tâm tình và tư tưởng của Hama Toba.

Trong cảm giác của hắn, trong lòng Hama Toba rất rối loạn, có cảm giác thất vọng, bi phẫn và oán hận khi thấy chiến hữu lâm trận bỏ chạy. Mắt hắn nhìn về phía đối phương chạy trốn. Giây phút này, Tiếu Ân hiểu được ý nghĩa của cái liếc mắt đó. Trong nội tâm Hama Toba tràn ngập sát ý.

Dựa vào động tác nhỏ này, Tiếu Ân lập tức hiểu được, biểu hiện của Nại Đức khiến Hama Toba mất đi toàn bộ hy vọng. Hơn nữa hắn còn hận thấu xương. Đây là tâm lý biến hóa rất vi diệu. Nếu như không phải mi tâm của Tiếu Ân có khối thủy tinh thì hắn không thể lĩnh ngộ được tâm tư của đối phương.

Trong lòng nhanh chóng xuất hiện vài ý niệm.

Tiếu Ân đột nhiên cười dài một tiếng nói: “Hama Toba các hạ, ngài đã thấy biểu hiện của Nại Đức. Cường giả cửu tinh của hắc quỷ đại lục đó, không ngờ lại không chiến mà chạy. Hạng người xảo trá như thế mà ngài còn muốn hợp tác sao, cẩn thận hắn bán ngài mà ngài còn không biết đó.”

Môi của Hama Toba khẽ động, dường như muốn giải thích một chút, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Ánh mắt của hắn trở nên âm trầm dị thường.

Sở Phan hét lớn một tiếng, không khí lại trở nên khẩn trương. Vị vương giả của biển sâu này bị hành động của Nại Đức đùa giỡn, nhưng hắn cũng biết mình không đuổi kịp, tự nhiên muốn phát tiết lửa giận lên người khác.

Mấy chục đạo ánh sáng to lớn chợt hiện lên, đám ma thú lại bắt đầu công kích. Vừa mới dừng một lúc lại bắt đầu điên loạn.

Rốt cuộc Tiếu Ân ra tay, tay hắn duỗi ra, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một sợi tóc. Nhưng rất nhanh sợi tóc đó hấp thu năng lượng, biến thành một xúc tu màu đỏ dài hơn mười trượng.

Xúc tu phảng phất như có linh tính, giống như tia chớp hướng về phía hắc quỷ ma đạo sỹ. Thân thể của tên đó vất vả bay lượn trên không trung mới thoát khỏi xúc tu. Đúng lúc hắn đang thở phào một hơi thì một cái xúc tu khác vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn, quấn quanh người hắn.

Vòng phòng hộ trên người hắn không có bất cứ tác dụng gì, giống như một tờ giấy mỏng bị xé rách.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong hải vực, phảng phất như đánh sâu vào lòng mỗi người.

Trước đó, số người tử vong mặc dù không ít, nhưng cũng không có cường giả cấp bậc ma đạo sỹ. Cho nên đám hắc quỷ đó mới kiên trì được một chút. Nhưng khi ma đạo sỹ đầu tiên tử vong, bọn họ mới bắt đầu khủng hoảng.

Ma đạo sỹ bỏ mình, điều này đại biểu cho những ý nghĩa khác nhau.

Hiện tại, không có ai hoài nghi chiến tích giết mười ma đạo sỹ của Tiếu Ân.

Không cần nghĩ ngợi, sáu tên ma pháp sư bỏ chạy về những hướng khác nhau, ngay cả Hama Toba cũng không ngoại lệ.

Giờ phút này, trong lòng bọn họ chỉ có một ý niệm. Đó là Tiếu Ân đừng truy đuổi mình.

Tai nghe thây tiếng hét thảm,thân thể của Hama Toba khẽ run lên, tốc độ càng nhanh hơn ba phần.

Khi hắn tự cho là đã thoát ly hiểm cảnh, quay đầu nhìn lại chỉ thấy biển rộng mờ mịt, chỉ có đơn độc một mình hắn.

Mặt của hắn hơi co lại, nhìn về phương xa. Trong lòng không khỏi hồi tưởng lại mọi chuyện từ khi Tiếu Ân xuất hiện. Trong lòng hắn rung động, mơ hồ biết, cả đời này mình đừng mong trả thù được. Ngược lại còn phải cầu khẩn, đừng bao giờ gặp lại nhân vật ma quỷ đó.

Đột nhiên xoay người, hắn tập trung nhìn về phía trước.

Trước khi thoát đi, hắn cố ý lựa chọn hướng Nại Đức bỏ chạy.

Giờ phút này, trong lòng hắn tràn ngập phẫn hận, giống như có một ngọn lửa bốc lên trong lòng. Sát khí sắc bén trong mắt, chợt hướng về phía trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.