Dư Âm

Chương 5: 5: Em Lớn Nhanh Thật




Trần Vọng nhìn thẳng cô mấy giây, dựa người ra phía sau, tựa vào ghế bắt đầu cười sằng sặc.

Mạnh Anh Ninh bị anh cười đến mức sợ hãi trong lòng, có chút hoang mang: “Anh cười cái gì??”

“Không có gì,” Trần Vọng giơ tay, chỉ vào Trần Tưởng ở phía sau vách ngăn, “Giờ Tony bận lắm, em đợi một lát nhé?”

Mạnh Anh Ninh do dự một chút, đi tới bên sofa ngồi xuống.

Cô vốn định gọi điện thoại thẳng cho Trần Vọng, đã bấm số rồi, trước khi gọi lại chần chừ.

Cô cảm thấy hay là nên uyển chuyển một chút, khéo léo một chút.

Nếu cứ lao đầu tìm anh mà hỏi thăm, mục đích quá rõ, không được thích hợp cho lắm.

Hay là tự nhiên một chút, nói bóng nói gió thì hơn nhỉ?

Mạnh Anh Ninh suy nghĩ, đầu tiên gọi điện thoại cho Lục Chi Châu, hỏi thăm được Trần Vọng tới cái nơi không biết làm gì kia, lúc này không nhiều lời mà rửa mặt thay đồ ra ngoài.

Cô ở Đế Đô gần hai mươi năm, nhưng đúng là tới nơi đây chẳng được mấy lần.

Trong khu phố nghệ thuật, cả khu và hai ba con đường gần đó đều là phòng làm việc cá nhân, lần gần nhất Mạnh Anh Ninh tới đây cũng đã rất lâu rồi, khi đó bởi vì công việc, hồi đó cô còn đang thực tập, theo đàn anh đàn chị trong tòa soạn cùng tới đây.

Mạnh Anh Ninh không ngờ, một tên nhà quê chẳng có miếng liên quan gì tới nghệ thuật như Trần Vọng mà lại xuất hiện ở một nơi như thế này.

Hơn nữa nghe ý Lục Chi Châu nói, hình như tiệm làm tóc này còn có quan hệ mật thiết với Trần Vọng nữa chứ.

Một người đến wechat còn không có.

Thì biết cái cóc khô gì về nghệ thuật chứ??

Mạnh Anh Ninh ngồi trong chiếc sofa đơn, khuỷu tay chống lên vịn sofa, ngồi đực người ra một lúc, nghĩ lý do mình tới đây.

Cô hơi thấp thỏm, không biến sắc nhìn Trần Vọng ngồi bên cạnh mình.

Lúc bấy giờ Trần Vọng đang uể ỏa dựa trên sofa, hơi ngửa đầu lên, nhắm nghiền đôi mắt lại, không biết có phải đang ngủ hay không.

Mạnh Anh Ninh nhanh chóng rời tầm mắt, khóe mắt không ngừng liếc nhìn về bên kia.

Qua mấy phút mà anh vẫn chẳng hề động đậy.

Anh ấy ngủ thật rồi à?

Mạnh Anh Ninh lại quay đầu đi, cơ thể hơi nghiêng trong phạm vi nhỏ, nhích tới gần một chút, hơi lớn mật nhìn anh.

Trần Vọng ngủ có chút uể oải, lúc ngủ bờ môi mím lại thành đường thẳng, hơi xụ xuống dưới, vừa lạnh lùng lại có vẻ không vui.

Lúc còn trẻ, tuy rằng tính tình anh không quá ngông cuồng, nhưng có vẻ rất dữ dằn và sắc sảo, khí thế mạnh hơn hẳn những người bạn đồng lứa, đứng ở đó dù không nói gì cũng gây chú ý.

Bây giờ, Mạnh Anh Ninh không biết nên nói thế nào.

Lâm Tĩnh Niên nói cảm thấy Trần Vọng trở nên hờ hững với tất cả, Mạnh Anh Ninh cảm thấy không phải, nhưng lại không biết nên hình dung cảm giác đó như thế nào.

Dường như anh ấy rất mệt mỏi.

Mạnh Anh Ninh chống cằm, yên tĩnh mà chẳng kiêng dè nhìn dáng vẻ ngủ say của anh.

“Gì vậy?” Trần Vọng đột nhiên mở miệng.

Mạnh Anh Ninh sợ hết hồn, vội vàng dời tầm mắt qua chỗ khác.

Trần Vọng vẫn nhắm nghiền đôi mắt, anh chẳng hề động đậy, giống như người nói chuyện ban nãy không phải anh.

Mạnh Anh Ninh: “……….”

Nhắm mắt rồi mà vẫn biết người ta đang nhìn mình à!!

Mạnh Anh Ninh giả ngu: “Hở? Anh nói gì cơ?”

Trần Vọng không vạch trần cô, không nói nữa.

Hôm nay Mạnh Anh Ninh có nhiệm vụ tới đây, nếu anh không ngủ thì cô phải bắt tay vào nhiệm vụ thôi!

Cô không muốn nhắc tới chuyện hôm qua uống say, nếu không nhất định sẽ không tránh khỏi nhắc tới một loạt hành động của cô tối hôm qua, trước đây cô cũng từng say, nhưng xưa giờ chưa từng.. cay nghiệt độc ác giống như ngày hôm qua.

Mạnh Anh Ninh nghĩ có lẽ bởi oán hận của mình với Trần Vọng tích lũy quá sâu, hận đến mức thấu xương, cho nên mới phải dựa vào uống say mà khóc lóc om sòm hành hạ anh.

Đúng là không sợ chết thật!!

Nhưng mà hôm nay nhìn, trông anh không giống như tức giận.

Hơn nữa cũng không giống như.. đã nghe thấy cô nói gì đó.

Cô không muốn Trần Vọng nhớ tới chuyện này, chỉ sợ sau đó mình bị tính sổ, nhưng có mấy chuyện nếu không hỏi rõ, không có được câu trả lời chắc chắn thì Mạnh Anh Ninh thực sự không yên lòng.

Biết làm sao đây.

Mạnh Anh Ninh sầu quá trời.

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn tới gần, nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Trần Vọng à?”

Trần Vọng không đáp lại cô.

Mạnh Anh Ninh dán sát lại một chút, khuỷu tay chống vào tay vịn sofa của anh: “Anh có ngủ không?”

Yên tĩnh một hồi.

Trần Vọng mở mắt ra, hơi nghiêng đầu, buông mắt xuống: “Sao hả?”

“Không có gì, dù sao em cũng đang đợi, hai chúng ta nói chuyện một chút đi?” Mạnh Anh Ninh chớp mắt với anh, “Mình ôn chuyện xưa.”

“…………”

Trần Vọng cứ như nghe được chuyện cười, bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Ôn lại chuyện xưa?”

Không nghe ra được tâm tình gì qua giọng anh, Mạnh Anh Ninh do dự một chút, vẫn từ từ gật đầu.

“Được đấy,” Trần Vọng nhoẻn cười, cố tình nói: “Tiện thể tính sổ.”

Mạnh Anh Ninh: “………..”

Mạnh Anh Ninh rụt vai lại, quyết định đánh đòn phủ đầu: “Tửu lượng của em thực sự không tốt lắm, uống một chén đã say túy lúy rồi, hôm nay em nghe Hai Mập kể với em, cậu ta nói hôm qua anh đưa em về nhà, hình như lúc đó em.. ói lên người anh à?”

Mạnh Anh Ninh chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ nhấn mạnh: “Em chẳng nhớ cái gì cả.”

“Không nhớ à?” Trần Vọng hỏi.

“Quên hết sạch sành sanh rồi.” Mạnh Anh Ninh nói.

“Ờ ói,” Trần Vọng cúi đầu, giọng điệu hờ hững: “Ói đầy ra người anh.”

“………..”

Mạnh Anh Ninh thầm nghĩ, có cái đầu nhà anh ấy.

Cái con người này còn thuận cột trèo lên cơ à?

Mạnh Anh Ninh nghiến răng kèn kẹt, mặt không đổi sắc, hết sức áy náy nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi nhé, em thực sự không nhớ rõ, hồi trước có lần em đi chơi với Lục Chi Hoàn và Niên Niên cũng như vậy, sau đó Lục Chi Hoàn kể là em nói với cậu ta hồi bé em thích cậu ấy lắm.”

Trần Vọng đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Em từng thích cậu ta à?”

“……….” Mạnh Anh Ninh cạn lời, một lời khó nói hết nhìn anh, “Anh thấy em có đui không?”

Trần Vọng ngẫm lại, cảm thấy rất có lý, gật gù rằng: “Kể cũng đúng.”

“Sao em có thể thích cậu ta được, em uống say nói sảng thôi mà.” Mạnh Anh Ninh nói, lại len lén nhìn anh.

Vẻ mặt Trần Vọng bình thản, trên gương mặt không có chút xao động gì.

Hoàn toàn không thấy bất cứ kẽ hở nào.

Thế rốt cuộc hôm qua cô có nói gì hay không hả?!!

Mạnh Anh Ninh hít sâu một hơi, trong lòng xoắn xuýt giãy giụa một hồi, cũng không muốn giữ tiết tháo gì nữa, nhắm mắt lại bình mẻ chẳng sợ vỡ mà nói: “Cậu ta còn bảo em uống say gặp người ta là tỏ tình, thi thoảng gặp ai đó dễ nhìn cũng nói mình thích người ta.”

Cuối cùng cô bổ sung: “Nhưng em chẳng nhớ miếng nào á.”

Cô nói xong nửa buổi, Trần Vọng vẫn không hề lên tiếng.

Mạnh Anh Ninh liếm môi, dè dặt quan sát vẻ mặt của anh.

Một lúc sau.

Trần Vọng ngả người ra phía trước, với tay cầm lấy bật lửa và thuốc lá đặt trên bàn, lấy một điếu đưa lên miệng cắn rồi bật lửa lên, lại ném bật lửa và thuốc lá về bàn, dựa người vào lưng ghế, cuối cùng cũng mở miệng: “Mạnh Anh Ninh.”

Anh nhả khói ra, hơi nheo mắt lại: “Rốt cuộc hôm nay em tới đây để làm gì?”

Đầu ngón tay Mạnh Anh Ninh khẽ run lên, đột nhiên có cảm giác cả người bị nhìn thấy không biết làm thế nào.

Cô luống cuống há miệng, còn chưa kịp nói gì.

“Yên tâm,” Trần Vọng bình tĩnh nói, “Em chưa từng nói gì với anh.”

Mạnh Anh Ninh ngơ ngác nhìn anh.

Trần Vọng cụp mắt, đầu ngón tay gảy tàn thuốc xuống, động tác có chút hờ hững.

Anh không nhìn cô, vẻ mặt rất lạnh lùng: “Trước giờ em chưa từng nói với anh mấy câu như vậy.”

Mạnh Anh Ninh đi rồi, Tony ở bên kia cầm máy xăm trong tay duỗi cổ ra: “Cô gái ban nãy là chị dâu tôi à? Nhìn không lớn lắm nhỉ?”

Trần Vọng làm như không nghe thấy.

Trần Tưởng chạy ra cửa, tò mò nhìn ra ngoài, vừa khéo trông thấy bóng lưng cô gái chậm chạp đi ra xa, cô mặc chiếc váy hoa li ti, eo thon chân dài cổ thiên nga, trắng như biết phát sáng vậy, một người soi mói như Trần Tưởng mà cũng không soi ra được cái gì.

Ban nãy cách tấm ngăn cô vụng trộm nhìn mấy lần, trông cũng xinh lắm.

Trần Tưởng được bà ngoại nuôi lớn, thực ra hồi bé số lần gặp Trần Vọng cũng ít ỏi, nhưng không ảnh hưởng tới quan hệ thân thiết của hai anh em, Trần Tưởng vẫn luôn rầu rĩ vì chuyện đại sự cả đời của anh mình.

Chị dâu xinh như tiên nữ kia, ghép với cái người ngu ngốc lãnh cảm không hiểu phong tình như anh mình, chẳng hiểu sao lại khiến người ta lấy làm tiếc nhỉ?

Trần Tưởng dùng cả tính mạng để hóng hớt, còn tắt cả máy xăm, chỉ để hóng xem hai người kia nói gì, ai dè hai người như đánh thái cực mà vòng vo Tam Quốc mãi thôi, Trần Tưởng cũng chẳng hóng được xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô tới gần, hỏi thẳng: “Rốt cuộc hai người có hy vọng hay không, sao tôi nghe mà cứ thấy mông lung.”

Trần Tưởng lại châm điếu thuốc: “Đừng đùa.”

Trần Tưởng nhướng mày: “Tôi thấy cũng không giống mà.”

Trần Vọng buông mắt cười.

Mục đích lần này Mạnh Anh Ninh tới tìm anh đã rất rõ ràng.

Sợ tối qua mình lỡ lời nói gì đó lung tung, sợ anh hiểu lầm, nên vội vã tới phủi sạch quan hệ.

Mấy cái uống say gặp người ta là tỏ tình, tám mươi phần trăm là chém gió.

Dù có là thật, thì cũng có câu nói ấy, cô sẽ không bao giờ nói với anh đâu.

Nhưng đúng là có nói mấy lời kỳ lạ thật.

Trần Vọng nhớ lại buổi tối ngày hôm qua, Mạnh Anh Ninh nhập vai làm hoàng hậu cả tối, đến khi đưa về nhà diễn mệt rồi, ngồi yên một lúc, nhưng chẳng được bao lâu lại bắt đầu khóc.

Cô khóc như khi còn bé vậy, kiềm chế nức nở một lúc, yên tĩnh mà đáng thương, như một con thú con cuộn mình nức nở.

Trần Vọng không hiểu mấy điều này, nhưng cũng hết cách rồi, anh thở dài, muốn kéo cô ra khỏi góc tường.

Mạnh Anh Ninh chẳng chịu động đậy, cố chấp núp trong đó.

Trần Vọng ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh kiên nhẫn hỏi: “Lại khóc cái gì hả?”

Mạnh Anh Ninh nhìn anh bằng đôi mắt đẫm lệ, hết sức tủi thân gọi anh: “Trần Vọng à.”

“Ừ.”

“Trần Vọng à.” Mạnh Anh Ninh lại gọi anh một tiếng nữa.

Trần Vọng do dự một lúc, anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô: “Anh đây.”

“Em đau.” Mạnh Anh Ninh nói.

Trần Vọng khựng lại một chút, chau mày lại: “Đau ở đâu.”

Mạnh Anh Ninh sụt sịt mũi: “Đau ở tay, ngón tay đau lắm.”

Trần Vọng tưởng rằng cô không cẩn thận để bị thương ở tay, bèn duỗi tay kéo tay cô tới trước mặt.

Mười ngón tay cô mảnh khảnh thon dài, trắng nõn đẹp đẽ, móng tay được cắt gọn gàng, không bị thương ở đâu.

“Hửm,” Trần Vọng nghĩ có lẽ cô uống say nói sảng, bèn hỏi, “Thế làm sao mới không đau nữa?”

Trần Vọng cho rằng cô chơi vẫn chưa chán, muốn cô nói ra lý do, cho cô hành hạ mình như ý muốn, hành chán chê rồi chắc có thể đi ngủ.

Nhưng Mạnh Anh Ninh lại không làm vậy.

“Không thể không đau.” Cô khẽ nói.

Trần Vọng không nghe rõ, nghiêng người lại gần: “Sao cơ?”

Mạnh Anh Ninh đỏ mắt nói: “Em đau lắm, bỏng, bỏng rát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.