Dữ Đạo Hữu Duyên

Chương 26-2




"Vương, tiểu thư khá tốt ạ, chỉ là..." Tri Vũ không biết nên bẩm báo tình hình của Lý Quả thế nào, nhưng nàng biết Vương đã biết rồi.

Quả nhiên, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ rất bình tĩnh, hướng nàng phất phất tay áo, sau đó tự động ngồi xuống bên giường Lý Quả, nhìn dung nhan ngủ say của cô.

Nàng không muốn sinh con nối dõi cho mình sao? Hẳn là nàng không muốn, vì hắn đã đối xử với nàng như vậy, thậm chí từ ban đầu gặp gỡ, hắn vốn chưa từng đối xử tốt với nàng, thậm chí còn trêu cợt nàng, biến nhân sinh của nàng thành rối tinh rối mù, lộn xộn hết cả, nàng hận hắn là đúng thôi.

Nhưng là, vì sao lòng hắn lại loạn chứ? Vì sao lại khó chịu? Vì sao lại có đôi chút hối hận?

Không, hắn là xà vương cao cao tại thượng, chủ quản một giới, sao hắn có thể có tâm tư như vậy? Nàng chỉ là một nhân loại nhỏ bé, nhận được sự sủng ái, coi trọng của hắn, nàng nên thấy may mắn mới đúng.

Mặc Nhật Tỳ đang tiến hành thiên địa giao tranh, thỉnh thoảng hắn không thể hiểu nổi mình, hắn không nên có loại cảm xúc đó, hắn là hắn, không phải hắn ta.

Chết tiệt, chết tiệt, từ khi nào hắn lại bị lây nhiễm cảm xúc của hắn ta? Hắn không nên thương tiếc nàng, hắn là một kẻ máu lạnh, không được có nhiều cảm xúc, không được!

"Là ngươi đang ảnh hưởng ta sao? Hừ, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện, giữa ngươi và ta, chỉ có thể tồn tại một. Ngươi xem đi, nàng có con nối dõi của ta, nàng không muốn, ta sẽ càng làm ngược lại." Ở dưới ngọn đèn, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ có chút biến dạng, miệng thì thào nói.

Thế nhưng không ai đáp lại hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng, chỉ đến khi ánh mắt dừng lại trên bụng Lý Quả, vẻ mặt hắn mới hơi biến hóa, ánh mắt mới có chút ấm áp.

Nơi đó có con của hắn! Tay hắn giống như mất khống chế bị hút về phía bụng của Lý Quả, nhẹ nhàng tựa như sợ kinh động đến cái gì đó, run run đặt xuống.

Đột nhiên, một luồng sức mạnh kỳ lạ dao động truyền từ tay hắn lên đầu hắn, một giọng nói non nớt, rất đáng yêu vang lên: "Phụ vương."

Phụ vương!

'Đùng' một tiếng, đầu Mặc Nhật Tỳ giống như bị nổ tung, khiếp sợ, kinh ngạc, không dám tin, sợ hãi, thậm chí là vui sướng, có đủ loại cảm xúc, trong lòng trào dâng một nỗi niềm khó tả.

Hắn há hốc mồm, thật lâu vẫn chưa khép lại được, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm bụng nàng.

Hắn vừa mới nghe được cái gì thế? Có phải ảo giác không? Có phải nghe lầm không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.