Dụ Dỗ Tiểu Lưu Manh

Chương 2: Bộ Bộ Sinh Liên




Tầng thứ hai của căn nhà gỗ đã bắt đầu xuất hiện các loại ma pháp trận đồ công kích, phòng ngự, năng lượng vân vân...

Tiếu Ân tùy ý đi dạo một vòng, phát hiện có nhiều ma pháp trận đồ đến không tưởng tượng được, ngay cả ma pháp đồ thánh địa tu luyện mà hắn và Nhất Hào tân tân khổ khổ làm ra cũng có.

Tuy nhiên theo như lục thư ma pháp giới thiệu, loại ma pháp đồ này còn chưa đạt tới hiệu quả như Hoàng Kim kết giới có thể đề cao mười lần tốc độ, nhưng cũng đã đạt tới ba tới năm lần.

Đây mới chỉ là ma pháp đồ tầng thứ hai, nếu trên nữa có ma pháp trận đồ chẳng phải càng thêm hùng mạnh sao.

Ôm theo một tâm trạng hâm mộ và thành kính, Tiếu Ân tiếp tục đi lên lầu ba.

Tới nơi, Tiếu Ân chớp mắt vài cái, mặt hắn mang một vẻ cực kỳ cổ quái.

Mặc dù trên vách tường tầng này cũng có gắn ma pháp trận đồ, nhưng vấn đề là, trên mặt ma pháp trận đồ cũng không phải mô hình và ma pháp lục thư giới thiệu, mà chân chính là ma pháp trận đồ.

Trên mỗi mặt bức tường đều có từng bước của ma pháp trận đồ hàng thật giá thật, mặt trên tản ra năng lượng dao động có thể dễ dàng làm cho người ta cảm ứng được năng lượng khổng lồ bên trong.

Chớp mắt hai cái, Tiếu Ân nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao có người đem ma pháp trận đồ chân chính bày ra, thực cũng không thể tin nổi.

Bên trong lầu một, lầu hai đều có ít nhất ba mươi người xem, lúc nào cũng có người cò kè mặc cả. Nhưng ở tầng lầu thứ ba, ngoài một người Tiếu Ân cũng chỉ có mấy người nữa, nhưng lại không có hứng thú chú ý tới ma pháp trận đồ trên tường này chút nào.

Đến lúc này, Tiếu Ân lập tức hiểu ra, những trận đồ đó khẳng định không phải mặt hàng bình thường. Hắn ngưng thần xem xét, tiến nhập lực lượng tinh thần vào một trận đồ bên vách tường.

Ở lầu ba có bốn thiếu nữ Nhân Tộc xinh đẹp, các nàng nhìn thấy hành động của hắn, lập tức trong mắt không hẹn cùng có một tia thương hại.

Lại một người nữa bị mắc mưu…

Tiếu Ân lẳng lặng cảm ứng tin tức trên một ma pháp trận đồ, thật lâu sau hắn mới mở to hai mắt, trên mặt nhàn nhạt một nụ cười như mếu.

Bảo sao lại có sự lạ ở đây, chẳng có người nào chịu liếc mắt một cái vào mấy trận đồ trên tường. Hóa ra căn bản ma pháp trận đồ này là một bộ không trọn vẹn, hơn nữa bộ phận khuyết thiếu lại không phải cái mẩu đầu mẩu đuôi, mà lại là bộ phận trung tâm.

Hơi lắc đầu, Tiếu Ân dở khóc dở cười.

Trong ánh mắt bốn nàng thiếu nữ kia có vẻ ngạc nhiên, không khỏi có phần kính nể với năng lực của hắn. Chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà hắn đã có thể nhìn ra sao?

Nhưng các nàng cũng không biết được, Tiếu Ân có thể suy đoán ra bộ mặt thật của thứ này, kỳ thực cũng là nhờ vào sự hỗ trợ và tính toán của Nhất Hào mới cho ra kết luận. Nếu mất đi khả năng siêu tính toán của Nhất Hào, thì kể cả Tiếu Ân có dùng gấp đôi thời gian cũng chưa chắc đã có thể cho ra được đáp án chính xác.

Nếu đã là ma pháp trận đồ không hoàn chỉnh, tất nhiên Tiếu Ân cũng chẳng đặt trong mắt, hắn kiềm chế tâm trạng đi tới tầng thứ tư.

Nhưng lúc này hắn cũng không thành công đi lên tầng bốn, vì ngay khi hắn đặt một chân lên bậc thang gỗ thì bốn cô gái kia đã đứng đó ngăn trước mặt.

- Khách nhân tôn kính, từ tầng bốn trở lên không tiếp khách ngoại lai tới thăm. Xin ngài thông cảm.

Trong đó một thiếu nữ xinh đẹp lễ phép nói.

Tiếu Ân khẽ a một tiếng, hơi không cam lòng nhìn lên phía trên một chút.

Sau khi được kiến thức trận đồ khuyết thiếu ở đây, Tiếu Ân lập lức hiểu tòa mộc lâu này có rất nhiều của tốt.

Tầng thứ nhất là sản phẩm gia dụng, tầng thứ hai là ma pháp trận đồ bình thường, tầng thứ ba ma trận đồ đã bắt đầu huyền ảo, tuy rằng bị khuyết thiếu, nhưng Tiếu Ân đã có thể mơ hồ cảm ứng được năng lượng hùng mạnh bên trong đó.

Vậy thì tầng thứ tư, thứ năm thì sao?

Trong lòng hắn thực sự đầy chờ mong.

Khẽ lắc đầu, Tiếu Ân cũng không cứng đầu xông lên, mà chỉ tiếp tục quan sát trận đồ trên vách tường nơi đây. Kỳ thật hắn cũng không tập trung, vẫn đang tính toán, nên đi tìm hai kiện bảo bối mà Hắc Long Vương yêu cầu thế nào thôi.

Lực lượng tinh thần tiến nhập vào một bộ phận của trận đồ ma pháp khuyêt thiếu, Nhất Hào cũng tận lực quét lại những ma pháp trận đồ đó vào máy, một chút cũng không lãng phí.

Nhưng thật đáng tiếc, trận đồ khuyết thiếu ấy đã bị cấm chế thật lớn, Nhất Hào cũng chỉ có thể quét được một góc mà thôi.

Đột nhiên, Nhất Hào dừng quét hình.

Từ trong đầu Tiếu Ân có một bức đồ dòng thác đổ, tuy nhiên rất dễ nhận ra bức tranh sơn thủy đó cũng không đầy đủ, hơn nữa còn bị một sức mạnh nào đó cấm chế, trở nên mông lung mờ ảo, không thể thấy rõ ràng.

- Nhất Hào, đây là cái gì?

Tiếu Ân kinh ngạc.

Hắn đương nhiên biết không phải vô duyên vô cớ mà Nhất Hào đưa bức hình này vào trong óc mình, cho nên có thể nói, khẳng định là nó đã phát hiện ra điều gì đó.

- Chủ nhân, một bức họa thủy mặc này là ta tìm được trong tấm ma pháp đồ góc đại sảnh.

Cảnh sắc trong đầu đột nhiên biến đổi, cảnh bài trí lầu ba được phục chế lại, ngay cả bộ dáng và khí chất của mấy mỹ nữ kia cũng rất sống động.

Tiếu Ân hâm mộ cực kỳ! Năng lực này của Nhất Hào hắn vốn hâm mộ đã lâu, chỉ có điều không biết sau khi có thể nén ép kết giới thành hình như thế này, thế thì năng lực này có thể làm xuất hiện bên trong kết giới hay không? Sau này nhất định phải thử một phen!

Ánh mắt hắn lướt tới một góc tầng ba căn nhà gỗ, ở đó có một tấm ma pháp đồ, đúng là tấm ma pháp đồ ở trong không gian Nhất Hào.

Tiếu Ân cũng không đi tới mở tấm ma pháp đó, chỉ đứng tại chỗ khuếch tán tinh thần lực lượng, gần như ngay sau đó, tiến nhập vào bên trong ma pháp trận đồ này.

Trong ma pháp trận đồ này cũng phong ấn một lực lượng ma pháp đầy sung mãn và uy lực, tuy nhiên dưới lực lượng đó cũng có một tấm họa thủy mặc nhìn không rõ.

Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái, vì sao đột nhiên Nhất Hào lại thấy hứng thú với bức họa thủy mặc trong ma pháp trận đồ khuyết thiếu kia.

- Nhất Hào, rốt cuộc ngươi muốn nói gì? Tiếu Ân trầm giọng.

Đồ án trong đầu không mở nữa, tuy không rõ những người ở đây đã thi triển cấm chế gì với ma pháp trận đồ này, nhưng có thể thấy sự sửa sang trên đó.

Mở ra một góc ma pháp trận đồ, ở giữa tầng thứ nhất chìm trong một màn sương đen mở ảo, chỉ có mấy vùng xung quanh có thể nhìn được.

Trong không gian Nhất Hào không ngừng phân tích và sửa chữa, màn sương đen tuy không tiêu giảm nhưng ở chính tâm có thể thấy rõ ràng một đại động.

Có lẽ đúng là vì khuyết mất đại động này cho nên tấm ma pháp trận đồ này mới có thể bị khiếm khuyết đến không thương nổi như thế.

Hình dáng của đại động cũng đã mơ hồ xuất hiện, Tiếu Ân khẽ cau mày, cảm thấy hơi quen thuộc với cửa động này, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng trong một thời gian ngắn không nhớ ra.

- Chủ nhân, căn cứ theo như phân tích của ta, ma pháp trận đồ này và thứ trong tay ngài ăn khớp với nhau đến tám, chín phần mười, cho nên ta có thể xác định, tấm ma pháp đồ thứ hai này có thể tu bổ thành công.

Nhất Hào hưng phấn.

Tiếu Ân vô cùng mừng rỡ hỏi lại:

- Trên người ta làm gì có cái ma pháp trận đồ nào? Ngươi nhớ nhầm sao?

- Đương nhiên không sai! Ngài còn nhớ lần đánh giết Dimitri trên đại thảo nguyên không? Ngài đoạt được một tấm lục thư truyền tống trong nháy mắt và một tấm thiết bài màu bạc từ tay hắn đó.

Tiếu Ân lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nêu không phải Nhất Hào nhắc lạ, hắn đã quên từ lâu rồi.

Cái thiết bài rơi từ trên người đại ma pháp sư cấp bốn Dimitri kia, mặc kệ là ma pháp cấp bảy Tử Vong Xạ Tuyến cũng không làm nó bị xây xước.

Bởi vậy có thể thấy đồ vật đó chắc chắn là nhất kiện bảo bối, hơn nữa trên tấm thiết bài màu bạc đó còn có hình vẽ của một bức tranh thủy mặc không biết tên.

Đám người Tiếu Ân đã từng tìm đi tìm lại mà không ra manh mối gì.

Vật đó Tiếu Ân luôn mang theo người, lại không thể ngờ ở đây lại tìm được một chút manh mối.

Chuyện cũ cứ thế như thủy triều dâng lên, khi Tiếu Ân và đám người Kim gặp được đại ma pháp sư bốn sao Dimitri, đối với bọn họ mà nói, thực sự là một khảo nghiệm ác liệt, nếu không có vận khí tốt, chỉ sợ một cửa đó cũng chưa chắc qua nổi.

Tuy nhiên Dimitri cũng đã từng bắt Tiếu Ân sử dụng phương pháp truyền tống trận trong nháy mắt để mở ra Địa môn thần bí kia, thật không biết bên trong cánh cửa thần bí ấy có bảo bối gì, không ngờ có thể khiến hắn nóng ruột nóng gan như thế, còn không tiếc giao ra ma pháp truyền tống trong nháy mắt siêu cường như thế.

Hít một hơi thật sâu, Tiếu Ân cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng.

Tuy hắn đã quyết định bất kể thế nào cũng phải mở cho ra ma trận đồ này, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên không chút thay đổi.

Trấn định tinh thần một chút, Tiếu Ân quét qua phần giới thiệu trong lục thư.

Trên đó có viết: ma pháp trận đồ thần bí mà không trọn vẹn, bên trong chẳng những có một ma pháp trận không hiểu không biết lai lịch và cách sử dụng, hơn nữa còn ẩn chứa một cỗ năng lượng thần kỳ khó gọi tên.

Căn cứ giám định: là đồ vật Phong Linh nhị cấp.

Phong Linh vật phẩm?

Cơ mặt Tiếu Ân dường như giật giật mấy cái, trong lòng hắn thầm kêu khổ, dường như Jepsen đã từng nói qua, nói một thứ đồ là Phong Linh vật phẩm, chẳng khác nào nói nó không phải thứ bình thường tử kim thạch có thể mua.

Nhị cấp vật phẩm? Tương đương nhị cấp thiết tệ trao đổi.

Tiếu Ân muốn ong da đầu, biết đi đâu kiếm một nhị cấp thiết tệ đây?

Cắn răng một cái, Tiếu Ân xoay người, nhoẻn miệng tươi cười:

- Mấy cô nương xinh đẹp, ta muốn mua tấm ma pháp trận đồ này. Không biết phải làm thế nào?

Mấy cô gái xinh đẹp kia hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, các nàng không thể tưởng được, không thể ngờ thật sự có người coi trọng ma pháp trận đồ bị khiếm khuyết đó.

Người đầu tiên mở miệng, một cô nương cười hỏi:

- Khách nhân tôn kính, ngài có Phong Linh thiết tệ không?

Hắn hơi đỏ mặt lắc đầu:

- Dùng tử kim thạch thay thế có được không?

Mỹ nữ kia cười tiếc nuối:

- Thật xin lỗi, tất cả mọi thứ ở tầng này đều là Phong Linh vật phẩm đặc biệt, trừ Phong Linh thiết tệ trao đổi, không thể dùng thứ khác.

Mặt Tiếu Ân buồn buồn, sau khi nghe những lời này, hắn cực kỳ thống hận với cái quy tắc của gia tộc Phong Linh này. Tuy nhiên, cũng phải nói thật chỉ với trăm viên tử tinh thạch trong tay hắn cũng chưa chắc có thể mua được.

- Tiểu thư mỹ lệ

Tiếu Ân cười cười

- Có cách nào để có thể lấy được thiết tệ của gia tộc Phong Linh không?

Cô nương kia dịu dàng cười nói:

-Ở giữa thành có đại sảnh của gia tộc Phong Linh, ngài có thể tới đó xem một chút.

Tiếu Ân cảm kích gật đầu, không thèm liếc tới ma pháp trận đồ đằng sau sải bước rời đi.

Hắn cũng không nói ra ma pháp trận đồ mình muốn mua. Lúc nãy đứng đó, ma pháp trận đồ mà hắn chăm chú nhìn và mục tiêu chính cũng khác. Trong bụng hắn hiểu rõ, trừ khi vận khí của mình kém đến không thể kém hơn, nếu không món đồ này không thể thoát khỏi tay hắn.

Sau khi rời căn nhà gỗ, Tiếu Ân hỏi thăm một chút, liền đi thẳng tới đại sảnh.

Đại sảnh này cũng không xa đại thụ trung tâm lắm, một lát sau hắn đã tới nơi.

Thật bất ngờ khi đại sảnh này không phải là xây trên cây nữa, mà là trực tiếp dùng một cái hốc cây.

Từ bên ngoài nhìn vào thì đây là một cái cây khô đã chết, tuy nhiên cái cây khô này quả thực là hơi quá to, sau khi bị chặt đi, còn lại trên mặt đất chừng trăm mét dài, hơn mười thước cao.

Đứng trước đại thụ này, Tiếu Ân cảm thấy mình thật nhỏ bé, chỉ như một con kiến.

Bước vào hai bước, hắn dừng lạ nhìn cây đại thụ khô héo, trong mắt mờ mờ một chút nghi ngờ.

Đột nhiên hắn cảm thấy có người đang đi về phía mình, lập tức bất động thanh sắc quay đầu nhìn lại.

Một người đầu đội áo choàng lặng lặng đi tới bên cạnh hắn:

-Tiếu Ân các hạ, xin chào.

Nghe thấy giọng nói này, Tiếu Ân lập tức nhận ra, người này là người phụ trách đền bù của gia tộc Phong Linh ở cửa thành lúc trước.

Hơi cười cười, Tiếu Ân nói:

- Phong Linh sứ giả tôn kính, dường như chúng ta cũng chưa từng giới thiệu tên.

- Quả thật không có, tuy nhiên Jepsen các hạ cũng đã nhắc đến tên ngài vài lần.

Tuy tấm áo choàng trắng đã che khuất đi khuôn mặt của người này, nhưng giọng nói và hơi thở của hắn cũng đầy thiện ý, khiến cho người ta không thể có nửa phần ác cảm.

Tiếu Ân cười gượng, lúc ấy trên phi kiển có nhiều người như thế, cũng có mấy người nghe được lời nói của Jepsen. Còn như chủ nhân thành phố này, muốn nghe mấy câu này đương nhiên là một chuyện đơn giản.

- Được rồi, Phong Linh sứ giả các hạ, ngài tìm ta có chuyện gì sao?

Tấm áo choàng hơi lay động:

- Cũng không phải ta cố ý tới tìm ngài.

Tiếu Ân hồ nghi nhìn hắn, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt cũng đã nói lên tất cả.

Gã kia bất đắc dĩ thở dài:

- Ta vốn là một trong các chủ quản của đại sảnh, phụ trách đảm bảo an toàn cho đại sảnh và xử lý khi có chuyện xảy ra. Chẳng lẽ ngài cho rằng ta sẽ lừa ngài sao?

Tiếu Ân nao nao, quả thực cũng chẳng nghĩ ra được hắn có lý do gì để lừa mình.

Cười nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nói:

- Ta cũng không nghi ngờ ngài, chỉ là ta không hiểu, với thân phận Phong Linh sứ giả của ngài, dường như đối với ta có hơi đặc biệt.

Người nọ không chút do dứ:

- Ngài nói đúng, quả thực với ngài có vài phần đặc biệt.

- Vì sao?

- Bởi vì trên người ngài, chúng ta có thể cảm ứng được khí tức của đồng tộc, thậm chí là đặc biệt mãnh liệt.

- Đồng tộc?

Tiếu Ân chớp chớp mắt, Phong Linh sứ giả tuy nhìn qua là hình dáng nhân loại, nhưng dưới tấm áo choàng là cái gì thì chịu.

- Đúng vậy

Người nọ khẽ gật đầu, tấm áo choàng khẽ lay lay theo động tác của hắn, cả tấm khăn che mặt cũng khẽ bay bay

– Thực ra chúng ta cũng rất khó hiểu, vì sao trên người ngài lại có khí tức đồng tộc mãnh liệt như thế. Hơn nữa lại rất thân thiết.

Lòng Tiếu Ân khẽ động:

- Các ngươi không phải nhân loại?

- Từ nhân loại này bao hàm một phạm vi quá lớn

Người nọ cười gượng

– Ta không rõ ngài phân chia nhân loại như thế nào, nhưng trong thế giới của chúng ta, tất cả những sinh vật có trí tuệ đều có thể xưng là nhân loại.

Tiếu Ân lẳng lặng gật đầu, tiếp nhận giải thích của đối phương, nhưng vẫn hỏi:

- Mạo muội hỏi ngài một câu, các ngài là chủng tộc nào trong nhân loại.

- Thật sự là ngài không biết?

- Đương nhiên, ta cũng chưa nhìn rõ mặt, hơn nữa cũng không biết nhiều chủng tộc lắm.

Người nọ chần chừ một lát, sau đó gỡ tấm khăn che mặt xuống.

Đây là một khuôn mặt rất thanh tú lanh lợi, trên đó có một đôi con mắt trong suốt nhạy bén, vầng trán đầy đặn, dường như trong đó chất đầy trí tuệ và kiến thức, một đôi môi xinh đẹp nho nhã tươi cười, lẳng lặng nhìn Tiếu Ân.

Trên người người này, Tiếu Ân dường như cảm nhận thấy một khí tức quen thuộc, ánh mắt dừng trên lỗ tai người đó, cái tai dựng thẳng đứng lên ấy đã nói rõ thân phận chủ nhân không thể nghi ngờ.

- Ngài là Tinh linh?

Tiếu Ân kinh ngạc.

Vỗ nhẹ vào trán một cái, hắn thầm mắng mình ngu ngốc.

Khi nhìn thấy bọn họ mượn rừng rậm để xây dựng nên thành phố thì mình nên nhận ra mới phải. Ngoại trừ tộc Tinh Linh mượn rừng cây làm nhà, còn có chủng tộc nào sẽ hao tổn tâm cơ xây dựng nên một thành phố như thế này.

Đến giờ hắn mới minh bạch, vì sao mình lại cảm thấy sự thân thiết vô cùng ở vị Phong Linh sứ giả này, mà đồng thời người đó cũng cảm thấy khí tức quen thuộc.

Do bọn họ chính là Tinh Linh, hơn nữa khí tức trên người bọn họ và Tiffany đại ma pháp sư là giống nhau, đều là dịu dàng ôn hòa và trí thức.

Thực ra khí tức này trên mỗi Nguyệt Tinh Linh đều mang, ngay cả Sara và Petty cũng có, chẳng qua các nàng còn nhỏ tuổi còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nên cũng không có khí tức rõ rệt như trên người người này và Tiffany thôi.

Người nọ nhẹ nhàng cười, gật đầu:

- Gia tộc Phong Linh trưởng lão, Nguyệt Tinh Linh Cyber Cotton vấn an ngài.

Tiếu Ân vội vàng đáp lễ:

- Nguyệt Tinh linh trưởng lão tôn kính, xin chào ngài.

Sau khi Cyber Cotton tiết lộ thân phận của mình, mối quan hệ của hai người có trở nên thân thiết hơn, ít nhất trong lòng Tiếu Ân sẽ không còn đề phòng cẩn thận như trước.

- Cyber Cotton các hạ, gia tộc Phong Linh đều là Nguyệt Tinh linh sao?

Tiếu Ân đột ngột hỏi.

- Đương nhiên không phải

Cyber Cotton cười cười

– Gia tộc Phong Linh, có nghĩa là gia tộc Tinh Linh, trong đó bao gồm tất cả gia tộc Tinh Linh.

Hắn chỉ ra phía sau

– Tuy nhiên trong thành phố này, quả thật chỉ có một tộc Nguyệt Tinh Linh chúng ta.

Tiếu Ân vui mừng gật đầu:

- Thì ra là thế, trong tinh cầu ta ở cũng có một tộc Nguyệt Tinh Linh, hơn nữa, ta còn là ngoại tộc trưởng lão trong Nguyệt Tinh Linh nhất tộc nữa.

Nói rồi, Tiếu Ân sờ sờ vào cái vòng tay không gian, lấy ra tấm áo Tinh Linh pháp sư ngày trước Tiffany tặng.

Cái áo pháp sư này nếu xét về hiệu quả thực, thì so ra còn kém áo pháp sư của ma đạo sĩ do ma pháp công hội sở cung cấp, nhưng lại là tấm áo pháp sư do Tinh Linh chế tạo, tinh mỹ đừng hỏi, mặc trên người có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật vĩ đại nhất, cho nên Tiếu Ân mới cẩn cẩn thận thận giữ gìn.

Cyber Cotton hai mắt sáng ngời, nhưng lập tức nhíu mày:

- Hóa ra Tiếu Ân các hạ là ngoại tộc trưởng lão của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc, bảo sao chúng ta lại cảm thấy thân cận chi tâm (thân thiết từ trong lòng) như vậy.

Tiếu Ân khẽ mỉm cười, tuy nhiên trong bụng hắn cũng hiểu rõ, cảm giác thân thiết của những người này dường như không phải vì thân phận ngoại tộc trưởng lão của mình, mà lý do vì sao thì hắn nghĩ không ra.

- Tiếu Ân trưởng lão, ngài tới nơi này có phải có nhiệm vụ gì chăng?

- Nhiệm vụ?

- Đúng vậy, trong đại sảnh lớn là nơi tuyên bố nhiệm vụ của tất cả gia tộc Phong Linh, một khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể quay về nhận được gia tộc thiết tệ và tử kim thạch tương ứng.

Dừng một chút, Cyber hạ thấp giọng

– Nếu may mắn, có khi sẽ được thần lực kết tinh đó.

Đây là lần thứ hai Tiếu Ân nghe thấy cái tên thần lực kết tinh, có điều chưa từng nhìn thấy, hắn cũng không rõ thứ này là cái gì.

Khẽ gật đầu, Tiếu Ân thản nhiên nói:

- Ừ, ta nhìn trúng một thứ thuộc loại vật phẩm của gia tộc Phong Linh, nhưng không có Phong Linh thiết tệ, nên mới tới đây thử vận may.

Cyber Cotton hơi do dự:

- Cấp mấy?

- Nhị cấp.

Dường như vừa thở phào một cái nhẹ nhõm, Cyber Cotton cười:

- Tiếu Ân trưởng lão, theo như quy định trong tộc, muốn đạt được một nhị cấp thiết tệ, ngoài việc tiến vào liên minh hắc ám thực hiện những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, chỉ có cách từ từ tích lũy, cho dù là hết thảy đều thuận lời chỉ sợ cũng phải cần đến mấy năm.

Chân mày Tiếu Ân nhíu lại, không chỉ vì không thể có được nhị cấp thiết tệ trong một thời gian ngắn mà buồn, còn vì sự hiếu kỳ thật lớn với liên minh hắc ám kia.

Cyber Cotton cười bí hiểm:

- Tuy nhiên thân phận của ngài không phải bình thường, nếu chỉ là một kiện nhị cấp Phong Linh vật phẩm, thì ta có thể giúp đỡ một chút.

Tiếu Ân mừng rỡ vội rối rít:

- Đa ta Cyber Cotton các hạ!

- Không cần khách khí, vật ngài nhìn trúng ở đâu? Chúng ta cùng đi lấy.

Tiếu Ân gật đầu liên tục, nén sự tò mò về liên minh hắc ám lại, đưa Cyber Cotton tới tòa nhà gỗ trong cây đại thụ kia.

Cyber Cotton vừa vào trong tòa nhà gỗ, ánh mắt của các thiếu nữ bán hàng nhân loại xinh đẹp lập tức sáng lên, các nàng dồn về phía Cyber những ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Trong bụng Tiếu Ân có một ý nghĩ hư, có lẽ chỉ cần người này chỉ một ngón tay, chỉ sợ các cô nàng xinh đẹp ấy sẽ nhào tới.

Tuy những cô gái ấy đều tràn đầy sức sống thanh xuân, nhưng nếu so với Juliana và Sara thì chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng, không đáng nói tới!

Cho nên hắn cũng không sợ, cũng không chút đố kỵ và hâm mộ.

Sau đó, Tiếu Ân đưa Cyber tới tầng thứ ba.

Trên tầng thứ ba này, mấy cô gái nhìn thấy Cyber cũng có phản ứng y như vậy. Cô gái xinh đẹp nhất có vẻ là người đứng đầu đi lên đón.

Đương nhiên, nàng cũng có đảo mắt qua Tiếu Ân một chút, có vẻ hơi kinh ngạc, hiển nhiên là sửng sốt vì Tiếu Ân có thể mời Cyber làm bạn đồng hành.

- Cyber Cotton trưởng lão, ngài muốn lên lầu bốn sao?

Nàng cẩn thận hỏi, đôi mắt đẹp nhìn Cyber không chớp.

Cyber Cotton mỉm cười với mấy cô gái, ánh mắt các nàng lại càng rực rỡ hào quang.

Không thể không nói, nếu xét về diện mạo và khí chất, thì Tinh Linh tộc quả là cao hơn rất nhiều so với loài người, ngay cả Tiếu Ân cũng không nén nổi chút hâm mộ.

- Không phải chúng ta đến nơi rồi sao? Cyber Cotton quay lại hỏi.

- Sao ngài biết?

Tiếu Ân ngạc nhiên.

- Muốn đi lên nữa nhất định phải có cấp bậc trưởng lão đưa đi

Cyber Cotton cươi cười

– Nếu thật sự có người đưa ngài đi, vậy không thể khiến ngài đau đầu vì một kiện nhị cấp vật phẩm được.

Mi mắt Tiếu Ân khẽ rung, Cyber Cotton này quả nhiên tâm tư sâu sắc, ngay cả những điều bình thường mà người thường không để ý cũng không qua được mắt hắn.

Nhẹ gật đầu, Tiếu Ân thành thật:

- Đúng vậy, ta muốn mua một thứ ở tầng này.

Cyber Cotton đánh giá một lát, vẻ mặt cổ quái:

- Tiếu Ân trưởng lão, ma pháp trận đồ ở đây bị khuyết thiếu.

- Ta biết

Tiếu Ân không chút biến sắc.

Cyber Cotton dường như mơ hồ hơi giật mình, hắn cười:

- Ta hiểu, ngài có thể bổ sung phần thiếu khuyết của tấm ma pháp.

Tiếu Ân nao nao, người thông minh quả nhiên không ít. Cyber Cotton này không ngờ có thể đoán ra được chân tướng bên trong.

Thấy Tiếu Ân cũng không làm bộ, Cyber Cotton cũng cảm thấy vui vui. Hắn trầm ngâm:

- Tiếu Ân trưởng lão, trong gia tộc có một quy định, mỗi trưởng lão gia tộc đều có một đặc quyền, mõi tháng có thể sử dụng một trăm tử kim tệ ở khu mua sắm ở Phong Linh thành mua một kiện Phong Linh vật phẩm nhị cấp hoặc dưới nhị cấp.

- Một tháng một lần?

- Đúng

Khóe miệng Cyber Cotton cười đầy hàm ý

– Vừa khéo, một tháng này ta chưa sử dụng đến đặc quyền đó.

Cho đến giờ mà Tiếu Ân vẫn chưa hiểu ý thì hắn quá ngu!

Thở dài một hơi, Tiếu Ân có cảm giác như mạch máu của mình đang bị người ta giữ, tuy nhiên hắn cũng mơ hồ cảm thấy trận đồ ma pháp không trọn vẹn kia dường như rất quan trọng đối với mình, cho nên chỉ cần có một lời này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.

Vỗ tay, Tiếu Ân làm ra bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi:

- Ta cần đặc quyền này của ngài. Ngài cần ta cống hiến điều gì xin cứ nói thẳng.

Mấy cô gái kia cũng không dám tới gần nghe họ nói chuyện, tuy nhiên khi thấy bộ dáng vô lại của Tiếu Ân trong bụng cũng thầm cảm thấy coi thường, vị khách này và Cyber Cotton đi cùng nhau, thật là một trời một vực.

Cyber Cotton vẫn tươi cười, không biến sắc, đáng sợ hơn, là nụ cười trên mặt hắn, dù là nhìn với góc độ nào đi nữa dường như cũng đều là nụ cười chân thành tự trong tâm. So với những nụ cười diễn kịch kia thì quả thực là khác nhau quá xa, đây mới là nguyên nhân Tiếu Ân kiêng kị với hắn như thế.

Người như thế, cho dù là có bán ngươi đi, ngươi vẫn nguyện lòng kiếm tiền cho hắn.

- Tiếu Ân trưởng lão, thực ra ta muốn ngài gặp một người.

- Ai?

- Sư phụ ta, Nguyệt Tinh Linh đại trưởng lão Hi An các hạ.

Tiếu Ân trầm ngâm một lát:

- Vì sao ngài muốn ta gặp người đó?

- Vì trên người ngài đem tới cho Nguyệt Tinh Linh chúng ta cảm giác thân thiết vô cùng.

Cyber Cotton nghiêm túc

– Ta muốn biết, vì sao trên người một người ngoại tộc lại có cảm giác như thế.

Tiếu Ân do dự một chút, thực ra vấn đề này ngay cả hắn cũng rất muốn biết.

Tuy hắn là ngoại tộc trưởng lão của Nguyệt Tinh Linh nhất tộc, nhưng ngay cả bộ lạc của Tinh Linh nhất tộc hắn còn chưa từng đi qua, cho nên lấy cớ này chẳng qua chỉ là nói dối trẻ con ba tuổi thôi.

- Được rồi, ta đáp ứng ngài.

Tiếu Ân cũng nghiêm túc đáp lại.

Cyber Cotton như vừa trút được một gánh nặng, tươi cười:

- Tiếu Ân trưởng lão, ngài có thể tùy ý chọn một bộ ma pháp trận đồ ở đây, xem như là lễ vật ta tặng ngài.

Tiếu Ân không hề khách khí, lập tức đi tới phía trước ma pháp trận đồ mà Nhất Hào chọn kia, xem một chút.

Trận đồ đó xem qua thì không có cấm chế gì, nhưng Tiếu Ân không phải ngu ngốc, hắn biết nếu mình lóng ngóng chân tay trực tiếp cầm lấy thì chờ hắn, chỉ là một mối họa thật lớn.

Bốn cô gái nhìn Cyber Cotton, chỉ thấy hắn hơi gật đầu, mới đi tới.

Các nàng cùng lấy ra một thứ như đèn pin, chiếu vào bốn góc của một bức ma pháp trận đồ.

Lập tức, cấm chế được bố trí trên đã biến mất.

Lực lượng tinh thần của Tiếu Ân đã sớm tập trung trên trên trận đồ ma pháp này, lập tức cảm ứng được tầng sương đen bao phủ trên đó đã nhạt đi dần, rồi biến mất không còn. Màn sương đen dày đặc ấy biến mất, trận đồ hiện ra toàn cảnh. Quả nhiên ở trung tâm trận đồ có một chỗ khuyết hao hao trên mặt thiết bài.

Chỗ hổng này không thể nghi ngờ là nơi mấu chốt nhất, như đại não điều khiển cả hệ thần kinh, một khi xảy ra vấn đề lập tức cả trận đồ đều trở nên vô dụng.

- Ma pháp trận đồ này được phát hiện từ một tinh cầu cổ.

Cyber Cotton đứng cạnh giải thích

– Tuy đã mất đi bộ phận quan trọng nhất, nhưng với nghệ thuật tinh xảo và xinh đẹp cũng là thứ tinh phẩm đệ nhất khó tìm. Nên chúng ta mới có thể liệt nó vào nhị cấp vật phẩm.

Tiếu Ân cảm ứng phần kết cấu ma pháp trận kia, khẽ cau mày:

- Cyber Cotton các hạ, kết cấu trận đồ này cũng không phải quá phức tạp.

Cyber Cotton nghiêm túc:

- Tiếu Ân trưởng lão, trận đồ này quả thực cũng không quá phức tạp, nhưng ngài xem bức tranh thủy mặc dưới trận đồ kia.

Vẻ mặt hắn say mê

– Bức tranh thủy mặc này dường như có sinh mạng, đẹp tới mức khiến cho người ta muốn được vào trong đó vô điều kiện.

Trong lòng Tiếu Ân thầm đổ mồ hôi, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao một bức ma pháp trận đồ tổn hại không có gì huyền ảo lại là nhị cấp vật phẩm, hóa ra đám Tinh Linh chết tiệt này khi định giá là tính toán cả tranh thủy mặc đẹp đẽ kia vào trong.

Đối với chủng tộc khác mà nói, bức tranh thủy mặc này cho dù là đẹp cũng chẳng có một nửa tác dụng, nhưng trong mắt Tinh Linh, có lẽ bức tranh này còn có giá trị cao hơn cả bản thân trận đồ ma pháp kia. Nếu không phải thiếu mất phần trung tâm, khiến cho giá trị của trận đồ này bị giảm, có lẽ những người này cũng sẽ không đồng ý để cho bức tranh ấy xuất hiện.

Trong bụng thầm nguyền rủa cái gọi là giá trị nghệ thuật, ngoài mặt Tiếu Ân vẫn cười:

- Ngài nói đúng, bức tranh thủy mặc này quả thực là kỳ diệu vô cùng, thực nổi bật, khẳng định là là kiệt tác của một đại họa sư.

Cyber Cotton sáng rực hai mắt, nửa mừng nửa lo:

- Hóa ra Tiếu Ân trưởng lão cũng là vì bức thủy mặc đó mà mua sao. Trong nhà ta còn rất nhiều trân phẩm, nếu ngài có hứng thú, Cyber Cotton nguyện ý chia sẻ với ngài.

Mấy thiếu nữ kia nghe được đều có vẻ kinh ngạc vui mừng vạn phần, chỉ hận không thể được thế vào chỗ Tiếu Ân.

Sau lưng Tiếu Ân sởn cả gai ốc, vội vàng chói:

- Cyber Cotton các hạ, lời mời của ngài khiến ta thật cảm động. Nhưng ta muốn tới gặp trưởng lão Hi An trước.

Lập tức Cyber nghiêm sắc mặt:

- Đúng vậy, chính sự quan trọng hơn.

Dứt lời, tự tay hắn cầm tấm ma pháp trận đồ xuống, đưa cho Tiếu Ân.

Tiếu Ân thỏa mãn đặt vào trong vòng cổ không gian, ném đi được tảng đá trong lòng, cũng thoải mái.

Từ trong tâm hắn nảy sinh ra một sự tò mò với vị đại trưởng lão Hi An đã dạy bảo nên Cyber Cotton kia, lòng đầy chờ mong với người sắp gặp.

Một lần nữa Cyber Cotton lại tặng cho bốn cô gái kia một nụ cười mê người, trêu chọc xuân tâm các nàng nhộn nhạo, sau đó cùng Tiếu Ân rời đi.

Trên đường, Tiếu Ân để ý, Cyber Cotton này lại phi thường nổi tiếng, tuy hắn không đội áo choàng lên nhưng có rất nhiều người biết được thân phận của hắn. Những người thủ vệ đội áo choàng của gia tộc Phong Linh đều thi lễ từ xa xa với hắn. Bởi vậy có thể thấy được, địa vị của hắn ở đây tuyệt đối không thấp.

Tiếu Ân cũng để ý, rất nhiều cô gái khi chào Cyber Cotton đều không giấu được hoa đào ngập trong hai mắt, gần như có thể chảy cả nước mắt.

Vô tình Tiếu Ân theo bản năng giữ một khoảng cách nhất định với Cyber, vì hắn đã nhìn ra, người này chắc chắn là đệ nhất hoa hoa công tử của thành phố này.

Người như thế, nên giữ khoảng cách.

Cyber Cotton bước rất nhanh, đưa Tiếu Ân đi qua gần như hơn nửa thành phố.

Mà Tiếu Ân cũng được tham quan thành phố này, chỗ đặc biệt là cả thành phố này, nhìn thì tưởng như hỗn loạn vô cùng, thực ra mỗi cây đại thụ, mỗi cửa hàng và quán ăn đều rất gọn gàng ngăn nắp. Hiển nhiên trước khi thành lập nên thành phố này cũng đã có quy hoạch thống nhất, nếu không thì không thể có được hiệu quả tốt như thế.

Tiếu Ân thực không nghĩ ra nổi, những Tinh Linh ấy làm sao có thể điều khiển được những đại thụ đó lớn lên được, chẳng lẽ ngay cả hình dáng và cách thức lớn lên của đại thụ tự nhiên cũng có thể điều khiển sao?

Cuối cùng Cyber Cotton dừng lại trước một cửa hang, đây cũng là một cái hang được đào từ gốc một cái cây thật lớn, nếu xét tới thể tích, cũng không thể kém được đại sảnh ở giữa thành phố kia.

Nhìn thấy bộ dáng có vẻ như rất hứng thú với cái cây của Tiếu Ân, Cyber Cotton cười khẽ cười:

- Tiếu Ân trưởng lão, những tòa nhà quan trọng nhất ở đây đều từ cành Thế giới thụ già khô héo mà thành.

- Thế giới thụ?

Tiếu Ân vô ý lớn tiếng hỏi, hắn kinh ngạc nhìn đại thụ khô héo dài đến trăm mét này, dở khóc dở cười:

- Đây là cành của Thế giới thụ?

- Đúng vậy, đây là Thế giới thụ

Cyber Cotton trang trọng nói, trong lòng Tinh Linh bọn họ Thế giới thụ là sinh mạng cội nguồn, là bậc chí tôn vô thượng.

Cơ mặt Tiếu Ân hơi co lại, thầm mắng Hắc Long Vương và hai con rồng ngu ngốc đến mất mặt.

Bọn họ miêu tả với mình về Thế giới thụ, so với thứ trước mặt này có vài phần tương tự nhưng độ lớn thì kém xa…

Sau khi tới đây, bất kể là thần sắc hay ánh mắt của Cyber Cotton đều trở nên nghiêm trang dị thường, thậm chí còn mang chút thành kính.

Tiếu Ân chú ý tới biến hóa rõ rệt ở hắn, không khỏi cảm thấy kỳ kỳ.

Hắn lập tức hiểu ngay, vị Hi An lão nhân này có một địa vị khẳng định là cao nhất trong lòng Cyber Cotton. Chỉ e so với mình trong mắt đám người Kim, mình cũng chỉ thường thôi.

Hai người bước vào trong thụ động (động trong cây), Tiếu Ân nhạy bén phát hiện, bên trong này có rất nhiều trạm gác ngầm hoặc lộ, trong đó đủ cao thủ, có hai người căn cứ vào khí tức bên ngoài thì thực lực cũng không kém mình, có thể nói ít nhất là có hai vị Thất Tinh ma đạo sĩ. Những người này hẳn là thủ vệ của Hi An lão nhân.

Giờ thì hắn cũng cảm thấy rúng động, xem ra địa vị của vị Hi An lão nhân này trong nhất mạch Nguyệt Tinh Linh nhất tộc còn cao hơn tưởng tượng của hắn.

Cuối cùng cũng đi tới trung tâm thụ động, một bức rèm che xanh biếc phủ xuống chắn đường đi của bọn họ.

Cyber Cotton hướng về nơi sâu nhất, cung kính:

- Sư phụ, đệ tử dẫn theo một vị bằng hữu tới bái kiến ngài.

Một âm thanh rắn rỏi mạnh mẽ vang lên:

- Là vị anh hùng trẻ tuổi nào tới Phong Linh gia tộc vậy? Hoan nghênh!

Tiếu Ân bắt chước bộ dáng của Cyber, thi lễ thật sâu:

- Kẻ hèn Tiếu Ân xin ra mắt Hi An trưởng lão.

Từ bức rèm che có tiếng động, giống như có một bàn tay vô hình đã vén nó lên.

Một vị lão nhân từ bên trong từ tốn đi ra.

Tuy giọng nói thì dường như là một lão già, nhưng bước chân của người này cũng vẫn rất khỏe, rất có lực, không giống một ông già yếu đuối bủn rủn chút nào.

Trên khuôn mặt ông ta có một vài nếp nhăn, nhưng cặp mắt to kia thật sáng và tinh anh. Nếu chỉ nhìn ánh mắt này, bất cứ kẻ nào cũng không thể nghĩ đây là ánh mắt của một lão nhân.

Tiếu Ân ngẩng đầu, liếc nhìn Hi An lão nhân.

Ánh mắt của vị lão nhân này bén nhọn như đao, dường như vừa mới liếc qua hắn đã nhìn thấu hết thảy.

Tiếu Ân thầm rùng mình, gần như theo bản năng chuẩn bị truyền lệnh cho Nhất Hào.

Sau khi nhận được lệnh của hắn, nhanh như chớp Nhất Hào hợp nhất tinh thần với Tiếu Ân.

Lập tức ánh mắt Tiếu Ân thay đổi, ánh mắt hắn không còn chút cảm tình, dường như hỉ nộ ái ố đều đã từ bỏ.

Đố là một cảm giác bình tĩnh từ trong xương cốt, hơn nữa, khí tức của hắn mơ hồ cũng tản ra, gần như muốn hòa với xung quanh làm một.

Lão nhân đối diện hơi cúi đầu xuống, trong lòng ông ta cũng rung động không hiểu.

Cái nhìn đầu tiên, ông ta vốn nghĩ có thể nhìn thấu gã trai trẻ này, nhưng không thể ngờ, trong người hắn luôn ẩn núp một sức mạnh, mà khi hắn phát động không ngờ sẽ trở nên đáng sợ như thế, ngay cả Hi An lão nhân cũng theo bản năng lựa chọn lảng tránh.

Bởi vì theo như khí tức như núi lửa sắp bùng nổ trên người Tiếu Ân mà ông ta cảm nhận được kia, nếu song phương cứ tiếp tục giằng co, thì hậu quả duy nhất, là Tiếu Ân sẽ liều lĩnh phát động kết giới.

Lão nhân có vẻ rất thưởng thức Tiếu Ân, đương nhiên không muốn tình thế sẽ bị đẩy tới cái kết cục không thể vãn hồi ấy.

Ánh mắt Tiếu Ân hơi giật, nhưng khí tức quanh người vẫn chặt chẽ như vậy, không dám thả lỏng tí nào.

Một cái liếc mắt kia của đối phương khiến cho hắn sợ hãi vô cùng.

Đúng vậy, đây chính là cảm giác sợ hãi, dường như trong ánh mắt ông ta có một cỗ ma lực, có thể nhìn thấu tất cả mọi người.

Tiếu Ân mơ hồ đoán được, đây chính là năng lực đặc thù của Hi An lão nhân, có lẽ vì năng lực đặc biệt này mà Cyber Cotton mới muốn đưa hắn tới gặp vị lão nhân này.

Tuy nhiên bí mật trên người Tiếu Ân thì nhiều lắm, cho nên hắn không dám mạo hiểm để cho ông ta nhìn thấu chính mình.

Làm ra tới tình thế cá chết lưới rách này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

- Không tồi, ngươi thực sự rất không tồi!

Hi An lão nhân mỉm cười.

Lời này vừa nói, khiến cho bầu không khí căng thẳng đến làm cho người ta hít thở không thông kia lập tức dịu đi, ngay cả Cyber Cotton và mấy cao thủ bên ngoài cấm giới cũng vô tình thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cyber Cotton vội vàng nói:

- Sư phụ, vị này là ma đạo sĩ Tiếu Ân các hạ, là ngoại tộc trưởng lão của đồng tộc chúng ta trên một tinh cầu khác. Đệ tử vừa thấy hắn lập tức cảm thấy một cảm giác thân thiết vô cùng.

Hắn dừng một chút lại bổ sung thêm

– Không chỉ là một mình đệ tử, mà tất cả tộc nhân thấy hắn đều có cảm giác như thế, cứ như hắn là một người trong bộ tộc chúng ta vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.